Lương Đại Lang nắm chặt cánh tay nàng, cứng rắn nói: “Xin lỗi!”
“Xin lỗi cái gì, ngươi đừng có rỗi hơi, ta và Nhị Lang nuôi ngươi nhiều năm như vậy đùa bỡn một câu cũng không cho à?”
Lời này nói trúng tâm khảm của Lương Đại Lang, hắn đi học sách, còn nhị phòng ở nhà lao động, đâu cũng là điều hắn hổ thẹn với bọn họ cho tới nay.
Nhưng Cát Lại Tử quyết không nượng bộ, hắn không sợ ai thì sao có thể bị tiểu bà nương này dọa?
“Được chứ, sao lại không được!”,Hắn đột nhiên làm mặt quỷ cười nói: “Người nói Cát Lại Tử và ai đó chân thúi còn không phải là Lý TIểu Ngọc ngươi sao? Tới đây, bây giờ trước mặt mọi người nói đi, ta với Lương Nhị Lang ai lợi hại hơn?”
Tên lưu manh này thật là không biết xấu hổ.
Hắn thì không sao, nhưng danh tiết của nữ nhân là quan trọng nhất.
Lý Tiểu Ngọc vừa tức vừa lúng túng, hung hăng trừng mắt liếc Cát Lại Tử, “Ngươi không xứng!”
Cát Lại Tử thật sự gật gật đầu, “Đúng là không xứng, miệng ngươi phun toàn phân, cũng chỉ có LƯơng Nhị Lang chịu được ngươi.”
“Còn hơn ngươi cả đời không cưới được tức phụ, mỗi ngày lại đi tằng tịu với phụ nữ có chồng!”
Lương Đại Lang thật sự tức giận, chuyện nào ra chuyên đó, thân là em chồng mà mở miệng ra là nói Béo Nha tằng tịu với Cát Lại Tử, người ngoài sẽ nghĩ gì chứ? Đến lúc đó người trong thôn lại đồn thổi bậy bạ thì Béo Nha sẽ sống sao?
Tay hắn đang nắm Lý Tiểu Ngọc chặt thêm một chút.
Nhưng đúng lúc này, hắn chưa kịp nói tiếng nào Bạch Lê Hoa đã tát một cái lên mặt Lý Tiểu Ngọc.
Có thể động thủ thì tuyệt đối sẽ không nhẹ tay!
Tiếng bốp bốp vang lên, mọi người ngẩn ra, còn chưa phản ứng kịp thì bên kia mặt lại ăn thêm một cái tát nữa.
Nhanh gọn lẹ, Lý Tiểu Ngọc trực tiếp bị đánh ngốc.
Người bên cạnh hít khí, Béo Nha này khó đối phó đây!
Bạch Lê Hoa đánh xong thu tay lại, đứng ở trước mặt Lý Tiểu Ngọc, “Xin lỗi mau!”
Thân mình kia như một bức tường, mặt trời cũng bị che, Lý Tiểu Ngọc vừa mới ăn tát làm sao không sợ.
“Ta xin lỗi, ta không đúng, ta sai rồi……”
Lúc này Lý Tiểu Ngọc thật sự hối hận, sao nàng lại quên chứ, nữ nhân này cũng không phải là người hiền lành, bây giờ thật vất vả mới phân gia, sao lại còn muốn đối đầu với nàng ta chứ!
Huống chi lúc này mình chỉ có một người, còn bọn họ có đến ba người.
Bạch Lê Hoa cười như không cười: “Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy, sau này nếu ta lại nghe ngươi nói bậy bạ gì thì không chỉ đơn giản là ăn tát thôi đâu.”
Nhìn dáng vẻ một cái rắm cũng không dám phóng của Lý Tiểu Ngọc, Lương Đại Lang buông tay nàng ta ra.
Trước khi đi, Bạch Lê Hoa nói: “Đúng rồi, ta không hề chạm vào bụng của ngươi, tới lúc trong bụng không có gì thì đừng tính lên đầu ta.”
Vừa dứt lời, Tiết Thải liền ngẩng đầu hỏi, “Béo nha, trong bụng sao không có gì?”
Cái này tất nhiên chỉ có Lý Tiểu Ngọc mới biết.
Lúc này mọi người đều vây quanh xem diễn trò, sôi nổi phỏng đoán ý tứ bên trong lời nói của nàng.
Mặt Lý Tiểu Ngọc lúc đỏ lúc trắng rất đẹp, nhưng không dám nói gì, chỉ cúi đầu vội vàng rời đi.
Trong lòng mong nhanh chóng tìm được Lương Nhị Lang, thừa dịp bạc còn chưa bị vét sạch thì nhanh chóng chạy xa người nhà một chút.
Lý Tiểu Ngọc bỏ đi, mọi người thấy không còn náo nhiệt thì tự nhiên tản đi.
Cát Lại Tử còn đuổi theo hỏi Bạch Lê Hoa xem câu nói kia của nàng rốt cuộc có ý gì.
Bạch Lê Hoa chỉ liếc Lương Đại Lang một cái, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ!”
Trong lòng lại vô cùng chờ mong Lương Đại Lang sẽ dò hỏi, nhưng người nọ cứ như đầu gỗ không có phản ứng gì.