~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dù không hợp cũng là mẹ ruột. Dương Đông nhìn điện thoại đã dập máy, không còn tâm trí tiếp tục chuyện ban nãy nữa. Huống chi, anh còn có chút bận tâm mẹ mình thật sự xảy ra chuyện —— tim của Phí Tuyết đúng là không tốt lắm.
Trước tiên anh gọi điện cho bảo mẫu, nhờ bà xem chừng mẹ mình. Bản thân thì đưa tay kéo lấy áo sơ mi vừa cởi ra, vừa mặc vừa xấu hổ nói với Phùng Xuân, “Thân thể mẹ anh dường như xảy ra chuyện, hôm nay…” Anh cảm thấy thật có lỗi với Phùng Xuân, nhịn không được vươn người hôn cậu một hơi, “Hôm nay không được. Anh đưa em về.”
Phùng Xuân cũng lo lắng cho Phí Tuyết, nhưng không thể nói toạc ra được, chỉ có thể lắc đầu, “Em gọi Lưu Bắc tới đón. Anh đi đi, đừng chậm trễ.”
Chuyện này gấp thật, Dương Đông cũng không khách khí với Phùng Xuân, mặc xong quần áo lại hôn cậu cái nữa, vội vàng ra cửa, Phùng Xuân nghe tiếng, anh hẳn là chê thang máy đi quá chậm, trực tiếp chạy thang bộ thoát hiểm, có thể thấy lòng đang lo sợ.
Xe còn đang ở tại chỗ này, vừa bỏ rơi Lưu Bắc rồi, cậu cũng không tiện lại hành người ta qua nữa. Dạo một vòng trong phòng Dương Đông, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cậu mới xuống lầu lái xe đi. Kết quả con đường đi có nửa giờ, cậu lái tận một giờ mới về tới nhà, so với ốc sên bò cũng chẳng nhanh được bao nhiêu.
Về đến nhà đã quá khuya, điện thoại của Lâm Dũng liền tới, báo về hành tung của Chương Thiên Hữu.
“Hắn trước tiên liên lạc Chương Kiến Quốc, Chương Kiến Quốc bảo hắn đi tới Chương thị một chuyến, hắn liền đến, anh nghe giọng điệu hắn nói chuyện với nói chuyện với Chương Kiến Quốc rất khách khí câu nệ, e là quan hệ giữa bọn hắn không hề tốt mấy? Ít nhất là cha con không gần gũi. Hắn đi khoảng một giờ đồng hồ mới xuống, cao hứng hơn nhiều so với lúc đi lên, trên đường hai cha con trò chuyện thân mật hơn nhiều, anh nghĩ Chương Kiến Quốc hẳn đã cho hắn cái gì đó mới khiến hắn cao hứng như thế.”
“Về mặt mũi Chu Hải Quyên cũng làm đến không tồi, ngay cả phòng ốc cũng chuẩn bị xong, chính là căn phòng trước đây em ở, em từng đưa anh bản vẽ mặt bằng của nó đó. Chương Kiến Quốc hết sức hài lòng. Chương Thiên Hạnh và Chương Thiên Ái mang thái độ ra sao anh không rõ, lúc đó anh không có mặt.” Lâm Dũng hỏi, “Có muốn đem chuyện Chương Thần là giả nói cho bọn Chu Hải Quyên không? Như thế bọn họ hẳn sẽ rất náo nhiệt đây!”
Phùng Xuân nghĩ tới mấy tên trùm diễn xuất kia, cảm thấy người Chương gia đơn giản là trời sinh làm diễn viên. Chương Kiến Quốc chính là người nổi bật nhất, Chương Thiên Hạnh và Chương Thiên Ái có lẽ được hoàn cảnh sống tiêm nhiễm ít nhiều, nhưng cái tên Chương Thần này, cũng giống như cậu, chính là vô sự tự thông. Cậu trực tiếp bác bỏ, “Không cần, em thấy thủ đoạn của tên Chương Thần giả kia không kém, lại có Chương Kiến Quốc chống lưng. Năng lực Chu Hải Quyên lại mạnh, trợ lực cho hai đứa con, đây chẳng phải là lực lượng ngang nhau sao? Như vậy càng tốt, chờ Chu Hải Quyên thua rồi, chúng ta châm lửa thêm cho bà ta sau.”
Về phần lúc nào bị thua, Phùng Xuân nghĩ đến sự kiện kia, cảm thấy, nhanh thôi.
Lâm Dũng không yên tâm hỏi, “Lỡ như Chu Hải Quyên quá lợi hại hắn không đối phó được thì sao?”
“Vậy nói cho hắn biết là mẹ em chết thế nào.” Cậu kì thực không muốn đề cập chuyện này, nhưng đó lại là cơ hội, cậu phải dùng. Có hai nhược điểm này, thắng bại giữa bọn họ sớm hay muộn cũng chỉ còn phụ thuộc vào bản thân cậu muốn xem trò đấu này bao lâu.
Lâm Dũng lập tức hiểu ra, Phùng Xuân dặn dò, “Rảnh rỗi thăm dò người này một chút, xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Lâm Dũng nghĩ thấy cũng đúng, liền không nói vấn đề này nữa, đáp ứng ngay, “Anh hôm nay theo Chương Thần giả, hắn bảo anh mỗi ngày đưa đón, có lẽ thời gian ra vào Chương gia sẽ nhiều, có tin tức anh liền báo em.”
Lúc này mới cúp điện thoại.
Dương Đông vốn đang gấp, sau đó điện thoại của bảo mẫu cũng không gọi được, anh lại càng sợ hơn, gần như đua xe chạy về nhà. Vừa mở cửa đã bảo, “Chị Triệu, chị Triệu, mẹ tôi không sao chứ?” Kết quả lại nhìn thấy Phí Tuyết ngồi trên sô pha thong thả uống cà phê, bên cạnh là chị Triệu vẻ mặt ủy khuất bất đắc dĩ.
Chị Triệu vừa thấy anh tới, vội vã rũ sạch trách nhiệm, “Dương tổng, không phải tôi không muốn bắt máy, điện thoại trong tay phu nhân đây.”
Dương Đông tức không chịu nổi. Anh phóng xe nhanh tới mức hận không thể ra tai nạn chết người, lại là lừa anh? Anh thở hổn hển đứng đó, nhìn chòng chọc mẹ mình, chất vấn bà, “Mẹ gạt con? Mẹ vậy mà lại…” Anh muốn nói là dùng thủ đoạn lừa gạt, lại cảm thấy như thế quá không lễ phép, chỉ có thể nhịn xuống, hỏi bà, “Sao lại gạt con?!”
Phí Tuyết nói thẳng, “Ngồi xuống nói chuyện, anh đứng đó còn ra thể thống gì?”
Dương Đông lúc này biết mẹ mình không sao, cảm thấy quá ủy khuất Phùng Xuân, khi đó sao có thể cứ thế mà chạy đi, cũng không biết Phùng Xuân về bằng cách nào. Anh muốn gọi điện thoại hỏi, nhưng lại không phải lúc, chỉ có thể kiềm lửa giận trong lòng ngồi xuống, nghĩ phải sớm giải quyết cho xong, rồi đi tìm Phùng Xuân.
Anh không yên lòng, tất nhiên thu hết vào tầm mắt Phí Tuyết, khiến bà ta có hơi tổn thương, cảm thấy con trai nuôi vô ích. Song mặc dù bà biết vấn đề nằm ở đâu, bà vẫn tuyệt đối không cho rằng mình sai. Bất quá, những chuyện này đều dính dáng tới hôn sự của Dương Đông, bà lên tiếng bảo chị Triệu ra ngoài trước, câu đầu tiên liền hỏi Dương Đông, “Cho dù tôi và cha anh có mâu thuẫn, lẽ nào làm mẹ anh, hôn sự của anh tôi không quan tâm được sao?”
Thật đúng là quan tâm quá đủ, Dương Đông phản cảm mà nghĩ. Anh gật đầu thừa nhận, “Có thể.”
“Có thể thì tôi sẽ nói cho anh biết, không có người mẹ nào sẽ đồng ý chuyện này.” Phí Tuyết mạnh mẽ như vậy, e là cả Phùng Xuân cũng chưa thấy qua, bà ta căn bản chưa cho Dương Đông cơ hội đáp trả, trực tiếp nói thẳng, “Tôi biết tôi nói cái gì anh đều có thành kiến, lời tôi vô ích, nhưng nếu anh không nghe, tôi có thể đảm bảo một việc, chuyện vừa nãy anh lo lắng, sẽ trở thành sự thật.”
Mặt Dương Đông đột nhiên biến sắc, anh chẳng bao giờ nghĩ tới mẹ mình dám dùng cái chết để uy hiếp anh.
Điều này khiến Dương Đông có cảm giác đang bị trói buộc.
Anh không thích cái đề mục kiểu như giữa người yêu và người thân phải chọn một, anh nghĩ, đây là lời vô căn cứ.
Nhưng mẹ anh lại đẩy anh đến nước này. Muốn mẹ mình sống thì từ bỏ Phùng Xuân sao? Hay là cứ tiếp tục cùng với Phùng Xuân, bảo mẹ anh đi chết đi. Anh biết, mẹ anh nhất định có thể làm được, người phụ nữ đã từng vô cùng nhu nhược này, kì tực nội tâm mạnh mẽ đến mức khiến anh cũng kinh ngạc.
Bất quá, anh cũng không phải không có cách nào đối phó Phí Tuyết, anh đứng lên, nói với bà, “Mẹ thật dường như đã quên chuyện ở Chương gia cách đây không lâu. Mẹ cho rằng Dương gia mạnh hơn Chương gia nhiều lắm sao? Mẹ muốn học theo Chương gia thử một chút xem cảm giác bốn mặt giáp công là thế nào sao? Mẹ không phải quan hệ rất tốt với Chu Hải Quyên ư? Con cho mẹ biết, Chương Kiến Quốc hôm nay đã gọi Chương Thần trở về, ông ta triệt để bỏ luôn Chương Thiên Hạnh rồi. Mẹ, đáng tiếc chồng mẹ không còn, chỉ có một đứa con trai là con, đừng ép con làm những chuyện con không muốn, bằng không ngay cả người thu thập cục diện cũng không có.”
Dương Đông gọn gàng dứt khoát nói cho bà biết, “Về phần làm sao ăn nói với cha con,” Anh nhìn chằm chằm vào bà, “Nhìn mẹ, cha tự nhiên sẽ hiểu cho con.”
Phí Tuyết đột nhiên sững sờ tại chỗ, mấy năm nay, quan hệ giữa bà và Dương Đông vẫn không tốt. Dương Đông oán bà ở thời khắc khó khăn nhất đã ruồng bỏ cha anh, nhưng cũng chưa từng nói qua những lời quá đáng như thế. Bà vẫn cho là, Dương Đông luôn rất dễ bảo, hai mẹ con bọn họ không phải người thân nhất trên đời này sao? Nhưng hôm nay những lời này của Dương Đông nói ra mới khiến bà biết được, sai rồi.
Bà ta không dám tin hỏi lại, “Là vì mẹ… Cho nên con nghĩ đàn bà không thể tin?”
Dương Đông thật không muốn nói vậy, nhưng đây là sự thật. Anh cũng không phải trời sinh đồng tính, trước mười tám tuổi, anh quá lắm chỉ đối xử tốt với Chương Thần, đối với những cậu con trai khác, anh không hề có một chút cảm giác. Nhưng sự kiện kia xảy ra, anh cảm thấy hôn nhân như thế quá đau khổ. Anh không nói ra vì nghĩ, mẹ mình cho dù khó coi tới đâu vẫn là mẹ mình, lời như vậy, anh nói ra quá tàn nhẫn.
Nhưng hiển nhiên, mẹ anh đã nhúng tay đến cuộc sống của anh, coi bộ còn muốn sắp xếp cho anh một người vợ, anh không cần, cũng không muốn hại người khác, chỉ có thể nói thẳng ra.
Cho nên, Dương Đông gật đầu.
Cảm giác trong lòng Phí Tuyết, chính là nháy mắt cả đầu đều trống rỗng. Bà ta thậm chí không biết Dương Đông đi khi nào, chỉ nhớ mỗi một từ kia. Một từ thôi đủ để tim bà phát đau, bà ta bưng ngực, dồn dập gọi, “Chị Triệu, chị Triệu?!”
Dương Đông rời đi cũng đã phân phó chị Triệu coi chừng kĩ, chị Triệu vội vã đẩy cửa vào, chuẩn bị sẵn thuốc cho Phí Tuyết uống, Phí Tuyết mới thoải mái hơn chút, chỉ là bà không muốn nói chuyện, cứ như vậy ngả người trên sô pha, đầy đầu chỉ còn lại một câu, “Tôi hại con mình rồi.”
Về phần chuyện Chương Thần, nếu gặp lúc bình thường bà chắc chắn sẽ coi là chuyện lớn, mà giờ bà hoàn toàn không nhớ rõ.
Chín giờ tối, Chương gia.
Chương Thiên Hữu vừa tắm rửa xong chợt nghe tiếng đập cửa, hắn cúi đầu nhìn, áo ngủ trên người đã tươm tất, liền lau tóc đi mở cửa. Đứng ngoài cửa không ai khác, chính là Chương Thiên Hạnh.
Vừa xong cơm tối, dùng lời cha hắn nói, chính là lúc ‘cả nhà thật sự tụ hội’, Chương Thiên Hạnh ngồi đối diện hắn. Cả tối hai người không nói với nhau mấy câu, nhưng hắn biết, Chương Thiên Hạnh một mực quan sát hắn.
Về tướng mạo, hắn thật ra rất tự tin. Hắn nhìn qua ảnh chụp Chương Thần, hai người dù không phải rất giống, song vẫn thuộc về cùng loại hình, Chương Thần lại còn từng bị hủy dung, hơn nữa mười lăm năm trôi qua, một đứa trẻ cũng đã lớn, gương mặt thay đổi, tính ngẫu nhiên rất cao.
Cho nên, hắn căn bản không cảm thấy Chương Thiên Hạnh có thể nhìn ra được cái gì.
Chương Thiên Hạnh giơ chai rượu trong tay, nói với hắn, “Sao không chào đón anh nào. Anh thấy anh em mình nhiều năm không gặp rồi, chi bằng uống chút rượu cho quen đi, cái này là rượu absinthe Thụy Sĩ cao cấp nhất đó, anh giữ kĩ lắm, đặc biệt sai người mua từ nước ngoài về, cùng nếm thử đi.”
Chương Thiên Hữu giờ mới nhìn thấy, trong tay kia của hắn ta còn cầm hai cái ly chân dài.
Hắn đương nhiên biết, Chương Thiên Hạnh đây là tới thăm dò, bất quá, hắn cũng cần phải thăm dò một chút ba mẹ con Chu Hải Quyên, vậy nên, hắn không từ chối.
Chương Thiên Hữu hơi nghiêng người, nhường ra lối vào, cười cười với Chương Thiên Hạnh, lộ răng nhểnh nho nhỏ, “Đương nhiên vô cùng hoan nghênh, mời anh cả vào.”
Chiếc răng kia khiến Chương Thiên Hạnh có chút ảo giác, tựa như về tới mười lăm năm trước, hắn không khỏi nói, “Anh nhớ lần đầu gặp em, em cũng lộ răng khểnh cười tươi, em khi còn bé rất thích cười.”
“Vậy sao?” Chương Thiên Hữu theo sau đóng cửa, vẻ mặt mờ mịt, “Sau khi mặt bị thương, em cũng bị di chứng mất trí nhớ, quên mất rất nhiều chuyện. Thật xin lỗi, không nhớ ra.”
Một từ ‘bị thương mất trí nhớ’ này vừa ra tới, lông mày Chương Thiên Hạnh hơi nhíu lại. Hắn thật ra nghĩ người này là giả, hắn tới là để thử xem Chương Thần đến tột cùng có biết Đàm Xảo Vân chết thế nào hay không. Cho nên, trong lòng xì một tiếng, đã như vậy còn dám mò vào tới đây, thật đúng là sợ không mang thù! Sau đó vẻ mặt quan tâm hỏi, “Không có gì đáng ngại đi.”
Chương Thiên Hữu chỉ lắc đầu, “Không sao, đều là quá khứ, không nhớ được cũng không có cách nào.”
Chương Thiên Hạnh tìm chỗ ngồi rót rượu vào ly, đưa cho Chương Thiên Hữu, an ủi hắn, “Phải, hiện giờ nhận thức là được. Bất quá, dì Đàm tại sao lại qua đời? Anh vẫn cho là dì ấy còn sống tốt đây.”
Tay của Chương Thiên Hữu siết chặt, hắn nhớ tới một câu nằm trong tập tài liệu cha hắn đưa cho, lúc đó hắn đã cảm thấy quái quái, lúc này Chương Thiên Hạnh hỏi tới, hắn lại càng cảm thấy kì lạ. Vì sao lại quan tâm cái chết của Đàm Xảo Vân như vậy? Chẳng lẽ… Hắn nhìn về phía Chương Thiên Hạnh, nghĩ tới một khả năng, không lẽ là có liên can tới bọn họ?
Ý nghĩ này khiến hắn tựa như đã tìm được đường đột phá, hắn nâng ly nhấp một chút rượu, dằn lại tâm tư đang rục rịch, bi ai nói, “Em ở nước ngoài cũng không rõ, lúc trở về người cũng đã chôn cất, là bạn bè em lo liệu hộ, nói là tai nạn giao thông. Ài, mong là mẹ ở trên trời thanh thản hơn.”