Đầu tiên Tiêu Tê hỏi tuổi, trong nhà có bao nhiêu người, có bao nhiêu mẫu đất, đã có người trong lòng chưa, cha mẹ còn sống hay không? Mỗi vấn đề đều khiến Nhóc Câm có xúc động muốn giết người diệt khẩu.
Tiêu Tê cũng không đợi gã trả lời, hắn tự mình nói xong theo thói quen: "Nắm giữ thứ sức mạnh không rõ, không thể nhìn thấu, không thuộc về mình cũng không phải chuyện tốt đẹp gì... Anh không biết nó, nó mang lại những tiện lợi nhưng đồng thời cũng sẽ đòi một cái giá tương ứng."
"Haha." Nhóc Câm cười lạnh một tiếng, "Đứng nói không đau eo, nếu tôi có thể sở hữu sức mạnh của dị năng tiến hóa lần hai, dù có trả giá lớn thế nào cũng được."
"Sao lại đứng nói không đau eo rồi?" Tiêu Tê nhếch môi cười cười, hắn co chân trái lên, nghiêng người nhìn về phía Nhóc Câm, đây là lần đầu tiên đối phương mở miệng nói chuyện với hắn nhưng Tiêu Tê không lộ ra vẻ kinh ngạc khoa trương mà chỉ đáp lời một cách tự nhiên.
"Anh vì dị năng của mình đã trả giá điều gì?" Nhóc Câm liếc mắt nhìn Tiêu Tê, gã biết lý do người đàn ông bị giam ở chỗ này -- sở hữu toàn bộ dị năng, có rồi sẽ không biết quý trọng lại còn nói mấy cái đạo lý lòng vòng khó giải thích. Gã chưa thấy những người có dị năng tiến hóa lần hai phải trả giá gì cho dị năng của mình, gã chỉ thấy họ làm mưa làm gió, hưởng hết tiện lợi.
Tiêu Tê chớp mắt một cái, hắn vén ống tay áo để lộ ra xích sắt trên hai cổ tay, "Anh nhìn tôi lúc này đi, không phải đang trả giá rất lớn cho dị năng của mình đó sao?"
"..." Trong nháy mắt Nhóc Câm nghẹn lời, gã dời mắt sang chỗ khác không muốn nói chuyện này với Tiêu Tê nữa, "Cái này không giống."
"Có gì mà không giống?" Tiêu Tê hỏi, nhìn Nhóc Câm lại khôi phục vẻ đánh ba gậy không nói nổi một câu buồn chán ban đầu thì tức giận chen chân đá vào eo gã, "Đúng là chán chết, không thú vị!" Hắn giận dỗi hậm hực xoay người, xiềng xích trên cổ tay theo động tác của hắn phát ra âm thanh ma sát chói tai.
Từ mấy câu nói Tiêu Tê đã nghe ra được ham muốn mãnh liệt của gã đàn ông với dị năng, có lẽ đó chính là nguyên nhân Nhóc Câm ở đây làm việc cho Đào Bách Khả. Hắn quay lưng về phía ngoài, con mắt nhìn chằm chằm bức tường màu trắng, chốc lát sau hắn thở dài rồi khép lại hai mắt.
Vì có quá ít phương thức để giết thời gian lại không có người nói chuyện nên Tiêu Tê cảm thấy một ngày trôi qua chậm chạp đến khó tin, thức ăn vẫn chỉ miễn cưỡng đủ để lót đáy dạ dày như trước khiến hắn lười nhúc nhích. Đến lần rút máu tiếp theo sắc mặt Tiêu Tê càng kém hơn so với trước đây, hắn lười biếng vươn cổ tay nhìn nhân viên nghiên cứu mặc áo dài trắng đeo khẩu trang che kín mùi miệng dùng nhíp kẹp bông lên khử trùng trước khi lấy máu.
Đào Bách Khả cũng đủ cẩn thận, nhân viên trong ba lần lấy máu Tiêu Tê hoàn toàn không lặp lại. Mỗi lần tất cả nhân viên tiến vào phòng tạm giữ, bao gồm cả người hộ tống có súng đều là một đợt mới tinh, lần này nghiên cứu viên rõ ràng không tốt bụng như người phụ nữ nước ngoài trước đó, rút máu xong không nói một lời, dứt khoát thu dọn công cụ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Tiêu Tê đè xuống miếng bông trên khuỷu tay, ngẩng đầu lên lần nữa đã thấy Đào Bách Khả mang theo đoàn người mặt không thay đổi bước vào, hắn muốn ngồi dậy nói gì đó nhưng do mất máu quá nhiều khiến Tiêu Tê đầu váng mắt hoa chỉ có thể nằm bẹp trên giường.
Hắn nhìn hình ảnh của mình phản chiếu lên cánh cửa kim loại, không ngờ sắc mặt của mình lại tệ đến vậy, đôi môi tái nhợt khô khốc tróc cả da, khuôn mặt đã có chút lõm xuống, mấy thắng thiếu ăn thiếu uống chạy trốn trong cảnh tận thế hắn cũng không để mình gầy đến như vậy, thế mà nằm trong phòng thí nghiệm hai tuần lễ lại nhanh chóng gầy đi.
"Tiêu Tê!" Tiếng la ân cần của Ân Hách truyền đến từ phía sau Đào Bách Khả, Tiêu Tê chống đầu nhìn về bên kia, thật sự thấy Ân Hách đang cau mày đứng phía sau chếch về bên phải của Đào Bách Khả, có vẻ y muốn đi vào nhưng lại bị hai gã thuộc hạ vững vàng giữ tại chỗ.
"Em ấy rất quan tâm mày." Đào Bách Khả vừa cười vừa nói, gã khoát khoát tay Nhóc Câm lập tức lấy một cái ghế cho gã. Đào Bách Khả tùy ý dùng chân đá hai cái đẩy ghế đến trước giường của Tiêu Tê rồi mới ngồi xuống, "Ngày nào cũng cáu kỉnh với tao, nhất định đòi phải tận mắt thấy mày an toàn mới đồng ý tiếp tục làm thí nghiệm... Bây giờ thấy rồi đấy, yên tâm chưa?"
Ân Hách phẫn hận lườm Đào Bách Khả, y từ bỏ tiến lên, cách hai hàng người ôn hòa hỏi Tiêu Tê, "Anh có khỏe không?"
"... Cậu thấy tôi giống khỏe lắm hả?" Tiêu Tê khó khăn hít sâu hai cái, không khí lạnh như băng hòa vào trong máu như muốn đóng băng mạch máu của hắn, người rút máu vừa đi ra tất nhiên cũng thoáng gặp Đào Bách Khả và Ân Hách, hơn nữa sắc mặt hắn quá thảm đã đủ nói lên hoàn cảnh hỏng bét của Tiêu Tê lúc này, "Thằng đàn ông ác độc này không cho tôi ăn, còn không cho tôi di chuyển, tôi đương nhiên là không khỏe rồi..."
Ân Hách nghe giọng nói suy yếu của Tiêu Tê như thể ba giây sau hắn sẽ tắt thở thì gấp đến giậm chân: "Đào Bách Khả!" Y tức giận lên tiếng quát tháo gã đàn ông đang co chân ngồi trên ghế: "Anh đã hứa với tôi hắn an toàn!"
"Hứa thì sao?" Hiện nay mọi thứ đều nằm trong tay Đào Bách Khả, gã chịu nhẫn nhịn dỗ dành Ân Hách là bởi vì Ân Hách là thiên tài, có tài năng trong lĩnh vực sinh vật hơn cả Ân Phi, nhưng điều này không có nghĩa gã đủ kiên nhẫn để đáp ứng mọi nhu cầu của y, "Em cũng thấy đấy, em tới không phải lúc hắn ăn được ngủ được, cũng chưa thấy hắn khóc đòi phải bảo đảm an toàn của em."
"Đừng khích bác ly gián chứ..." Tiêu Tê quăng miếng bông dính máu lên người Đào Bách Khả, người sau vẻ mặt lạnh dần dùng dị năng tốc độ tiến hóa lần hai lóe lên, ngay khi Ân Hách cho rằng một giây tiếp theo Đào Bách Khả sẽ tức giận gã lại lo lắng nở nụ cười, "Tiêu Tê." Đào Bách Khả khá hứng thú dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt ve tay vịn ghế, "Nhìn dáng vẻ sống dở chết dở chỉ có thể yếu ớt như cây bông khiến tao dù muốn cũng không thể nổi nóng với mày... Ân Hách, còn có lời gì muốn nói thì nói đi, tôi chỉ cho em năm phút."
"..." Ân Hách mím môi một cái, là một người làm công việc văn phòng đứng giữa đám quân nhân cao lớn thô kệch y nhỏ bé đến đáng thương, ngay cả thể trạng của Nhóc Câm cũng cường tráng hơn Ân Hách ba phần, y có chút khó chịu nhìn về phía Đào Bách Khả, có vẻ muốn nói chuyện một mình với Tiêu Tê nhưng rồi nhanh chóng gạt đi suy nghĩ không thực tế này trong đầu, "Tiêu Tê, Lâm Hổ ở chỗ tôi, anh không cần lo lắng cho nó."
"Ừ." Tiêu Tê nghe vậy gật đầu, dưới mí mắt Đào Bách Khả hắn cũng không trông mong Ân Hách có thể truyền lại tin tức hữu hiệu gì. Từ khi bị giam vào phòng nghiên cứu biệt lập này thứ duy nhất khiến hắn và Tây Tư Diên có cơ hội liên lạc chỉ là tờ giấy gói kẹo kia, hơn nữa sau chuyện lần đó hai chị em người nước ngoài không còn xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của Tiêu Tê nữa.
Lâm Mèo Con và Ân Hách đều ở trong tay Đào Bách Khả, Tiêu Tê cũng mang theo tâm tư tìm hiểu tình hình của Đào Bách Khả nhưng hắn thật sự không ngờ mình sẽ phải ngây người áp dụng hành động Tiêu Tê chỉ có thể tự trong phòng nghiên cứu bị Đào Bách Khả chơi chết, Tây Tư Diên và Thẩm Trạch Đồng ở bên ngoài nếu không áp dụng hành động Tiêu Tê chỉ có thể tự mạo hiểm tìm kiếm cơ hội chạy đi từ nơi này.
Thực ra tìm điểm đột phá để đối phó với Đào Bách Khả cũng không khó, gã là tiểu đội trưởng một đội lính đặc chủng dù có hậu trường và thế lực cũng không có khả năng sau tận thế tự mình có được nguồn tài nguyên khổng lồ xây nên một cơ sở nghiên cứu hoàn thiện như vậy.
Tiêu Tê một mình một góc không có cơ hội điều tra toàn bộ căn cứ này nhưng qua mấy ngày quan sát số lượng người cũng đủ chứng minh nơi này rất to lớn.
Hơn nữa nguyên nhân Đào Bách Khả tới Tây Dương có lẽ đến nay đã có thể đoán, có lẽ gã đã cấu kết với một thế lực nào đó có địa vị cao ở Tây Dương, gã nắm trong tay bí mật tiến hóa lần hai muốn đào tài nguyên lại càng thêm dễ dàng.
Mặc dù Đào Bách Khả đã rất cẩn thận, căn cứ thí nghiệm cũng được quản lý dưới sự cẩn thận của gã, Tiêu Tê muốn đột phá từ tên đàn ông canh gác hay cho hắn uống nước cũng rất khó, nhưng chuyện này cũng không thể đảm bảo đồng minh của gã đủ thông minh để không có cách nào đột phá.
Nếu như hắn là Tây Tư Diên hắn sẽ ra tay từ phương diện này, Tuân Thiên và Sở Học Dung đều là trợ lực tốt, bọn họ có địa vị cao ở khu an toàn Tây Dương không có khả năng không biết gì về những khuất tất của những đội trưởng thành viên trong hiệp hội chiến đội, bản thân Tây Tư Diên không có năng lực lấy được tin tức nhưng có thể nhờ mạng lưới tình báo của họ tìm kiếm thông tin.
Hắn ở đây thuộc hạ của Đào Bách Khả mệt nhọc gần nửa tháng, nghĩ cũng đã đến lúc Tây Tư Diên nên có hành động rồi.
Ân Hách thấy Tiêu Tê thực sự suy yếu vừa đau lòng vừa bất lực, mục đích ban đầu khi đến đây của y là thông báo Lâm Hổ đang đi theo mình, báo cáo nghiên cứu của Ân Phi có một bộ phận cũng không hoàn thiện còn cần y bổ sung, chỉ cần Đào Bách Khả vẫn cần năng lực của y thì y có thể bảo vệ Lâm Hổ không bị bắt nạt, y muốn cho Tiêu Tê tìm cơ hội chạy trốn một mình.
Mặc dù y cảm thấy căn cứ này kiên cố như tường đồng vách sắt có chạy đằng trời nhưng y cũng không lấy mình chân yếu tay mềm ra để so sánh với Tiêu Tê là quân nhân từng được huấn luyện đặc biệt lại còn có dị năng.
Bọn họ luôn có cách, Ân Hách nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại Ân Hách lại rất do dự, y cảm thấy có vẻ như Tiêu Tê không có khả năng trốn thoát, ngẫm nghĩ lại nói thêm vài câu mềm mỏng khuyên Tiêu Tê đừng đối chọi với Đào Bách Khả, cố gắng dùng tình cảm để hoàn cảnh của mình được tốt hơn.
Tiêu Tê nghe hiểu ý trong lời y nói không khoit bật cười ở trong lòng, hắn đã quá phối hợp với Đào Bách Khả rồi, nhưng Đào Bách Khả lại không phải người ngu sao có thể buông lỏng cảnh giác chỉ vì hắn nghe lời?
Rất nhanh Đào Bách Khả không nhịn được đứng lên, Ân Hách lập tức im lặng đi theo, trên đường rời đi vẫn năm lần bảy lượt quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Tê muốn có được đáp án của hắn, Tiêu Tê chú ý tới ánh mắt nóng rực của Ân Hách hết cách đành phất tay với y, "Cảm ơn."
Con mắt Ân Hách nóng lên lần nữa để lộ vẻ như muốn khóc, Đào Bách Khả thấy khóe mắt đỏ bừng của y không hiểu sao trong lòng trào lên cảm giác không thoải mái không thể xua tan. Gã rất ghét kiểu người động chút là khóc như Ân Hách, nhất là sau tận thế phải thường xuyên tiếp xúc lại còn phải thường xuyên lá mặt lá trái với y lại càng không thích, nhưng hiện tại thấy Ân Hách khóc vì người khác cảm xúc phiền muộn của gã càng thêm cuộn trào mãnh liệt.
"Khóc cái gì?" Đào Bách Khả đi tới bên người Ân Hách túm lấy cổ tay y, cổ tay mảnh khảnh như thể chỉ sờ nhẹ sẽ lập tức gãy mất, Ân Hách muốn hất tay Đào Bách Khả nhưng cái tay này quá cứng, "Đào Bách Khả, anh cho Tiêu Tê nhiều thức ăn một chút, nếu anh không muốn anh ta chết." Giọng nói của y cứng ngắc, vì không có sức chỉ có thể giả vờ lạnh lùng bàn điều kiện, "Tôi sẽ nhanh chóng bổ sung ghi chép của Ân Phi, thế nhưng nếu anh còn dằn vặt Tiêu Tê như vậy nữa, nhân tố trong máu của anh ta sẽ..."
"Ân Hách, đây không phải là chuyện em nên quan tâm, dù Tiêu Tê chết thì cũng là tôi bị tổn thất."
"..." Ân Hách lo lắng nhất chính là Đào Bách Khả có ý nghĩ như vậy, y hít thở sâu một hơi cố gắng tranh thủ cho Tiêu Tê lợi ích lớn hơn nữa, nhưng mới vừa hé miệng môi dưới liền đau xót, Đào Bách Khả thế mà cúi đầu nghiêm khắc cắn y một phát.
Giọt máu tràn ra từ đôi môi tái nhợt của Ân Hách không duyên cớ khiến y có thêm chút diễm sắc, y ú ớ một câu cũng không nói ra lời. Bởi vì thời gian dài lo âu hiện tại bọng mắt Ân Hách thâm quầng, xanh xao vàng vọt, so với dáng vẻ thanh tú trẻ đẹp lúc trước nay chỉ còn nửa điểm, nhưng Đào Bách Khả lại lần nữa có chút thôi thúc muốn quẳng y lên giường.
Không muốn thấy Ân Hách cả đầu toàn lo chuyện Tiêu Tê, ham muốn độc chiếm đang làm mưa làm gió.
Ân Hách ngây ra một lúc sau đó tức đến gần như phát điên, y lại đỏ cả vành mắt đôi môi dính máu cũng không ngừng run rẩy.
"Anh... Đồ khốn nạn." Đôi mắt nâu của y lại lần nữa bị bóng dáng Đào Bách Khả chiếm hết, Đào Bách Khả thì ngược lại sung sướng từ thể xác đến tinh thần nhếch khóe miệng, sung sướng thả cổ tay Ân Hách ra, dặn dò thuộc hạ: "Tiễn y về phòng nghiên cứu."
※
Bóng đêm u tối, trong khu an toàn không có đèn đường, một khi mặt trời lặn bên ngoài nhanh chóng tối đen khó có thể đi lại.
Cư dân trong mấy tòa nhà hai bên đường chỉ có mấy nhà truyền ra chút tia sáng le lói, gió lạnh ngoài cửa sổ chậm rãi chập chờn.
Một bóng người nhanh chóng vụt qua hai đội tuần tra, ai cũng biết hàng rào điện chỉ là thứ dùng để thị uy, trong tận thế căn bản không có đủ khả năng chống đỡ, chỉ có hàng rào sắt gai còn miễn cưỡng có chút uy lực, nhưng đối với người tiến hóa lần hai chỉ là chút ít có còn hơn không.
Khu một được trông coi chặt chẽ hơn khu sáu, khu bảy không chỉ một chút, cảm giác như đang từ xóm nghèo bỗng lạc vào quân khu đại viện nhưng thực tế đúng là như vậy, nói chuyện phiếm đánh bài biến thành quân nhân chuyên nghiệp đứng cao ngất. Thẩm Trạch Đồng im lặng quay đầu ra hiệu cho người sau lưng.
Động tĩnh đột ngột truyền ra ở góc nhà, nhân viên bảo vệ nhạy bén nghiêng đầu, có hai người đàn ông bước ra từ phòng trực ban phía sau anh ta, lại một tiếng động truyền đến từ phía sau, hai người đàn ông nhanh chóng mở chốt trên súng đồng thời lớn tiếng bắt chuyện chạy tới chỗ nhân viên bảo vệ phía xa.
Bóng đen chuyển động trong góc nhà thoáng chốc thoắt ẩn thoắt hiện, có vẻ như hốt hoảng lo sợ sau đó lại lặng yên không một tiếng động ẩn vào trong bóng tối.
Nhân viên bảo vệ ở lại không có cách nào bình tĩnh, anh ta đứng tại chỗ khóe mắt không ngừng cố gắng nhìn về động tĩnh phía xa, đột nhiên anh ta cảm thấy sau lưng có người, còn chưa kịp quay người lại ánh dao đã lóe lên, anh ta mở to hai mắt nhìn mình ngã trên mặt đất.
Tây Tư Diên cầm nến hướng về phía phòng trực ban lần nữa liếc nhìn tấm bản đồ đơn giản trong lòng bàn tay, Thẩm Trạch Đồng canh chừng bên cạnh anh, sau khi xác định phương hướng hai người không ngừng lại nhanh chóng chạy về phía khu vực mục tiêu.