• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái nhiệm vụ này, rốt cuộc muốn chúng ta làm gì?” An Bình Chí hỏi. Anh ta và Lý Quân, Lý Dũng đã đánh không ít dị thú quanh đây, mà Lý Triết Tâm và Tiết Mỹ Lệ đi tìm đồ ăn còn chưa trở về.

“Để chúng ta nhận ra mình còn có những chỗ thiếu sót, cũng tôi luyện chúng ta.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Đội ngũ của bọn họ đúng là có rất nhiều phương diện thiếu sót, hơn nữa, cũng khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo.

Trần Mộc nhanh nhẹn xử lí con mồi trong tay, rút gân lột da, tay nghề nấu nướng của đám người An Bình Chí không tốt, ngược lại đám người Lý Quân, Lý Triết Tâm lại có thể nướng thịt, có điều cũng phải nói tiếp, trình độ nấu nướng của hắn là tốt nhất, cho nên, cũng chỉ nhận khổ nhiều hơn:

“Tôi nói này, các cậu đã hỏi được con viên hầu thú muốn ăn gì chưa?”

“Có thể hỏi được cái gì? Tuy rằng nó có nhân tính, nhưng dầu muối cũng không ăn, hơn nữa cái miếng gỗ kia hẳn là người khác viết cho nó mang theo, nếu con khỉ này thật sự biết viết chữ, tôi sẽ bái nó làm thầy!” Tề Chích oán giận.  Vừa rồi anh ta luôn muốn câu thông với đối phương, có điều, viên hầu thú ngẩng đầu không hừ một tiếng, còn thường thường khinh miệt liếc anh ta một cái, khiến cho anh ta vô cùng giận dữ.

“Nếu không thì để A Hổ tới nói?” Người khác không thể câu thông, A Hổ hẳn là có thể? Vốn Trần Mộc cũng không nghĩ để A Hổ xuất mã, nhưng nếu nhiệm vụ này mà thất bại……

“Cậu còn không nhanh lên?” Tề Chích lập tức mở miệng.

Trần Mộc lập tức giải trừ hợp thể, A Hổ liền rơi vào lòng hắn, Chu Dật Cẩn đi tới, cũng giải trừ hợp thể:

“Anh cẩn thận một chút, đừng để cho A Hổ khiến người ta chú ý.”

“Cảm ơn vợ quan tâm!” Trần Mộc cười rộ lên, lúc đi qua còn hôn Chu Dật Cẩn một cái. Quan hệ của bọn họ người trong đội ngũ đều biết, dù sao từ đêm trừ tịch xác định quan hệ đến giờ đã hơn bốn tháng, thời điểm huấn luyện mọi người đều có thể nhìn ra manh mối.

“Anh mới là vợ!” Chu Dật Cẩn đẩy người ra, đột nhiên Tiểu Bảo trong lòng thê lương kêu lên một tiếng, vừa mới cúi đầu liền nhìn thấy A Hổ đang cắn Tiểu Bảo, chỉ thấy nó ló đầu ra từ trong lòng Trần Mộc, một móng vuốt lay Tiểu Bảo, cũng cắn lên cổ của nó.

“A Hổ!” Trần Mộc lập tức ôm linh thú không an phận của mình, mặt Chu Dật Cẩn cũng đã rét lạnh:

“Đều không phải là thứ tốt!”

“Không phải em đều rất thích sao?” Trần Mộc mỉm cười, không biết có phải vì làm nổi bật những lời này của hắn hay không, Tiểu Bảo đang ở trong lòng Chu Dật Cẩn cũng ló đầu, lấy lòng kêu với A Hổ–từ trước đến giờ nó đều lấy lòng A Hổ như vậy.

“Em mặc kệ anh.” Chu Dật Cẩn cầm lấy chân của Tiểu Bảo liền thấy linh thú của mình đi theo địch, A Hổ “Miêu ô” Một tiếng, cũng lẻn lên liếm liếm Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo lập tức không còn biểu hiện tức giận, nhỏ giọng kêu, đột nhiên Trần Mộc rất muốn nói một tiếng: A Hổ uy vũ.

Trần Mộc dùng ngôn ngữ đơn giản giao nhiệm vụ cho A Hổ, A Hổ nho nhỏ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, phía sau là Tiểu Bảo đi theo, cùng tới chỗ viên hầu thú.

Cái con viên hầu thú này thật béo, lúc này đang ngồi trên thảm, ăn cả một gói to hạch đào mà Tiết Mỹ Lệ cống hiến. Nó rất thích vật này, có điều với hạch đào như vậy mà muốn nó ăn no thì phải tốn cả bao tải.

Cái thảm dưới mông viên hầu thú là thuộc về An Bình Chí, An Bình Chí thích cuộc sống thoải mái, bởi vậy mới có thể để một cái thảm tinh mỹ nơi mình ngồi, có điều hiện giờ cái thảm này đã không còn thuộc về anh ta nữa.

A Hổ đi đến bên cạnh viên hầu thú, vốn đang rất thanh thản, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn những người nhân viên đang nướng thịt cho nó, đột nhiên ngồi thẳng lưng.

“Miêu ô, miêu……” A Hổ mang theo Tiểu Bảo ngồi xuống thảm, thẳng tắp nhìn viên hầu thú, vậy mà lại có một loại cảm giác nghiêm túc.

Hai động vật nói nhỏ khiến mười người ở đây đều có cảm giác muốn chảy mồ hôi, sau đó, chuyện càng làm cho bọn họ cảm thấy bản thân vô dụng đã xảy ra, cái con viên hầu thú luôn luôn khinh bỉ nhìn bọn họ, vậy mà lại ôm lấy A Hổ và Tiểu Bảo đặt trên đùi của mình, sau đó, cái miếng sắt có viết chữ kia bị nó cầm lên xem, rồi lại dựng thẳng trước mặt nó.

Ý tứ này là…… Lúc này muốn lượng đồ ăn từ một biến thành ba?

“Linh thú của cậu, thông đồng làm bậy.” An Bình Chí đang không ngừng sử dụng dị năng hệ băng.

Trong đội ngũ của bọn họ, có hai người là dị năng hệ hỏa, nhưng không có dị năng hệ thủy, chỉ có thể dùng nước trên xe mang xuống để rửa con mồi, đồng thời, An Bình Chí sử dụng dị năng để tạo ra băng, Hứa Lâm lại dùng dị năng để làm tan băng– tất cả chỉ vì muốn có nước!

Lý Quân nhanh chóng xử lí tốt một con mồi, bắt đầu đặt lên lửa để nướng, tuy rằng anh không quen thuộc với những gia vị này, có điều, có lẽ viên hầu thú thích ăn nguyên nước nguyên vị thì sao?

Lý Dũng đem một con dị thú phi hành đã được rửa sạch rồi dùng thực vật Diệp tử không có độc bao bọc bên ngoài, còn trát rất nhiều bùn lên trên da của nó rồi mới nướng, kiểu nướng này được người của U Minh thành thích nhất. ( giống gà ăn mày)

Trần Mộc vừa nướng thịt vừa phết nước tương lên trên, may mắn, bởi vì cũng định ăn trưa bên ngoài nên bọn họ mang theo đủ gia vị.

Chu Dật Cẩn và Tề Chích còn đang xử lí nội tạng của dị thú, còn muốn nấu một nồi canh xương, hương vị nơi này nồng đậm, có thể truyền đi rất xa, chỉ là những dị thú theo mùi hương này tìm đến đều đã trở thành thức ăn trong nồi.

Thành phẩm cuối cùng là thập cẩm các loại thịt, vừa có đủ các loại thịt dị thú, mà những thứ bọn họ mang tới cũng có thể ăn cùng, còn có thức ăn do Lý Triết Tâm và Tiết Mỹ Lệ làm ra cũng có thể ăn được.

Viên hầu thú lúc trước vẫn luôn có bộ dáng khinh thường, lúc này lại đột nhiên há miệng, sau đó chậm rãi thưởng thức một lượt tất cả các món ăn, cuối cùng, ăn đến loại quả mà Lý Triết Tâm tìm được, sau đó, vừa ăn các loại thịt dị thú lại vừa ăn canh có hương vị nồng đậm, lòng xào thập cẩm cũng không tồi.

Có hứng thú với những loại thức ăn này đương nhiên không chỉ mình viên hầu thú, A Hổ cũng lăn lộn trong một đống mỹ thức, thừa dịp sự chú ý của người khác đang đặt trên người viên hầu thú, cũng ăn không ít này nọ, chỉ có Tiểu Bảo không có hứng thú với những thứ này, có điều, Chu Dật Cẩn trong một đống đồ ăn này còn thả cả thức ăn của linh thú, cho nên nó ăn cũng rất vui.

Tuy rằng Viên hầu thú đã bắt đầu ăn, nhưng ăn rất chậm, đám người Trần Mộc cũng không thể ép buộc, nhưng khi hỏi nó một vấn đề gì đấy nó lại không thèm để ý.

Ăn một lúc lâu, đột nhiên A Hổ nhảy lên trên người viên hầu thú:“Miêu ô!”

Viên hầu thú lau miệng, lại lấy ra một tấm bảng:

“Ta muốn đi ngủ, nâng ta trở về đi!”

Tề Chích dường như muốn nhảy dựng lên, cái này có nghĩa là đã hoàn thành nhiệm vụ? Có điều, phải chạy thật nhanh, sắc trời đã sắp tối rồi, chậm một chút nữa bọn họ trở về sẽ bị muộn!

Lão thần Viên hầu thú tùy ý người khác nâng mình lên, cuối cùng nằm phía sau một chiếc chiến xa, tiến về Thức tỉnh chi thành.

Không biết nhiệm vụ của những người khác là gì, nhiệm vụ của bọn họ hoàn thành cũng thoải mái, nhưng hơi nghẹn khuất một chút, có điều, đợi đến khi trở lại quảng trường, đám người Trần Mộc lại phát hiện, những người khác đều chưa trở về, chỉ là, nửa giờ sau đội ngũ của Thức tỉnh chi thành cũng trở lại. Đám người Trần Mộc nâng một con viên hầu thú đang vù vù ngủ say, mấy người kia lại khiêng rất nhiều bao tải.

Tề Chích nhìn sắc mặt những người này rất không tốt, hỏi:

“Xin hỏi nhiệm vụ của các cậu là?”

Sắc mặt những người của Thức tỉnh chi thành đã kém lại càng kém hơn, thật lâu sau, người đội trưởng kia mới mở miệng:

“Phía tây của Thức tỉnh chi thành xuất hiện một đám bọ chó thú, mang về một ngàn thi thể của bọ chó thú.”

Bọ chó thú, nếu chỉ nói về thực lực thì ngay cả dị thú cấp một cũng không được xếp vào, nhưng nó rất dễ ẩn náu, nhảy còn đặc biệt cao!

Nghe nói, ở trước mạt thế đã từng có người làm thí ngiệm, sức bật của bọ chó đứng đầu trong các loại sinh vật, tốc độ gia tăng lại không phải thứ mà các sinh vật khác có thể so sánh, mà sau này chúng nó còn tiến hóa, lớn nhất cũng chỉ bằng một nắm đấm của người trưởng thành, có điều tuy rằng có chút nhỏ, nhưng nếu nhảy cũng có thể chạm đến một vài loại dị thú phi hành thấp ở trên trời.

Một ngàn con bọ chó thú…… Nói vậy, hôm nay bọn họ đều nhảy lên nhảy xuống ở ngoài dã ngoại cả ngày sao, Đám người Trần Mộc đột nhiên cảm thấy, cái con viên hầu thú kia vẫn rất đáng yêu.

“Mấy ngày này sẽ đi giết hết bọ chó thú!” Trong đội ngũ của Thức tỉnh chi thành có một đội viên nữ nhượng bộ lui binh với đám thi thể bọ chó thú này, không cần nghĩ, khẳng định là cực kì sợ loại dị thú này, phải biết, tuy rằng bọ chó thú nhỏ bé, nhưng số lượng nhiều cũng thành cường đại, nếu có rất nhiều bọ chó thú vậy quanh một con dị thú to lớn, khẳng định con dị thú đó sẽ bị hút khô máu.

“Xem ra, lần này chỉ có hai đội ngũ hoàn thành nhiệm vụ.” Một người đàn ông mặc hán phục xuất hiện trên đài, Tề Chích và những người của Thức tỉnh chi thành đều có vẻ mặt kích động. Con viên hầu thú còn đang giả làm đại gia kia thấy ông liền nhảy dựng lên, nhảy tới bên người đối phương, líu ríu kêu, còn hoa chân múa tay vui sướng, có lẽ con viên hầu thú này trước mạt thế là một con khỉ, tuy rằng lúc này béo phì nhưng động tác vẫn linh hoạt như trước.

Đệ nhị sờ sờ đầu của viên hầu thú, vốn ông đã nghĩ con sủng vật này của mình là khó thu phục nhất, dù sao ông đưa cho đối phương nhiệm vụ này cũng là cố tình gây khó dễ, trừ phi đối phương đem nó hầu hạ tốt, còn dùng vũ lực vừa đấm vừa xoa, kỳ thật nó sẽ không nguyện ý trở về thành, nhưng cố tình con viên hầu thú này lại bị thu phục, còn là đội trở về đầu tiên.

Linh thú mèo…… Đệ nhị  nhìn về phía linh thú trên đầu Trần Mộc ở xa xa, con linh thú kia cũng không đơn giản.

Ông tự xưng là Đệ nhị, nhưng vốn cũng không gọi bằng cái tên này, sở dĩ có tên này, cũng chỉ là do lúc trước tâm cao khí ngạo cứ liên tiếp thua trong tay người kia mà thôi.

“Ông ấy chính là Đệ nhị tiên sinh?” Trần Mộc nhẹ giọng mở miệng, người trên đài này, lực áp bách vô cùng cường đại, có thể so với con cá voi thú lúc trước.

“Đúng vậy.” Tề Chích mở miệng, Đệ nhị, cũng là thần tượng của anh, tuy rằng chỉ là Đệ nhị mà thôi.

Ánh mắt của Đệ nhị dừng trên người Trần Mộc trong chốc lát, mới nói:

“Tuyển thủ dự thi trong giải đấu thế giới lần này đã được chọn rồi, kế tiếp, chính là đội huấn luyện, đội trưởng của đội ngũ dự thi lần này sẽ do Trần Mộc đảm nhiệm.”

“Tôi?” Trần Mộc kinh ngạc một chút, lại khôi phục bình thường, nếu như Tề Chích không tham gia trận đấu, như vậy cũng chỉ có Chu Dật Cẩn làm đội trưởng hắn còn có thể chịu phục — cùng lắm buổi tối hắn sẽ đòi lại, nhưng người khác cuối cùng cũng sẽ không phục, có điều hiện giờ mình lại làm đội trưởng cũng không tồi.

“Những chuyện khác tôi sẽ thông báo cho thành chủ của các thành thị.” Đệ nhị vừa nói xong liền rời đi, ngược lại Trần Mộc phải ở lại nhận những ánh mắt lợi hại từ người của Thức tỉnh chi thành. Chuyện Trần Mộc là dị năng giả không khí phần lớn mọi người đều biết, nhưng một người đến từ thành thị cấp ba dựa vào thiên thạch đạt được dị năng, làm sao có thể khiến những người từ nhỏ đã cho rằng mình tài giỏi chịu phục?

Có điều cho dù không phục bọn họ cũng không có cách nào khác, bởi vì ngày hôm sau, đám người Tề Chích và Trần Mộc sẽ trở lại Nghiên cứu chi thành, thậm chí những cường giả bên trong bọn họ, những người được lựa chọn tham gia giải đấu thế giới cũng phải đi theo

Hết chương 78

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK