“Anh chăm sóc kiểu gì thế này?” Bị thương cũng thôi đi, còn uống bậy thuốc! Thẩm Lâm kiểm tra toàn bộ thân thân thể cho Chu Dật Cẩn, có chút xuất huyết trong và mệt nhọc quá độ, trên xương sườn cũng có vết nứt, thương tích như vậy đối với những người như bọn họ cũng không coi là quá nặng, ngoan ngoãn đi gặp bác sĩ, uống thuốc truyền dịch dinh dưỡng là sẽ không sao, cố tình, hiện giờ tuy rằng Chu Dật Cẩn đã uống thuốc nhưng lại không uống đúng loại……
“Tôi cũng không biết, lúc ăn trưa vẫn còn tốt mà.” Trần Mộc nhíu mày. Hắn cũng không biết tại sao lại như vậy, thời điểm trở về từ ngoại thành không phải Chu Dật Cẩn đã nói là không sao? nếu bị thương tại sao buổi chiều không tới gặp bác sĩ?
“Quên đi, đàn ông các cậu hay thích cứng rắn chống đỡ, lúc trước còn có đứa ngốc, còn chống đến độ đứng hôn mê……” Thẩm Lâm bất đắc dĩ. Đứa ngốc mà cô nói chính là Trương Viêm, thời điểm huấn luyện lúc trước, Trương Viêm liều mạng đuổi theo tiến độ, có một lần dị năng bị cạn kiệt nghiêm trọng, nếu không phải cô nhận ra có chút không đúng, thì sẽ có ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng đối với việc tăng thực lực sau này.
“Giúp cậu ấy thay quần áo, tôi sẽ truyền cho cậu ấy ít dịch dinh dưỡng.” Thẩm Lâm lấy ra một bộ quần áo, trong dịch dinh dưỡng ngoài thuốc dinh dưỡng còn có các loại thuốc khác được điều chế vào, là cách trị liệu nhanh nhất hiện nay, buổi sáng ngày mai mọi người còn có một trận đấu.
Trên người Chu Dật Cẩn rất nóng, mặt cũng đỏ bừng, Trần Mộc không kịp đau lòng, ôm y đến gian phòng cách vách liền vội vàng thay quần áo cho y, lúc ấy mới phát hiện trên người y có không ít vết bầm, khối to khối nhỏ phủ đầy ngực và bụng.
Trận đấu sáng nay, y đã bị thương không ít……Đột nhiên Trần Mộc nghĩ đến, Chu Dật Cẩn vội vã tìm mình, cũng không hề có thời gian đi gặp bác sĩ…… Y mang theo vết thương tới cứu mình, lại nhận không ít công kích……
Không thể nói được tư vị trong lòng mình lúc này là gì, có điều, Trần Mộc vẫn nhanh chóng thay quần áo cho Chu Dật, thời điểm đưa y tới phòng truyền dịch dinh dưỡng, Chu Dật Cẩn mở mắt:
“Trần Mộc?”
“Là anh.” Trần Mộc đặt Chu Dật Cẩn vào trong bồn, đầu được lót lại, như vậy sẽ không bị chìm trong dịch dinh dưỡng.
Nhìn mọi thứ đều mơ màng, đầu óc cũng rất hỗn loạn:
“Sao anh về muộn vậy?”
“Anh xin lỗi.” Trần Mộc cúi đầu hôn Chu Dật Cẩn. Thời điểm hắn về nên xem xét tình huống của Chu Dật Cẩn ngay mới đúng, lúc đó lại đang ghen, mặt khác Chu Dật Cẩn ngủ rất sâu, cho nên hắn cũng không nghĩ tới việc xem xét tình huống của đối phương.
“Không sao.” Chu Dật Cẩn giật giật, trợn tròn mắt mở miệng, có lẽ là trả lời theo thói quen.
“Đừng vội thân thiết, cậu trông cậu ấy, dịch dinh dưỡng phải ngâm trong hai giờ, đến lúc đó thì cho cậu ấy ăn cái này.” Thẩm Lâm lấy ra một ít thuốc và đơn thuốc đưa cho Trần Mộc, nửa đêm, cô vẫn còn đang muốn ngủ, hơn nữa cho dù ở chỗ này cũng sẽ quấy rầy bọn họ.
Chu Dật Cẩn nhanh chóng ngủ say, Trần Mộc vừa xem độ ấm của dịch dinh dưỡng, vừa nhìn thời gian không dám ngủ, chỉ sợ Chu Dật Cẩn xảy ra chuyện, có điều, Chu Dật Cẩn nằm trong dịch dinh dưỡng lại vô cùng an phận.
Nhưng đến thời gian phải mang Chu Dật Cẩn ra, y lại “Oa” một tiếng phun ra, nôn một đóng lớn trên người Trần Mộc.
“Em xin lỗi.” Chu Dật Cẩn cũng mở mắt, muốn lau đi nhưng lại càng làm rối thêm.
“Em ăn nhiều thứ linh tinh?” Trần Mộc rất bất đắc dĩ. Vốn hắn có chút đói bụng, tính đợi Chu Dật Cẩn ngủ thì sẽ đi ăn chút gì đó, bởi vậy, hiện giờ đã không còn chút khẩu vị nào, đồng thời cũng khó hiểu, tại sao Chu Dật Cẩn lại ăn nhiều thứ linh tinh như vậy?
“Không nhiều lắm.” Chu Dật Cẩn mở miệng, lúc này mới phát hiện chỗ này có chút không đúng:
“Nơi này là chỗ nào vậy?”
“Em bị thương.” Trần Mộc ôm Chu Dật Cẩn đến phòng tắm, rửa ráy rồi thay quần áo bệnh nhân, ngay cả mình cũng thay, lại cho Chu Dật Cẩn uống thuốc, theo lời nói của Thẩm Lâm, chỉ cần ngủ một giấc sẽ không sao.
Chu Dật Cẩn vẫn mơ mơ màng màng lại tuyệt không phản kháng, cho y uống thuốc y cũng ngoan ngoãn uống, Trần Mộc làm rất thuận tay, đợi đến khi cả hai cùng nằm trên giường bệnh, Chu Dật Cẩn đột nhiên cọ vào trong lòng hắn:
“Em yêu anh.”
Trong lúc nhất thời Trần Mộc có chút ngây người, hắn đã từng nói thích với Chu Dật Cẩn, lại chưa từng nói yêu y, cho tới nay, không biết vì sao hắn lại cảm thấy rất khó mở miệng.
Hắn nghĩ mình là một người đàn ông, đối với những lời nói tình yêu ngon ngọt này sẽ không thèm để ý, nhưng khi Chu Dật Cẩn nói ra ba chữ này lại khiến cho trái tim của hắn đập nhanh hơn, hô hấp cũng có chút bất bình ổn.
“Em nói với anh?” Cúi đầu hôn Chu Dật Cẩn, độ ấm trên người đối phương đã giảm xuống, cả người lạnh lạnh, còn có mùi hương của dịch dinh dưỡng.
“Ừ, Trần Mộc……” Chu Dật Cẩn lại phất tay đẩy đầu hắn ra, ngủ.
Trần Mộc cảm thấy trong mình có một sự hưng phấn và tình cảm không thể ức chế muốn trào ra ngoài. Hắn rất muốn đi tìm Tề Chích đánh một trận, nhưng nhìn người đang nằm trong lòng, lại nắm chặt tay đối phương.
Cả hai đời của hắn tới nay, kỳ thật cũng không được trải qua tình yêu chân chính, đời trước Lâm An Liệt chủ động theo đuổi hắn, ngay cả trên giường cũng đều là Lâm An Liệt chủ động. Khi đó hắn vẫn được Lâm An Liệt hầu hạ tốt, Lâm An Liệt sẽ nói đủ loại lời ngon tiếng ngọt, khi hắn trở về cũng vậy, hai người ở chung một thời gian dài, hắn cũng liền nhận định đối phương, lại không nghĩ rằng tất cả chỉ là giả dối.
Đời này, hắn đã sớm phát hiện mình chỉ thích đàn ông, cũng chỉ tính đợi tới khi giải quyết xong chuyện của Lâm An Liệt, sẽ sống với một người tốt tính khác, yêu cầu với bạn lữ tương lai của hắn lúc ấy thật ra cũng không khác với bảo mẫu hay nhân viên chắm sóc chuyên nghiệp lắm.
Vậy mà tính huống xuất hiện lại chệch với quỹ đạo, có lẽ là do đời trước, hắn rất khó sinh ra hảo cảm với một người đàn ông xa lạ, ngay cả Triệu Thiên Vũ, Kim Phán Nhi, hắn cũng chỉ có thể đóng vai một người hoàn hảo trước mặt bọn họ. Hắn có thể tin tưởng bọn họ, nhưng lại rất khó để bọn họ đi vào cuộc sống của mình, hắn lại càng thích một mình làm mọi chuyện hơn, nhưng đối với Chu Dật Cẩn lại không giống vậy.
Đời trước hắn đối với Chu Dật Cẩn cũng rất có hảo cảm, khi đó hắn vội vàng làm ra thành tựu để cho cha xem, bản thân lại có chút thanh cao, cũng không hợp với những đứa con nhà giàu khác ở Tinh Vân thành, khi hắn đến trường lại là ở thành thị cấp hai, những người bạn cùng lớp lại toàn người ở Tinh Vân thành, cho nên khi đó, hắn hầu như không có một người bạn nào.
Làm thợ săn dị thú, hắn cũng sẽ hợp tác với người khác, nhưng những người khi biết thân phận của hắn đều hi vọng hắn sẽ lấy ra một vài trang bị tốt, cũng nghĩ rằng hắn là đại thiếu gia thì nên hào phóng một chút. Những người không biết thân phận của hắn thì sẽ đối với hắn không tồi, nhưng tới khi biết thân phận của hắn lại cảm thấy một đại thiếu gia như hắn không nên theo chân bọn họ tranh con mồi.
Khi đó ở Tinh Vân thành, hắn coi như là thiên chi kiêu tử, lại ít tuổi nên chướng mắt với những kiểu nịnh nọt lấy lòng, đối với hắn khi ấy không có bạn bè cũng không sao, cũng thường độc lai độc vãng. Lại nói tiếp, khi đó muốn nói chuyện phiếm với hắn cũng chỉ có Chu Dật Cẩn, hắn cũng rất thích y, nhưng phần thích này chỉ duy trì trong một thời gian rất ngắn, không bao lâu, Chu Dật Cẩn liền biến mất, biến mất còn đối với hắn rất không hữu hảo. Hắn cũng đem chuyện này ném ra sau đầu, rồi sau đó, người hắn có thể nói chuyện phiếm cùng cũng chỉ có một mình Lâm An Liệt mà thôi. (Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)
Tiếp đến mười năm kia, hắn bị nhốt ở Tinh Vân thành, khi đó thành thị này hầu như đều bị thành chủ khống chế, hắn nghĩ mình đã chẳng còn chút tôn nghiêm nào nữa rồi, sau này cũng táng thân ở đấy mà thôi, nhưng không ngờ sau khi Lâm An Liệt ném hắn ra khỏi thành, Chu Dật Cẩn lại cứu hắn.
Người sẽ có chút tình tiết chim non, có điều, đối với người đã giúp mình, đối với người thời điểm cuối cùng còn cứu mình cũng sẽ rất cảm kích.
Sau khi sống lại, hắn đã nghĩ muốn báo đáp Chu Dật Cẩn, khi đó hắn còn muốn đợi Chu Dật Cẩn đến Tinh Vân thành, liền giúp y tìm một công việc tốt, lại không bao giờ ngờ tới lần gặp đầu tiên âm thác dương sai tới như vậy, cũng biết được Chu Dật Cẩn có quan hệ với Lâm An Liệt.
Trong nháy mắt ấy, hắn đã vô cùng tức giận, thậm chí còn có cảm giác bị phản bội, khi đó lại bởi vì chuyện thiên thạch cản trở, đối với Chu Dật Cẩn rất không hữu hảo, sau này ngẫm lại thậm chí còn cảm thấy chột dạ.
Không đợi hắn chột dạ xong, lại muốn Chu Dật Cẩn giúp đỡ ……
“Vì sao em lại…… Yêu anh?” Hôn người trong lòng, Trần Mộc có chút áy náy, Chu Dật Cẩn giúp Lâm An Liệt là vì nhân đạo, cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với hắn, tại sao khi ấy hắn lại tức giận với đối phương?
Đứng ở góc độ của Chu Dật Cẩn mà ngẫm lại, gặp gỡ mình cũng không phải chuyện tốt, có thể coi trọng mình, thật đúng là mình rất có phúc.
Chu Dật Cẩn ngủ rất sâu, đương nhiên không thể trả lời lại Trần Mộc, nhìn người im lặng nằm trong lòng, Trần Mộc vẫn có ý muốn hôn hôn, nhưng lại sợ đánh thức đối phương, chỉ có thể nhẹ nhàng mà ôm đối phương.
Lúc trước, hắn chưa bao giờ cảm thấy Chu Dật Cẩn không thể chăm sóc tốt bản thân, hiện giờ ngẫm lại, thật đúng là sai mười phần, trước sau cộng lại, mình lớn hơn đối phương đến cả mấy chục tuổi, có đôi khi thật muốn chăm sóc tốt cho đối phương. Đời trước khi bằng tuổi y mình vẫn còn đang học đại học, sau đó cũng vô cùng tức giận đối với sự coi thường của cha, nghĩ bản thân phải làm điều gì đó chứng tỏ mình, làm gì có gặp nhiều chuyện như Chu Dật Cẩn?
Chu Dật Cẩn bị nóng mà tỉnh lại, mở to mắt mới phát hiện Trần Mộc ôm mình, cuối cùng người này đã trở lại!
Không đúng, trời đã sắp sáng! hơn nữa nơi này cũng không phải phòng của y.
“Em tỉnh rồi……” Chu Dật Cẩn vừa muốn đẩy người đối diện ra liền phát hiện hắn đã tỉnh.
“Em cảm giác thế nào?” Trần Mộc ngồi xuống, vén quần áo của Chu Dật Cẩn xem xét. Những vết bầm tím hôm qua trên người y khiến cho hắn khó chịu rất lâu.
“Lưu manh!” Chu Dật Cẩn trực tiếp đập rớt tay Trần Mộc, cảnh giác nhìn bốn phía.
“Không có người, em đừng lo lắng.” Trần Mộc xem qua thân thể của Chu Dật Cẩn, nhìn mấy vết bầm tím cũng biến mất, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, lúc này mới thả lỏng, đột nhiên lại nghĩ tới buổi sáng chín giờ bọn họ còn phải tham gia một trận đấu:
“Anh đi tìm cho em một bộ quần áo, em có muốn ăn gì không, cảm giác hiện giờ thế nào?”
“Em không sao.” Chu Dật Cẩn cảm giác rất tốt, nhìn đến tình huống chung quanh, mới mơ mơ hồ hồ nhớ tới chuyện tối hôm qua mình phun lên người Trần Mộc, nhất thời có chút đỏ mặt.
Trần Mộc cảm thấy có chút ngứa trong lòng, ôm lấy đối phương rồi hôn mấy cái lên mặt y, đột nhiên một ý nghĩ trong đầu nhảy ra:
“Anh yêu em.”
“Anh nói cái gì?” Chu Dật Cẩn kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, chúng ta mau thu thập một chút đi, anh đưa em đi ăn bữa sáng. Hôm qua ngay cả cơm trưa anh cũng không được ăn, em ăn thì đã phun hết ra rồi.” Lời vừa rồi nói đến thành thật lưu loát, hiện giờ lại không mở miệng được, Trần Mộc lập tức nghiêm túc bắt đầu an bài chuyện hôm nay.
“Hôm qua anh chưa ăn cơm?” Chu Dật Cẩn có chút kinh ngạc. Ngày hôm qua y tuyệt đối cảm thấy Trần Mộc không hề quan tâm tới mình, hiện tại ngẫm lại, khi đó Trần Mộc có lẽ có rất nhiều chuyện cần hoàn thành.
Lại nói tiếp, Trần Mộc đối với y cũng không tồi, thời điểm ở cùng với người của U Minh thành bên ngoài dã ngoại, nếu không có Trần Mộc chăm sóc tốt cho y, chỉ sợ y đã sớm không thể chống đỡ được. Hiện giờ y có được thực lực như vậy, phần lớn cũng đều dựa vào Trần Mộc, hơn nữa dị năng của y, y tuyệt đối không tin là do bản thân tự thức tỉnh, hơn phân nửa có liên quan tới Trần Mộc hoặc là A Hổ.
“Khi đó bị Tề Chích gọi đi, chờ tới lúc anh về đã thấy em ngủ say…… Đúng rồi, tại sao em lại có thể ngủ cùng một giường với người đàn ông khác?” Nói đến đây, Trần Mộc vẫn có chút khó nhịn sự ghen tuông, thậm chí so với lúc mới nhìn thấy ngày hôm qua còn chua hơn, lúc này lại ăn giấm?
“Khi đó em mơ mơ màng màng” Đương nhiên Chu Dật Cẩn cũng nhìn ra Trần Mộc bất mãn, đột nhiên rất muốn cười. Lúc ấy y đã nghĩ muốn nhìn xem Trần Mộc rốt cuộc có ghen hay không:
“Chúng ta đi ăn điểm tâm đi.”
“Được! Hiện giờ anh cảm thấy anh có thể ăn hết một cái đầu trâu.” Trần Mộc mang theo thuốc của Chu Dật Cẩn, hôm qua lúc quần áo bị bẩn đã ném trong này.
Thời điểm ra khỏi cửa, đụng phải em trai em gái của Kim Phán Nhi, nhìn thấy Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, bọn họ vừa sùng bái lại sợ hãi, nhẹ giọng tiếp đón sau đó trốn sang một bên.
Sau khi trở về phòng, Trần Mộc mới nhớ đến Từ Mặc Bạch vẫn còn bị nhốt trong phòng mình, có điều phòng ngủ kia có WC, chắc đối phương cũng không có chuyện gì.
Quả nhiên, khi mở cửa liền nhìn thấy Từ Mặc Bạch nằm phơi bụng ngủ trên giường Trần Mộc.
Trần Mộc đột nhiên có chút hối hận quyết định lúc trước của mình, hiện giờ người kia đều ngủ trên cả hai chiếc giường của bọn họ……
Tìm quần áo, cũng không đánh thức Từ Mặc Bạch, hai người thay quần áo ở phòng của Chu Dật Cẩn. Chu Dật Cẩn lại lấy ra một ít trang bị đưa cho Trần Mộc, nhìn mấy thứ này, Trần Mộc cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Em cũng nên cẩn thận một chút, hôm nay nên sớm dùng dị năng đánh bay đối thủ ngay từ đầu đi, nếu lại bị thương sẽ phiền toái ……” Trần Mộc vừa nhắc nhở vừa đưa Chu Dật Cẩn đi ăn, thời điểm đến một góc hẻo lánh, Chu Dật Cẩn lấy tay lôi kéo, đem Trần Mộc kéo lại đây:
“Lúc nãy anh nói yêu em?”
“Ừ.” Trần Mộc ứng.
“Em cũng yêu anh.” Chu Dật Cẩn nghiêm túc mở miệng, sau đó xoay người đi trước Trần Mộc.
Trước đó vài ngày, y phát hiện mình yêu Trần Mộc, Trần Mộc lại coi y có cũng được không có cũng không sao, điều này làm cho y có chút bất đắc dĩ cũng có chút thương tâm, khi đó y suy nghĩ rất nhiều, lại không tự giác nhượng bộ, thậm chí còn dễ dàng để Trần Mộc áp đảo mình, hiện giờ ngẫm lại đột nhiên rất hối hận.
Trần Mộc không đem chuyện hai người nói cho mẹ hắn thì y sẽ nói! Trần Mộc không chú ý tới dị trạng của y, cùng lắm thì y nói ra rồi đem hắn giáo dục một trận! làm gì phải ủy khuất mình? còn lo lắng Trần Mộc không thích mình cái gì……Nếu thật sự Trần Mộc dám có ngoại tâm, y tuyệt đối sẽ cho đối phương đẹp mặt!
Còn có chuyện đêm hôm đó, y đã khó chịu rất lâu, đợi sau này hai người nhất định phải phân lại!
Hết chương 75