“Người anh em, cái thân hình này của linh thú nhà cậu quả là rất lớn, không đúng, phải là khổng lồ.” Nguyên Thăng mở miệng, bên cạnh là Trần Mộc đang chải vuốt bộ lông cho A Hổ. Trong mấy ngày ở dã ngoại này, đám lông trắng của A Hổ đã gần như biến thành màu đen hết, muốn rửa sạch thì quả là một công trình vĩ đại.
Tâm tình của Trần Mộc không tốt lắm, từ lúc đi lên tiểu trấn di động này, hắn đã biết bản thân gặp phải sự chọn lựa. Lúc trước, có vài thời điểm Chu Dật Cẩn đã từng nói về anh trai của y, mà hiện giờ thái độ của người anh trai kia đối với hắn cũng không tốt là bao, quan trọng hơn là đối phương cũng từng nói nói bóng nói gió ám chỉ anh ta đã biết chuyện về thiên thạch.
” Ừ, nó có chút béo.” Trần Mộc trả lời hơi có lệ. Hắn tin tưởng Chu Dật Cẩn không tiết lộ tin tức của mình, nhưng cho dù y không tiết lộ, thông qua một vài chuyện dị thường thì hẳn đối phương cũng có thể phán đoán ra, dị trạng của A Hổ bày ra lại càng thêm chói lóa.
Nguyên Thăng có chút không biết phải nói gì, béo mà có thể béo đến trình độ này à? A Hổ đã có thể đè chết linh thú của mình một trăm lần!
“Người anh em, rõ ràng tôi cảm thấy anh Chu đối với anh có chút không tốt, nhưng Dật Dật lại đối xử với anh rất được. Anh nói xem, anh Chu có thể đem anh hủy thi diệt tích nghiền xương thành tro không?” Chu Dật Minh khủng bố, ở Nghiên cứu chi thành không người không biết không người không hiểu, cho dù là Bích Hải Tứ thiếu chuyên hoành hành ở Nghiên cứu chi thành khi thấy Chu Dật Minh thì ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, ách, không khéo là, anh trai của anh chính là Lão Tứ bên trong Bích Hải Tứ thiếu……
Không có người đàn ông nào không muốn mình trở nên mạnh mẽ, Trần Mộc cũng không ngoại lệ, nhưng có đôi khi, ở trước quyền thế, cường giả lại không thể không cúi đầu.
Ý tứ của Chu Dật Minh Trần Mộc rất rõ ràng, đơn giản chính là để hắn gia nhập Nghiên cứu chi thành.
Nghiên Cứu chi thành và Thức Tỉnh chi thành thật ra cũng không phân rõ tốt xấu. Sau khi thức tỉnh dị năng, thậm chí Trần Mộc còn có một chút lòng trung thành đối với Thức tỉnh chi thành, chỉ là lần ấy sau khi đi cùng Kim Phán Nhi rồi biết được hiện trạng của Thức tỉnh chi thành, hắn có chút bất mãn. Sau này khi ở cùng với người của Thức tỉnh chi thành càng khiến hắn cảm nhận được những dị năng giả này vô cùng khinh thường người bình thường khác. Dị năng giả đã cao cao tại thượng mấy trăm năm, cho dù không hề làm gì, bọn họ cũng có thể nhận được sự trợ cấp rất lớn, mặt khác dị năng lại truyền thừa qua huyết mạch, Thức tỉnh chi thành hiện giờ gần như đã bị một vài dị năng giả thế gia nắm giữ. Lúc trước Lý Mục Tùng cũng do đánh chết một thiếu gia con nhà quyền thế mới rơi vào đường cùng phải chạy trốn khỏi Thức tỉnh chi thành. Chuyện này ở hai mươi năm trước đã gây huyên náo rất lớn, thời điểm Chu Dật Cẩn chưa tiếp xúc với người của U Minh thành cũng từng được nghe nói tới, mà sau khi biết được danh tính của Lý Mục Tùng lại càng xác định được thân phận của đối phương.
Ngược lại Nghiên cứu chi thành vẫn tốt hơn một chút so với Thức tỉnh chi thành, dù sao con của nghiên cứu viên cũng không nhất định là sẽ am hiểu nghiên cứu, có điều tầng lớp cấp cao ở đây mà làm chuyện gì thì cũng chẳng người nào biết được.
Có điều, bốn thành thị cấp một, trên thực tế chỉ chia làm hai phe, một phe là Thức tỉnh chi thành và thành thị tổng hợp, một phe khác là Nghiên cứu chi thành và Nông Nghiệp thành thị. Hiện giờ hắn đã đắc tội với cấp cao của Thức tỉnh chi thành cũng chỉ đành đi về phe còn lại mà thôi.
“Anh nói xem, Nghiên cứu chi thành là một nơi như thế nào?” Trần Mộc ngồi nghiêm chỉnh, hỏi.
Có người muốn nói chuyện với mình, Nguyên Thăng lập tức lên tinh thần, thao thao bất tuyệt.
Thời gian kế tiếp, Chu Dật Minh và Lý Mục Tùng ký kết hiệp nghị, sau đó, rất nhiều bộ đàm liên lạc đã được đưa lên tiểu trấn di động này. Có điều, mặc dù có bộ đàm liên lạc nhưng những người này vẫn không thể đi vào thành, tướng mạo của họ với những người trong thành quá khác nhau sẽ khiến cho người ta chú ý.
Trương Hổ và những người bị thương khác đã được đưa lên tiểu trấn di động từ sớm, Chu Dật Minh cũng mang thêm một vài người đến băng bó miệng vết thương cho họ, đối với điều này, Chu Dật Minh rất vừa lòng, dù sao mẫu máu của những người sống bên ngoài dã ngoại đã được anh thu thập hoàn toàn rồi.
Có trả giá mới nhận được thành quả, càng là người mang trách nhiệm lớn lại càng không thể tùy tâm sở dục, cho dù là chuyện gì cũng phải cân nhắc lợi hại. (Tùy tâm sở dục: tùy ý mà làm)
Nghiên cứu chi thành ở phương bắc, nơi đó cũng là phạm vi thế lực của Nghiên cứu chi thành, tiểu trấn di động của Nguyên Thăng đương nhiên cũng phải di chuyển về hướng bắc.
Ngày thứ năm sau khi đi lên tiểu trấn di động, Trần Mộc đi tìm Chu Dật Minh.
Đem toàn bộ lợi thế của mình bày ra, chậm rãi đàm điều kiện với đối phương……
Cuối cùng, song phương đều có một kết quả vừa lòng.
“Đợi A Hổ tỉnh lại, tôi sẽ rời khỏi.” Trần Mộc mở miệng. Mấy ngày này ngẫu nhiên A Hổ lại có một vài động tác di chuyển tứ chi, nhiệt độ cơ thể cũng trở về bình thường, như vậy chắc cũng sẽ mau chóng tỉnh lại.
Chu Dật Cẩn ngồi kề bên A Hổ ở trên thảm, tuy rằng chuyện của Lạc Tề đã chấm dứt, nhưng nếu y muốn về Tinh Vân thành cũng rất khó:
“Ừ.”
“Lần này, tôi còn phải cảm ơn cậu đã hỗ trợ.” Trần Mộc cười cười. Bản ghi âm của Chu Dật Cẩn không phải là uổng phí, ít nhất Vương Lập Công cùng U Minh thành giao dịch đã không thể chống chế, Hạ Minh cũng bị liên lụy vào. Có điều ông ta cũng đủ độc ác, ở phía sau, ông ta đem video của Vương Lập Công trước khi chết tung lên mạng, bản thân lại biến mất không dấu vết, chẳng ai biết ông ta đã chạy trốn tới dã ngoại hay nhờ ai đó mà còn ẩn núp ở trong thành thị.
Nếu ông ta chạy trốn ra ngoài thành, hiện nay U Minh thành đã không còn tồn tại, một người như ông ta muốn sinh tồn bên ngoài dã ngoại cũng không dễ dàng.
Trần Mộc hận Hạ Minh, nếu lúc trước nếu không có Hạ Minh duy trì, Lâm An Liệt cũng sẽ không có bộ dáng không kiêng nể gì như vậy, nhưng hắn hận nhất vẫn là Lâm An Liệt và cha của mình. Chỉ cần bọn họ hơi tỉnh táo một chút, niệm tình cũ một chút thì bi kịch đời trước sẽ không xảy ra.
“Tôi còn phải cám ơn anh đã chăm sóc tôi, cũng không biết sau này có cơ hội gặp lại hay không.” Chu Dật Cẩn cười cười, đột nhiên có chút buồn bực vô cớ. Ở cùng Trần Mộc đã hơn hai tháng, đột nhiên phải tách ra khiến y có chút không quen.
“Chắc là có cơ hội, nghe nói nửa năm sau sẽ có giải đấu thế giới ?” Trần Mộc cười cười.
“Giải đấu thế giới? Anh đã nghe anh trai tôi nói qua?” Chu Dật Cẩn nhanh chóng phản ứng lại, kết quả này với y mà nói đã là tốt nhất.
“Tôi cũng không thể giấu diếm dị năng của mình cả đời được.” Trần Mộc mở miệng. Chỉ có để bản thân tự do mới có thể khiến mình càng ngày càng tiến bộ. Lúc trước ở Tinh Vân thành hắn đã cùng với bọn Hàn Thanh Vân săn thú, Hàn Thanh Vân đã dần trở nên tiến bộ một cách nhanh chóng, mà dường như hắn lại chẳng nhích thêm được chút gì, nhiều lắm cũng chỉ học được cách che dấu bản thân mà thôi, chỉ là che dấu quá lâu, ngược lại sẽ trở nên khóa tay khóa chân hơn mà thôi, một người thợ săn dị thú không thể mặc sức phóng túng, quả nhiên sẽ không thể đứng ở nơi cao nhất.
Khi mạt thế, dị năng giả được mọi người kính ngưỡng còn không phải là do đã trải qua vô số trận quyết chiến sinh tử cuối cùng mới một bước lên thần đàn sao?
Tinh Vân thành là một thành thị cấp ba, ở trong liên minh người Hoa vẫn luôn không có tiếng tăm gì, vậy mà gần đây lại tạo nên một danh tiếng rất lớn.
Dường như không có ai là không biết chuyện Lạc Tề gặp phải, thậm chí một vài đạo diễn trong Tổng Hợp thành thị còn dự định làm một bộ phim phóng sự về chuyện này, bên trong phim dùng một vài cảnh mà đám người Lạc Tề quay được khi còn ở dã ngoại rồi chỉnh sửa thêm thắt chút hiệu ứng, tạo thành người thật việc thật.
Có điều, cái người nhân viên lái xe lúc trước trốn thoát cùng, mặc dù lúc đầu cũng tạo ra một vài phỏng đoán, nhưng sau đó lại chẳng có ai nhắc tới anh ta nữa. Nếu không phải anh ta cũng được tham gia bộ phim phóng sự này, sợ rằng tất cả mọi người sẽ chẳng ai nhớ có người như vậy tồn tại.
Thời điểm Lạc Tề trở lại Tinh Vân thành đã ôm vợ con mình mà khóc rống, hơn nữa còn bị người ta cảnh cáo không thể nhắc tới chuyện của Chu Dật Cẩn, mà hiện giờ Tinh Vân thành cũng đã triệt để loạn thành một đoàn.
Vương Lập Công ngã xuống, thế lực của Hạ Minh bị tẩy trừ, toàn bộ Tinh Vân thành lập tức có rất nhiều tài nguyên có thể tranh đoạt, những người sở hữu năng lực đều không nhịn được mà muốn nhúng một chân vào đó.
Có điều, thành chủ được Tân thành phái tới cũng là người có bản lĩnh, đương nhiên không cho phép trong thành thị của mình có một gia tộc độc đại, cho nên, vốn người được lợi nhiều nhất là Trần Khải, ngược lại chẳng được bao nhiêu béo bở, nhưng khác với ông ta chính là thế lực của Triệu Thiên Vũ, sau vài lần bành trướng, thậm chí cũng không kém là mấy so với Vương gia trước đây.
Thành chủ coi trọng, đương nhiên không thể được sủng mà kiêu, thủ hạ của Triệu Thiên Vũ là Tiếu Nhiên tối ngày phải đi theo người ta lấy lòng, mấy ngày nay còn mang theo không ít thứ tốt đi vào phủ thành chủ cùng thành chủ trở thành hai anh em tốt.
Bọn họ là một thế lực mới phát, tuy rằng không có gốc rễ thâm sâu, nhưng lại có người thủ lĩnh luôn xông về phía trước, bởi vậy mà tất cả sản nghiệp mới được phồn thịnh như vậy.
Triệu Thiên Vũ luôn giữ liên lạc với Trần Mộc, tuy rằng nhanh chóng phát triển thế lực của thủ hạ, nhưng đương nhiên sẽ không quên đề phòng người của Trần gia đột nhiên làm khó dễ, thậm chí Tiếu Nhiên còn nghĩ ra rất nhiều cách ứng đối lại, chỉ là mọi người không ngờ rằng Trần Khải đặc biệt im lặng, đến nay vẫn chưa từng ra tay.
Đương nhiên Trần Khải sẽ không ra tay, hiện giờ, chuyện trong nhà đã chiếm dụng của ông ta rất nhiều thời gian rồi, ông ta đâu còn tinh lực mà đi đối phó với những chuyện khác.
Chiến tranh giữa Lâm An Liệt và Tống Văn ngay từ đầu vẫn luôn tồn tại.
Hai người bọn họ đều rõ ràng, đấu với đối phương cũng không có tác dụng gì, nếu trở mặt với người còn lại ngược lại sẽ khiến Trần Khải chán ghét, còn không bằng lấy lòng Trần Khải, để đạt được sự hỗ trợ của ông ta.
Lâm An Liệt còn chưa xuất viện, Tống Văn đã từ chỗ của Trần Khải mà biết được thân thế của gã.
Bái phục bản lĩnh của Lâm Tĩnh, lại âm thầm giễu cợt Lâm Tĩnh tự cho mình là rất cao. Tống Văn bắt đầu hành động bằng những lời nói hoa mỹ, các loại ôn nhu, chịu đựng buồn cười mà gọi Lâm Tĩnh vài tiếng chị, lại khuyến khích Trần Khải đem Lâm An Liệt nhận về, cuối cùng, còn vuốt bụng nói con trai mình có một người anh trai ưu việt, thuận tiện theo đó mà đào của Trần Khải một khoản tiền. Chờ tới lúc xoay người, lập tức lại liên lạc với bác hai của Trần Khải, vị này ở Trần gia địa vị không thấp cũng là trưởng bối, khẳng định sẽ hi vọng đứa trẻ trong bụng cháu gái mình rất nhiều, có thể tẩy não từ nhỏ, trở thành một gia chủ của Trần gia tiếp theo bị gia chủ Nhậm gia khống chế. Về phần Lâm An Liệt, cho dù là con trai của Trần Khải thì sao, ngay cả Trần Mộc là con cả còn không được thừa nhận, một đứa con rơi lấy tư cách gì mà đòi về gia tộc?
Nếu đầu óc Trần Khải không rõ ràng mà thật sự muốn đem Lâm An Liệt nhận về, khẳng định sẽ bị người sỡ hữu khác trong Trần gia chống lại.
Có điều, Tống Văn không nghĩ tới là, quả thật đầu óc Trần Khải không rõ ràng
Càng ở chung với đứa bé từ nhỏ đã không có tình yêu thương của cha, Trần Khải lại càng cảm thấy áy náy. Đứa con này của ông ta không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực trong hai mươi năm qua, lại vẫn một mực sùng bái kính yêu người cha không làm tròn trách nhiệm này, so sánh một chút, đứa con mà bản thân nuôi dưỡng hơn hai mươi mấy năm lại xem mình như người qua đường, so với Trần Mộc, Liệt Liệt quả thật là một đứa trẻ khiến cho người ta phải đau lòng.
“Ba ba…… mẹ đã qua đời, có điều lúc trước người vẫn thường nói với con, người không hề hối hận khi yêu thương ngài, lại càng không hề hối hận khi đã sinh ra con. Điều duy nhất mà người hối hận là không thể cho con hưởng thụ tình yêu thương của cha, không thể cho con mang họ của cha……” Lúc Lâm An Liệt nói những lời này thì không hề khóc, chỉ cắn môi với vẻ mặt quật cường, nhưng từ từ lại có nước đọng dần trong hốc mắt, gã chớp mắt muốn thu lại nhưng nhất thời càng khiến lông mi bám đầy nước mắt, giọt nước mắt này cuối cùng vẫn rơi xuống.
Đứa trẻ không nhịn được khóc mà bổ nhào vào lòng mình, Trần Khải cũng cảm thấy lòng mình như muốn nhũn ra, Lâm An Liệt rất giống Lâm Tĩnh, mà Lâm Tĩnh, là người phụ nữ ông ta yêu nhất……
Vốn lúc trước ông ta còn muốn Lâm An Liệt lấy thân phận thân thích để vào nhà, thì khi nghe xong những lời này, cảm nhận được đứa trẻ trong lòng mình run run mà nức nở, liền lập tức quyết định để Lâm An Liệt nhận tổ quy tông, đổi về họ của mình.
Đề nghị của Trần Khải đương nhiên không thể thông qua, ông ta là gia chủ của Trần gia, nhất cử nhất động đều liên quan đến toàn bộ gia tộc, có một số việc cũng không thể tự làm theo ý mình được.
Ông ta muốn đem Lâm An Liệt nhận về, bị phản bác không nói, tin tức này còn bị người có tâm cố ý thả ra ngoài, vì thế báo chí của Tinh Vân thành ngoài viết về Lạc Tề sống trong cảnh đào vong còn cho ông ta thêm không ít trang báo, mà danh hiệu kẻ phụ lòng của ông ta cũng chính thức được xác nhận.
Mà người có tâm này, đương nhiên chính là Tống Văn.
Cô đem tin tức của Lâm An Liệt thả đi ra ngoài, lại “trong lúc vô tình” bị người khác chụp được hình ảnh bản thân ảm đạm sắc mặt tái nhợt, lập tức liền khiến cho vô số người đồng tình, đồng thời, ngay lúc ảnh chụp còn chưa kịp đăng, cô cũng đã giải thích với Trần Khải, chỉ nói bản thân không cẩn thận, về phần sắc mặt tái nhợt — thân thể cô vẫn luôn không tốt, phải ăn không ít thuốc bổ mới có thể cải thiện sức khỏe hơn một chút, không phải đối phương đã sớm biết điều này sao? Lần này phải chịu kinh hách, cô còn muốn ăn không ít tổ yến để an thần dưỡng thai đấy, có điều, giá cả của tổ yến……
Trần Khải vốn rất có tiền, tiền lương của ông ta, tiền mà ông ta thu vào từ các loại đầu tư, tiền hoa hồng mà ông ta được chia, còn thêm cả tài sản được thừa kế từ cha mẹ…… Nhưng sau khi ly hôn với Lưu Chân Chân, tài sản của ông ta đã ngâm nước một nửa, nếu không phải trong đó có rất nhiều tài sản trước hôn nhân, chỉ sợ sẽ bị ngâm nước càng nhiều, mà số tài sản còn lại, thật không khéo, phần lớn đều là bất động sản, vì thế vốn lưu động trong tay ông ta cũng không nhiều.
Hiện nay Lâm An Liệt xuất hiện, đối với đứa con này ông ta càng áy náy nên cũng mua sắm không ít thứ này nọ, nhưng khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt thấu hiểu của Tống Văn, ông ta lại cảm thấy thẹn với người phụ nũ đang mang thai đứa con của mình nhiều hơn, vì thế, ông ta cũng không hề keo kiệt mà mua sắm nhiều đồ hơn cho vợ mình, thậm chí, còn muốn lấy danh nghĩa của mình đề mua một căn phòng tặng vợ.
Cho dù có nhiều tiền đến thế nào, cũng không ngăn được hai người “Áp bức”, rất nhanh, Trần Khải đã phát hiện bản thân không có tiền.
Nhưng một bên vợ săn sóc khuyên ông ta mua cho Lâm An Liệt một chiếc chiến xa hiện đai, một bên Lâm An Liệt cảm kích khuyên ông ta xây cho đứa em chưa ra đời một khu vui chơi……
Trần Khải vừa ngọt ngào vừa đau khổ, Thiên Đường Địa Ngục lưỡng trọng thiên, cả ngày nghĩ cách mò tiền trong túi của mình, đương nhiên sẽ không có tiền tài cũng không có tinh lực đi thu mua lại sản nghiệp của Vương gia, vì thế, tại thời điểm kinh tế của Tinh Vân thành rung chuyển, ông ta lại không nắm được cơ hội tốt, ngược lại để cho một người không hề có tiếng tăm gì là Triệu Thiên Vũ nhưng lại nắm giữ tin tức của Tinh Vân thành đầu tiên trở thành người đàn ông có tiền nhất thành thị cấp ba này, đồng thời còn trở thành một mẫu đàn ông lý tưởng nhất ở Tinh Vân thành.
Cũng cùng lúc đó, Trần Mộc ôm theo A Hổ nhỏ xinh về tới Tinh Vân thành.
Lần này hắn trở về, đã đi ra từ cửa số hai của sân bay, mà hắn đi chính là phi thuyền tư nhân của Chu Dật Minh.
Từ khi hắn đồng ý trở thành người của Nghiên cứu chi thành, thái độ của Chu Dật Minh với hắn thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, mà lần này, ngay cả phi thuyền của anh ta cũng để cho hắn đi.
Hai ngày trước, A Hổ luôn mê mang một tháng rốt cục cũng tỉnh. Chuyện nó làm đầu tiên sau khi tỉnh lại, không phải là thực nghiệm dị năng hệ hỏa mà nó vừa mới khống chế được, cũng không phải làm nũng với Trần Mộc, mà là lần theo hương vị vọt tới cách vách, đem một bàn đồ ăn mỹ vị mà Chu Dật Minh chuẩn bị cho hắn càn quét hết sạch.
Vì thế, Trần Mộc và Nguyên Thăng may mắn nhìn thấy gương mặt luôn luôn lạnh lùng của Chu Dật Minh lần đầu tiên nổi bão……
Thời điểm Chu Dật Minh nổi bão, không cãi lộn cũng không có la to, anh ta chỉ lấy ra một cái kim châm thật dài luôn mang theo trên người, đồng thời hai ngón tay theo hướng của A Hổ mà đâm tới, sau đó, cái kim châm không biết làm từ thứ gì còn mang theo cơ quan nhỏ kia đã rút được không ít máu từ trên người A Hổ.
A Hổ thực lực tăng trường đồng thời tính cách cũng tăng trưởng theo, lập tức hướng tới Chu Dật Minh nhe răng trợn mắt đe dọa, gương mặt Chu Dật Minh lộ ra một nụ cười tươi rói đầy ánh nắng mặt trời không khác Chu Dật Cẩn lắm, giây tiếp theo, A Hổ còn đang hướng về phía anh ta mà triển lãm răng nanh cùng cái mũi phun hỏa liền lập tức gục xuống bàn, vù vù ngủ say.
Chu Dật Minh nhổ ống tiêm, cái kim châm dài chừng hai mươi li còn gắn cả ống kim loại không biết đã bị anh ta giấu vào chỗ nào ở trên người rồi. Chỉ là, sau khi A Hổ lại tỉnh lại, mỗi lần nhìn thấy Chu Dật Minh đều chạy đường vòng.
Lần này Chu Dật Minh rút được không ít máu, chỉ có Trần Mộc may mắn thoát khỏi, không phải anh ta không muốn rút mà là Trần Mộc kiên quyết ngăn lại.
Tuy rằng biết Nghiên cứu chi thành sẽ không dễ dàng lấy tế bào của người khác để tạo ra đứa trẻ, rõ ràng hơn hai năm sau bọn họ đối với “Tạo người” Quản chế vô cùng nghiêm khắc, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc tùy tiện lấy tế bào của hai người đã có thể tạo ra một đứa trẻ, Trần Mộc cũng không dám đem máu của mình giao ra. Một cái ống đầy máu kiểu này sẽ có thể tạo ra bao nhiêu người? Toàn bộ những người biết phát minh của Nghiên cứu chi thành hai năm sau, chỉ sợ đều sẽ cảm thấy “Một giọt tinh mười giọt máu” Phóng cái rắm. Có những người làm thụ tinh trong ống nghiệm hơn trăm lần đều thất bại, nhưng trong một giọt máu có biết bao nhiêu tế bào.
“Xin lỗi, có điều, anh trai tôi vẫn luôn muốn nghiên cứu phương pháp giúp nhân loại tiến hóa, dị năng mặc dù rất tốt, nhưng sau khi di truyền sẽ khiến cho dị năng càng ngày càng yếu đi. Nếu xuất phát từ nguồn gốc cơ bản, có lẽ sẽ giúp cho con người dù sinh ra cũng vẫn có được gen tốt nhất……” Chu Dật Cẩn không tiếp tục nói tiếp. Y và cha mẹ cùng anh họ hoàn toàn khác nhau, công trình của bọn họ là nghiên cứu về gen, y lại dốc lòng cho máy móc, khác nghề như cách núi, rất nhiều thứ y cũng không hiểu rõ.
“Tôi biết.” Trần Mộc mở miệng, hai năm sau thành quả của Nghiên cứu chi thành sẽ làm cho cả thế giới sôi trào, sau bọn họ lại đưa ra giả thiết về điều chỉnh gen, muốn thông qua thời điểm ban đầu lúc hai tế bào nhiễm sắc thể kết hợp để tiến hành thử điều chỉnh gen, giúp cho thể hệ sau có thể nhận được gen tốt nhất, có điều giả thiết này đến tận khi hắn chết vẫn chưa thành công.
Lại ôm A Hổ trở về Tinh Vân thành, nhìn thấy nơi quen thuộc, tâm tình đã hoàn toàn khác lúc trước.
Hết chương 54