Cái người này thật không hổ là người làm ăn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cửa hàng, tú nương, vải dệt, cái gì cũng cần tiền, ba thành lợi nhuận này thật ra cũng không tệ.
Dù là bán đứt thì nàng là không chút nghĩ ngợi.
Bạch Lê Hoa vô cùng chân thành tươi cười nói: “Ta đây cảm tạ tỷ tỷ trước.”
Từ lão bản nương đến Hà cô, từ Hà cô đến tỷ tỷ. Nghe có vẻ vô cùng thân mật.
Dù sao cũng muốn bắt tay làm ăn.
Hà cô cười đi lấy giấy bút, viết khế ước. Bạch Lê Hoa thì nhìn chăm chú mấy chiếc áo ngực.
Mọi người đều biết áo ngực phải có số đo, thời đại này không thể đo cẩn thận được mà chỉ có thể ước lượng làm theo yêu cầu. Có tiểu cô nương chắc chắc ngại cởi quần áo ra cho tú nương đo nên doanh số chắc chắn không nhiều.
Mà vậy thì không có gợi tình gì hết.
Rộng thùng thình! Không hấp dẫn! Chỗ cần lộ thì không lộ!
Ở thời đại này ngoại trừ những thôn nhỏ thì việc một vợ một chồng rất hiếm. Nhất là những người có tiền, ai lại không muốn nuôi mấy cô vợ bé đẹp xinh ở trong nhà.
Không nói đâu xa, tên Vinh bán thịt heo trong thị trấn kia, trong nhà cũng có một lão bà hai tiểu thiếp.
Mà với những nữ nhân đó, cuộc sống đều lấy nam nhân làm chủ, chỉ cần tâm tư của nam nhân ở trên người các nàng là đủ rồi.
Cho nên cả ngày trong đầu chỉ suy nghĩ dùng thủ đoạn quyến rũ nào. Lúc này thì thứ đồ này chắc chăn sẽ rất thích hợp cho bọn họ dùng.
Chỉ tiếc rằng thị trấn này quá nhỏ, không biết có thị trường hay không.
Hà cô cầm khế ước ra, đúng lúc thấy Bạch Lê Hoa nhìn nội y lắc đầu thở dài thì không khỏi buồn bực hỏi: “A Noãn, làm sao vậy?”
Bạch Lê Hoa thật thà nói: “Ta đang nghĩ thị trấn này của chúng ta quá nhỏ, nếu chúng ta có cửa hàng này ở nơi phồn thịnh hơn thì làm ăn chắc chắn không tệ.”
Những người đến thị trấn này phần lớn đều từ những thôn phụ cận.
Những người này phần lớn thời gian đều vùi đầu trong ruộng, mặc những bộ đồ vải thô tiện nghi nhất, trong cuộc sống chỉ cần có ăn có mặc là đủ rồi.
Hà cô cười, “Vấn đề này ngươi yên tâm, cửa hàng này của ta chỉ là một trong số rất nhiều cửa hàng của chủ tử thôi, chúng ta trước tiên phát triển ở nơi này, nếu nơi khác cũng có nguồn tiêu thụ thì tất nhiên có thể vận chuyển sang đó, đến lúc đó không thiếu bạc cho ngươi đâu.”
Từ đầu đến cuối Hà cô chỉ nói “chủ tử”, không hề nói gì khác.
Bạch Lê Hoa nghĩ kĩ rồi vẫn nói ý tưởng trong đầu ra.
Hà cô là người làm ăn lâu năm, nhưng nói đến loại vấn đề này vẫn không khỏi đỏ mặt.
Sau khi hai người thương lượng một ít chi tiết cụ thể về kiểu dáng và chất liệu cùng với nhứng điểm quan trọng cần chú ý.
Hà cô tuy xấu hổ nhưng mặt vẫn tràn đầy kinh hỉ nghe Bạch Lê Hoa giải thích, lâu lâu lại ghi xuống những điểm quan trọng vào sổ tay bên cạnh.
Là người làm ăn, ý tưởng của Bạch Lê Hoa tuy rằng lớn mật, nhưng rất mới mẻ độc đáo, nếu làm tốt thì chắc chắn có thể mang đến không ít lợi nhuận.
Sau khi ký khế ước với nhau, Hà cô lấy túi tiền móc ra một chuỗi tiền đồng giao cho Bạch Lê Hoa.
“Đây là tiền bán được trước đây, chia ba bảy, phần của ngươi là 632 văn, sổ sách ở đây, mỗi thứ thu chi đều được ghi xuống, ngươi xem đi, mỗi tháng chúng ta sẽ tính sổ vào ngày 15 nhé.”
Bạch Lê Hoa trực tiếp đóng sổ sách lại, “Không cần, ta tin các ngươi.”
Nếu đã dám cho nàng xem thì chắc chắn nàng sẽ không tìm ra lỗi gì, bây giờ mọi chuyện đều do một tay bọn họ xử lý, nàng cũng chỉ có thể tin tưởng thôi.