Ở một nhã gian bên trong khách điếm thượng đẳng trong thị trấn nào đó
Một đôi chủ tớ đang nói chuyện riêng với nhau.
“Chủ tử, đã điều tra xong, tiểu hài nhi kia quả nhiên có vấn đề.”
Giọng lười biếng từ phía trước truyền đến: “Hửm?”
“Phụ nhân kia tên là Bạch Lê Hoa, là đại nữ nhi của gian thương Bạch Diễn Trung trong thị trấn, từ nhỏ đã ngu ngốc, nửa năm trước gả đến Lương gia, sau đó bò lên giường của Hà Tiểu Hổ, con trai độc nhất của Hà gia ở thôn Chu Tiên, bị người đánh nhừ tử, trong họa có phúc mà tỉnh táo lại.”
Bạch y công tử vô cùng tuấn mỹ đang ngồi trên nhuyễn pháp, khẽ phe phẩy quạt mỹ nhân, “Cái này có quan hệ gì với hài tử kia?”
“Nói đến chuyện này cũng thật kì lạ, sau khi Bạch Lê Hoa tỉnh táo lại thì tự nhận là được tiên nhân mang lên tiên nhân cung thăm thú rồi lĩnh ngộ được tiên thuật, có thể nấu cơm cũng có thể theo người Lương gia xuống ruộng…”
“Nói trọng điểm!” Hiên Viên Văn Hoán thực bất đắc dĩ, “Sao ngươi lải nhải như mấy tiểu nương tử vậy?”
Mặt Mặc Nhiễm tối sầm, nghĩ đến oanh oanh yến yến (mấy cô nương xinh đẹp ấy) vây quanh bên người chủ tử nhà mình khi ở nhà, thân hình cao tám thước run lên, nói liên tục: “Tiểu hài nhi là khi nàng lên núi đem về, nói với người ngoài là biểu đệ của nàng.”
“Vấn đề ở đâu?”
Mặc nhiễm sửng sốt, “Nàng ta nói dối.”
“Nói dối thì có thể chứng minh là có vấn đề sao?” Hiên Viên Văn Hoán lơ đãng hỏi, “Còn chuyện gì khác thú vị không?”
Ví dụ như, lão hổ gì đó.
Hiên Viên Văn Hoán nheo mắt, lơ đãng nhìn chằm chằm Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm suy nghĩ một chút, “Căn cứ vào tin tức nhận được thì nàng có đem cầm một chuỗi hạt châu. Kỳ lạ là chưởng quầy của hiệu cầm đồ tự mình ra mặt mua, buổi trưa sau khi mua thì tặng cho tri huyện đại nhân, đêm đó tri huyện mở tiệc mời mọi người tham quan. Thuộc hạ có nhìn qua thì đúng là kỳ lạ nên mang về cho ngài.”
Mặc Nhiễm bình tĩnh nói, tay đưa vào trong túi tay áo móc ra một cái hộp gấm, hai tay đưa cho Hiên Viên Văn Hoán.
Bộ dạng thẳng thắn vô tư kia thật sự khó khiến người ta liên tưởng tới từ “ăn trộm”.
Hiên Viên Văn Hoán mở hộp gấm ra, chỉ thấy bên trong để một chuỗi hạt châu cho nữ nhân, từng viên tròn trịa, mượt mà, có màu xanh biếc trong suốt xuyên thấu, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này không giống với ngoài chợ, thậm chí còn thơm hơn bất cứ thứ gì, để vào trong túi tay áo có thể tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.
“Đúng là chưa từng thấy thứ này.” Hiên Viên Văn Hoán thưởng thức.
“Trước đây thuộc hạ chưa từng nghe nói tới vật này..” Mặc nhiễm nói, “Của hồi môn của Bạch Lê Hoa tổng cộng có hai mươi lượng bạc, mười lượng của hồi môn, mười lượng xem như của hồi môn, không có bất luận trang sức gì.”
Đây là chỗ hắn cảm thấy kì lạ, Bạch Lê Hoa ở Bạch gia cũng không được sủng ái, lại còn là kẻ ngốc, sao lại có đồ quý như vậy.
Hiên Viên Văn Hoán không nói gì, Mặc Nhiễm nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói:
“Nghe nói hạt châu này có thể kéo dài tuổi thọ. Tri huyện đem bảo vật này giấu kín trong ô vuông trên tường, nhất định là chuẩn bị đem tặng cho người khác.”
Lúc hắn nói lời này liền tỏ vẻ đắc ý.
Chuyện này vào tay người khác có vẻ rất khó, nhưng với mạng lưới tình báo của hắn chẳng qua chỉ như một bữa ăn.
Tuy hắn không rõ chủ tử nhà mình vì cái gì mà có hứng thú với tiểu hài nhi và thôn phụ này như vậy, nhưng chủ tử hắn chưa bao giờ ra lệnh theo lẽ thường nên hắn cũng đã quen.
Cũng may đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Nhưng sau khi Hiên Viên Văn Hoán chơi đủ rồi thì đặt hộp lên bàn, vẫn như cũ bất mãn, truy vấn, “Còn cái khác đâu?”
Cái khác, còn có thể có cái gì nữa?