Ngày đó, bọn họ là trộm chặn đường Bạch Lê Hoa muốn tìm đen đủi, kết quả ngược lại bị hung hăng đánh một trận, chuyện này chỉ có Lý Tiểu Ngọc thấy được, bản thân bọn họ cũng không mặt mũi truyền ra ngoài, cho nên người trong thôn vẫn chưa biết.
Cát Lại Tử dừng chân lại hỏi, “Ngươi muốn làm trò gì ở đây?”
“Ta, ta không có!” mặt ngựa của Trương Nhị Cẩu đỏ lên, lắp bắp nhìn Bạch Lê Hoa nói, “Ngươi…… Ngươi đừng tới đây!”
Thấy bộ dáng túng quẫn của hắn, Bạch Lê Hoa cười, “Thì ra ngươi gọi là Trương Nhị Cẩu à, sao đây? Muốn đánh một trận nữa sao?”
Cát Lại Tử giật mình nhìn Bạch Lê Hoa.
Trương Nhị Cẩu đỏ mặt, lắc đầu như trống bỏi, cuống quít mở miệng giải thích, “Không phải, ngươi phải cẩn thận bọn Béo Hổ, ta nghe bọn họ nói chuẩn bị tìm người đi trừng trị ngươi.”
Trương Nhị Cẩu cũng chỉ mới là thiếu niên mười bốn lăm tuổi, đúng thời điểm hăng hái càn quấy, ai lợi hại thì sùng bái người đấy.
Tuy rằng lúc trước bị Bạch Lê Hoa đánh thảm, nhưng lại phục sát đất, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là lúc bọn họ bàn tính đối phó Béo Nha, hắn nói giúp nàng hai câu nên Béo Hổ muốn đánh hắn.
Hắn thật sự chịu đủ rồi!
Bây giờ người duy nhất lợi hại hơn Béo Hổ là Béo Nha đầu óc linh hoạt, cho nên sáng sớm hắn đã ngồi xổm trước cửa Lương gia, nhưng lại lo lắng Bạch Lê Hoa không tin lời lại đánh hắn.
Đến lúc đó cả hai bên đều dựa không được.
Bạch Lê Hoa nhíu mày, “Hắn tìm ai?”
Trương Nhị Cẩu lắc đầu: “Ta không biết.”
“Ai da, lá gan tên tiểu tử Béo Hổ này lớn a!” Cát Lại Tử chép miệng, “Béo Nha, ngươi yên tâm, có ta ở đây, xem cái tên tiểu bọ chét hắn làm phản thế nào.”
Tâm Trương Nhị Cẩu treo cao rốt cuộc cũng buông xuống.
Cát Lại Tử lớn tuổi hơn bọn hắn nhiều.
Mà trong thôn ai cũng biết, Cát Lại Tử học săn thú không tốt là do khi còn nhỏ, cha hắn dẫn hắn lên núi, hắn lại muốn đi bắt cua, cha hắn muốn dạy tập tính của động vật cho hắn, hắn lại lang thang đầu đường xó chợ suốt ngày, không chịu học săn thú, nhưng đánh nhau lại rất giỏi.
“Được rồi, ngươi đi về đi.” Bạch Lê Hoa không hỏi nhiều, quay đầu nói với Cát Lại Tử, “Cát đại ca, trước tiên chúng ta vào nhà đã, đầu Đại Lang còn bị thương kìa.”
Cát Lại Tử gật đầu, “Đúng đúng, chuyện này không trì hoãn được.”
Vào sân, Cát Lại Tử khiêng Lương Đại Lang vào nhà rồi trở lại giúp nàng đem đồ mới mua trên xe đẩy mang vào nhà.
“Béo Nha, các ngươi hôm nay mua nhiều đồ như vậy, chắc là dùng không ít bạc nhỉ?”
Bạch Lê Hoa gật đầu, “Đều là đồ vật cần thiết, không mua cũng không được.”
Lúc đầu nàng muốn giữ hắn lại ăn cơm, nhưng Cát Lại Tử nói hôm nay hắn mua không ít lưới, cung tiễn và đồ linh tinh ở trên chợ, vội vã đi vào núi thử vận may, nên giúp xong thì hấp tấp đi mất.
Hắn vừa đi, Lương lão cha kéo quần đi ra từ nhà xí, hỏi: “Béo Nha, ai tới vậy?”
“Cát Lại Tử, chúng ta gặp ở trên đường. Đại Lang bị thương, hắn giúp đỡ dùng xe đẩy tay đưa về.” Dù sao việc Lương Đại Lang bị thương cũng không giấu được, thôi thì cứ nói ra cho rồi.
Lương lão cha quả nhiên nóng nảy, hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại bị thương?”
Nói ra bị thương là một chuyện, còn nguyên nhân bị thương thì làm sao mà nói ra đây?
Bạch Lê Hoa không biết trả lời như thế nào.
Chỉ có thể vội vàng gom gà mái và gà con vừa mua về, chuyển đề tài, “Cha, có rảnh thì giúp ta bện cái rào tre, ta muốn đem cánh rừng trúc phía sau vây thành một khu nuôi gà.”