Nàng chỉ nghĩ là mình có nước không gian, hơn nữa có Lương Đại Nương chăm sóc thì thu hoạch chắc chắn tốt hơn là Cát Lại Tử tự mình trồng.
Nhưng bây giờ lại nảy ra vấn đề mới. không biết thật sự có thể tin tưởng Hiên Viên Văn Hoán được không?
Bọn họ vẫn có thể sống ở thôn Chu Tiên sao?
Ba người tán gẫu cả đường về, xe bò thì chậm rì đi trên đường lớn, mặt trời trên đỉnh đầu càng gay gắt, khiến người ta phải bực bội.
Đặc biệt là Béo Nha, người béo nên dễ ra mồ hôi. Bây giờ mồ hôi trên trán từng giọt lớn chảy xuống, vạt áo sau lưng đã ướt một mảng to.
Vốn dĩ vẫn còn có thể nói cười với Cát Lại Tử, bây giờ ngay cả một câu cũng không buồn nói.
Dù vậy, Lương Đại Lang cũng không nỡ lấy roi giục bò đi nhanh vì dù sao nông dân cũng phải dựa vòa nó để ăn cơm.
Cày ruộng, kéo xe, đẩy cối xay, có nhiều tác dụng lắm nha.
Nghĩ nghĩ rồi Lương Đại Lang dừng xe bò lại, tự mình đến ven đường bứt mấy cành liễu quấn vài vòng bện thành một cái vòng hoa, đưa cho Bạch Lê Hoa để nàng dùng lá cây che lên đầu.
Sau khi Bạch Lê Hoa nhận vòng liễu, không biết là do tâm lý hay gì đó mà lại thấy khỏe hơn.
Lương Đại Lang tiếp tục đánh xe.
Ngay lúc này cả ba người đều khát khô, Bạch Lê Hoa do dự không biết có nên lấy nước không gian ra hay không.
Dù sao bây giờ Cát Lại Tử đang ở bên cạnh.
Lại đi thêm một đoạn đường nữa, thực sự đã nhịn không được, chỉ thấy tâm phiền ý loạn, ngực như có cái gì đó chặn lại vô cùng khó chịu.
Bạch Lê Hoa bất chấp mọi thức, với tay vào giỏ, lúc Cát Lai Tử không nhìn thì niệm khẩu quyết lấy túi nước ra.
Vừa mới xoay người thì Cát Lại Tử liền thấy được giật túi nước, “Béo Nha muội thật là, có túi nước mà cũng không lấy ra sớm một chút, cổ họng huynh muốn bốc khói rồi.”
Hắn giơ túi nước lên, đổ vào trong miệng, vừa uống một ngụm đã không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán: “Nước này thật ngon!”
Lạnh, lại ngọt lành.
Dưới ánh mặt trời gay gắt này mà uống một ngụm như vậy thì cả người thật thoải mái.
Hắn không nhịn nữa, giơ túi nước lên uống ừng ưc.
Bạch Lê Hoa nuốt nước bọt, nhịn không được nói, “Huynh chừa cho chúng ta với chứ! Còn cả một đoạn đường dài đó!”
Dù sao cũng không thể cứ thêm nước vào trong đó được.
Cát Lại Tử lúc này mới ngượng ngùng đưa túi nước cho Bạch Lê Hoa, “Các ngươi cũng mau uống một ngụm đi!”
Bên trong túi nước chỉ còn một nửa.
Nàng vô cùng đau lòng đưa cho Lương Đại Lang, “Đại Lang ca, huynh uống trước đi.”
Lương Đại Lang tiếp nhận túi nước, lắc lắc một chút rồi trả túi nước về, “Muội uống trước đi, ta không khát.”
Nhưng hầu kết của hắn rõ ràng nhích lên nhích xuống, miệng cũng chép chép, sao không khát chứ!
Nhưng Bạch Lê Hoa biết tính tình người này, ngoan cố như con bò già ấy.
Ngoan ngoãn tiếp nhận túi nước, uống một ngụm nhỏ.
Lạnh, ngọt lành, sảng khoái!
Đây là cảm giác đầu tiên của Bạch Lê Hoa, nàng không nhịn nổi uống thêm một ngụm nhỏ.
Sau khi tinh tế nhấm nháp thì phát hiện nước đã có biến đổi rất lớn, nàng không khỏi phỏng đoán có lẽ do máu của Hiên Viên Thải mà không gian đã thăng cấp? Nên nước không gian cũng trở nên vô cùng ngon ngọt?
Nhưng ngay lúc này cũng không thể có đáp án được.
Nàng đưa túi nước cho Lương Đại Lang, nhưng người nọ đưa lưng về phía nàng, chậm chạp không nhận lấy.
Bạch Lê Hoa đứng lên trên xe bò, thạt cẩn thận đi ra phía trước, ngồi bên cạnh đẩy hắn một chút, “Ê!”
Một cú đẩy này khiến Lương Đại Lang ngã thẳng từ trên xe bò xuống!
Bạch Lê Hoa hốt hoảng. Cũng may han không bị bánh xe bò cán qua.