Hai người Lâm An Liệt và Trần Khải ngồi đối diện nhau ăn bữa sáng mà cô chuẩn bị, lại hoàn toàn không nhìn tới cô, giống như cô không phải người trong nhà này.
Lần trước sau khi Trần Khải cầm bộ trang sức kia đi chất vấn Lâm An Liệt, ngược lại tình cảm với Lâm An Liệt lại trở nên tốt hơn, thế nhưng trở về còn thầm oán cô không nên nhiều lời gây tổn thương tình cảm cha con của bọn họ!
Còn có đứa trẻ trong bụng của cô……
Tống Văn biết thủ đoạn của bản thân không kém, nhưng ngay cả khi cô dùng thủ đoạn như vậy mà Trần Khải cũng không muốn đến bệnh viện làm kiểm tra với cô, tất cả lại chỉ vì Lâm An Liệt có vài chỗ không hiểu trong công việc muốn hỏi ông ta.
Còn có đêm qua khi đứa bé trong bụng đạp, cô đương nhiên muốn chia sẻ với Trần Khải niềm vui này, vậy mà Trần Khải lại vừa vuốt ve bụng của cô, vừa nói “Nếu là con gái thì tốt rồi”!
Vốn lúc đầu, đối với đề nghị của Trần Mộc cô vẫn còn có chút nghi ngờ, cô thầm nghĩ muốn đối phó với Lâm An Liệt, cũng quyết định ôm chặt đùi của Trần Khải, nhưng hiện tại rõ ràng Trần Khải càng ngày càng thiên vị Lâm An Liệt.
Lúc này cô chỉ có thể dùng khuôn mặt đẹp để buộc chặt Trần Khải, nhưng đợi tới khi bản thân tuổi già sắc suy, liệu Trần Khải có một cước đá văng ra chính mình? Mà bởi vậy, đứa bé trong bụng của cô cũng không có nhiều bảo đảm đúng không?
Thời điểm Lưu Chân Chân ly hôn còn có thể lấy được phần lớn tài sản, bởi vì khi đó Trần Khải có tiền, nhưng hiện tại thì sao? Trần Khải lúc này chỗ nào có tiền? Tuy rằng cô đã tích lũy được không ít, nhưng chỉ như vậy mà đã khiến cô rời đi thì vẫn không cam nguyện.
Hơn nữa, vốn không chú ý, nhưng đợi tới thời điểm cô cẩn thận quan sát con riêng của mình, lại phát hiện trong mắt đối phương thi thoảng hiện ra vẻ ngoan lệ và điên cuồng.
Ở cùng một kẻ như vậy trong thời gian dài, có khả năng ngay cả tính mạng của mình và con cũng không được bảo đảm!
Có lẽ, cô thật sự chỉ có thể làm theo lời nói của Trần Mộc, đẩy Lâm An Liệt một cái, làm như vậy, ít nhất bản thân còn có thể kiếm được một khoản tiền lớn, cuộc sống về sau cũng có bảo đảm.
Cô không phải người tốt đẹp gì, bằng không cũng sẽ không lựa chọn gả cho Trần Khải, thậm chí đồng ý thụ tinh trong ống nghiệm trước khi kết hôn, chỉ là cô biết rõ bản thân muốn sống như thế nào mà thôi.
Trong phòng khách của Triệu gia, Trần Mộc và Triệu gia đại tẩu đang ngồi cùng nhau, cùng thảo luận vấn đề của Lâm An Liệt.
Triệu gia đại tẩu Hoàng Hân là một người phụ nữ ôn nhu, vốn cũng không có ác cảm gì đối với Lâm An Liệt, nhưng khi nhìn thấy những cuộc nói chuyện phiếm của Trần Mộc và Lâm An Liệt được ghi lại…… Cô đột nhiên cảm thấy hai người kia đều không phải tốt đẹp gì……
Có điều, cô có thể lý giải Trần Mộc, Trần Khải đối với Lâm An Liệt tốt hơn mấy chục lần so với cậu ta, liệu ai có thể cam tâm?
“Trần lão đại, sao cậu lại để Thiên Vũ đem bộ trang sức bảo thạch hồng ngọc kia cho Lâm An Liệt?” Hoàng Hân có chút khó hiểu, làm như vậy không phải càng khiến Lâm An Liệt hoài nghi sao?
“Chị cho là Lâm An Liệt sẽ tin tưởng Triệu Thiên Vũ chỉ như vậy đã yêu thương gã, đối với gã thâu tâm đào phế?” Trần Mộc mở miệng. Bản tính nghi ngờ của Lâm An Liệt rất nặng, không dễ dàng như vậy đã tin tưởng Triệu Thiên Vũ.
“Vốn Triệu Thiên Vũ cũng không có thích gã.” Hoàng Hân mở miệng, vừa đan áo len cho con trai.
“Đương nhiên, Triệu Thiên Vũ nếu coi trọng gã, tuyệt đối là đầu óc rút gân.” Trần Mộc lập tức mở miệng, đắc tội ai cũng không thể đắc tội phụ nữ!
“Tôi cảm thấy Lâm An Liệt này thật sự là rất kỳ quái. Hiện giờ gã hoàn toàn dựa vào Trần Khải mới có được những tháng ngày tốt lành, tại sao còn muốn đối phó Trần Khải?” Hoàng Hân vô cùng không hiểu.
“Gã còn muốn tiếp nhận sản nghiệp của Trần Khải.” Đời trước Trần Mộc còn khó hiểu, Lâm An Liệt làm thế nào để có thể xử lý tốt sinh ý của Trần gia. Hiện tại ngẫm lại, chỉ sợ hoàn toàn dựa vào thành chủ, Trần Khải khi đó chưa ly hôn với mẹ, càng không lấy Tống Văn, tiền trong tay cũng rất nhiều, đủ cho gã tiêu pha cả đời.
Trần Mộc và Hoàng Hân suy nghĩ phải làm như thế nào để đối phó Lâm An Liệt, ở phương bắc xa xôi lại đã xảy ra một đại sự.
Tiểu trấn di động của Nguyên Thăng càng ngày càng tới gần phương bắc, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, nhưng những người trên tiểu trấn di động lại đều vô cùng vui vẻ.
Lúc ban đầu, những người này còn có thể hoài nghi Nghiên cứu chi thành có mưu đồ gây rối, nhưng thời gian qua đi vẫn không có sự tình gì phát sinh, ngược lại cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt, còn có một vài bác sĩ đi lên tiểu trấn di động, bọn họ cũng không còn ý nghĩ như vậy nữa.
Lý Dũng vẻ mặt nôn nóng, quỳ trên mặt đất xoa eo của Ngụy Na. Một giờ trước, Ngụy Na bắt đầu đau bụng muốn sinh, hiện giờ đã càng ngày càng đau.
Trong thành thị phụ nữ có thể làm thụ tinh ống nghiệm, còn có đủ loại phương pháp để giữ thai, cuối cùng còn có thể lựa chọn mổ bụng để sinh con, nhưng người của U Minh thành vẫn đều là mang thai tự nhiên, sinh sản tự nhiên, bởi vậy những đứa trẻ được sinh ra càng ngày càng ít.
Ngụy Na là con gái của nhị trưởng lão, Lý Dũng là con nuôi của thành chủ, đứa con của bọn họ vẫn luôn được chú ý, lúc trước Ngụy Na hy vọng có thể sinh sản ở trong chiến xa, lại không nghĩ rằng lúc cô sinh con sẽ được ở trong hoàn cảnh càng thêm yên ổn.
Thân thể Ngụy Na tốt lắm, khi mang thai vận động cũng nhiều, sau khi bắt đầu đau bụng sinh không bao lâu liền kịch liệt đứng lên, không đến hai giờ nước ối đã chảy ra, sản môn cũng mở rộng đến mức lớn nhất.
Một phụ nữ đã từng sinh con và một bác sĩ nữ vừa mới lên tiểu trấn di động không lâu giúp Ngụy Na đỡ đẻ, có điểu chỉ hơn nửa giờ sau một đứa bé khỏe mạnh đã ra đời.
“Là một bé gái!” Lý Triết Tâm chạy qua xem, cô luôn một mực bàng quan, có lẽ bởi vì bọn họ đều đã gặp qua các trường hợp, sinh con cũng không quá khủng bố. Ngoại trừ thời điểm Ngụy Na đau bụng sinh lợi hại nhất mới làm nũng với Lý Dũng ở bên ngoài, một tiếng cũng chưa nói ra, chờ đứa bé vừa mới ra đời, cô cũng liền an vị cùng Lý Triết Tâm ghé vào nhau xem đứa trẻ.
“Sinh?” Lý Dũng cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức đặt mông ngồi trên mặt đất. Ngụy Na sinh sản rất thuận lợi, lúc Ngụy Na bắt đầu mang thai còn có lo âu hiện giờ đã hoàn toàn tan bién, ngược lại anh có chút không biết làm gì, huống chi, anh còn chưa từng nhìn thấy Ngụy Na chảy nhiều máu như vậy.
“Sao sản phụ lại có thể ngồi xuống như vậy? Mau nằm xuống nghỉ ngơi!” Vị nữ bác sĩ của Nghiên cứu chi thành vừa nhìn thấy một đoàn lộn xộn liền gầm lên. Các sản phụ của Nghiên cứu chi thành sau khi sinh con đều là các loại chiều chuộng, nhưng hiện tại…… Sản phụ thậm chí muốn tắm rửa!
“Tắm rửa có thể, vậy mà cô còn muốn tắm vòi sen.” Nữ bác sĩ đành phải lải nhải theo sản phụ.
Tắm vòi sen là một loại hưởng thụ xa xỉ, chờ sau khi bản thân và đứa bé đều tắm xong, Ngụy Na liền ôm đứa nhỏ đang khóc lên. Mẹ của cô đã qua đời khi xong xong đứa nhỏ thứ ba, mà sau khi mẹ qua đời, em gái của cô làm sao có thể tiếp tục sống sót, thời điểm bọn họ còn ở bên ngoài dã ngoại đâu có thể tắm rửa? Nơi nào có nước sạch để mà tắm kia chứ?
Lý Triết Tâm nhìn đứa nhỏ trong chốc lát rồi đi ra cửa, liền thấy được cha của mình và Nguyên Thăng đứng chung một chỗ, vẻ mặt đáng sợ.
“Cha, người làm sao vậy?” Lý Triết Tâm kinh ngạc.
“Không có việc gì……” Lý Mục Tùng trầm mặc trong chốc lát, lại nhìn về phía Nguyên Thăng:
“Cậu nói là sự thật? Có một người đàn ông cùng môt chỗ với? người đó gọi là Lý Quân?”
“Lý Quân? cha!” Lý Triết Tâm dường như nhảy dựng lên, từ nhỏ, cha đã nói cho cô, cô có một anh trai gọi là Lý Quân, nhưng không phải anh trai cô đã……
Lý Mục Tùng xiết chặt nắm tay, hơn hai mươi năm trước, em trai của ông bị người ta hãm hại, đi làm một nhiệm vụ có đi không có về cuối cùng còn táng thân ở đó. Ông phẫn nộ, đập tan chỗ lĩnh nhiệm vụ khi đó của Thức tỉnh chi thành, đem tất cả những người bởi vì ghen tị mà hãm hại em trai đều đánh gãy chân. Lúc này, lại phát hiện bạn gái của em trai đã cùng một người khác ở chung, đối phương đúng là người thừa kế của Lê gia nắm trong tay một phần ba Thức tỉnh chi thành, thậm chí, chính gã là kẻ gây xích mích để những người đó đối phó với em trai của ông. Khi đó ông tuổi trẻ khí thịnh, lập tức tìm đối phương đánh một trận, cuối cùng còn không cẩn thận giết chết đối phương, sau đó chỉ đành mang theo vợ và đứa con trai vừa tròn một tuổi trốn ra khỏi thành.
Đó là đứa con đầu tiên của ông, cũng là mang thai tự nhiên, ông đã vô cùng chờ mong đứa bé này, ngay cả khi đứa bé ấy còn trong bụng đã vô cùng chờ mong, sau đó, đứa bé ấy đi tới thế giới này, mềm mềm nhỏ nhỏ, chậm rãi nở nụ cười, còn y nha y nha kêu lên, rồi khi nó có thể xoay người, có thể ngồi……
Thời điểm chạy ra khỏi thành đã gọi được ba ba.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, không rõ vì sao phải rời khỏi nơi quen thuộc, nhưng lại vẫn như trước nhu thuận rúc vào trong lòng mẹ.
Bọn họ trốn thoát, Thức tỉnh chi thành đuổi giết chưa từng ngừng lại, rơi vào đường cùng, ông phải trốn tới phương bắc, bởi vì ở phương bắc thế lực của Thức tỉnh chi thành không còn cường đại nữa.
Nhưng cho dù Thức tỉnh chi thành không hề đuổi giết ông, Lê gia cũng không dễ dàng buông tay, đến cuối cùng, thậm chí bọn họ ngươi truy ta tiến đến tận thảo nguyên nơi bị lang thú chiếm cứ.
Ở nơi đó, ông và người của Lê gia đã trải qua một hồi đại chiến, bản thân bị trọng thương, thật vất vả trốn được, lại phát hiện nơi mà vợ và con trai trốn đã bị dị thú phá hỏng
Tuy rằng vợ của ông cũng là dị năng giả, nhưng lại là dị năng trị liệu cấp thấp, ở trong chiến đấu chỉ là trói buộc, cho nên ông để vợ và con mình ở lại trong chiến xa, cũng không nghĩ rằng cuối cùng nghênh đón ông lại là người vợ đang hôn mê bất tỉnh và chiến xa đã trở thành một đống phế phẩm, con trai cũng đã biến mất không thấy.
Sau này là thành chủ khi ấy của U Minh thành đã cứu ông.
Ông và vợ cũng sinh được Lý Triết Tâm, nhưng đứa con trai đã biến mất của bọn họ luôn là một gánh nặng trong lòng của ông, mười lăm năm trước, thời điểm vợ ông qua đời, vẫn còn nhắc tên của con trai, nhưng hiện tại, vậy mà lại có tin tức của đứa trẻ này?
Lý Quân…… Đây là tên của con ông, khi đó vợ của ông đã làm cho con rai rất nhiều quần áo, trên đó còn tự tay thêu hai chữ Lý Quân cong cong vẹo vẹo, người kia, sẽ là con trai của ông sao?
Trên người Lý Mục Tùng không tự giác phát ra sát khí khiến Nguyên Thăng không ngừng rút lui hai bước, vừa rồi, Ngụy Na ở trong phòng sinh con, anh và Lý Mục Tùng ở bên ngoài nói chuyện phiếm, bởi vì tiểu trấn di động luôn luôn tiến về phía bắc, anh liền nghĩ đến Lý Quân, lập tức khoe với Lý Mục Tùng– người của U Minh thành sinh hoạt ngoài dã ngoại mấy trăm năm còn chưa thể thu phục được dị thú gì, nhân gia lại có thể thu phục được lang thú!
Nguyên Thăng nói khoa trương, thiếu chút nữa đã đem Lý Quân hình dung thành ba đầu sáu tay, thẳng đến khi phát hiện thần sắc Lý Mục Tùng càng ngày càng đáng sợ.
“Các vị không có thù hận gì với nhau chứ?” Nguyên Thăng thật cẩn thận hỏi. Anh biết thân phận của Lý Mục Tùng, bởi vì cảm thấy đều đắc tội với người của Thức tỉnh chi thành nên hoàn toàn không giấu diếm tin tức của Lý Quân.
“Cậu ấy, có thể là con ta.” Trong lúc nhất thời Lý Mục Tùng muốn rơi lệ, Nguyên Thăng này ông có chút chướng mắt với kiểu “Hoàn khố” cũng trở nên hết sức đáng yêu. (Hoàn khố: quần là áo lượt)
Lý Mục Tùng vì con trai mà hận không thể rời khỏi tiểu trấn di động để xông vào địa bàn của lang thú một lần nữa. Ở Tinh Vân thành, Trần Khải lại bởi vì con trai của mình mà bị đưa ra tòa án.
Vốn ban đầu Lâm An Liệt cũng không gấp như vậy, gã còn tính đợi thêm một thời gian nữa, chờ khi Trần Khải đem mình trở thành người thừa kế, hoặc là có một cơ hội tốt để ra tay, nhưng Tống Văn lại từng bước ép sát.
Thời điểm khi Trần Khải về tới nhà, Tống Văn cùng gã xé rách lớp mặt nạ, ôm bụng đứng trước mặt gã:
“Mày nói xem, nếu giờ tao ngã một cái thì cha mày sẽ nghĩ như thế nào?”
Thời điểm gã đang cố gắng làm tốt công việc của mình, Tống Văn cười tủm tỉm đưa cho gã một tờ giấy có đóng dấu–“Làm việc chăm chỉ, tương lai này đó đều là của em trai con.”
Gã tân tân khổ khổ định tự tay làm điểm tâm cho Trần Khải ăn, Tống Văn lại thong thả đi vào phòng bếp, tay run lên, một đống lớn hạt tiêu liền đổ vào điểm tâm gã đang làm:
“Liệt liệt, cha của con không ăn được cay, này……”
Mọi việc như thế, khiến cho lửa giận của Lâm An Liệt càng ngày càng thịnh, hận không thể lập tức sẽ giết chết Tống Văn, nhưng gã vẫn tiếc mạng của mình.
Những động tác này của Tống Văn, tuy rằng khiến Lâm An Liệt tức giận, nhưng cũng chưa đủ để khiến gã bùng nổ, Chú hai của Trần Khải lại khắp nơi ngáng chân gã, thậm chí ngôn ngữ trong lúc nói đều gọi mẹ của gã là “Con đàn bà đê tiện”.
Cho dù là trong nhà hay nơi làm việc đều không hài lòng,“Triệu Thiên Vũ” Lại vẫn châm ngòi thổi gió, Lâm An Liệt đến đây liền xuất ngoan chiêu, trực tiếp đem tội chứng của Trần Khải công bố ở trên mạng.
Mặc dù Trần Khải có một vài hành vi trốn thuế lậu thuế, nhưng tình tiết cũng không nghiêm trọng, chỉ là chuyện như vậy rất nhanh đã có thể san bằng, thành chủ cũng sẽ không vì nguyên nhân như vậy mà đi động đến một tộc trưởng của gia tộc thâm căn cố đế, nhưng Trần Khải một mình cầm tiền của công ty lại là chuyện khác.
Chú hai của Trần Khải lập tức đem Trần Khải tố cáo lên toà án, tại thời điểm Trần Khải không thể không dùng một ít cổ phần công ty bồi thường tổn thất, cũng mất đi vị trí chủ tịch.
Đã không có quyền lực, tính tình Trần Khải trở nên táo bạo, đối với người trong nhà cũng không còn kiên nhẫn như ban đầu.
“Hiện giờ cũng không phải không thể sống, anh nên bình tĩnh một chút.” Tống Văn pha một ly trà cho Trần Khải.
“Có phải cô động tay động chân hay không?” Trần Khải đột nhiên phẫn nộ, đứng lên liền cho Tống Văn một cái tát, chén trà trong tay Tống Văn cũng rơi xuống mặt đất, lập tức vỡ thành nhiều mảnh.
“Có quan hệ gì với tôi?” Tống Văn che mặt mình, dựng lông mi. Vốn ban đầu trong tay Trần Khải có 41% cổ phần công ty của Trần thị, lần này vì để dẹp yên mọi chuyện, lại lấy ra 20%, mà 20% này cô cũng được chia một nửa.
Có 10% cổ phần công ty Trần thị so với một chút cũng không lấy được gì vẫn tốt hơn.
Hơn nữa, nhiều cổ phần công ty như vậy, chỉ bằng hoa hồng được chia, về sau cô có thể sống tốt, cả nhà cũng sống khá giả theo.
“Tao không tin!”Rõ ràng bản thân bị tính kế, những tư liệu này không phải người thường có thể lấy được, mà lời nói của Liệt Liệt cũng có đạo lý, Tống Văn còn đi lại thân mật với chú hai của mình……
“Tùy anh có tin hay không!” Đã trúng một bàn tay, Tống Văn xem như hết hy vọng.
Ba ngày sau, Trần Khải và Tống Văn ly hôn, ngay sau khi ly hôn, Tống Văn liền rời khỏi Tinh Vân thành, mang theo số tiền được Trần Khải bồi thường.
Tống Văn rời đi, đương nhiên Trần Mộc biết được, cũng bội phục đối phương có thể sáng suốt bứt ra như vậy, đương nhiên, đây cũng là do hắn ngầm đồng ý. Nếu Tống Văn là một người đàn bà tham lam, hắn cũng sẽ không sảng khoái để đối phương rời đi như vậy.
Trong lúc Trần Khải cô đơn, Lâm An Liệt lại “Gặp chuyện không may”, một người cầm biên lai do Lâm An Liệt kí tên, ấn vân tay để mượn đồ tìm tới cửa.
“Đây là có chuyện gì?” Trần Khải đối mặt với nước mắt của con trai, có chút vô lực hỏi.
“Ba ba, con cũng không biết, con bị bọn họ lừa! con không muốn chơi bài bạc …… Thật xin lỗi……” Lâm An Liệt yên lặng rơi lệ. Đối phương là do gã tìm đến ký hợp đồng, tiền được Trần Khải lấy ra lúc này, cuối cùng cũng sẽ rơi xuống tay gã.
Tống Văn người đàn bà này thông minh, cầm tiền bước đi, gã lại không có cách nào làm gì cô ta, nhưng còn Trần Khải vẫn có thể trả thù.
Chờ gã có tiền, còn có Triệu Thiên Vũ duy trì, đương nhiên có thể đem Trần Khải dẫm nát dưới chân, tất nhiên trước đó gã cũng muốn khiến Trần Khải hai bàn tay trắng.
Trần Khải an ủi con trai đang khóc, hiện giờ ông ta cũng chỉ có đứa con trai này làm bạn.
Thời điểm ông ta kết hôn với Tống Văn, ông ta có đi làm phẫu thuật thẩm mỹ giúp bản thân trẻ lại không ít, nhưng hôm nay, thoạt nhìn ông ta với những người già sáu bảy mươi tuổi bình thường đều giống nhau.
Trần Khải giúp Lâm An Liệt trả “Nợ”, sau đó bắt đầu cuộc sống hai người. Ông ta sẽ không để ý đến tiền bạc, lúc trước lại chưa từng nhìn qua giá của thương phẩm, Lâm An Liệt thì không giống vậy. Cho nên, Lâm An Liệt nắm giữ phần lớn tài chính, trong lúc Trần Khải còn không biết tình huống của chính mình, tài sản của ông ta phần lớn đã bị gã ngâm nước.
Trần Mộc nhìn một màn này, đột nhiên cảm thấy không có hứng thú, cho dù hắn không ra tay, Trần Khải và Lâm An Liệt cuối cùng đều sẽ hướng tới diệt vong.
Một tháng sau, Lâm An Liệt đem Trần Khải tố cáo lên tòa án, tội danh là cưỡng gian.
Trần Khải ngồi ở vị trí bị cáo, không thể tin nổi mà nhìn đứa con trai mình đã vô cùng yêu thương, một câu cũng nói không nên lời.
Lời nói tràn ngập hận ý của Lâm An Liệt lúc trước khi ghé vào lỗ tai ông ta một lần nữa vọng lại, rốt cuộc ông ta đã làm sai chỗ nào?
Vấn đề lúc trước có thể dùng tiền để giải quyết, hiện tại lại không được. Trần Khải lúc này cũng không còn tiền để giàn xếp chuyện này.
Sau khi Trần Khải bị bỏ tù, Trần Mộc nhìn ông ta, cầm trong tay chính là thiết bị ghi chép, trên mặt có chuyện lúc trước mà Lâm Tĩnh đã làm, cũng có chuyện mà Lâm An Liệt đã làm gần đây nhất.
Hết chương 57
Lời của editor: Đây là chương mà khi mình ed có khá nhiều cảm xúc. Cảm xúc với Tống Văn, với Trần Khải và với Lý Mục Tùng. Vì mình không ghét Tống Văn và cảm thấy cô ấy cũng không xấu nên mình dùng nhân xưng bình thường J, chỉ đơn giản cô là người phụ nữ thực dụng và khá thông minh, mong rằng phụ nữ chúng ta cũng như vậy thì đỡ khổ. Còn Trần Khải, ông ta có con mắt nhìn người quá tệ hại nên kết quả ông ta nhận được cũng không có gì là quá đáng, đúng người đúng tội. Còn Lý Mục Tùng, ed đoạn ông nói về con trai mình mà thấy thương với cảm động kinh khủng, có câu tuổi trẻ khí thịnh, cảm giác chắc ông phải hối hận vì chuyện khi xưa lắm, có nhiều cách để trả thù mà, sự trả thù của Lâm An Liệt là một ví dụ ha ha. Hôm nay xúc động lắm lời quá, mong mọi người thứ lỗiJ