Lương Thụy ngẫm lại cũng hiểu được, Ôn Nguyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, cho dù Nguyên Thăng có là bạn của Trần Mộc, cho dù Trần Mộc có thành chủ làm hậu trường, nhưng một đôi mẹ con đến từ thành thị cấp ba, làm thế nào lại có thể đi tới bước này?
“Ba, Chân Chân cũng không có thân phận gì đặc biệt.” Nhìn thấy biểu tình trên mặt cha mình, còn có đứa cháu trai bên cạnh cha, Lương Thụy chỉ cảm thấy tức giận nhưng không có chỗ phát.
“Mày nói xem, cô ta và con trai có chỗ nào đáng để thành chủ mượn sức?” Cha của Lương Thụy sớm đã bắt đầu chú ý tới Lưu Chân Chân, vốn cảm thấy con trai lâu như vậy còn không muốn kết hôn, hiện giờ mới kết hôn thì nhà gái có chút thiệt thòi, nhưng hiện giờ…… Nếu người phụ nữ kia đã có thủ đoạn như vậy, có phải con của ông sẽ bị gặm đến xương cốt cũng không còn không?
“Cha!” Lương Thụy biết, Trần Mộc là có chút bản lĩnh, nhưng ông lại không thể nói ra Trần Mộc đang làm gì.
“Mày có thể đi lại với cô ta, muốn kết hôn với cô ta cũng không sao, có thể lôi kéo được quan hệ với thành chủ mới có lợi với chúng ta, có điều, trước tiên mày cứ ký vào hiệp nghị này đi.” Cha của Lương Thụy lấy ra một bản hiệp nghị, chất giấy của hiệp nghị này là loại rất hiếm thấy.
Tất cả mọi thứ về sau của Lương thị đều thuộc về Lương Lân? Lương Thụy không thể nói nên lời cảm giác lúc này của mình là gì, ông không có con nên cũng đã sớm xem cháu trai của mình là người thừa kế, nhưng đứa cháu này vừa làm việc không dựa theo khuôn khổ, cũng hoàn toàn không có năng lực lại chẳng nói với ông một câu…… Đương nhiên, quan trọng nhất không phải điều ấy. Cha của ông thời trẻ vô cùng anh minh, tới khi già rồi lại đem hết tâm tư đặt trên đám người hậu bối, quả thực đem Lương Lân sủng lên tận trời.
Lương Lân mới mười tám tuổi đã nói không cần đi học mà tới công ty thực tập luôn cha lại lập tức đồng ý.
Lương Lân không làm được việc gì nên hồn, lại bảo cấp dưới làm việc rồi thay bằng tên của mình, ông răn dạy lại chạy tới chỗ cha nói ông trách móc nặng nề, ông vốn tưởng cha sẽ phải dạy dỗ lại Lương Thụy, không ngờ tới cha cũng cảm thấy mấy việc này nên để cấp dưới làm.
Lương Lân ở công ty cũng chẳng có lý tưởng gì, đoạn thời gian trước cậu ta và anh họ đi đàm phán việc làm ăn, cuối cùng bị lỗ ba trăm ngàn, còn đem trách nhiệm đổ hết lên đầu cấp dưới làm cùng……
Chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng cha của ông lại vẫn cảm thấy cháu của mình không làm sai, thậm chí còn cảm thấy là do ông ngáng chân Lương Lân. Mỗi lần nghe được ý tứ sắc bén như vậy từ cha, ông luôn cảm thấy rất vô lực.
Hiệp nghị hiện giờ quả thật đã phủ định tất cả những cố gắng trước giờ của ông.
Lương Thụy trầm mặc một chút, trực tiếp ký.
Từ nhỏ ông đã bị dạy phải đem Lương thị phát dương quang đại, em trai của ông lại có thể tùy ý chơi đùa, ông thật hâm mộ em trai của mình, nhưng nó thì sao? Nó lại nói với người khác hận chết người anh trai cứ giữ khư khư tất cả Lương gia.
Ông vì lợi ích của Lương thị đã phải lấy một người vợ hoàn toàn không có tình cảm, vợ của ông còn không muốn có con, nhưng vợ chồng nó thì sao? Phía sau lưng không biết đã bao nhiêu lần cười nhạo.
Tiếp tục ở lại Lương gia cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lương Thụy làm giám đốc ở Lương thị nhiều năm như vậy, đương nhiên trong tay không thể không có tiền, chỉ riêng tiền lương ông cũng không thiếu, lại thêm tiền hoa hồng mà cha phân chia, số tiền này đều được ông đem đi làm đầu tư. Tuy rằng ông đầu tư cũng có thất bại nhưng phần lớn là thành công, tiền trong tay ông hiện giờ cũng đủ cho ông thư thư phục phục trong mấy trăm năm, hơn nữa các loại bảo hiểm ông cũng đã mua hết, chẳng còn chỗ nào phải lo lắng nữa.
Thời điểm buổi tối, Lương Thụy lấy hành lý của mình rời khỏi Lương gia, ông không cần phải lo lắng cho cha mình, tuy rằng cha ông đã sắp chín mươi tuổi, nhưng thân thể coi như cường tráng, hơn nữa, bọn họ đều là kẻ có tiền, hầu như đều đã mua cho mình đủ các loại bảo hiểm rồi, cho dù có xảy ra chuyện cũng có thể thư thư phục phục mà sống, hơn nữa, nếu thật sự đến bước kia ông cũng sẽ không khoanh tay mặc kệ.
Lưu Chân Chân và Lương Thụy ở chung với nhau rất không tồi, Trần Mộc cũng hạ tâm tư xuống. Lúc này tất cả Lương gia đều không còn liên quan gì tới Lương Thụy nữa, ngược lại hảo cảm của hắn với Lương Thụy cũng tăng lên, nhưng Tề Chích chỉ cho hai ngày nghỉ cũng quá ngắn.
Thu thập quần áo, tiếp tục huấn luyện, chẳng qua lần này thiếu hai người, hơn một người, người vội vàng tới kia chính là Lý Dũng. Ngụy Na sinh con, hiện giờ cũng đã khôi phục bình thường, Lý Dũng cũng có thể an tâm rồi.
An Nhược Dao cũng biết rõ nguyên nhân, sau khi bắt đầu huấn luyện sắc mặt vẫn luôn rất kém, nhất là khi đối mặt với những người đàn ông khác lại càng không có biểu tình, chỉ khi đối mặt với Tề Chích dường như mới dịu hơn một chút.
Có điều, lúc này Tề Chích còn đang rối rắm làm thế nào để Chu Dật Minh buông khúc mắc, đương nhiên đối với cô cũng nhượng bộ lui binh, bởi vậy lại khiến cho tâm tình của An Nhược Dao vốn đã xấu giờ càng tệ hơn.
Ngược lại An Bình Chí và những dị năng giả khác của Nghiên cứu chi thành vẫn luôn rất an phận, đương nhiên, đây cũng liên quan tới việc An Bình Chí lần lượt khiêu chiến với Trần Mộc nhưng chưa từng thành công lần nào.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, mỗi ngày đều phải rơi mồ hôi khiến cho tình cảm vốn rục rịch lại bị kéo xuống. Trần Mộc cảm thấy mình muốn tìm cơ hội ở chung một chỗ với Chu Dật Cẩn quả thật rất khó, càng đừng nói tới việc tìm cơ hội giao lưu thân thể, có đôi khi, hắn cảm thấy đó đều là do Tề Chích ghen tị…… Thời gian huấn luyện ước chừng khoảng bốn tháng, nói cách khác, anh ta suốt bốn tháng cũng không được gặp Chu Dật Minh.
“Thời gian bắt đầu của giải thi đấu thế giới là mùng 1 tháng 9, thi đấu giữa liên minh là ngày mùng 1 tháng 6, tuyển thủ dự thi lần này của Nghiên cứu chi thành là Trần Mộc, Lý Quân, Lý Triết Tâm, An Bình Chí, Hứa Lâm, Tiết Mỹ Lệ, Trương Viêm, Lý Dũng, Chu Dật Cẩn, còn có tôi.” Tề Chích mở miệng. Người cuối cùng trong số tuyển thủ đều khiến cho mọi người kinh ngạc, có điều, Tề Chích còn chưa tới bốn mươi tuổi, ngược lại đã phù hợp với yêu cầu dự thi.
“Thành chủ, biểu hiện của tôi có chỗ nào kém với Tiết Mỹ Lệ? Vì sao bên trong tuyển thủ không có tôi?” An Nhược Dao lạnh mặt, thẳng tắp nhìn về phía Tề Chích.
“Biểu hiện hợp tác đoàn đội của cô không được, những người bị trượt của U Minh thành đều là những người không đủ hiểu biết đối với vũ khí công nghệ cao.” Người của U Minh thành có vài người lúc trước nhận thức không được đầy đủ, tuy rằng lần này đã huấn luyện lâu như vậy, nhưng độ tiến bộ lại không thể so được với những người khác. Về phần An Nhược Dao, tuy rằng cô rất cố gắng hơn nữa thực lực cũng không tồi, nhưng tính tình quá xấu, toàn bộ người trong đội ngũ hầu như không có ai thích cô, thời điểm cùng nhau hợp tác biểu hiện cũng rất kém.
“Còn thành chủ thì sao? Làm thành chủ anh đâu thể tham gia loại tranh đấu không màng tới sinh tử này?” An Nhược Dao vẫn nhìn chằm chằm Tề Chích.
“Tôi đây là vì vinh quang của đất nước, hơn nữa, chỗ này người mạnh hơn tôi cũng có, nhưng phần lớn những người còn lại đều kém hơn tôi đúng không?” Tề Chích hai tay ôm ngực:
“Huống chi, cho dù không có tôi, Nghiên cứu chi thành vẫn rất tốt đó thôi?” Ngược lại những lời Tề Chích nói đều là sự thật, bốn tháng nay anh chưa hề về mà Nghiên cứu chi thành vẫn luôn rất tốt.
An Nhược Dao không nói gì nữa, chỉ liếc mắt nhìn Tề Chích một cái rồi xoay người rời đi.
Trận đấu ngày mùng 1 tháng 6, ngày 28 tháng 5 sẽ phải xuất phát tới Thức tỉnh chi thành, kết quả, Tề Chích đến tận ngày 25 tháng 5 mới cho bọn họ nghỉ, ngày nghỉ đó còn vỗ vỗ bả vai Trần Mộc:
“Người đàn ông tốt trước nên lập nghiệp sau mới thành gia.”
Khẳng định người này bốn tháng không được gặp Chu Dật Minh nên mới sinh ra tâm lý trả thù xã hội! Trần Mộc cảm thấy Tề Chích thật xứng đáng, vốn Tề Chích cũng không nhất thiết phải nhìn chằm chằm bọn họ huấn luyện, nhưng anh ta cố tình muốn lấy lùi để tiến, khiến cho Chu Dật Minh biết chỗ tốt của anh ta…… Cái này, có lẽ là phải thất vọng rồi?
“Anh Tề, anh trai em vừa gọi, anh ấy vô cùng tức giận!” Chu Dật Cẩn đi lên trước, vẻ mặt đồng tình nhìn về phía Tề Chích.
“Em ấy……” Tề Chích muốn hỏi một chút vì sao Chu Dật Minh lại tức giận, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Dật Minh đang đứng ở cửa cách đó xa xa.
“Minh!” Tề Chích lập tức chạy đến.
“Anh thật là lợi hại, còn tham gia cả giải thi đấu thế giới?” Khuôn mặt Chu Dật Minh lạnh tanh. Lúc trước đều là Tề Chích vây quanh anh, thời điểm không còn bóng dáng Tề Chích ở bên cạnh, anh cảm thấy rất nhớ anh ta, nhưng Tề Chích lại chạy mất, Nghiên cứu chi thành vẫn còn đây, tiếp theo còn có vài chuyện cần Tề Chích phải ra mặt, hiện giờ lại phải dựa hoàn toàn vào anh, Thức tỉnh chi thành liên tiếp ngáng chân, các quốc gia khác ba lần bốn lượt tới thăm dò……
Thật vất vả mới giải quyết xong tất cả, lại phát hiện Tề Chích đã rất lâu rồi không gặp mình, cái này cũng chưa tính, trong lúc anh không liên lạc hỏi thăm tình huống của đối phương, vậy mà đối phương cũng không chủ động liên lạc với anh…… Lần này, còn nhận được một tin tức như vậy.
Lúc nãy khi anh đụng phải An Nhược Dao, Chu Dật Cẩn cũng đã đem hết tình huống ở đây nói lại với anh, không phải Tề Chích vì muốn An Nhược Dao được an toàn, nên mới thay thế cô ta chứ? Tuy rằng biết bản thân không nên nghĩ như vậy, nhưng Chu Dật Minh vẫn không nhịn được mà hiểu sai, hoặc là Tề Chích muốn né tránh mình?
“Minh, còn không phải do anh không tìm thấy tuyển thủ thích hợp sao?” Tề Chích không biết phải nói như thế nào mới tốt. Anh ta cảm thấy Chu Dật Minh đối với anh có chút lãnh đạm, muốn Chu Dật Minh chú ý chính mình, Chu Dật Minh vì trận đấu lần này mà trả giá nhiều như vậy, anh hi vọng mình có thể giành được chiến thắng cuối cùng.
“Lúc trước chỉ có sáu người An Bình Chí anh cũng chưa từng nghĩ muốn tham gia, ngược lại hiện giờ lại thay đổi?” Chu Dật Minh không thể kìm nén phẫn nộ.
“Minh, chỉ là anh cảm thấy em rất coi trọng trận đấu này……” Tề Chích giải thích, lại càng nói không nên lời.
Chu Dật Minh đợi trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng:
“Quên đi, tùy anh, dù sao tôi cũng chẳng là gì của anh.”
“Sao em có thể không là gì của anh? Em là người anh yêu nhất!” Tề Chích la lớn, đột nhiên, không ít đèn loáng loáng sáng lên.
Trần Mộc lôi kéo Chu Dật Cẩn đi đến bên cạnh, nhìn Tề Chích bị bao vây, nhìn Chu Dật Minh lạnh mặt đi ra khỏi vòng vây. Hai người bọn họ đều là nhân vật số một số hai của Nghiên cứu chi thành, có điều, trên cơ bản tất cả mọi người đều biết, Chu Dật Minh mới là người không thể đụng đến nhất.
“Tề Chích vậy mà đã quên, anh ta đã hẹn truyền thông đến để nói về chuyện dự thi…… Tình cảm của thành chủ vẫn luôn bị người dân của Nghiên cứu chi thành chú ý, tên tuổi của anh trai tôi cũng không hề kém cạnh, chỉ sợ còn có thể đem tin tức về những tuyển thủ thi đấu nhấn chìm.” Chu Dật Cẩn đứng bên người Trần Mộc. Tuy rằng hiện tại nhìn qua anh trai mình tức giận không nhẹ, có điều Tề Chích là kẻ rất quấn người, anh trai của y lại thật tâm thích Tề Chích, chuyện lần này ngược lại có lẽ là một cơ hội.
“Nếu có thể đè được thì tốt rồi.” Trần Mộc vừa nói chuyện phiếm với Chu Dật Cẩn, vừa gửi tin tức cho mẹ của mình. Hắn vừa lấy được bộ đàm liên lạc của mình, lúc trước cũng không thể liên lạc với người khác, bốn tháng qua không biết mẹ có chịu ủy khuất gì không, Lương Thụy kia có đủ an phận hay không.
Vừa nghĩ đến chuyện những tấm ảnh chụp của mình sẽ bị lộ ra…… Theo trí nhớ về đời trước của hắn, đời trước cũng không có nhiều người chú ý tới trận đấu này như vậy, có nhiều thứ vẫn không hề lộ ra bên ngoài, ở thành thị cấp ba lại không nắm được nhiều tin tức lắm. Mà bản thân hắn lúc ấy đang “Trầm mê” trong “Tình yêu”, vì thế chỉ biết đại khái về kết quả cuối cùng, có điều, khi đó đội thắng cuộc cuối cùng đi Châu Phi tham gia trận đấu là người của Thức tỉnh chi thành.
“Trên cơ bản là không có khả năng, chúng ta đều là ” Vũ khí ” của Nghiên cứu chi thành, đã ẩn giấu lâu như vậy, hiện giờ cũng không thể công khai.” Chu Dật Cẩn mở miệng.
“Em nói xem, sau khi anh về nhà, nghênh đón anh sẽ là chiến trận như thế nào?” Nhà của Chu Dật Cẩn và An Bình Chí đều là những người có học, sẽ chẳng có vấn đề gì, Lý Quân không quen biết ai sẽ không xảy ra chuyện, cũng chỉ có hắn, Lương Thụy kia có nhiều thân thích như vậy, ngẫm lại liền cảm thấy phiền toái, cũng may lúc trước Lương Thụy quyết định rất nhanh, coi như không đi lại với bọn họ nữa.
“Nén bi thương!” Chu Dật Cẩn mở miệng, lại nói:
“Hôm nay em về nhà với anh.”
“Được!” Những lời này thật sự là dễ nghe, bản thân mình hoàn toàn không ngại đối phương tới nhiều lần, có điều:
“Em không ở cạnh gia đình?”
“Nghiên cứu đến nay đang ở giai đoạn then chốt, bọn họ sẽ không ra ngoài, em cũng không muốn làm bóng đèn khiến Tề Chích không được anh trai tha thứ.” Gen của những người U Minh thành lúc trước đã giúp thí nghiệm có tiến triển rất lớn, tế bào cường hãn như vậy, có thể giúp người ta tìm ra phương pháp dung hợp hai tế bào tốt hơn.
“Vậy anh về trước, anh còn phải đi đón người.” Trần Mộc nhìn bộ đàm liên lạc mở miệng. Bốn tháng không liên lạc với người khác, lúc trước hắn cũng từng đề cập qua về tình huống của mình, có điều ngay cả như vậy, hắn vẫn nhận được không ít tin nhắn, còn có Triệu Dương đang bị ném trong doanh trại.
Triệu Dương trong quân doanh ngây người hơn nửa năm, những người ở cùng với cậu ta đều là những quái vật của U Minh thành, nửa năm này, xem như cậu ta ăn đủ khổ, ngược lại đã hình thành thói quen, cũng đuổi kịp tiến độ, nhưng cũng không được ra khỏi quân doanh, muốn liên lạc với người nhà còn phải xin phép hơn lại bị giám sát thiết bị liên lạc, cho nên, cậu ta đặc biệt xin phép ra ngoài hóng gió một chút.
Đương nhiên Trần Mộc cũng không hề bất mãn với yêu cầu nhỏ này của thằng nhóc Triệu Dương.
Lúc đầu Triệu Dương là một người mập mạp, sau lại gầy đi rất nhiều, lúc này đã biến thành một kẻ cả người đầy cơ bắp, cũng ổn trọng hơn rất nhiều, ở cùng với người của U Minh thành thật sự có thể rèn luyện người khác.
“Trần lão đại, những người trong quân doanh đó cho dù là phụ nữ cũng đều rất bưu hãn! Em vô cùng bội phục!” Triệu Dương đối với việc có thể đi ra thì vô cùng hưng phấn, càng sùng bái những người U Minh thành này, mặc dù có thời điểm có chút ngốc ngốc, nhưng cũng đủ lợi hại.
“Nếu bội phục thì hãy cố gắng một chút.” Trần Mộc mở miệng. Nhìn người ngồi ở vị trí phó lái, Chu Dật Cẩn cười cười gửi tin nhắn cho người khác, hắn cũng thích không khí hiện giờ, khó lắm mới có cơ hội tự do và thả lỏng thế này. Trong bốn tháng này, có thể nói hắn là người bị huấn luyện nhiều nhất, hiện tại cho dù không có dị năng hắn cũng có thể một mình đấu với dị thú cấp sáu.
Không khí trong xe rất tốt, nhưng khi Trần Mộc vào trong nhà mình, tất cả đều không còn.
“Tin tức truyền thật nhanh.” Mọi người của Lương gia, còn có bạn cùng lớp với hắn– Lâm Đào, đều ở cửa nhà chờ hắn, khác với những người khác vẻ mặt nhiệt tình, vẻ mặt Lương Thụy lại kinh ngạc, Lưu Chân Chân thì cau mày.
Cuối cùng Trần Mộc cũng biết vì sao mẹ lại đột nhiên không gửi tin nhắn cho mình nữa.
Hết chương 69
Edit: Các bạn có thấy Trần Mộc giỏi không, soái không, nhân vật chính không, đừng mừng vội, mấy chương nữa bị quây cho tí thì nghẻo đấy J