"Muốn em nói gì?"
Hồ Điệp đưa Hồ Tiểu Lượng rời đi trước nhưng Lâm Hổ vẫn còn ở lại trong nhà gỗ, ngồi bên cạnh hai người. Tây Tư Diên lau mũi tên xong đưa mắt ra hiệu bảo nó sang đây rồi tự tay chỉnh lại quần áo bị vò nhăn nhúm cho Mèo Con.
"Gì cũng được, dù sao vậy cũng tốt hơn yên lặng như đám ma lúc này."
Tiêu Tê vừa dứt lời bên ngoài truyền đến tiếng zombie dồn dập kêu gào, tựa như chúng cố ý tới đây để sát phong cảnh phá vỡ bầu không khí im lặng giữ vững hồi lâu.
"Quần áo của Mèo Con chật rồi." Tây Tư Diên cố gắng kéo tay áo của Lâm Hổ nhưng vẫn có một đoạn cổ tay mịn màng lộ ở bên ngoài, "Anh đi trộm vài món mới cho nó đi."
"Em nghĩ anh là ai? Thâu Vương Chi Vương Tư Không Trích Tinh à?" ***
Tư Không Trích Tinh: Còn gọi là Thâu Vương Chi Vương (Vua trộm), là một nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long, bạn tốt của Lục Tiểu Phụng.
Tây Tư Diên dùng ngón tay vuốt lại mớ tóc rối của Mèo Con, "Không phải, em nghĩ anh là Kẻ cắp mặt trăng." Tiêu Tê vô cùng ghét bỏ đống vảy gàu trắng trên đầu Lâm Hổ, hắn thấy Tây Tư Diên dám sờ đúng là cũng can đảm lắm, "Mèo Con, có phải em chưa tắm bao giờ không, bẩn như khỉ ấy."
Phim "Kẻ cắp mặt trăng" bên Trung phim này được lấy tên là 神偷奶爸 - Bố bỉm siêu trộm, ở đây Tây Tư Diên coi Tiêu Tê là bố bỉm không gì không làm được của bé Lâm Hổ."
"Anh cho nó tắm à?" Đối lập với hành vi bắt nạt trẻ con đáng lên án của Tiêu Tê, hình tượng của Tây Tư Diên chói lọi như mẹ hiền, "Trẻ con trao đổi chất nhanh, đầu có gàu cũng bình thường."
Lâm Mèo Con da mặt mỏng bị anh Tiêu xấu tính xem thường nên hai gò má đỏ bừng, nó đẩy tay Tây Tư Diên ra nhanh chân chạy về bên giường không để ý tới cả hai người nữa.
"Haha, Mèo Con, anh sai rồi." Tiêu Tê cợt nhả từ phía sau kéo Lâm Hổ vào trong lòng, "Em có nghe thấy bọn anh nói chuyện với cô Hồ Điệp không?"
Mèo Con do dự một lúc rồi gật đầu, vì trước khi Tiêu Tê và Hồ Điệp nói chuyện còn cố ý đóng cửa lại, hình như không muốn cho nó biết.
"Em có ý kiến gì với kế hoạch của bọn anh không?" Tây Tư Diên hỏi, Tiêu Tê ngẩng đầu ánh mắt giao thoa với anh, hai người ngầm hiểu ý nhau cùng cười rồi dời mắt nhìn xuống Lâm Hổ.
"Em ạ?" Lâm Mèo Con kinh ngạc dùng tay chỉ chính mình, nó chưa từng phát biểu ý kiến kiểu này, mặc dù hai người bên cạnh đều rất quen thuộc nhưng Lâm Hổ vẫn mất tự nhiên bối rối vô cùng, "Không thấy sao hết ạ..."
"Gì cũng được, nghĩ gì nói đấy." Tiêu Tê khẽ dẫn dắt, "Trước tiên, em nghĩ thế nào về chuyện hợp tác với Hồ Điệp?"
"Cô ấy nói bất cứ lúc nào cũng có thể làm phản đúng không ạ?" Lâm Hổ lộ ra ánh mắt căm ghét, "Em không thích cô ấy, tại sao các anh phải hợp tác với cô ây?"
"Cô ta là người bên cạnh Ngô Tầm, chúng ta muốn báo thù nhất định phải gánh chịu mạo hiểm tương đương." Tây Tư Diên nói, "Không lẽ em trông cậy tất cả mọi người trên đời này đều thiện lương, giúp đỡ em mà không đòi hỏi gì?"
"Vậy cũng không thể... Thiếu tin tưởng mà nói..." Lâm Hổ rũ mắt, "Em có một ý tưởng..."
Nó kéo dài giọng, nhìn qua có vẻ rất không tự tin vào bản thân nhưng vẫn có xung động muốn biểu đạt suy nghĩ của mình trong thái độ đầy thiện ý của hai vị anh trai.
Tiêu Tê hiển nhiên cổ vũ Lâm Mèo Con nói nhiều hơn, ra hiệu cứ nói thoải mái đi, nhưng sau đấy có cười cậu em ngây thơ hay không thì chưa nói.
"Mấy người Ngô Tầm lên chiến trường luôn sẽ có người bị thương! Ngay cả tứ đại hộ pháp kia cũng vậy, còn một người tiến hóa lần hai nữa... Nhất định sẽ tìm basc sĩ, không phải anh Tiêu Tê có quan hệ rất tốt với bác sĩ Đinh Nhất Kiệt ạ? Bác sĩ ai cũng sẽ đeo khẩu trang che kín mặt phòng ngừa lây nhiễm virus qua máu và miệng vết thương hở, chúng ta có thể cải trang thành trợ thủ của bác sĩ rồi trà trộn vào."
"Sao em biết thần y sẽ bằng lòng hỗ trợ." Tiêu Tê nghiêng người dựa vào vách tường nhìn Mèo Con, "Bởi vì dung mạo y thiện lương à?"
"..."
"Trước đây anh từng ở trong đội Thánh Quang nên có chút hiểu Hồ Điệp, còn Mèo Con thì sao? Sau mấy ngày tiếp xúc em cảm thấy Đinh Nhất Kiệt là người như thế nào? Chúng ta nhờ vả nhưng y có dám giúp không, có thể giúp không, sau khi bại lộ liệu y có bán đứng chúng ta không?"
Nói đến người quen Tiêu Tê quả thật có chút làm khó Lâm Hổ, hắn liên tục đưa ra những vấn đề một người trưởng thành thậm chí là trung niên cũng không thể tự trả lời, một thiếu niên 15 tuổi sao có thể hiếu thấu hết được nội tại của Đinh Nhất Kiệt.
Lâm Hổ thầm nghĩ có thể Tiêu Tê đang ngầm nhắc nhở mình cái gì đó, càng suy nghĩ hình tượng của Đinh Nhất Kiệt trong lòng nó càng trở nên xấu xí, rất nhanh thần y lạnh nhạt tài giỏi bỗng biến thành độc y mặt người dạ thú ăn tươi nuốt sống người khác.
Nếu không phải Tây Tư Diên đúng lúc lên tiếng ngăn cản lên tiếng ngăn cản Lâm Mèo Con tiếp tục ảo tưởng, sợ rằng Đinh Nhất Kiệt còn phải mang trên mình rất nhiều tội danh không chứng cứ.
"Thật ra Mèo Con nói đúng... nếu quả thật có người bị thương."
Tiêu Tê nhìn về phía Tây Tư Diên, đôi mắt nghiêm nghị bình tĩnh, "Độ khó khi thực hiện rất cao, Ngô Tầm không giống kiểu người sẽ xông pha chiến đấu.'
"Lỡ có thì sao?" Mèo Con còn đang giãy giụa.
Lỡ - rất nhiều người sẽ ôm suy nghĩ may mắn như vậy, gửi gắm hi vọng vào may mắn hão huyền, cá mắm mà còn muốn mộng mơ, Cao Sổ cũng từng hi vọng biết đâu sẽ vượt qua.
Mặt trời mới mọc hoàn toàn nhô ra khỏi dãy núi, Tiêu Tê ở chỗ hẹn chờ người của Hồ Điệp tới, đó là một người đàn ông trên người dính đầy mùi thuốc súng và mùi máu tanh thối rữa với vẻ ngoài vô cùng bình thường vừa gặp xong quay người là có thể quên luôn tướng mạo của hắn.
Tây Tư Diên đứng cách Tiêu Tê năm mét chậm rãi bưng nỏ lên nhắm về phía người đến.
Lâm Hổ đã được bí mật đưa về bệnh viện lâm thời từ trước khi trời sáng, vừa leo tường vừa leo cây trồi lên vật xuống, lúc về đến nơi còn bị cô bác sĩ nghiêm khắc nhắc nhở một hồi, gì mà cả đêm không tìm được con cô rất lo lắng.
"Con... Tối qua con đến chỗ Tiểu Lượng qua đêm." Kỹ thuật nói dối của Mèo Con vẫn chưa thành thạo, chưa đạt đến level mặt không đỏ tim không đập, cũng may cô bác sĩ không phải là người đa nghi, cô chỉ nghĩ đôi mắt rũ xuống và vành mắt đen thui của Lâm Hổ là do cả đêm bị dọa sợ, một đêm chưa ngủ nên cảm giác thương tiếc chiếm trọn trong lòng, thấy Lâm Hổ vẫn lành lặn không bị thương cũng không trách cứ nó nữa mà dịu dàng hỏi có đói bụng không, có muốn ăn điểm tâm không?
"Vâng." Lâm Mèo Con lập tức gật đầu, đã qua cơn buồn ngủ nhất lúc nửa đêm nên hiện tạu nó không muốn ngủ nữa, nhưng trong bụng vẫn đói đến phát sợ.
Hai người mới vừa ra khỏi cửa phòng đã có người ở sau lưng gọi Mèo Con, "Lâm Hổ, Đinh thần y tìm cháu đấy." "Tìm cháu ạ?" Từ khi bị Tiêu Tê lừa lên xe Đinh Nhất Kiệt liền bận rộn với số liệu thí nghiệm của mình, ngay cả ăn cũng không rời khỏi máy tính xách tay, Lâm Hổ hoài nghi nếu y nói mớ chắc cũng sẽ là các loại thuật ngữ chuyên nghiệp, địa điểm hẹn hò với nữ thần trong mộng chắc cũng phải là trong phòng thí nghiệm.
Suốt đêm làm chuyện trái lương tâm nay bỗng nhiên được gọi đến khiến trong lòng Lâm Hổ luôn tràn ngập dự cảm xấu.
Nữ bác sĩ cũng khó hiểu, cô đặt hai tay lên vai Lâm Hổ, hỏi: "Không nói sai chứ? Tìm tôi hay tìm Tiểu Hổ?"
"Lâm Hổ mà." Người đến chuyển lời phất tay với Lâm Hổ, "Mau đi đi, nghe giọng thần y có vẻ gấp lắm." Nghe xong những lời này Lâm Hổ cảm thấy càng không khỏe hơn, có chuyện gì gấp mà phải tìm nó chứ? Lực chú ý của nữ bác sĩ lại chuyển lên đồ ăn sáng Mèo Con chưa kịp ăn, cô chạy chậm theo đưa cho nó một cái bánh bao.
Kết quả Lâm Mèo Con trong lòng tràn đầy lo sợ dọc đường chỉ nghĩ đủ kiểu chết của mình, hận không thể ngậm bánh màn thầu quay đầu bỏ chạy, nhưng Đinh Nhất Kiệt không cho nó cơ hội, cửa vừa mở ra một khe nhỏ, dưới tấm gương phản chiếu đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào nó.
"Vào đi." Đinh Nhất Kiệt nghiêng người nhường chỗ cho Lâm Hổ đi vào, nhưng thằng nhóc kia không nghe lời, nó đứng tại chỗ không chịu nhúc nhích, cười khờ dại hỏi: "Thần y tìm em có việc gì không ạ?"
"..." Đinh Nhất Kiệt chuyển mắt về phía sau mình, lúc quay đầu lại khóe môi mỉm cười, "Em vào thì biết."
"Em..."
Lời còn chưa dứt bên hông của Đinh Nhất Kiệt đã vươn tới một bàn tay kéo cổ áo của Lâm Hổ lôi nó vào trong. Đinh Nhất Kiệt nghe tiếng quần áo ma sát và tiếng tứ chi va chạm bên trong, nhìn trái ngó phải xác nhận không có gì lạ thì đóng cửa lại.
Trong đầu Lâm Hổ trống rỗng điên cuồng giãy dụa lại bị khống chế tay chân chặt chẽ, nó muốn hét to lên lại bị một bàn tay bịt kín miệng ngay cả thở cũng khó khăn.
"Mèo ngốc, nếu nghi ngờ có bẫy thì không nên tới." Tiêu Tê đùa cho đã cuối cùng cũng hài lòng buông tay ra thả Lâm Hổ lên mặt đất, người sau trong mắt ngấn lệ, hoảng sợ há to miệng, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Đinh Nhất Kiệt không ngờ Lâm Tây có thể ra tay ác độc với em trai như vậy, đau lòng không thôi khom lưng đỡ cánh tay Lâm Hổ, dùng khăn giấy lau nước mắt rồi an ủi nó: "Đừng sợ, anh của em đùa thôi."
"... Sao các anh lại ở đây?" Lâm Mèo Con cắn răng thầm hận bản thân mất mặt, gặp chuyện vẫn chưa đủ lãnh tĩnh, Tây Tư Diên tán thưởng nó ít ra lúc nãy cũng không ngốc còn biết cảnh giác, nhẹ giọng giải thích: "Mèo Con, em nói trúng rồi, Ngô Tầm bị thương."
"Dạ?"
"Ngoại trừ chúng ta, trong khu an toàn có rất nhiều người muốn giết gã." Tiêu Tê hạ giọng, phòng nghỉ của nhân viên ở trường đua ngựa có cách âm nhưng hắn vẫn cẩn thận như trước, "Có người nhân lúc sóng zombie đến đánh lén Ngô Tầm, nhưng chưa giết chết, chỉ cắt mất của gã một miếng thịt."
"Nhưng Hồ Điệp nói hiện tại gã càng thêm cẩn thận, anh và Tư Diên muốn đục nước béo cò sợ rằng không dễ dàng, nhưng em là trẻ con, theo thần y đi vào rất khó bị đề phòng." Tiêu Tê chỉnh lại góc áo nhăn nhúm cho Lâm Hổ, "Em đóng giả làm trợ lý của thần y, lúc đưa dao đưa nhíp thì chú ý Ngô Tầm, chỉ cần gã không để ý thì..."
"Không được, không có khả năng, em không làm được!" Lâm Hổ không đợi Tiêu Tê nói xong đã nhanh chóng lắc đầu, nó hít sâu một hơi tan vỡ nhìn về phía Đinh Nhất Kiệt, "Thần y..."
"Anh chỉ cứu người, không giết người." Đinh Nhất Kiệt mở ra hai tay của mình, "Đây là tín ngưỡng của anh, bất cứ lúc nào, dù cho bất kỳ tình huống nào."
"Nhưng..."
"Mèo Con, gã chỉ có dị năng sức mạnh, nhưng dù có mạnh đến đâu, năng lực phản ứng có totod thế nào thì chỉ cần nhắm chuẩn thời cơ, cho dù em chỉ là vị thành niên cũng có thể giết chết Ngô Tầm. Yết hầu, động mạch cổ, eo, cũng chính là thận đều là những điểm yếu chí mạng, còn có mắt, cũng có thể khiến gã mất đi năng lực phản kháng."
Lâm Hổ thấy Tiêu Tê không giống như đang nói đùa trong lòng càng thêm hoảng loạn, "Anh Lâm Tây, đến cùng anh đang nghĩ gì... Anh Tây Tư Diên, anh cũng... vậy sao?"
"Anh Tây Tư Diên của em nghe theo anh." Tiêu Tê rất đắc ý liếc nhìn Tây Tư Diên, người sau lười ban cho hắn một ánh mắt, Đinh Nhất Kiệt haất một tiếng, đồ gay chết tiệt, "Nếu đã giao việc xong thì nhanh chuẩn bị đi, bên kia sắp đến gọi tôi rồi." Đinh Nhất Kiệt vừa nói vừa mở hòm dụng cụ của mình lần lượt bỏ dụng cụ phẫu thuật vào một cách chỉnh tề.
"Rất cảm ơn thần y đã hỗ trợ." Tiêu Tê ngáp một cái, "Có chỗ nào cho tôi ngồi ngủ không? Nhịn cả đêm sắp không chịu được rồi."
"Bên kia. Nhưng tôi không biết bao nhiêu người đã ngủ trên đó, anh đừng cởi quần áo." Đinh Nhất Kiệt chỉ chỉ buồng trong, "Không cần cảm ơn tôi, lát nữa cũng đâu phải tôi ra tay, đúng không Tiểu Hổ?"
"..." Lâm Hổ rốt cuộc không giữ được khuôn mặt nhỏ nhắn giả vờ nghiêm túc, nó tuyệt vọng quay người kéo vạt áo của Tây Tư Diên, "Em thật sự không làm được, thật mà!"