Người phụ nữ ném mảnh khăn ướt đi rồi rút từ sau lưng ra một con dao gọt hoa quả, ngón tay cô ta lần sờ nâng cằm Bạch Nga lên, nhưng khiến cô ta bất ngờ chính là cô gái vốn yếu ớt bị cô ta nắm trong tay bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ tay của cô ta, húc một cùi chỏ vào mạng sườn trực tiếp hất văng cô ta ra ngoài.
Trong nháy mắt ấy Du Mộc đẩy cửa phòng ra, tay cầm súng chĩa vào đầu người phụ nữ, tia sáng chói mắt khiến cho tất cả âm mưu quỷ kế đều tan thành mây khói, Tiểu Ngư nhanh chóng nhặt con dao rơi ở một bên lên, mũi dao nhắm về phía người phụ nữ còn đang kinh ngạc nằm trên mặt đất.
"Sử dụng phản logic không tệ đâu." Bạch Nga cười từ trên sàn nhà đứng lên, "Từ việc chủ động đánh chết zombie mà không phải né tránh có thể đoán được chúng tôi tự tin vào năng lực của mình, lại lợi dụng thành viên chiến đội trong khu an toàn luôn nêu cao tinh thần trách nhiệm làm người tốt cố ý bịa ra hình tượng của một người bị hại để hấp dẫn thu hút chúng tôi ở lại."
"Nước nóng trộn thuốc mê rõ ràng chỉ để đánh lạc hướng khiến cho chúng tôi tin rằng mình đã tránh thoát được âm mưu của các người, ban đêm mai phục cũng cố ý dừng trước cửa căn phòng ở tầng hai của cô, tiếng bước chân cũng chỉ là giả, thực ra không hề có người lên lầu ba..."
"Nhưng chính các người cũng không ngờ được ba người tới tìm cô lại không đi theo con đường bình thường mà lại trèo tường, hơn nữa mỗi người trong chúng tôi đều có súng? Sau khi phát hiện điểm này cô liền cố ý hô to lên để truyền tin tức cho kẻ đang nghe trộm để bọn chúng rút quân." Du Mộc tiến lên một bước, "Tuân đội đã sớm nhìn thấu hết tất cả!"
" Rõ ràng là... Lâm Tây phân tích được." Tiểu Ngư ở một bên nhỏ giọng thầm thì, Bạch Nga đỡ đầu giường đứng lên, cô cầm lấy hai lưỡi liềm đang để tựa ở bên tường, "Như nhau cả thôi. Cô..." cô nhìn về phía người phụ nữ kia "Còn di ngôn gì thì nói nốt đi."
"..." Người phụ nữ nhắm hai mắt lại vẻ tức giận dần hiện trên khuôn mặt cô ta, hai gò má lõm xuống, lông mi dựng lên như một mụ phù thủy vai phản diện trong câu chuyện thần thoại của Tây Âu, "Đều là do cãi lão ngu kia, bảo đánh đuổi chúng mày đi là được nhưng lão ta lại ỷ vào bản thân có thể đánh nhất định phải ăn thịt mấy đứa sát tinh chúng mày!"
Trong tận thế không có điều kiện đánh răng, trong lúc cảm xúc dâng trào cô ta mở miệng chửi bậy cũng để lộ ra hàm răng vàng ố sắc nhọn, càng thêm phần kinh dị, "Còn cả con ả kia nữa, ra vẻ muốn gia nhập với chúng tao nhưng nửa đêm lại ném... thi thể xuống dưới lầu hại bọn tao bốn ngày không thể ra khỏi cửa, nếu không tại sao tao có thể đồng ý ra tay với cái đám vừa nhìn đã biết là từ khu an toàn đi ra nhưng bọn mày? Nếu không phải con ả đó tự sát thì tao nhất định phải lột hết da chúng nó!"
"Được rồi." Du Mộc không muốn nghe tiếp, anh ta giờ tay nhận lấy con dao gọt trái cây trong tay Tiểu Ngư để cô cầm đèn pin rọi sáng khuôn mặt người phụ nữ, Tiểu Ngư cắn môi dưới ép buộc mình phải đối diện trực tiếp với hình ảnh này, Bạch Nga không có bất cứ cảm xúc gì nhìn Du Mộc túm lấy mái tóc khô vàng rối bù của người phụ nữ, một giây ngay khi con dao kề lên cổ cô ta tiếng kêu chói tai thảm thiết của bé gái từ cửa truyền đến: "Buông mẹ ra!"
Tiểu Ngư kinh nhạc nhìn sang, xuất hiện ngoài cửa chính là bé gái duy nhất trong căn nhà này, vì thèm hai miếng thịt bò của Tiêu Tê mà bị anh trai mắng cho một trận, trong hốc mắt nó ầng ậng nước, thấy tay cầm dao của Du Mộc vẫn giơ lên cao nó lặp lại một lần: "Xin chú tha cho mẹ cháu!"
Bạch Nga không dự liệu được con bé sẽ xuất hiện ở đây, cô cười gượng, chống lưỡi liềm muốn xua nó ra khỏi phòng nhưng bé gái hét lên thoát ra khỏi cái ôm của Bạch Nga, chui ra khỏi vòng tay của cô muốn nhào vào lòng mẹ nó.
"Đừng tới đây." Du Mộc một tay bóp cố người phụ nữ để cô ta không thể cử động, một tay kia ôm ngang eo bé gài để hai chân nó lơ lửng không chạm đất, muốn đẩy nó cho Tiểu Ngư, nhưng không ngờ tới bé gái kia đột nhiên móc vật gì đó ra khỏi túi áo rồi đâm vào chỗ hổ khẩu trên tay Du Mộc.
"A!" Tiếng thét của Tiểu Ngư lần này thật sự chói tai chứ không còn giả vờ thảm thiết như lần trước nữa, gần như chỉ có nối hoảng sợ tràn ra từ sâu trong yết hầu, Bạch Nga còn đang chịu đựng cơn đau dưới cổ chân suy nghĩ sau khi mẹ đứa bé chết sẽ đưa nó cho ai đó trong khu an toàn nuôi nấng, hiện tại đầu óc cô bỗng dưng ầm một tiếng, chỉ trong một giây mà trước mắt cô đen kịt, hai mắt trừng lớn còn hốc mũi thì chua xót, lưỡi liềm bị cô vung tay ném trên mặt đất, Bạch Nga như đã không còn cảm nhận được cái chân còn đang bị trật khớp mà bước đi băng băng đến bên cạnh Du Mộc, cô ném đứa trẻ kia lên mặt đất rồi nâng tay của người yêu lên.
Một mảnh móng tay zombie đen sậm ghim sâu vào chỗ hổ khẩu.
Du Mộc ngăn lại bàn tay muốn rút nó ra của Bạch Nga, tự mình nhịn đau rút mảnh ngón tay ra, máu tươi thấm đẫm hai đầu ngón tay, Tiểu Ngư lập tức tiến lên cầm túi cấp cứu băng bó cho Du Mộc, cô không có kinh nghiệm đành phải cố ra vẻ thoải mái nói với Du Mộc và Bạch Nga: "Móng tay rớt xuống chưa chắc đã có thể truyền nhiễm? Không phải nói virus đều..."
"Trong sáu tiếng." Du Mộc cười khổ một cái, vẻ mặt còn khó coi hơn khóc, trong lòng Bạch Nga dấy lên chút hy vọng, "Tuân đội giết chết zombie từ sáu tiếng trước, móng tay này sớm đã không còn."
Bé gái kia cầm mảnh móng tay sắc nhọn đâm vào tay Du Mộc nên trên tay nó cũng để lại vết xước, lúc này nó đang trốn trong lòng mẹ, nào còn cái vẻ nước mắt lưng tròng trước đó, nó như một con ác ma thực hiện được trò đùa dai cười khanh khách không ngừng: "Tôi tận mắt nhìn thấy nhìn thấy hai thằng khốn vừa nãy nhảy xuống lầu giết zombie! Tôi lén theo sau cắt móng tay này xuống đó... Lúc đầu tôi muốn đánh lén bọn họ nhưng họ chạy nhanh quá."
"Ai bảo các người muốn giết mẹ tôi!" Lời nói của con bé mang theo cả ác độc lẫn khốn nạn, Bạch Nga cắn răng hàm rống giận xoay người lại giơ lưỡi liềm lên chém bay đầu người phụ nữ, máu tươi và não văng đầy mặt bé gái, nó hét lên thảm thiết lại bị Tiểu Ngư giơ dao gọt trái cây đâm trúng ngực.
Sức cô yếu đâm một dao nhưng đứa bé chỉ đau đến không thở được mà vẫn còn sống, Tiểu Ngư rút dao ra rồi lại bổ thêm mấy lần, đến tận khi hai mắt đứa bé tan rã không thể lên tiếng nữa mới thôi, lúc này cô cũng cạn hết sức lực ngã ngồi trên mặt đất há miệng thở dốc.
Từ đầu đến cuối Du Mộc vẫn không nhúc nhích, anh đè lên miệng vết thương đã được băng bó nhìn về phía Bạch Nga đang quay lưng lại, bả vai run rẩy liên hồi, hầu kết anh cuộn lên lại cuộn xuống nhưng không biết nên nói gì lúc này.
※
Ba con zombie mất răng không nhịn được gầm to về phía ngõ tắt, sợi dây quấn quanh cổ chúng hằn sâu vào trong máu thịt sâu thấy cả xương, chúng liều mạng giãy dụa khiến từng mảng thịt thối rữa thi nhau rụng xuống.
Đột nhiên đèn pha công suất lớn vụt sáng, một lão già nhảy lên góc tường phía nam, theo sau là một cầm người súng đe dọa giơ tay lên.
"Mày là người tiến hóa hai lần?" Lão già đã nghe được lời của Tiêu Tê trước đó, có thể nhìn thấy vật trong bóng tối mà không cần sử dụng ống kính hồng ngoại thì chỉ có thể là người tiến hóa lần hai.
Tây Tư Diên vịn tường chậm rãi đứng lên, trước đó hông anh bị trúng một đòn của lão già giờ đang đau như sắp gãy, Tiêu Tê tự tay đỡ anh, ân cần nhìn về phía hông, "Có sao không?"
"Ừm." Có không khỏe thì lúc này Tây Tư Diên cũng phải nói mình thần thanh khí sảng tinh thần sục sôi, Tiêu Tê nhìn ra anh không khỏe, cười lạnh trả lời lão già: "Chuyện này không liên quan đến ông, hiện tại dẫn đường."
Một gã đàn ông không sợ chết gào lên: "Dẫn tới rồi mày thả chúng tao đi chắc?"
"Dẫn tới rồi có thể đi hay không còn phải dựa vào bản lĩnh của chúng mày, còn không dẫn..." Tiêu Tê giơ súng, hậu quả không cần nói cũng biết, lão già âm trầm lùi về sau một bước, "Có súng chúng ta ai cũng không thoát được... Mày có dám khua tay múa chân so quyền cước với lão già 60 tuổi này không?"
Còn biết nhấn mạnh tuổi tác để khiêu khích tính háo thắng của người trẻ tuổi với Tiêu Tê, dù có lão có 60 tuổi cũng là một lão già 60 tuổi khỏe mạnh cường tráng đi nhảy quảng trường, giữa những hàng chữ đều là nếu mày không dám thì dù tao có chết cũng phải cười nhạo mày!
Tây Tư Diên đã ăn thiệt từ lão già này nhưng anh vẫn tin rằng Tiêu Tê sẽ không thua, không ngờ Tiêu Tê lại đeo lên cái vẻ mặt lão là đồ hư hỏng, còn lâu tôi mới nghe ông, nói: "Tôi không dám, tôi tay không thể mang vai không thể vác, không có súng thì đánh tay không với ông chết chắc à?"
"..."
"..." Lão già còn muốn khích đểu hẳn, "Cũng chỉ có thế, ỷ có súng thì hoành hành ngang ngược, chờ mày hết đạn thì kiểu gì cũng thành khẩu phần ăn cho zombie."
"Chỉ đường, còn lảm nhảm tôi đem ông đi cho zombie ăn giờ."
Mắt thấy thằng này đúng là khó chơi lão già hết cách thở dài, quay người ra hiệu cho người phía sau cởi trói cho zombie buộc bên tường, dẫn chúng đi về một hướng nào đó, Tây Tư Diên nắm dao găm đi bên tay phải Tiêu Tê, luôn luôn cảnh giác với hai nam một nữ còn lại vẫn chưa xuất hiện.
"Anh tin lão à?" Tây Tư Diên hỏi, nếu lão già đã bố trí cạm bẫy, họ cứ thế đi theo lao đầu vào chẳng phải mất mặt với người trong nghề hay sao, Tiêu Tê nhún nhún vai, sán lại nói thầm bên tai Tây Tư Diên, "Không tin, nhưng tôi cảm thấy lão có thể giúp chúng ta tìm ra chỗ mấy kẻ còn lại."
"..." Tây Tư Diên hiểu, Tiêu Tê còn chưa ngốc đến mức tự chui đầu vào bẫy.
Ra khỏi con ngõ dài phạm vi nhìn thoáng chốc trống trải hơn, không ít zombie ven đường cũng rục rịch, chúng nghe thấy tiếng súng trước đó đã tụ thành đàn đi về phía này.
Ba con zombie không che giấu được khí tức của bốn người sống, Tiêu Tê và Tây Tư Diên vừa đi vừa giết, Tây Tư Diên bị thương ở thắt lưng nên động tác có biên độ quá lớn sẽ hơi đau, Tiêu Tê lập tức bù vào những nơi anh không kịp phòng bị, cuối cùng thấy zombie đã đoán chắc phương hướng của bốn người mới trực diện nổ súng.
Một tên đàn ông trẻ tuổi dưới sự cố ý của lão già bị zombie đuổi theo cào trầy, gã biết mình không sống được bao lâu nữa nên gào lên như điên, muốn hấp dẫn sự chú ý của zombie đồng quy vu tận với ba người còn lại.
"Ngu xuẩn." Lão già tức giận tung một đấm hất văng gã đàn ông trên mặt đất, tay lão khum lại như vuốt hổ, ngồi lên hông gã đàn ông rồi vung quyền về phía mặt gã, kẻ dưới thân lão nhanh chóng máu me đầy mặt không còn tiếng động nữa.
Tiêu Tê ngay cả một ánh mắt thương hại cũng không muốn bố thí cho trò hề này, chỉ là hai kẻ chẳng mấy tốt đẹp gì phản bội lẫn nhau, không có gì đáng để đáng để cảm thông cả.