• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôn lễ của Từ Mặc Bạch và Kim San San rất long trọng, rốt cuộc trước hôn lễ có thể đem người yêu của mình kéo ra từ đám máy móc linh kiện khiến cho tâm tình của Trần Mộc cũng tốt lắm. Có điều, tình huống của hắn lúc này, thật sự không thích hợp đi ra chỗ ánh sáng, chỉ có thể ngồi ở một góc hẻo lánh phát ra khí lạnh cự tuyệt người khác tới gần thuận tiện cùng Chu Dật Cẩn tâm sự một chút, về phần hai đứa nhỏ đang đứng trên băng ghế, lúc này đang dùng thìa để ăn thứ gì đó.

Đứa trẻ mới hơn một tuổi, đương nhiên không thể trông cậy chúng nó sẽ ăn uống cẩn thận, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn gắp đồ ăn cho chúng, chúng liền dùng thìa múc ăn, tuy rằng xung quanh miệng và quần áo dính đầy dầu mỡ, nhưng cũng tốt hơn mấy tháng trước trực tiếp dùng tay bốc cơm không phải sao?

Một nhà bốn người đưa đến không ít ánh mắt, nhưng chân chính dám đi lên lại không được vài người. Trần Mộc cũng vui vẻ thoải mái, không nghĩ tới, hắn vừa mới cắt miếng thịt nhỏ ra cho con trai dùng dĩa để ăn tránh cho cái hàm răng sữa còn chưa mọc hết của cậu nhóc không thể cắn đứt, lại có một người lén lút đặt mông ngồi đối diện.

“Nguyên Thăng? Cậu làm sao vậy?” Chu Dật Cẩn liếc mắt một cái liền nhận ra người đối diện. Quan hệ của y và Nguyên Thăng vẫn không tồi, mấy năm nay Nguyên Thăng vẫn chạy trời nam đất bắc, mang theo tiểu trấn di động của cậu ta còn có không ít người U Minh thành đi xung quanh săn thú, ngược lại cũng ít liên hệ, nhưng Nguyên Thăng lúc trước còn không có liên hệ, tại sao hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện trong này?

“Dật Dật!” Nguyên Thăng vừa ngồi xuống liền gặm lấy gặm để, lúc này lại dùng vẻ mặt trầm thống ngẩng đầu, một bên nuốt miếng lạp xườn xuống bụng, một bên mở miệng:

“Tôi trốn tới đây! Gặp quỷ, cái tiểu trấn di động kia rõ ràng là của tôi, tại sao lúc này giống như sắp đổi chủ nhân rồi?”

“Mấy người Lý Mục Tùng cũng không phải là người không phân rõ phải trái?” Trần Mộc hỏi, Lý Mục Tùng vẫn quen ở trên tiểu trấn di động, không phải những người này ở chung với Nguyên Thăng cũng không tồi hay sao?

“Không phân rõ phải trái? bọn họ không chỉ không phân rõ phải trái, bọn họ quả thực chính là cường đạo!” Nguyên Thăng kích động vạn phần, hận không thể rống ra, nhưng cuối cùng anh ta cũng còn chút lý trí, đè thấp thanh âm:

“Các cậu không biết, Lý Quân kia vậy mà chạy theo tôi nói thích tôi!”

“Lý Quân thích cậu?” Trần Mộc kinh ngạc hỏi, hắn thật đúng là không nhìn ra điểm này!

“Cậu nói xem, anh ta là một cao thủ cấp chín, tại sao lại coi trọng tôi?” Bởi vì Lý Mục Tùng vẫn luôn ở trên tiểu trấn di động của anh ta, cho nên Lý Triết Tâm và Lý Quân cũng hay ở đó. Nguyên Thăng vẫn luôn rất bội phục Lý Quân, cả ngày ở trước mặt hay ở phía sau cũng đem đối phương hầu hạ tốt, liền ngóng trông Lý Quân có thể chỉ dạy anh ta nhiều hơn. Lý Quân đối với anh ta cũng không tồi, hai năm nay ở chung, bọn họ đều hận không thể kết bái với đối phương, nhưng mười ngày trước, Lý Quân vậy mà thổ lộ với anh ta!

Cái này gọi là chuyện gì vậy? Tuy rằng hiện nay đồng tính ở chung một chỗ cũng không ngạc nhiên hơn nữa còn có rất nhiều, nhưng anh ta vẫn thích phụ nữ, Lý Quân  tại sao lại thổ lộ với anh ta?

“Tại sao anh ta coi trọng cậu, việc này sao chúng tôi biết được?” Chu Dật Cẩn hỏi lại, nếu hiện giờ Nguyên Thăng  không nói như vậy, y còn tưởng là Nguyên Thăng coi trọng Lý Quân mà không phải Lý Quân coi trọng Nguyên Thăng.

Từ sau khi Lý Quân xuất hiện, Nguyên Thăng đối với anh ta luôn vô cùng ân cần, cũng đã đem một người bạn như y ném lên tít trên trời rồi! Là ai sợ Lý Quân không hợp mọi người cho nên luôn ở bên cạnh hòa giải? Là ai ngay cả Lý Quân ăn cái gì cũng đều chú ý đến? Là ai hai ba câu không rời Lý Quân?

“Các cậu xem, anh ta lợi hại như vậy, tôi lại cái gì cũng chẳng phải……” Nguyên Thăng nói. Mấy ngày nay anh ta luôn nghĩ đến vấn đề này, nhưng nghĩ thế nào cũng không rõ ràng được.

Lúc trước vừa nghe thấy Lý Quân thổ lộ, anh ta liền sợ đến độ trốn khỏi tiểu trấn di động của mình, mấy ngày nay cũng ăn không ngon ngủ không tốt, hiện giờ đều đói không chịu được.

“Tôi cảm thấy, vấn đề hiện giờ của cậu không phải là cậu không thích Lý Quân, mà là cậu có chút tự ti đúng không?” Trần Mộc nghe thế nào cũng cảm thấy lời nói của Nguyên Thăng có chút không đúng.

“Nào có?” Nguyên Thăng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Tôi cảm thấy cậu tuyệt đối không kém, Lý Quân nếu không thích cậu, cậu cảm thấy anh ta nên thích ai?” Chu Dật Cẩn cảm thấy, lúc trước khi vừa mới gặp mặt, hai người này còn có chút không đúng. Lý Quân đối với Nguyên Thăng  hơn phân nửa là có tình tiết chim non, về phần Nguyên Thăng, dường như anh ta rất thích giúp Lý Quân nhận thức thế giới này, còn có cảm giác đem Lý Quân xem như đứa nhỏ……

Nguyên Thăng lập tức phản ứng, nếu Lý Quân không thích anh ta, như vậy anh ấy nên thích ai? Tốt nhất, vẫn nên giống như trước kia, làm thần tượng của anh ta là được.

Nguyên Thăng không nói, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng sẽ không nói thêm nữa, vấn đề tình cảm của người khác vẫn không nên can thiệp mới thỏa đáng, hơn nữa……

“Trần Thiên Hoa!” Trần Mộc hô to một tiếng, đem Trần Thiên Hoa đang vứt thìa mà dùng tay cầm lấy một miếng thịt lớn ném xuống dưới bàn xách lên:

“Để A Hổ lên bàn ăn!” Đây gọi là chuyện gì, con của hắn và A Hổ đang đem việc đút thức ăn thành trò chơi đúng không? Nhìn một cái, khối thịt kia suýt nữa bị Trần Thiên Hoa ném lên trên tường!

“Trần lão đại! Con trai của anh thật có sức sống!” Kim Phán Nhi ôm con trai của mình đi tới đây, chồng của cô là Tạ Thanh có dáng người hùng vỹ có thể so với Lý Quân, lúc này đang ngốc ngốc ngồi bên cạnh, nhìn Kim Phán Nhi cùng mọi người chào hỏi.

“Đúng là rất có sức sống!” Trần Mộc lấy khăn tay ra lau mặt và tay cho Trần Thiên Hoa, cũng may quần áo là bộ mặc để ăn cơm, không sợ bị nhiễm bẩn.

“Có sức là tốt, con trai phải nghịch một chút.” Kim Phán Nhi dựng thẳng con trai của mình lên, đứa bé nho nhỏ vung hai tay, cười với Trần Thiên Hoa.

Vốn Trần Thiên Hoa còn muốn bắt A Hổ để lên bàn, lúc này thấy có đứa nhỏ cười với mình, lập tức trở nên đầy hưng trí:

“Em trai nhỏ!”

Trương Lê cách vách có mười hai em trai, Trần Thiên Hoa nhìn thấy chúng nó nhỏ hơn mình, trên cơ bản đều gọi em trai.

“Đến, chào hỏi với anh nào.” Kim Phán Nhi hôn lên mặt con trai, mở miệng.

“Em trai, hôn hôn!” Trần Thiên Hoa hận không thể bò lên bàn, nhưng mà chân ngắn quá, không đi lên được.

“Tiểu sắc lang!” Trần Mộc vỗ đầu của nhóc, sau đó ôm con trai ngồi xuống bên cạnh Kim Phán Nhi. Trần Thiên Hoa từ nhỏ đã thích các dì hôn hôn mình, đối với đứa nhỏ của Trương Lê và Đệ nhị ngược lại không thích lắm, nhưng  lần này, rõ ràng đã nổi lên sắc tâm với con trai của Kim Phán Nhi!

Quả nhiên, vừa tới gần, Trần Thiên Hoa liền bắt được đứa nhỏ trong lòng Kim Phán Nhi, sau đó một tay ôm lấy đầu đối phương, một ngụm hôn lên.

“Nhìn một cái, đứa nhỏ mới một tuổi rưỡi đã biết đùa giỡn người khác!” Kim Phán Nhi nhéo nhéo mặt Trần Thiên Hoa, lại bị Trần Thiên Hoa chụp tay một cái.

“Y nha!” Đứa nhỏ trong lòng Kim Phán Nhi lộ ra tươi cười với Trần Thiên Hoa, thằng nhóc liền tránh khỏi tay Trần Mộc, đứng lên ghế hôn thêm đối phương vài lần nữa.

“Đứa nhỏ này lớn lên không tồi.” Trần Mộc nhìn khuôn mặt tươi cười của đứa trẻ, không thể không tán thưởng một câu. Kim Phán Nhi và Tạ Thanh cũng không phải là một người đặc biệt xinh đẹp, nhưng đứa bé này lại tế da nộn thịt, bộ dáng trắng trẻo, nhỏ như vậy đã có mắt hai mí, đối mắt cũng rất lớn, rất phù hợp với thẩm mỹ quan của đồng chí Trần Thiên Hoa.

“Hì, nó giống cha.” Kim Phán Nhi che miệng cười, nếu không thấy được video và ảnh chụp trước đây của Tạ Thanh, cô tuyệt đối không tin Tạ Thanh còn có bộ dáng trắng mềm đáng yêu như vậy!

Trần Mộc đánh giá Tạ Thanh từ trên xuống dưới, Tạ Thanh lớn lên rất đen, có lẽ là do thường xuyên ở bên ngoài dã ngoại, làn da rất thô ráp, phía trên còn có sẹo, có điều ánh mắt quả thật không tồi, chẳng lẽ đứa nhỏ phấn nộn trong lòng Kim Phán Nhi về sau lớn lên cũng giống như vậy?

Có điều hắn nhớ cái này, trong mắt Trần Thiên Hoa lại chỉ có đứa nhỏ ở đối diện, cầm lấy thìa trên bàn, múc một thìa trứng cho đối phương ăn.

“Em trai vẫn chưa ăn được cái này, con ăn đi.” Trần Mộc bắt lấy tay con trai.

Trần Thiên Hoa bất đắc dĩ tự mình ăn, sau đó tiếp tục trông mong nhìn đứa nhỏ đối diện.

“Con tôi rất coi trọng con trai cô.” Trần Mộc đem ghế của trẻ con lại đây, để Trần Thiên Hoa ngồi lên sau đó nghe thấy đối phương không ngừng gọi em trai em trai.

Đều là người có con, ở chung một chỗ nói không hết lời, Trần Mộc và Kim Phán Nhi trao đổi kinh nghiệm nuôi con, cũng không để ý trên bàn lại nhiều thêm một người.

“Lý lý Lý Quân!” Nguyên Thăng nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm phát run.

Lý Quân ngồi ở một bên, im lặng ăn. Anh cũng thấy được tin tức của Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, vừa mới đến nơi này không nghĩ lại gặp được Nguyên Thăng, về phần anh vào bằng cách nào, huy chương cấp chín, còn là dị năng giả, sao có người dám ngăn cản anh?

Thế giới này rất kỳ quái, sau khi đi vào nơi này, Nguyên Thăng là người đầu tiên anh gặp được, hơn nữa Nguyên Thăng đối với anh cũng rất tốt, không biết từ lúc nào anh đã có ý tưởng muốn ở một chỗ cả đời với đối phương, lúc đầu còn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng hôm nay nhìn thấy đôi vợ chồng đồng tính, cũng đã thành thói quen, thậm chí còn muốn dẫn Nguyên Thăng đi đào tạo một đứa nhỏ– Mấy năm nay anh cũng tích góp được không ít tiền, nhưng anh lại không nghĩ tới, khi mình vừa mới thổ lộ với Nguyên Thăng, cậu ta lại giống như thấy quỷ mà chạy trốn mất hút.

“Vì sao cậu muốn trốn?” Lý Quân nhíu nhíu đầu mày hỏi.

“Tôi tôi tôi……” Nguyên Thăng không thể nói nên lời.

“Chúng ta trở về đi.” Lý Quân lại nói.

“Trở về làm gì?” Nguyên Thăng lập tức hỏi lại, đề phòng.

“Mặc kệ đi, chẳng lẽ cậu không trở về?”

“Đương nhiên tôi phải trở về, đó là tiểu trấn di động của tôi.” Nguyên Thăng thất vọng, tại sao Lý Quân lại vân đạm phong khinh như vậy?

“Vậy đợi lát nữa ăn xong cơm chiều thì trở về thôi.” Lý Quân mở miệng, anh không vôi, thêm chút thời gian cũng không để ý, Nguyên Thăng vẫn ở trên tiểu trấn di động, không thích anh thì còn có thể thích ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK