“Đúng, tôi điên rồi, tôi bị anh làm cho điên rồi! Để tôi điên một lần đi.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phùng Xuân thật không nghĩ tới, Chương Thiên Hạnh lại xuất hiện ở đây.
Cậu nhanh chóng tắt đi động, trước đó còn thuận tiện nhìn thoáng qua thời gian hiển thị —- tám giờ. Rõ ràng, theo như thời gian dự định, lúc này nghi thức đính hôn vừa mới kết thúc. Hắn bây giờ hẳn là nên ở bên cạnh Từ Manh Manh, xã giao với các vị thân hữu, lúc này chạy theo Dương Đông đến đây, không sợ vợ chồng Chương gia phát hiện sao?
Động tác của Phùng Xuân còn nhanh hơn đầu óc, trước tiên nhẹ nhàng đi tới cửa, áp tai nghe.
Tiếng bước chân lên lầu càng lúc càng gần, tiếng hai người thấp giọng nói chuyện cũng càng rõ ràng. Chương Thiên Hạnh hiển nhiên rất nôn nóng, lại là hắn mở miệng trước, “Đông ca, chúng ta cùng nhau lớn lên, em có chỗ nào không tốt mà anh tại không thích?” Hắn vừa nói vừa đi vào trong.
Đến chỗ này rồi, hẳn là sẽ không vào phòng chứa quần áo mà nói chuyện nhỉ? Phùng Xuân nhất thời nghĩ khối bánh ngọt từ trên trời rơi xuống này hơi bị lớn. Hơn hết là, ngả bài ngay ngày đính hôn, cẩu huyết kiểu này đúng là đủ, Chương Thiên Hạnh đây là chơi cú đúp à? (Chỗ cuối chém, cơ mà không đổi nghĩa đâu)
Lúc này, chốt cửa phát ra âm thanh lách cách, hiển nhiên Chương Thiên Hạnh đã chuẩn bị mở cửa.
Phùng Xuân lập tức quay về sau, nhẹ nhàng lui vào toalet, từ từ đóng cửa lại, đồng thời chừa lại một khe nhỏ. Ngay lúc cậu vừa xong, cửa phòng cũng mở, cửa ở đây tất nhiên sẽ không phát ra tiếng kẽo kẹt, mà là cửa đụng cửa phát ra vài tiếng lộp cộp, nhắc nhở Phùng Xuân, cậu lập tức nín thở ngưng thần, dán tai vào khe cửa.
Đèn tường sáng lên, Dương Đông hiển nhiên hoàn toàn không hứng thú với kiểu tỏ tình này, thanh âm của anh có chút trầm thấp, mang đầy cảm giác áp bách, “Tôi ngay từ đầu đã nói với cậu, hôm nay là ngày vui của cậu, đừng mất hứng.”
Chương Thiên Hạnh rõ ràng không quan tâm, hắn vẫn không thôi chất vấn, “Mất hứng, hai ta rốt cuộc là ai mới mất hứng? Đông ca, em có gì không tốt, muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, em với anh lớn lên cùng nhau, chúng ta có cùng hồi ức, anh là kì tài thương giới, em cũng đâu kém. Nếu anh không phải gay, em có thể im lặng không nói, nhưng mà anh là gay mà.”
Ánh đèn rọi vào tận toalet, Phùng Xuân nhìn ra ngoài, ở góc độ này không thể nhìn thấy Chương Thiên Hạnh, bất quá cậu có thể tưởng tượng, vẻ mặt của hắn nhất định rất thống khổ. Cậu có thể nhìn thấy Dương Đông. Cái người vừa nãy mới dùng loại ánh mắt như máy CT mà nhìn cậu, đối mặt với một kẻ đang tỏ tình đến muốn điên rồi, lại không hề xúc động, thậm chí, Phùng Xuân có thể thấy, tay Dương Đông siết chặt một chút.
Đây nhất định là chán ghét.
Phùng Xuân nghĩ cũng biết.
Động tác nhỏ đó đã tuyên bố kết quả lần tỏ tình này của Chương Thiên Hạnh, nhưng cái tên Chương Thiên Hạnh yêu cuồng Dương Đông này cũng không biết được. Hắn vẫn thao thao không ngừng, “Trên đời này còn có người nào thích hợp với anh hơn em sao? Vì sao anh chưa bao giờ nghiêm túc để mắt đến em một cái, vì sao em lại phải trả giá nhiều như vậy. Tại nghi thức đính hôn của em, anh ngay cả một chút khổ sở cũng không có, Đông ca, anh cứ thế mà không thích em, cứ vậy mà hoàn toàn không để tâm thậm chí là chán ghét sao?”
Thanh âm của Dương Đông lộ ra mười phần cự tuyệt, “Không thích là không thích, ở chung với nhau nhiều hơn nữa cũng không biến thành thích. Cậu là người trưởng thành, tôi nghĩ đạo lý này không cần tôi dạy. Thiên Hạnh, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc, Manh Manh đang chờ cậu.”
Một vô cùng thống khổ, một bình tĩnh như nước, sợ rằng thẳng thắn kiểu này, bất luận là ai cũng không thể tiếp thu, huống chi, là thiên chi kiêu tử Chương Thiên Hạnh? Hắn gần như phải đè nén lửa giận cùng đau khổ, kiềm chế thanh âm cùng hô hấp, chất vấn Dương Đông, “Được, được, em không thể, người nào thì có? Anh nói cho em nghe người nào có thể. Là cái loại tiểu bạch kiểm Phùng Xuân đó sao? Đúng thế, thời điểm không quan trọng, cho nên ngay cái nhìn đầu tiên anh mới có thể không chút kiêng kị quan sát tên đó. Anh nhìn trúng nó đúng không? Vừa liếc mắt một cái liền nhìn trúng đúng không?”
Thanh âm của hắn đột nhiên cao lên, Phùng Xuân trong toalet, rõ ràng nghe được mình bị anh vợ hiểu lầm, kì lạ là không hề gấp gáp tức giận, thậm chí khóe miệng còn lộ ý cười —- cậu thế nào cũng không ngờ tới, cậu chuẩn bị nhiều như vậy lại vẫn không có tác dụng, đã vậy lửa lại còn có thể dễ dàng đốt tới trên người cậu, cái tên Chương Thiên Hạnh này có đúng là nhạy cảm với đố kị đến vậy không chứ.
Mà Dương Đông là nguyên cớ sự việc, cũng không cảm thấy Chương Thiên Hạnh như vậy là khả ái, anh nhìn như vỗ tay Chương Thiên Hạnh để an ủi, lại kéo dãn khoảng cách với hắn. Sau đó dùng khẩu khí như khiêu khích đáp, “Tôi thích dạng gì, không cần cậu phán xét.”
Anh ta vậy mà không phủ nhận? Phùng Xuân lập tức híp mắt, ánh mắt hồ nghi dán vào trên người Dương Đông, anh ta phát hiện cái gì?
Chương Thiên Hạnh ngoài kia bị kích thích vì kết quả mình không bằng một tên diễn viên, đột nhiên nhào lên người Dương Đông, “Anh chưa từng thử qua, làm sao biết em không được chứ?”
Động tác của hắn quá bất ngờ, ngay cả Dương Đông cũng không đề phòng, hai người lập tức ngã xuống giường lớn, phát ra âm thanh nặng nề. Phùng Xuân nhịn không được đứng lên, tiếp tục nhìn ra ngoài, Chương Thiên Hạnh dường như điên lên rồi, điên cuồng lao lên người Dương Đông, hẳn là muốn hôn anh, còn cố sức cởi quần áo cả hai.
Dương Đông hiển nhiên không thể nào để hắn thực hiện được, chỉ thấy thắt lưng Dương Đông dùng lực một chút, vị trí hai người liền lộn ngược lại, Dương Đông ngồi trên người Chương Thiên Hạnh, nói với hắn, “Cậu điên rồi, cậu còn biết hôm nay là ngày gì không?” Chương Thiên Hạnh lần này lại làm như không nghe, vẫn cố sức muốn vùng dậy nhào về phía Dương Đông, nhưng tất nhiên vẫn vô ích, hắn thử vài lần liền phát hiện, ngược lại liền chuyển hướng qua phương diện khác —– hắn bắt đầu cởi quần áo.
Là một trong hai nhân vật chính của tiệc đính hôn hôm nay, mỗi một món y phục trên người Chương Thiên Hạnh đều là đặt thợ làm riêng, mấy món này mỗi một cái đều có giá trị xa xỉ, nhưng rõ ràng trong mắt Chương Thiên Hạnh lúc này, mấy món y phục này đều là thứ chết tiệt. Hắn trực tiếp kéo vạt trước âu phục, hận không thể lập tức lột sạch người mình, cho Dương Đông nhìn thấy anh ta để vuột mất bảo bối cỡ nào. Hắn tức giận quát, “Đúng, tôi điên rồi, tôi bị anh làm cho điên rồi! Để tôi điên một lần đi.”
Dương Đông dường như thật sự nổ giận, tay kia hung hăng vung tới.
Chát một tiếng, thanh thúy đến mức cả Phùng Xuân đều nghe được rõ ràng.
Chương Thiên Hạnh sợ rằng không hề ngờ tới, Dương Đông sẽ đánh hắn. Phùng Xuân không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng nghe thấy bên ngoài thoáng cái liền yên tĩnh, sau là vài tiếng thở, tiếp đó, Chương Thiên Hạnh dường như kịp lấy lại phản ứng, rốt cuộc bật khóc, hắn hình như tựa vào người Dương Đông, Phùng Xuân nghe hắn nói, “Tại sao? Đông ca, em thích anh mà, vì sao? Đông ca, anh không thể thích em sao? Đông ca!”(Mấy câu này nghe giống bánh bèo hơn là pháo hôi thì phải…)
Nếu không phải Phùng Xuân biết rõ Chương Thiên Hạnh là loại người gì, nghe một đoạn này, sợ là cũng phải rơi nước mắt cho tình yêu không thành của hắn.
Chẳng qua Dương Đông rõ ràng không có bao nhiêu cảm giác đồng tình với nam nhân này. Hoặc nên nói là, anh cũng như Phùng Xuân biết rõ bản tính của hắn. Mặc cho Chương Thiên Hạnh khóc thành như vậy, anh chỉ lẳng lặng nghe, lại không hề có một câu khuyên giải an ủi, càng không có bất kì một lời hứa hẹn nào, thậm chí, Phùng Xuân trong toalet nhìn ra, ngay cả một cử chỉ giúp hắn lau nước mắt anh cũng không làm, nhìn cứ như một bức tượng.
Nếu tiếng khóc của ngươi, đau khổ của ngươi cũng không thể khiến đối phương mềm lòng, thì cũng chẳng còn ý nghĩa. Dần dần, Chương Thiên Hạnh kiềm tiếng khóc.
Lúc này Dương Đông thấy hắn không điên nữa, mới đẩy hắn ra, đứng dậy khỏi giường, sau đó nói, “Chỉnh đốn một chút rồi đi xuống đi, bọn họ chờ cũng sốt ruột rồi.” Nói xong, anh liền đi về phía toalet.
Một thân mồ hôi của Phùng Xuân vừa bốc hơi hết lại muốn tuôn ra, cậu tuyệt đối không nghĩ tới, Dương Đông vậy mà lại đi về phía này. Cậu lùi lại ngước lên, nương theo ánh sáng từ ngoài khe cửa rọi vào, chỗ duy nhất có thể nấp được trong toalet này, chính là cái bồn tắm cực lớn kia. Nhưng chỗ đó cũng không an toàn, nhất là thân hình Dương Đông cao như vậy, sợ rằng chỉ cần đến hơi gần một chút là sẽ phát hiện ra cậu.
Nhưng lúc này cậu cũng không còn lựa chọn, Dương Đông càng lúc càng đến gần, nếu bị anh phát hiện, nam nhân mang danh hiệu Diêm Vương trên thương trường này, e là không muốn người khác biết, anh và anh em lớn lên cùng mình lại có một đoạn tình cảm gút mắc như thế. Huống chi, Chương Thiên Hạnh vừa ở chỗ này vì tình yêu mà kêu gào đập đánh không gì không làm, thậm chí còn táo bạo muốn cưỡng gian mà.
Phùng Xuân không chút do dự, nhảy vào thùng gỗ, cố gắng dán sát người xuống đáy bồn.
Không bao lâu, chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó tách một tiếng, đèn sáng lên. Tiếng bước chân Dương Đông cồm cộp truyền tới, Phùng Xuân nhớ rõ bồn rửa tay là ngay chỗ cửa toalet, khăn mặt cũng treo bên cạnh, nếu anh ta chỉ muốn lấy khăn ướt, đi tới đó dừng là được rồi.
Có điều anh lại không dừng lại, tiếng bước chân từ từ truyền đến, từng bước một, đúng là đang hướng về phía bồn tắm. Phùng Xuân nằm trong bồn tắm, không dám ngẩng đầu cũng không dám nhìn lên, chỉ có thể trông cậy vào vận khí, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn, cồm cộp, thình thịch, nhịp tim của cậu gần như trùng khớp với tiếng bước chân của Dương Đông.
Cậu đột nhiên nhớ lại hôm nay lúc ra cửa có nhìn thấy chiêm tinh dự báo: Bất giai. (Không tốt)
Nhưng ngay lúc Dương Đông sắp đến gần trước mắt, ngay lúc Phùng Xuân nghĩ nên dùng lý do gì giải thích sự có mặt của mình ở đây, tiếng bước chân của anh đột nhiên ngừng lại, trong lòng Phùng Xuân nhảy một cái, sau đó, thật giống như ông trời nghe thấy lời cầu khẩn của cậu, chợt nghe thấy Dương Đông lại đi, cồm cộp, chỉ là lần này lại hướng về phía bồn rửa tay.
Mãi đến khi Dương Đông cầm khăn ướt đi ra ngoài, rời khỏi toalet, Phùng Xuân mới hung hăng thở phào xả giận. Bên ngoài rất nhanh vang lên một tiếng ‘không cần phải để ý đến tôi’! Hiển nhiên là Chương Thiên Hạnh còn đang nổi giận, sau đó có tiếng đóng sầm cửa thật mạnh, hẳn là tức giận rời đi.
Tiếp sau là tiếng bước chân Dương Đông, Phùng Xuân nghe anh chậm rãi đi tới, dừng tại cửa toalet, sau đó tạch một tiếng, đèn toalet tắt ngấm, anh lại đi thêm bốn năm bước, tắt luôn đèn phòng. Tầm mắt Phùng Xuân một lần nữa về lại bóng tối, tiếng mở cửa rồi đóng cửa lập tức bị phóng đại vô số lần, theo người sau rời đi, cậu rốt cuộc cũng nhẹ nhõm hẳn.
Nơi đây không thích hợp ở lâu, đợi thêm năm mười phút nữa, Phùng Xuân lúc này mới leo ra khỏi bồn tắm, nghe bên ngoài đúng là không có tiếng động, chậm rãi rời khỏi phòng ngủ, cậu vén vén tóc mình, sau đó lại trở thành một người khách lẽ thẳng khí hùng, ung dung đi xuống lầu.
Cậu không nhìn thấy, đợi khi cậu biến mất khỏi chỗ ngoặt, cửa phòng chứa quần áo phía đối diện lại đột nhiên mở ra, Dương Đông dựa lưng vào cửa, nhìn về hành lang u ám, chậm rãi lặp lại một lần tên của cậu, “Phùng Xuân.”
Hai từ kia nói ra thật chậm, cắn, nhai, như muốn nuốt cả từ Xuân kia, nói không ra cảm giác chưa thỏa mãn.