Đào Bách Khả siết chặt những ngón tay, cổ Tiêu Tê bị siết đến tụ máu, gò má vốn tái nhợt lập tức tím tái nhưng hắn vẫn cố gắng nói ra từng chữ một. Cảm giác ngột ngạt khiến hắn theo bản năng túm chặt lấy cánh tay Đào Bách Khả, trong cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển, may sao Đào Bách Khả vẫn chưa muốn mạng của hắn, sau khi dạy dỗ xong gã ném Tiêu Tê về lại chỗ ngồi của mình.
Nhưng Tiêu Tê rất không biết điều, hắn ôm cổ ho khan xong, sau khi hô hấp thông thuận lại tiếp tục ồn ào: "Lúc gặp cứ một phát súng bắn chết tao là xong, hoặc muốn hành hạ tao thì tìm con zombie để nó cào một phát, sau đó nhốt tao và thằng bé kia chung một chỗ để tao trơ mắt nhìn chính mình dần dần biến dị, tìm đủ cách dù không muốn chết nhưng lại không thể làm được gì, sau đó tổn thương những người mà lúc còn sống tao muốn bảo vệ... Không phải như vậy càng có sức thuyết phục hơn hiện tại à?"
"Mày đã nghĩ xong cách chết của mình rồi à?" Đào Bách Khả gác một chân lên chân khác, mười ngón tay đặt lên đầu gối, "Yên tâm, ngày đó sẽ không quá lâu đâu."
"Mày cứ nói thẳng là muốn lợi dụng dị năng của tao để hoàn thành tư lợi của bản thân không phải được rồi sao? Ước ao à, toàn hệ dị năng đấy, mày có nghiên cứu ra thì cũng chỉ toàn hàng giả vứt đi mà thôi... Mày và mụ đàn bà kia đúng là trời sinh một đôi, ngoài miệng nói đạo lý nhưng thực tế thì sao? À, quên hỏi, con trai mày còn sống không?"
Tiêu Tê lại lần nữa chọc đúng vào cái chân đau của Đào Bách Khả, gã siết chặt tay vịn ghế ngồi, trên sản phẩm kim loại lập tức in hằn dấu vết năm ngón tay. Đào Bách Khả vặn cong tay vịn như vắt quần áo sau đó nheo lại đôi mắt hẹp dài cười lạnh nói: "Mày đang cố gắng chọc giận tao, muốn gì? Muốn thăm dò điểm mấu chốt của tao à?"
Thật ra Tiêu Tê chỉ đang tức giận vì bị bỏ đói ba ngày nên muốn tìm chút bực bội cho Đào Bách Khả, so với cách làm việc bình tĩnh có mục tiêu rõ ràng của Tây Tư Diên tính cách hắn càng thêm càn rỡ tự phụ, ngàn vàng khó cầu gia vui vẻ, nhưng nếu Đào Bách Khả đã hiểu thấu những ẩn ý trong lời nói của hắn Tiêu Tê cũng dứt khoát giả vờ bối rối khi bị vạch trần rồi nhanh chóng che giấu.
"Tao còn có thể làm gì chứ? Mạng cũng bị mày nắm trong tay rồi." Tiêu Tê vạch ra vết kim đã được nghiên cứu viên dùng bông chặn lại, Đào Bách Khả cũng không tin người này còn có thể bày trò nữa, căn cứ đã được người của gã trông coi nghiêm ngặt đa số trong đó đều là người tiến hóa lần hai.
Ân Hách không biết sau khi mình bị giam lỏng thuốc tiến hóa lần hai bản 1.7 đã thành công nhưng cũng có tác dụng phụ, chẳng qua Đào Bách Khả không định nói cho bất cứ ai biết.
Bằng sự cám dỗ của thuốc tiến hóa gã đã nhanh chóng tìm được một nhóm lớn những người cam tâm tình nguyện bán mạng cho mình, chỉ cần gã khống chế vững vàng số liệu trong tay sẽ có vô số người trước ngã xuống người sau tiến lên, mang theo dã tâm nực cười và mộng tưởng cống hiến cho gã.
Nghĩ tới đây vài câu khiêu khích của Tiêu Tê có vẻ chẳng đáng, gã nhếch môi nói: "Biết là tốt rồi, ăn cháo đi, đừng thử khiêu chiến sự kiên nhẫn của tao nữa."
Tiêu Tê cụp mắt nhìn bát cháo bổ máu nóng hổi trong tay, không hề có hành vi hạ nhục kiểu đổ ra đất rồi bắt hắn liếm, cháo được nấu rất ngon, hắn bị giam ở đây trở thành tù nhân còn được ăn uống ngon hơn cả lúc còn tự do bên ngoài. Hắn giật mạnh sợi dây nịt dùng để trói cổ tay mình, ai đó đã kéo dài dây cho hắn để tiện hành động, cuối cùng Tiêu Tê cũng có thể dùng tay cầm thìa múc một thìa cháo nóng hổi, táo đỏ được hầm nát nhừ, hắn thậm chí còn xúc được cả hoa bách hợp và cẩu kỷ.
Khuấy đều một vòng, Tiêu Tê cúi đầu thổi tan khói trắng lượn lờ trên thìa cháo nóng rồi nhẹ nhàng bỏ vào miệng, hương vị cũng không tệ lắm, hắn đỡ lấy bát tăng nhanh tốc độ ăn uống.
"Các người còn ngớ ra đấy làm gì?"
Một câu nói của Đào Bách Khả thức tỉnh đám nghiên cứu viên đang mải mê quan sát đối tượng thí nghiệm, ngay lập tức những người mặc áo khoác trắng cầm lấy sổ tay và đồ dùng của mình rời đi.
Tiêu Tê ăn cháo xong lại không biết xấu hổ hỏi còn không, Đào Bách Khả cười một tiếng chế giễu, gã hi vọng máu của Tiêu Tê đạt trạng thái khỏe mạnh nhất nhưng không muốn cho tên này ăn no uống đủ rảnh rỗi không có gì làm lại tìm gã kiếm chuyện, sau khi sai người làm kiểm tra toàn thân cho hắn xong Đào Bách Khả lập tức dẫn theo thủ hạ rời đi không quay đầu lại.
Rất nhanh lại có nhân viên nghiên cứu tiến lên dùng ngón tay vạch mí mắt trên dưới của Tiêu Tê, lấy đèn pin soi lên tròng trắng sau đó đọc một đống số liệu cho cấp dưới.
Tiêu Tê nhận ra trợ thủ này chính là thanh niên trẻ tuổi mỗi ngày đưa nước cho mình trước kia, trên gương mặt vẫn còn rất nhiều dấu vết để lại của đậu thanh xuân, thoạt nhìn vô cùng non trẻ, cũng không biết làm sao bị Đào Bách Khả lừa vào đây.
Sau khi kiểm tra toàn bộ cơ thể, thậm chí cả chiều dài và màu sắc của móng chân, xem ý nhân viên nghiên cứu có vẻ hắn phải an cư trong căn phòng thí nghiệm trong suốt này một thời gian dài. Xung quanh hắn ai ai cũng vội vã không ngừng trao đổi số liệu thí nghiệm, không ai nói chuyện với hắn, cổ tay của hắn bị trói vào giường phẫu thuật, tuy đã được kéo dài nhưng cũng chỉ vươn ra ngoài được một mét.
Hắn quan sát xung quanh, tất cả mọi người đi xuyên qua khe hở giữa những dụng cụ phức tạp, hắn nhớ kỹ từng khuôn mặt, sau khi nghe họ nói chuyện với nhau -- như các loại 1, 2, 3, 4 rồi α, β sau đó là một đống tên tế bào và thuốc không một miếng chữ Hán nào, Tiêu Tê nhàm chán nhìn về phía thanh niên theo sát bên cạnh mình, "Ê, cậu tên gì?"
Thanh niên nhìn hắn một cái, hàm ý phía sau chính là kệ anh. Tiêu Tê trêu chọc không được, mỹ sắc vấp phải trắc trở, hậm hực dựa lên giường, "Lấy cho tôi cái chăn đi, buồn ngủ, lỡ đâu tôi bị cảm làm tăng bạch cầu, tư liệu nghiên cứu của các người xảy ra vấn đề cũng đừng trách tôi."
"..." Mí mắt thanh niên khẽ giật một cái khó nhận ra, nhưng trước sau vẫn làm ra cái vẻ như không nghe thấy. Tiêu Tê xoay người, chân dài co lại, hơi thở dần vững vàng, cả phòng nghiên cứu vẫn duy trì nhiệt độ ổn định, hắn nghĩ rất có thể Đào Bách Khả đã mua chuộc được không ít người ở cấp cao.
Có thể thấy được tất cả những người hôm trước đi bắt hắn và Ân Hách đều tiến hóa lần hai, gã không có khả năng dự đoán biết Tiêu Tê cũng ở đó, còn Ân Hách chỉ là một nhà nghiên cứu yếu ớt đâu cần phải đòi hỏi nhiều như vậy. Này chỉ có thể nói toàn bộ những người bên cạnh Đào Bách Khả đều đã tiến hóa lần hai hết rồi, tùy tiện kéo ra một ai cũng là như vậy, nhưng sao gã có đủ sức hút lớn mạnh và may mắn để tuyển được nhiều người dị năng như vậy.
Điều này đã chứng minh cấp dưới của gã đã nghiên cứu thành công thuốc thử tiến hóa lần hai, nhưng Tiêu Tê rất khó tin một chất độc trước đây chỉ cần tiêm vào là chết trong một thời gian ngắn lại có thể trở nên an toàn không gây tác dụng phụ cho cơ thể con người.
Nhưng nói Ân Hách tung tin giả cấu kết với Đào Bách Khả lừa họ thì kỹ xảo diễn xuất của hai người này cũng quá tốt rồi, lấy giả tráo thật, Tiêu Tê chỉ có thể tự ti. Hơn nữa việc bọn họ gặp mặt cũng hoàn toàn ngẫu nhiên và việc gặp gỡ Thẩm Trạch Đồng cũng là chuyện không ai có thể ngờ đến, việc khóa áo mắc vào dây lưng có thể là cố ý, Thẩm Trạch Đồng là một người tiến hóa tốc độ lần hai hoàn toàn có thể dùng dao cắt đứt dây lưng rồi trơ mắt nhìn Ân Hách đi tìm chết, Ân Hách cũng rất khó có thể đảm bảo mọi chuyện sẽ theo ý mình.
Hắn vẫn luôn chia ra một tia ý thức cảnh giác với âm thanh bên ngoài, khoảng mấy phút sau có vẻ thanh niên thấy hắn đã ngủ say liền không tình nguyện tìm một cái chăn mỏng rón rén đắp lên người hắn. Đáy lòng Tiêu Tê không khỏi cảm thấy buồn cười, sung sướng thả lỏng tinh thần chăm chú ngủ.
Một bát cháo rất nhanh đã tiêu hóa sạch sẽ, tuyển thủ Tiêu Tê bình thường dùng thùng để tính toán lượng cơm nay vẻ mặt đau khổ uống nước lã, sau đó nửa đêm đi WC ba lần. Tố chất của nhân viên trực đêm ở đây rõ ràng cao hơn đám dân binh ở huyện Khả Bắc của Tiền lão cẩu rất nhiều, không ai ngủ gật, một khi thấy hắn đứng dậy liền giơ súng sẵn sàng đón địch.
Tiêu Tê biểu hiện quá mức biết điều, tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định hắn đang che giấu âm mưu gì đó mà hắn quả thật cũng ôm tâm tư muốn thăm dò thực lực của Đào Bách Khả. Lần này với Đào Bách Khả thật sự là ngoài ý muốn, có lẽ ngay cả bản thân gã cũng không thể ngờ kẻ địch không đội trời chung cứ thế không hề phòng bị xuất hiện ngay dưới mắt mình.
Ngủ cả buổi chiều cũng không ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ về đêm của Tiêu Tê, hôm sau thức dậy hắn kinh ngạc phát hiện nhân viên canh giữ ngoài cửa thiếu mất hai người, khoảng cách giữa hai lần tuần tra cũng kéo dài hơn, thậm chí nhân viên giao thức ăn còn kéo dây trói của hắn dài thêm ba mét để hắn có thể tự đi giải quyết vấn đề sinh lý.
Chẳng hiểu sao sau khi xét nghiệm máu, việc giám sát anh ta lại trở nên lỏng lẻo? Tiêu Tê nghi ngờ đến mức tim cũng xoắn cả lại như bánh quai chèo nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, chỉ oán giận cháo ít quá không đủ ăn, một ngày chỉ cho hắn ăn một bữa là hành hạ tù binh.
Nếu đối phương có thực lực nghiên cứu ra thuốc tiến hóa lần hai nhân tạo vậy tại sao lại đánh giá sai năng lực của hắn, cũng không thể có chuyện số liệu gien của hắn vì là toàn hệ dị năng nên có xu hướng giống với người tiến hóa cấp một đúng không?
Thay vì bắt đầu từ góc độ phức tạp này, tốt hơn nên xem xét theo một hướng khác thú vị hơn - trong nhóm nghiên cứu của Đào Bách Khả có người của họ.
Giống như Ân Hách và Sở Học Dung từng sửa lại báo cáo giám định DNA để làm giấy báo tử cho hắn, có người đã sửa lại số liệu nghiên cứu máu của Tiêu Tê thành chỉ số của người dị năng tiến hóa lần đầu.
Hắn đã đoán đúng, nếu Tây Tư Diên không ra tay sẽ ngủ đông, nhưng anh lại có thể trực tiếp đào sâu vào đội ngũ nghiên cứu của Đào Bách Khả, hơn nữa còn sâu hơn cả sức tưởng tượng của Tiêu Tê.
Người yêu luôn luôn mang đến chút ngạc nhiên nho nhỏ khiến lòng hắn ngọt ngào, vậy nên Tiêu Tê ngủ rất ngon. Có vẻ công việc của Đào Bách Khả rất bận rộn ít khi trở về căn cứ, mọi việc trong viện nghiên cứu đều giao cho một tên thủ hạ toàn quyền quyết định, Tiêu Tê nghe người khác gọi hắn là bộ trưởng Chu, cũng không biết quản lý ngành gì.
Chỗ tốt của việc không bại lộ dị năng tiến hóa lần hai nằm ở tần suất rút máu, vì hắn có dị năng xúc giác nên lượng máu khôi phục rất nhanh ngày thứ năm bị giam đã có thể chạy có thể nhảy, nhưng đến ngày thứ bảy mới có nghiên cứu viên tiến hành lấy máu đợt hai. Đào Bách Khả không ở đây nên một đám mặc áo choàng dài màu trắng cả trai lẫn gái quây lại cùng nhau tham quan gấu trúc quý giá của phòng thí nghiệm, nhân viên an ninh mang súng thần kinh căng thẳng chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tổn thương đám phần tử trí thức còn quan trọng hơn cả tròng mắt này.
Người phụ nữ ngoại quốc rất cao, khoảng 1m75, mái tóc tóc xoăn vàng búi lên cẩn thận ổn thỏa giấu trong mũ phẫu thuật. Cô thuần thục ghim kim vào trong tĩnh mạch của Tiêu Tê sau đó dùng nhíp nhổ vài sợi tóc của hắn bỏ vào túi nhựa trong suốt, sau đó giơ bông gòn bảo hắn mở miệng muốn lấy tế bào bên trong.
Bởi vì không nói tiếng Trung nên Tiêu Tê hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, cũng không có ai định tiến lên phiên dịch cho cô ấy, một thanh niên người nước ngoài khác có vẻ ngoài hơi giống cô ra hiệu bằng cử chỉ rồi chỉ tay vào miệng của mình.
Tiêu Tê cau mày chậm rãi há miệng ra, cô gái người nước ngoài vì trao đổi bất tiện nên hơi luống cuống, vất vả lắm mới đạt được mục đích nên hơi nóng nảy, quấn bông gòn đâm chọc rất nhanh khiến Tiêu Tê bị đau á lên một tiếng, trong miệng cô gái lẩm bẩm như đang nói xin lỗi, cô nhanh chóng lướt qua hàm trên rồi cho bông gòn vào trong túi khử trùng, sau đó ngước mắt lên nhìn Tiêu Tê ôm gò má tủi thân nhìn mình chằm chằm.
Cái trò vặt giả vờ đáng thương được Tiêu Tê chơi đến là thuần thục, cô gái nước ngoài đương nhiên biết trụ sở đối đãi với người thí nghiệm thế nào, nhất là tay chân Tiêu Tê còn bị xích lại cho thấy hắn không phải tình nguyện viên. Cô đưa cái túi cho người đàn ông bên cạnh rồi lén lút lấy từ trong túi ra một viên kẹo đặt vào trong lòng bàn tay Tiêu Tê.