Bây giờ Lý Tiểu Ngọc là cứu tinh duy nhất của hắn, hắn cũng biết vừa rồi nói sai, bây giờ đầu óc tỉnh táo chút, liền dùng lời uy hiếp trước đó của Lương Đại Lang để khuyên giải, “Ngươi giết ta thì quan phủ cũng sẽ không bỏ qua ngươi, đến lúc đó một mạng đổi một mạng, cần gì phải vậy? Hay là chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi?”
Nhưng lời nói ra khỏi miệng đâu có dễ thu hồi?
Lương Đại Lang bình thản nói, “Là ngươi trói Béo Nha lại trước đòi chúng tám mươi lượng bạc, lại còn dùng đao uy hiếp, mọi người đều nhìn thấy, chẳng qua chúng ta chỉ là tự vệ chính đáng, đem ra quan phủ, ngươi lấy bạc ra cho ta, nếu không lấy ra thì chúng ta sẽ tự định đoạt vậy.”
Người trong thôn đều biết, Lương Đại Lang người có tiền đồ, hắn đi học ở thư viện lớn, tất nhiên hiểu biết nhiều hơn so với người ở đây, hơn nữa lúc này hắn lại nói nghiêm túc, Lý Đại Lực hơi chột dạ.
Rũ đầu không biết suy nghĩ gì.
Lương Đại Lang cũng mặc kệ hắn, mắt nhìn chằm chằm Lý Đại Lực một lúc lâu rồi hỏi Bạch Lê Hoa, “Ai đi báo tin cho nương hắn?”
Động tĩnh lớn như vậy, hàng xóm trái phải đều biết chuyện xảy ra nên đều ló đầu ra nhìn xem.
Lý Đại Lực là cái thứ gì, mọi người đều biết, ngày thường làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, bây giờ thấy hắn bị đánh sưng như trái cà tím, trong lòng vô cùng hả hê.
Nhưng cũng có người nói lệ khí Béo Nha quá nặng, tuy ăn miếng trả miếng là không sai, nhưng nếu lấy không ra bạc thì bị chặt từng miếng từng miếng thịt trên người rồi đưa cho lão nương thì lại quá mức máu me tàn nhẫn.
Bạch Lê Hoa nhìn người vây xem chung quanh, khóe miệng lộ ra một cái tươi cười kỳ quái, cố ý lớn tiếng nói, “Chỉ cần thét to, đi báo tin sẽ lấy được một nửa bạc thì sẽ có rất nhiều người muốn đi.”
Ngay cả bốn lượng bạc cũng không phải số lượng nhỏ, huống chi bốn mươi lượng.
Tiếng ồn ào lớn lên, người ló đầu ra xem đều có chút dao động, thậm chí còn kêu bạn bè qua nhìn.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, đạo lý này ở đâu cũng dùng được..
Thấy Lương gia nghiêm túc, Lý Đại Lực lúc này chột dạ, che phần mông nóng rát, “Mông ta không phải bị đâm hai nhát sao? Ta tát nàng ta hai bạt tai, còn nàng đâm ta hai nhất, chuyện này tính sao ta cũng có hại.”
Ngoại trừ Bạch Lê Hoa cười nhạo một tiếng, không ai để ý hắn.
Nghe tiếng cười khẽ, hai bên mông đau thấu tim, Lý Đại Lực rốt cuộc biết nữ nhân này là người tàn nhẫn độc ác, hắn rơi vào tay nàng chẳng những không lấy ra bạc mà chắc chắn không không có trái cây tốt mà ăn.
Không khỏi hối hận đã không nghe lời Lý Tiểu Ngọc.
Muội tử kia của hắn ít nhất còn có thể tự mình khống chế, nhưng bây giờ…
Lý Đại Lực quỳ đi ra trước mặt Lý Tiểu Ngọc nắm váy nàng:
“Muội tử, ngươi cứu đại ca đi.” Hắn lúc này thật sự luống cuống, “Không phải muội có bạc sao? Lấy ra đi, lấy ra đi, chuyện ca đã đáp ứng cho ngươi nhất định sẽ làm được!”
“Huynh nói bậy cái gì đó!” Lý Tiểu Ngọc kinh hoảng luống cuống, đẩy hắn ra.
Hắn ngàn vạn không nên nói tới chuyện này, lúc này trong lòng Lý Tiểu Ngọc lo lắng hãi hùng, rốt cuộc bất chấp hắn là ca ca nàng, chỉ hận cho hắn chết, từ nay về sau sẽ không ai dám uy hiếp nàng hay đòi bạc của nàng.
Điều chỉnh suy nghĩ một chút, nàng bất đắc dĩ mở miệng, “Chính huynh cả ngày không chịu học hành, chỉ nghĩ ra mấy chủ ý xấu ra, bây giờ lại phạm tội này, ta tuy là ở nhà chồng nhưng cũng không có tiếng nói, làm sao cứu huynh đây?”