Miệng thì nói như vậy, nhưng ai cũng biết, thi đậu công danh có ích gì chứ? Trừ phi là trúng Bảng Nhãn Thám Hoa, lão Vương Bàn Tử kia cũng trúng tú tài mà bây giờ còn phải bán thịt heo trên đường cái đó sao?
Có ích gì chứ?
Nhưng dù cho không cam lòng, nàng cũng phải lấy giữ vững lập trường.
So với lý do của Lý Tiểu Ngọc, đại phòng bên này thật bình tĩnh, chỉ nghe Bạch Lê Hoa nói, “Ta không nói ruộng phía đông không được, chỉ là bây giờ ruộng nước quý giá hơn, ta muốn đồi ruông nước phía đông cho ngươi.”
Ruộng nước là để trồng lúa, chin rồi sẽ thành hạt thóc, đập ra chính là gạo đó!
Tất nhiên là quý giá.
Bây giờ nghe Bạch Lê Hoa nói không cần ruộng nước, Lý Tiểu Ngọc hơi chần chờ, “Ngươi không có một khối ruộng nước nào thì ăn cái gì?”
Bọn Trần quả phụ cũng đệm theo, “Đúng vậy, ruộng nước này không thể không cần.”
“Béo Nha, đầu óc ngươi lại hỏng rồi hả.”
Đối mặt với những lời này, Bạch Lê Hoa chỉ nói, “Các ngươi cũng biết, Đại Lang học tập ở thư viện, lúc về cũng phải học bài, trong ruộng nước toàn là đỉa dài bằng bàn tay, quá dọa người, ta chưa từng làm qua những chuyện như vậy nên đổi ruộng cạn cũng có thể trồng đồ ăn.”
Bọn họ lại hỏi: “Vậy các ngươi ăn cái gì?”
“Dùng đồ trồng trong đất đổi chút gạo và mì là được, cũng không phải không có cách.”
Mọi người gật đầu, nghe nàng nói như vậy, Lý Tiểu Ngọc rất vui vẻ, vội nói tiếp, “Đây là ngươi nói đó nha, cũng đừng nói chúng ta không trượng nghĩa.”
Nói xong, nàng do dự nửa ngày, nhịn đau chọn khối đất xấu nhất trong ba khối ruộng cạn đổi cho Bạch Lê Hoa.
Sau khi Thôn trưởng ghi chú kỹ thì đến phiên vấn đề phòng ở.
Nhà của Lương gia có ba gian phòng ngủ, một gian nhà chính thờ phung, còn một gian nhà bếp, một gian nhà xí và một chuồng heo.
Bây giờ, lương Nhị Lang hạ quyết tâm không ở cùng nhau nhưng không có tiền xây phòng nên muốn đại phòng dọn ra.
Lương Nhị Lang nói, “Làm gì có chuyện đã phân gia còn ở chung.”
Nếu Béo nha có bản lĩnh như vậy thì tự xây nhà đi, chỉ cần đừng liên lụy bọn họ là được.
Bạch Lê Hoa biết bọn họ đánh chủ ý cái gì, “Muốn chúng ta dọn ra cũng được, vậy các ngươi ở với cha mẹ, nuôi cha mẹ nhé? Ăn, mặc, đi lại, sinh lão bệnh tử toàn bộ phụ trách.”
Lương Nhị Lang do dự một chút, đây chính là cha mẹ hắn, nuôi cũng đúng thôi.
Chỉ cần bọn họ dọn ra ngoài là được.
Đầu hắn nóng lên, đang muốn đáp ứng, nhưng Lý Tiểu Ngọc lại túm góc áo hắn, không cho hắn nói chuyện.
Lý Tiểu Ngọc nói, “Chúng ta đều là làm nhi tử, chuyện gì chúng ta cũng làm thì cha mẹ nuôi các ngươi làm gì?”
Hai người khắc khẩu.
Người nói vô tình, người nghe có tâm, bọn họ tuy rằng không có ý tứ không phụng dưỡng nhị lão, nhưng Lương lão cha và Lương Đại Nương nghe bọn họ chối từ lẫn nhau vẫn thấy lòng lạnh lẽo.
Lúc đầu ông cho rằng nuôi ra hai nhi tử tốt, nhưng bây giờ không ai nguyện ý nuôi hắn, đây vẫn là lúc bọn họ còn trẻ năng động, đến khi già rồi làm không được thì chắc bọn họ ném ông bà vào núi.
Lương Đại Lang thấy biểu tình của bọn họ, không đành lòng thương tiếc, nên dùng giọng chắc chắn nói: “Vậy các ngươi dọn ra, chúng ta phụ trách cha mẹ, chuyện gì cũng không cần các ngươi ra một đồng bạc nào.”
Chuyện vẫn chưa dừng lại đâu nhé...có ai hóng xem hai vợ chồng lão nhị sẽ làm gì tiếp theo không... ヽ(。・ω・。)ノ