Ôn Nguyệt và Lương Lân một lòng muốn Trần Mộc hỗ trợ đem cổ phần công ty lấy về, nhưng cuối cùng Lương lão gia cũng hiểu được, một lòng ngăn cản mới có thể không để cho Ôn Nguyệt tới chỗ của Lưu Chân Chân khóc lóc lăn lộn om sòm. Trong lời nói của ông ta còn hy vọng Lương Thụy có thể trở về, cổ phần công ty trong tay ông cũng giao cho Lương Thụy mà không phải Lương Lân, có những thời điểm khi mọi chuyện đã qua đi rồi thì không có cách nào cứu vãn được nữa.
Buổi tối hôm đi gặp cha mẹ Chu gia, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng xem như điên cuồng một đêm. Trần Mộc không phải cậu trai trẻ tuổi mới hơn hai mươi, lúc trước còn có chút khắc chế, hơn nữa Chu Dật Cẩn cũng không có khả năng làm quá mức, nhưng buổi tối hôm ấy người chủ động là Chu Dật Cẩn, điều này không giống với mọi hôm.
Có được thực lực cường đại cũng không nhất định mọi phương diện đều cường đại. Trần Mộc tự nhận coi như lợi hại, thời điểm xuống giường ngày hôm sau đều cảm thấy bản thân đã quá mức điên cuồng, mà Chu Dật Cẩn trực tiếp không xuống nổi giường, thậm chí, lần đầu tiên còn không chảy máu, tối hôm qua lại bị rách!
Chu Dật Cẩn cảm thấy, hiện giờ bản thân cần một hộp thuốc bôi trĩ sang giảm nhiệt trị nứt mặt sau!
“Tiểu Cẩn, anh đến xem em này. Trần Mộc nói em không quá thoải mái.” Chu Dật Minh đi vào phòng liền nhìn thấy em trai mình đang nằm bất động trên giường.
Tối hôm qua người của Chu gia đều tề tụ, nhưng cũng là giai đoạn thực nghiệm đang ở bước quan trọng nhất, rất nhiều số liệu đều cần ghi lại ngay lập tức. Về phương diện khác, những thứ đang nằm trong tay bọn họ là cơ mật nhất, ở trong viện nghiên cứu còn tốt, vừa ra ngoài cũng không tránh được việc phải chuẩn bị vệ sĩ, bởi vậy ngốc ở bên ngoài quá lâu cũng không thấy thoải mái. Cho nên, hôm nay trời vừa sáng liền rời đi, có điều thời điểm bọn họ đi cũng đã cố ý ăn bữa sáng mà Trần Mộc tự tay làm, sắc mặt cũng không tốt. Tuy rằng những phòng này cách âm không tồi, nhưng tối hôm qua có cả Trần Mộc ở trong này, bọn họ sẽ không nhịn được mà chú ý động tĩnh trong phòng của Chu Dật Cẩn, cố tình, cái động tĩnh kia cũng không hề nhỏ!
Con trai nhà mình đã sớm bị người ta chiếm tiện nghi…… Muốn để người của Chu gia tâm tình tốt cũng không dễ dàng, cho nên, vừa mới sáng sớm bọn họ cũng không cho Trần Mộc và Tề Chích sắc mặt hòa nhã.
“Anh!” Giọng Chu Dật Cẩn khàn khàn, có chút phẫn nộ mở miệng.
“A?” Chu Dật Minh cũng biết, tám phần là gặp rắc rối với lọ thuốc kia. Kỳ thật, vốn thuốc này là làm theo yêu cầu với phân lượng của Tề Chích, hiện tại ngẫm lại, thật đúng là không thích hợp cho Chu Dật Cẩn.
Em trai nhà mình đi ra ngoài vài ngày đã bị người ta bắt cóc, trong lòng Chu Dật Minh chứa một bụng hỏa khí, nhưng lại có chút không thể tránh được. Hiện tại, càng chột dạ hơn, tuy rằng anh cũng có ý tưởng muốn để cho Chu Dật Cẩn thử trước xem hiệu quả, nhưng lại không ngờ thực sự đã đem em mình dâng lên miệng sói……
“Anh, anh đem thuốc này cho em dùng trước, tuy rằng em không thành công, nhưng không chừng anh Tề đã có phòng bị từ sớm.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Y biết anh trai mình cũng không phải cố ý chỉnh mình, nhưng lại khiến bản thân phải ăn khổ…… Vẫn rất buồn bực.
Lần này thật sự vô cùng mất mặt! Cha mẹ ông bà nội ông bà ngoại đại khái đã có phỏng đoán trong lòng!
Rõ ràng bản thân bởi vì có mặt người nhà nên mới nghĩ cách áp đảo Trần Mộc, kết quả…… Bình thường đầu óc của mình cũng rất tốt, tại sao tối hôm qua lại mất bình tĩnh như vậy cơ chứ? Toàn nghĩ ra những cách không thể dùng được, đặc biệt là ở một nơi như thế này.
Chu Dật Minh nghe được lời nói của em trai, ngược lại sửng sốt, sáng sớm, Trần Mộc và Tề Chích đã dính với nhau, nếu Tề Chích hỏi thăm tin tức mà sớm có phòng bị…… Trước đây anh có thể đè Tề Chích đều là do đối phương cố ý nhường! Có điều, ở phía dưới thì ở phía dưới, mặc dù có những lúc vô cùng không cam lòng, nhưng cũng có khi ngẫm lại những chỗ tốt của Tề Chích lại vẫn thấy ngọt ngào. Lại nói em trai mình, nếu thật sự nó vô cùng kiên định, anh cũng không tin Trần Mộc còn có áp được!
Hôm nay Trần Mộc rời giường từ rất sớm, nói chính xác hơn là tối hôm qua hắn không hề ngủ.
Thật vất vả mới đem Chu Dật Cẩn làm tới ngất, lại phát hiện những người khác trong nhà đã bắt đầu rời giường …… Cắn răng một cái, Trần Mộc liền đi rửa mặt, xuống bếp nấu ăn giúp mọi người trong Chu gia giảm nhiệt. Về sau hắn còn trông cậy vào người của Chu gia giúp hắn tạo ra một đứa con thông minh lanh lợi thiên hạ đệ nhất đấy!
Tay nghề của Trần Mộc không tồi, ít nhất cũng tốt hơn rất nhiều so với Tề Chích. Bởi vì Tề Chích cũng đánh chủ ý muốn lấy lòng “Cha mẹ vợ đại nhân” nên hai người đã phối hợp ăn ý làm ra một bàn đồ ăn. Có điều, đợi người của Chu gia đều đi hết, việc chung việc riêng cũng phải bàn bạc lại một chút.
Trần Mộc hỏi hiện trạng của mấy người đến từ Thức tỉnh chi thành, Tề Chích lại trách cứ Trần Mộc chỉ lo hưởng tuần trăng mật không để ý đến công việc chung. Trần Mộc lại hỏi mấy ngày nay mọi người đang làm gì, cuối cùng, phát hiện Tề Chích cũng chẳng làm được việc gì đang á khẩu không trả lời được.
Chuyện công nói xong, bây giờ đến chuyện riêng.
Hai người đều kiên quyết không muốn nói chi tiết cho đối phương — Bảo bối nhà mình phản ứng như thế nào chỉ một mình mình biết là được rồi, lại muốn biết đối phương làm cách nào để dỗ dành khi bảo bối không vui, không được tự nhiên…… Lần thứ hai cũng tan rã trong không vui.
Có điều, nghĩ đến Chu Dật Minh cố tình cống hiến, lại nhớ đến Chu Dật Cẩn lúc đầu thì điên cuồng lúc sau vừa ngủ vừa chau mày…… Trần Mộc cảm thấy cần phải nhắc nhở Tề Chích một chút:
“Tốt nhất anh nên cẩn thận một chút, cái vị kia nhà anh cũng không phải dễ trêu đùa, chẳng lẽ anh không quan tâm gần đây anh ta đang nghiên cứu thứ gì sao?”
Tuy rằng phần lớn thời gian Chu Dật Minh đều bị chôn vùi trong đống công việc của thành chủ, nhưng làm thí nghiệm cũng là đam mê của anh. Trần Mộc tin tưởng, vật như vậy anh ta cũng không muốn mất mặt mũi để người khác giúp đỡ, như vậy……
Tề Chích lập tức phản ứng lại, cuối cùng cũng hiểu được vì sao tối hôm qua Trần Mộc không tiết chế như vậy. Xem ra, đồng minh của bọn họ vẫn cần phải duy trì, mặt khác, cái bác gái trung niên vô cùng sùng bái mình ở trong phòng thí nghiệm của Chu Dật Minh cũng có thể trao đổi một chút…… Lại nói tiếp, người sùng bái thành chủ trẻ tuổi ở Nghiên cứu chi thành thật sự rất nhiều. trong phòng thí nghiệm của Chu Dật Minh có mười người, một nửa sùng bái Chu Dật Minh, một nửa khác lại sùng bái anh ta. Nhưng mấy cô gái và chàng trai kia anh ta không dám thông đồng, cũng chỉ có thể lấy lòng một bác gái trung niên để có được tin tức của Chu Dật Minh, không có cách nào, nếu người yêu ghen tuông thì người nhận tai ương chính là bản thân!
Nhìn thấy Trần Mộc đang cầm một bát cháo, Tề Chích đã có mục tiêu cũng muốn ra vẻ một phen. Sáng sớm nên ăn thanh đạm một chút vẫn tốt hơn, hơn nữa, tối hôm qua đã làm gì trong lòng mọi người đều biết rõ mà.
Tuy rằng tay nghề nấu nướng của Tề Chích hỏng bét, nhưng ít nhất vẫn có thể nấu cháo, chỉ cần lấy những nguyên liệu mà Trần Mộc đã soạn sẵn, phân rõ chủ yếu, thứ yếu không ném linh tinh là tốt rồi.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới ngày mùng mười tháng sáu, Trần Mộc cùng Lưu Chân Chân và Lương Thụy tạm biệt, sau đó bước tới phi thuyền đi tới Châu Phi.
Lần này, kỳ thật cũng có thể coi là xâm nhập phi pháp, vốn Chu Dật Cẩn cũng không rõ tại sao Tề Chích phải chuẩn bị một cái phi thuyền lớn như vậy, nhưng đợi đến khi lên phi thuyền mới thấy nó cần thiết.
Lý Quân và lang thú của anh vậy mà cũng ở phía sau phi thuyền. Tuy rằng lang thú đang quỳ rạp trên mặt đất nhưng cũng chiếm vị trí rất lớn.
“Tuy rằng lần này chúng ta sẽ hạ cánh ở một nơi không người, có điều anh không sợ lang thú sẽ dẫn đến những vấn đề phiền toái à? Tuy rằng nơi đó cũng có lang thú, nhưng cũng không giống như con lang thú này.” Một con dị thú cường đại dừng trên Châu Phi, chỉ sợ lãnh địa dị thú ở đó sẽ phải phân chia lại một lần nữa?
“Con dị thú này cũng giống như A Hổ, là vũ khí bí mật của liên minh. Anh và Tề Chích đã thương lượng rất lâu mới quyết định đưa nó tới Châu Phi sớm một chút.” Trần Mộc mở miệng, có một con dị thú hỗ trợ, những nhiệm vụ sau này cũng thoải mái hơn không ít.
Hiện nay dân số trên địa cầu không đến một trăm triệu, mà phần lớn mọi người có khi cả đời cũng không rời khỏi thành thị, cho nên lãnh thổ rộng lớn này cũng trở thành địa bàn của vô số dị thú.
Nếu trên một mảnh đất rộng tới năm mươi vạn kilomet vuông không có một tòa thành thị nào, khu vực như thế này sẽ được gọi là khu vực không có người. Lãnh địa của liên minh người Hoa, tổng cộng có hai khu không người, một là địa bàn bị lang thú chiếm cứ ở phương bắc, một cái khác ở phía nam, nơi đó trước mạt thế là một rừng cây nguyên thủy.
Mà ở Châu Phi, những nơi không người như vậy có rất nhiều.
Từng là thảo nguyên của Châu Phi, nay lại là khu vực săn bắt của dị thú, con người hoàn toàn không có cách nào chinh phục những nơi như thế này, thậm chí những dị thú này còn có thể công kích thành thị của con người, chiếm cứ lãnh địa càng rộng lớn hơn.
Trước mạt thế, tuy rằng sư tử hổ báo đều là những loại động vạt săn mồi đáng sợ nhưng cũng có rất nhiều cách có thể quay phim chụp ảnh lại cuộc sống sinh hoạt của chúng, mà hiện giờ những nơi đó đều là nơi cấm con người. Cho dù có là cao thủ cấp mười cũng không dám dễ dàng đi vào, bởi vì chỉ cần một khi không cẩn thận, nói không chừng còn có thể gặp phải dị thú cấp mười.
Đương nhiên, cho dù thảo nguyên Châu Phi có nguy hiểm đến thế nào cũng không thể so với biển cả rộng lớn. Trước mạt thế con người đã bắt đầu khai thác dầu mỏ và các loại tài nguyên khoáng sản dưới lòng đại dương, sau mạt thế lại chỉ có thể dựa vào vài loại tàu ngầm để quay phim chụp ảnh một phần đáy biển mà thôi.
Tuy rằng hiện giờ Trần Mộc là đội trưởng của đội ngũ dự thi, nhưng một đội ngũ như thế này, bên trong còn có tương lai của liên minh, đương nhiên không thể dễ dàng để cho bọn họ vào những nơi quá nguy hiểm để huấn luyện, cho nên, sau khi mọi người đều đi lên phi thuyền liền thấy được hai đại cao thủ cấp mười khiến cho những người khác tâm tình kích động.
“Đệ nhị tiên sinh! Băng Phượng nữ sĩ!” Trần Mộc và Tề Chích cung kính mở miệng. Lại nói tiếp, lần này mạo hiểm rất lớn mới có thể lựa chọn đi Châu Phi để huấn luyện, cũng không phải không liên quan đến ám chỉ của Đệ nhị tiên sinh.
Có hai cao thủ cấp mười, một đám tinh anh, còn có rất nhiều vũ khí công nghệ cao, bọn họ ở Châu Phi hẳn có thể sống sót!
“Chúng ta xuất phát đi.” Đệ nhị cười tủm tỉm mở miệng, sau khi đạt tới cấp mười, ông giống như mở ra được một cánh cửa thần kỳ, cao thủ cấp mười phần lớn đều muốn lui ở ẩn cũng là vì muốn thăm dò cánh của ấy là gì. Một lần, ông cũng từng vì thế mà điên cuồng, thậm chí còn gắt gao dây dưa với người kia, cuối cùng, đối phương mang ông đi tới một chỗ mới có thể khiến cho ông tỉnh táo lại.
Kỳ thật, hẳn là do tất cả mọi người may mắn, may mắn có người kia tồn tại, nếu không có người kia, nói không chừng sẽ lại có thêm một mạt thế nữa giáng xuống trái đất, đến lúc đó không biết con người có còn sống sót nữa không, hay chỉ có thể tìm một tinh cầu nào đó để phát triển?
Năng lực thích ứng của con người có bao nhiêu cường đại Đệ nhị rất rõ ràng.
“Trận đấu lần này chúng ta chỉ được phép thắng không được phép thất bại” Nhìn mười người ở phía dưới, Đệ nhị mở miệng, ngữ khí cũng không cho phép nghi ngờ. Giải thi đấu thế giới lần này còn liên quan đến một hiệp ước, liên minh hy vọng hiệp ước này có thể ký kết, những quốc gia khác lại không có nước nào tình nguyện.
Những người đó quá mức thiển cận, tuy rằng đầu tiên sẽ chỉ như dẫn kíp nổ của trái boom, nhưng nếu mặc kệ quả boom này thì uy lực của nó sẽ càng ngày càng lớn.
“ Vâng!” Cho dù là đám người Trần Mộc hau những người đến từ Thức tỉnh chi thành, đều lập tức gật đầu đồng ý. Nếu là Trần Mộc ở trên đó dõng dạc, có lẽ bọn họ sẽ có chút không phục, nhưng hiện tại người nói chuyện trước mặt bọn họ cũng chính là thần tượng của bọn họ!
“Bên trong mọi người có lẽ còn có người sau này sẽ nối nghiệp của chúng ta, đợi đến sau này các người sẽ hiểu được ý muốn của chúng ta.” Đệ nhị mở miệng. Người kia đưa ra ý tưởng, ông hoàn thiện và lập ra kế hoạch, rất nhiều người xem xong có lẽ sẽ nói là lỗi thời, nhưng điều đó cũng là vì thế giới này, mối uy hiếp tiềm tàng này, không thể chỉ bởi vì mọi người không để ý mà có thể bỏ qua!
Nếu đứng mà nhìn sẽ thấy xa hơn, điểm này Trần Mộc lĩnh hội rất sâu, nếu hắn vẫn là người của một cái thành thị cấp ba như lúc trước thì vĩnh viên sẽ không bao giờ có thể tiếp xúc với những thứ như thế này.
Giống như đời trước, hắn đối với giải thi đấu thế giới cũng chỉ có một cái ấn tượng mơ hồ, cuối cùng còn biết được kết cục khi đó của liên minh vô cùng thảm thiết. Bắc Mĩ và liên minh Châu Âu còn gài bẫy lừa liên minh một vố, cụ thể là gì thì hắn lại không nắm được, nhưng có một đoạn thời gian, mỗi ngày cao tầng của liên minh đều cãi nhau với những người đó.
Cuối cùng phi thuyền cũng đáp xuống bên cạnh một mảnh đất không người, trong khu đất này có lãnh địa của Sư đàn, cũng có cả những sinh vật nguy hiểm như báo hoa và cá sấu tồn tại. Trên cơ bản, nơi nào của thảo nguyên cũng đều có những sinh vật nguy hiểm tồn tại, có điều những nơi như thế này không thể sánh bằng những vùng đất không người, nếu xét đến ưu điểm thì chính là nơi này không có dị thú cấp mười.
Sau khi để xuống ba chiếc chiến xa với mười hai người bọn họ cùng một con lang thú, phi thuyền liền rời đi. Trần Mộc chỉ huy mọi người xem xét vật tư trên chiến xa sau đó phân phối đội ngũ.
Hắn và Chu Dật Cẩn, còn có Trương Viêm và Lý Quân một chiếc chiến xa, Băng Phượng nữ sĩ và Cao Viện Viện, Tiết Mỹ Lệ, Đỗ Trọng một chiếc chiến xa, mà Đệ nhị tiên sinh, cùng với Khương Tuấn Hoành, Dư Giai, An Bình Chí một chiếc chiến xa.
Cứ như vậy, thực lực của ba chiếc chiến xa cũng không khác nhau lắm — Trần Mộc và Lý Quân liên thủ, hơn nữa cùng một con lang thú là có thể giao chiến với một cao thủ cấp mười.
Nhiệm vụ kế tiếp của bọn họ chính là sống sót ở khu không người này.
Những cánh đồng cỏ ở đây có thể che dấu thân hình của bọn họ, bởi vì tiểu lang đã che dấu hơi thở của mình, cũng bởi vì dị thú cấp thấp trí lực cũng thấp nên những con côn trùng này cứ tre già măng mọc mà đánh về phía bọn họ, đương nhiên, bên trong này phần lớn là dị thú ăn cỏ, có thể tụ tập về đây cũng là do động tĩnh nơi này khá lớn.
Vừa mới kiểm tra vật tư xong thì phía trên đã có thêm một đống thi thể của dị thú côn trùng, Khương Tuấn Hoành phụ trách điều tra rất sợ hãi tiểu lang, nhưng vẫn cố gắng thực hiện chức trách của mình:
“Có một đám linh cẩu thú đang chạy về phía này, có lẽ là bị mùi máu tươi hấp dẫn!”
“Chúng ta nhanh chóng rời đi!” Trần Mộc mở miệng. Tuy rằng có Đệ nhị tiên sinh và Băng Phượng nữ sĩ ở đây, nhưng bọn họ đã đưa quyền chỉ huy cho hắn.
Bọn họ vừa mới đáp xuống nơi này, hiện giờ không thích hợp tiến hành một hồi đại chiến.
Chiến xa mà Nghiên cứu chi thành mới nghiên cứu thành công còn áp dụng một vài đề nghị của Từ Mặc Bạch để gia cố, đương nhiên là vô cùng cứng rắn vững chắc. Nếu chỉ đi trong bụi cỏ rậm rạp sẽ không có chút tổn hại nào, ba người lái xe cũng lái rất nhanh, một thoáng chốc đã rời xa khỏi nơi đáp xuống.
Trong số đội viện mà Băng Phượng nữ sĩ lựa chọn, chỉ có Đỗ Trọng là nam, cho nên ba người phụ nữ đều ngồi ở phía sau. Lại nói tiếp, lý do mà bà lựa chọn Đỗ Trọng chính là bởi vì Đỗ Trọng am hiểu lái xe.
Bởi vì có Băng Phượng là một cao thủ cấp mười tồn tại, mới đầu trong xe rất im lặng, nhưng một lát sau Cao Viện Viện vẫn không nhịn được:
“Tại sao con lang thú kia lại ở cùng với các cô?” Cô nhìn Tiết Mỹ Lệ, rất rõ ràng, con lang thú kia có quan hệ rất sâu với người của Nghiên cứu chi thành.
Đó là lang thú đấy! Cũng có không ít người nuôi dưỡng lang thú từ lúc mới sinh, nhưng hung tính từ trong xương máu khiến cho chúng nó không chịu khuất phục, sói khác với chó, ngay cả trước mạt thế điều ấy cũng rất rõ ràng. Huống chi hơi thở trên người của con lang thú đi theo bọn họ cũng khác hoàn toàn với loại dị thú thuần dưỡng được nuôi từ nhỏ!
Kỳ thật, người cảm thấy khó hiểu cũng không chỉ có mình cô, Đỗ Trọng Khương, Tuấn Hoành còn có Dư Giai cũng rất kinh ngạc. Nếu không phải có Đệ nhị và Băng Phượng ở đây, bọn họ đã sớm mở miệng ra hỏi.
“Con lang thú kia là đồng bọn của Lý Quân.” Tiết Mỹ Lệ mở miệng. Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, chờ thêm vài ngày nữa thì tất cả mọi người đều sẽ biết. Hơn nữa, sau này ở trong cùng một đội ngũ, bọn họ sẽ cùng tiến cùng lui tình huống của những đội viên khác cũng nên hiểu biết hơn.
“Trách không được……” Cao Viện Viện sửng sốt trong chốc lát, mới có chút không cam lòng mở miệng:
“Có dị năng giả không khí và dị năng giả hệ thực vật còn chưa tính, vậy mà có cả người có thể khiến cho lang thú nghe lời……” Thức tỉnh chi thành bọn họ trong mắt của Đệ nhị tiên sinh cũng không thể so với Nghiên cứu chi thành!
Nghi vấn như vậy cũng có rất nhiều người hỏi, chỉ có trong xe của Trần Mộc đều là bốn người quen thuộc nên mới không cần hỏi vấn đề đó.
Trần Mộc và Chu Dật Cẩn không muốn tách ra, mặt khác chọn hai đội viên là Trương Viêm và Lý Quân cũng bởi vì sự đặc thù của bọn họ, hai người kia ngay cả chiến xa cũng chưa từng được ngồi, còn có một bụng vấn đề nữa, dù sao cũng không thể để cho bọn họ đi tai họa người khác.
Thảo nguyên mênh mông bát ngát vô cùng đồ sộ, hơn nữa có cả một đàn ngựa vằn chạy qua lại càng thêm đồ sộ. Thời điểm những con ngựa vằn này chạy qua còn khiến cho mặt đất còn chấn động một lúc, nhìn cảnh tượng như vậy khiến cho con người không thể tránh được sẽ cảm thấy bản thân thật sự vô cùng nhỏ bé.
Bụi đất bay lên, đàn dị thú nhanh chóng chạy qua…… Bản thân giống như một viên đá nhỏ nằm ven đường, ở vùng thảo nguyên rộng lớn này không chỗ nào không có. Nếu so chiến xa đã mở rộng này với những con dị thú kia cũng có cảm giác vô cùng nhỏ bé. Trong khoảng thời gian ngắn, ý chí chiến đấu của Trần Mộc trào dâng, dường như muốn đi xuống chiến xa hét một tiếng thật lớn.
“Nếu đàn ngựa này mà chạy tới chỗ chúng ta, chiếc xe này có thể bị dẫm bẹp hay không? Tôi cảm thấy chúng ta rời khỏi chiến xa sẽ càng linh hoạt hơn.” Trương Viêm rất phá hỏng không khí mà mở miệng.
“Người anh em, tôi rất có tự tin với khoa học kỹ thuật!” Chu Dật Cẩn khống chế chiến xa linh hoạt xoay 356 độ, bắt đầu nói thông số kĩ thuật của chiến xa:
“Tải trọng của chiếc chiến xa này là…… Cái bệ là…… Phía trên còn có lồng phòng hộ……”
Bầu không khí đã hoàn toàn không còn chút gì……
Hết chương 81