~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phùng Xuân vốn là dự định quay quảng cáo xong, trở về liền vào đoàn phim của Vương Chi Hạ. Nhưng giữa chừng xảy ra chuyện của Chương Thiên Ái, hành trình công việc tất nhiên đã bị lỡ, thời điểm quay về Bắc Kinh trễ hơn dự kiến một tuần, thế nên ngay từ sớm Phùng Trúc Mai đã nói cho cậu biết, đừng hi vọng nhiều, tính tình Vương Chi Hạ có hơi quái, tám phần mười sẽ không chịu nữa.
Quả nhiên, đến khi vừa đáp máy bay, Phùng Trúc Mai về trước đó liền gửi một tin cho Phùng Xuân, về nhà nghỉ ngơi một ngày, 《Hiệp giả nhân tâm 》 bán cho hai đài truyền hình, sau đó đi cùng phía Hồng Lỗi làm một chuyến quảng bá phim, đến khi trở về đã đến cuối năm, tự nhiên lại có thêm một đống hoạt động.
Trên đường trở về, Lưu Bắc có hơi đau lòng thất vọng, “Anh xem Dương tổng cũng thật là ác, cơ hội tốt như vậy, cho dù hiện giờ đang rất không xong, nhưng cũng không thể nào nói không cho là không cho thật chứ.”
Trong giới Vương Chi Hạ thật sự là nhân vật rất lạc hậu, muốn được đóng phim của hắn, khó như lên trời. Đừng nói Phùng Xuân, ngay cả mấy người tuổi trẻ mà danh tiếng lớn hơn cả hắn, hắn còn chướng mắt, cảm thấy quá nông cạn, rong chơi.
Cũng không trách Lưu Bắc phiền muộn như vậy, tên nhóc này bây giờ đang một lòng lo cho cậu.
Phùng Xuân lại nghĩ cũng không phải Dương Đông không cho. Nếu anh thật sự tức giận mang thù, ở Quý Châu đã có thể buông tay mặc kệ, như thế, cậu trộm nhìn cả sân bay không ai chú ý tới mình, sợ rằng hiện tại cậu đã bị một loạt phóng viên bao bây, giơ micro hỏi cậu, “Phùng Xuân xin hỏi Chương Thiên Ái chết có liên quan đến cậu sao?”
Nhưng lại không có ai.
Thế nên, cậu suy đoán chắc là do Vương Chi Hạ nổi giận, tới trễ một tuần, người ta hẳn đã quay xong một mớ rồi, tính tình hắn lại không tốt, từ chối cậu cũng là bình thường.
Công ty cử xe tới đón cậu, Phùng Xuân và Lưu Bắc liền lên xe chạy thẳng tới chỗ cậu ở. Lâm Dũng bên này được Lưu Bắc dặn trước, mặc dù biết chuyện này là cho chính bọn họ bày ra, nhưng cũng biết là nên đi xả xui, liền theo dặn dò mua một đống thứ. Vừa may lúc này Chương Thiên Hữu còn chưa quay về Bắc Kinh, y đang nằm trong trạng thái không có gì để làm, nếu không, một ải của Chương Thiên Hữu y đã không qua được, tên đó thật sự rất tinh ý.
Thật ra Dương Đông có gọi điện cho y, hỏi y gần đây Chương Thiên Hữu có gì sai phái không. Dương Đông nói thẳng, sau đó người anh vợ này rốt cuộc hiểu được chút ít, nói với người nào đó, “Tôi không sao cả, Lưu Bắc nói Phùng Xuân đã trở về, bảo tôi chuẩn bị đi xả xui gì đó, đang bề bộn mua đồ đây. Dương tổng anh qua luôn không?”
“Em ấy hôm nay trở về!” Thanh âm của Dương Đông có chút buồn, dường như đang nhớ lại gì đó, Lâm Dũng làm trợ lý riêng cho anh, có ưu điểm chính là đủ kiên nhẫn, y không xen vào cũng không cắt đứt, chờ anh nói. Qua có hơn mười giây, Dương Đông mới bảo, “Vậy cậu qua đó đi, chuẩn bị đầy đủ chút.”
Đến khi y định cúp điện thoại, Dương Đông còn nói, “À đúng rồi, cậu trước tiên tới chỗ tôi một chuyến, ở đây tôi có một khối Quan Thế Âm đã được thỉnh từ chùa về, lấy về cho em ấy mang theo đi. Giữ bình an.”
Lo lắng trong lòng Lâm Dũng cuối cùng cũng ít đi, liền vội vàng nói, “Được!”
Thế là, đến khi Phùng Xuân vào cửa, mấy thứ đồ Lâm Dũng chuẩn bị còn nhiều ra thêm một pho Quan Thế Âm phỉ thúy. Đoạn đường đi vào cũng rất hay ho, đầu tiên là ném hết mấy thứ áo khoác đã mặc xuống dưới lầu, đưa đi giặt, đến khi vào cửa, Lâm Dũng lấy muối và gạo trộn lại, mặt hướng ra cửa vẫy hết muối và gạo ra ngoài, miệng thì niệm, “Người rời nạn, nạn rời khỏi người, tất cả tai ương hóa thành bụi.”
Niệm đủ mấy phút, lúc này mới coi như kết thúc.
Mặc dù Phùng Xuân nghĩ chuyện này là do cậu tự gây ra, thật sự không cần thế này, nhưng nhìn hai người kia tận tâm tận lực vì mình như vậy, một chữ ‘không’ cậu nói không nên lời.
Chờ hết thảy đều xong, Phùng Xuân liền bảo Lưu Bắc về nhà nghỉ ngơi một ngày, sau đó tự đi tắm. Khi cậu mặc áo ngủ lau tóc đi ra, Lâm Dũng liền đưa cậu một khối Ngọc Quan Âm xanh biếc. Khối ngọc kia vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, căn bản không phải những thứ Lâm Dũng mua được, cậu liền nghi hoặc nhìn Lâm Dũng.
Lâm Dũng nói, “Dương Đông đưa, sáng sớm liền vòng vèo một vòng lớn, sau đó bảo anh ghé qua lấy.” Y nói, “Tuy rằng ngay từ đầu cảm thấy không tốt, bất quá chuyện đã vậy, người này còn nghĩ cho chú như thế, coi như tạm được đi.”
Phùng Xuân vốn là thuận lợi giải quyết được một chuyện, tâm tình cũng không tệ, lúc này lại nhìn thấy sự quan tâm từ Dương Đông, nghe tiếp giọng điệu Lâm Dũng kiểu không thể không thừa nhận, nhịn không được liền nở nụ cười. Lâm Dũng bị cậu cười đến không dễ chịu, nói với cậu, “Rồi rồi rồi, anh đây không phải quan tâm chú mới khó tính chút sao, chẳng qua dùng được cái rắm ấy, em trai lớn rồi không quản lý được nữa. Được rồi, chuyện thế nào thì trong lòng chú cũng tính hết rồi, anh phải đi, chính chú tự thong thả mà vui đi.”
Phùng Xuân xoa xoa bụng, vội vã gọi y lại —— chuyện quan trọng còn chưa nói mà, “Anh, Chương gia gần đây thế nào? Chương Thiên Hữu thì sao?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Lâm Dũng cũng có chút tối tăm, y nói, “Kia, Chương Thiên Hạnh dường như đang lăn lộn với Chu Du Minh.” Phùng Xuân vừa nghe liền hiểu ngay, cái nghĩa ‘lăn lộn’ này chắc chắn không phải ăn uống chơi bời như trước kia, “Có chừng hai ba ngày, Chương Thiên Hạnh là buổi tối ra ngoài ban ngày mới trở lại. Sau đó uống rượu cả ngày, ngủ một ngày, tối lại đi tiếp.”
Trong lòng Phùng Xuân có tính toán, gật đầu nói, “Em biết rồi.”
Lâm Dũng đi rồi, cậu mới tỉ mỉ nhìn khối Ngọc Quan Âm kia, vật này hiển nhiên không phải tùy tiện tìm một chỗ liền mua được, chất ngọc nhẵn nhụi, bóng loáng trong veo, Phùng Xuân cầm trong tay còn thấy đẹp, huống chi còn do Dương Đông mua. Liền đi vào phòng ngủ, tìm một sợi dây chuyền bạch kim, xỏ vào, tự mình đeo lên.
Lạnh ngắt, nhưng sau đó lại nhiễm lấy hơi ấm thân thể, thật giống hệt Dương Đông.
Phùng Xuân ngày hôm sau liền đi nơi khác quảng bá 《Hiệp giả nhân tâm 》, hơn một tháng không gặp, Hồng Lỗi nhìn thấy cậu liền khá nhiệt tình, vừa thấy mặt đã chủ động bắt tay với cậu, hiển nhiên mối quan hệ đã không phải giữa diễn viên và đạo diễn thông thường có thể sánh bằng.
Từ Manh Manh từ đầu năm mới Dương lịch, đã chính thức nhậm chức tổng giám đốc nhân sự tại tập đoàn Từ gia, thời giờ rất hẹp, trước khi quảng bá tầm một tiếng mới tới, lại cần hóa trang thay quần áo, Phùng Xuân không nói được với cô mấy câu, nhưng nhìn tinh thần cô không tệ, cảm giác ấy không phải kiểu có được khi làm diễn viên.
Duy nhất khiến cậu giật mình phải kể đến Ninh Viễn Tranh. Chân người này rốt cuộc lành rồi, theo lý mà nói hắn là vai chính, thương cũng lành, nên càng phấn chấn mới phải, nhưng hắn lại trưng ra bộ dạng uể oải không có tinh thần, ngay cả trợ lý bên người Trương Lượng, cũng ỉu xìu, chẳng ân cần mấy với Ninh Viễn Tranh.
Lưu Bắc tìm người lén dò hỏi, trở về liền ra vẻ thần bí nói, “Kim chủ không thích hắn nữa, hắn lại không có quan hệ tốt với Hồng đạo, công ty cũng không định nâng hắn lên, giờ thì rơi thảm thương rồi.”
Phùng Xuân gật đầu, loại tính tình như Ninh Viễn Tranh là sớm muộn thôi, người nọ thuần túy là tên tiểu nhân, đắc thế thì càn rỡ, ở cái chốn như giới giải trí này, ngã xuống cũng bình thường.
Chỉ là Ninh Viễn Tranh e rằng không nghĩ như thế, cả chặng đường quảng bá, hắn gần như chẳng bao giờ có thái độ hợp tác, tựa như biến thành người khác, hiển nhiên vẫn còn muốn nổi tiếng.
Cho dù thỉnh thoảng có một lần tại toalet trong đài truyền hình chạm mặt Phùng Xuân, một câu duy nhất hắn nói cũng là, “Mày đừng quá đắc ý.”
Phùng Xuân chỉ cảm thấy hắn bị tâm thần.
Chẳng qua là mấy chặng quảng bá, ba ngày sau, Phùng Xuân trở về Bắc Kinh, lần này là Phùng Trúc Mai tự mình tới đón cậu, Lưu Bắc được sủng mà kinh, Phùng Xuân lại nghĩ không có chuyện chắc chẳng tìm tới giờ này, quả nhiên, vừa ngồi vững, Phùng Trúc Mai nói, “Chương gia lo liệu lễ tang cho Chương Thiên Ái, gửi thư mời cho cậu đấy.”