• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Tư Diên không theo anh vào trong xe, anh đứng ngoài cửa xe đề phòng xung quanh có người mai phục, tiếng súng liên hồi vang xa như âm thanh của thế giới khác, Tây Tư Diên lặng lẽ bảo vệ mỗi mét vuông thuộc về mình, chỉ hy vọng hiện thực sẽ không khiến người đàn ông luôn bày mưu nghĩ kế kia thất vọng.

Trong xe chỉ có tiếng bước chân đều đặn của Tiêu Tê cùng với tiếng quần áo ma sát và tiếng đồ vật nhẹ nhàng di chuyển, Tây Tư Diên chú ý tới một vài âm thanh không hài hòa đến từ hướng hai giờ của anh, sột soạt, tiếng đế giày giẫm lên cỏ xanh và cành cây, giẫm nát lá khô trên mặt đất, anh ta bày ra tư thế chiến đấu, chạm vào ống tên mới phát hiện bên trong chỉ còn một mũi tên cuối cùng.

Tiếng sột soạt ngày một gần, Tây Tư Diên nhanh chóng ném túi đựng tên xuống và nhắm về phía phát ra tiếng động, một cái xác thuộc về con người đang tới gần, núi non che khuất ánh trăng, Tây Tư Diên nhắm một bên mắt cầm ống nhòm hồng ngoại nhìn sang, đường nét của bóng đen càng càng rõ ràng, điểm đỏ xuất hiện trên bộ phận sinh nhiệt nhiều nhất trên cơ thể anh ta, cuối cùng, dưới ánh trăng mờ ảo Tây Tư Diên liếc mắt nhìn thấy người bỗng nhiên lao ra ngoài, Tây Tư Diên nhìn thấy nhãn cầu màu xanh lam lòi ra ngoài, đôi mắt đen lộn ngược, huyết sắc trên mặt lập tức phai đi, trong lúc nhất thời, Tây Tư Diên không biết có nên bắn tên hay không.

Gần thêm chút nữa... Tây Tư Diên lấy ra ống ngắm bình thường, đến tận khi zombie đột nhiên ngửa ra sau ngã xuống anh mới giật mình, lòng bàn tay anh chảy đầy mồ hôi. Tiêu Tê đi tới bên cạnh anh, hai tay vững vàng ôm theo một khẩu súng bắn tỉa mới tinh, "Ngây ra gì thế? Tiếc mũi tên cuối cùng à?"

"Không phải." Tây Tư Diên đứng thẳng người, tháo nỏ đã lên tên, "Em muốn nhìn rõ chút..."

"Gần thế mà em còn không nhận ra đó là zombie hả?" Tiêu Tê khó hiểu, lời vừa ra khỏi miệng hắn lại nhanh chóng nhận ra suy nghĩ chân thật của Tây Tư Diên, "Em sợ nó là Tuân Thiên... đúng thì thế nào? Cuối cùng vẫn là một cái xác không hồn, thay vì để cậu ta sống khổ sống sở như vậy thì tiễn đi sớm chết sớm siêu sinh."

"..." Tây Tư Diên nhớ lại cấp dưới của Tuân Thiên và Du Mộc và Bạch Nga, lúc Du Mộc bị móng tay zombie cào trúng Tiêu Tê cũng có thái độ tương tự. Anh há miệng còn chưa kịp nói gì đã có người trả lời thay mình: "Đội trưởng, anh ác quá rồi đấy, không thèm cho tôi chút tưởng niệm nào."

Ngón tay Tiêu Tê co rụt lại nhanh chóng quay đầu nhìn, Tuân Thiên trên mặt và khắp người đều là nước và bùn đất, ăn mặc còn rách rưới hơn zombie ba phần, anh ta vô cùng mệt mỏi dựa vào cửa sau xe, đôi môi trắng bệch dọa người, "Anh đúng là hại chết tôi rồi, tôi cũng nên cho anh nếm thử nước sông tháng mười hai giữa đông."

"Đừng nói tào lao nữa, giữa mùa đông là tháng giêng, bây giờ mới tháng mười hai." "Anh còn cãi!" Tuân Thiên tức giận đến nghiến răng, tiến lên bắt đầu dùng nắm đấm nói chuyện với Tiêu Tê, anh ta đã cởi chiếc áo khoác nặng nề ướt sũng dưới đáy nước băng giá, giờ toàn thân lạnh như một tảng băng khổng lồ, Tiêu Tê không cứng rắn được nữa vội vàng cởi áo khoác ra mặc cho Tuân Thiên.



"Hai đội viên của tôi bị thằng ngu kia lây nhiễm rồi, chẳng lẽ bị tiêm vào cái gì mà nó còn không biết sao?" "Xin lỗi." Tiêu Tê nắm chặt hai tay Tuân Thiên dùng sức xoa cho anh ta, áp vào trong lòng bàn tay ủ ấm, Tuân Thiên hơi ấm lên một chút lại bắt đầu giở trò, "Buông ra, người đàn ông của anh còn đang đứng bên cạnh, anh lại ở đây dây dưa với tôi..."

Tây Tư Diên nghĩ nếu mình không kéo chủ đề về có lẽ hai tên kia sẽ chuyển sang thảo luận vấn đề vợ bé và vợ lớn sai thời điểm, "Ngụy Tư Tuyền và Đào Bách Khả bên kia..." "À, là như này." Tiêu Tê vỗ vỗ mặt Tuân Thiên, lấy xuống bèo rong dính trên đầu anh ta, "Đào Bách Khả giấu một đám zombie dưới tầng hầm, trong đó có một người tiến hóa lần hai biến dị thành zombie, chính là zombie tiến hóa lần hai. Thẩm Trạch Đồng một mình dụ nó ra, sau khi chúng tôi ra ngoài phát hiện Ngụy Tư Tuyền đang tấn công Đào Bách Khả ở cửa ra phía tây, Khỉ Ốm và Lâm Hổ giờ đang ở cùng nhóm nghiên cứu viên, hành lang hướng đông gần cửa ra phía tây nhất, hiện tại vẫn chưa biết Bạch Nga và Lưu Huy ở đâu."

"Không biết? Bạch Nga mà xảy ra chuyện có tin tôi giết anh không."

Tiêu Tê xem nhưTuân Thiên uy hiếp với không khí, "Kế hoạch là như vậy, kệ Ngụy Tư Tuyền dây dưa với Đào Bách Khả một lúc, Tư Diên đứng bên cạnh nhìn, nhớ kỹ, chỉ cần nhìn là được, anh đi giúp đội trưởng Thẩm xử lý con zombie biến dị kia, Cẩu Thiên đi tìm Khỉ Ốm sau đó cùng gã đi vào trong căn cứ tìm Lưu Huy và Bạch Nga."

"Không kéo dài được bao lâu." Tây Tư Diên nói, tiếng súng dày đặc, zombie bình thường hai phát là chết, lúc trước Ngụy Tư Tuyền đã cắn nhiều người bị thương nhưng Đào Bách Khả vừa ra tới đã áp chế được hắn. Tiêu Tê dùng lòng bàn tay vuốt ve gò má của Tây Tư Diên, "Anh cũng sẽ rất nhanh."

Nói xong Tiêu Tê buộc chặt súng lên đùi, khẩu súng lục vừa cướp được cũng thắt luôn lên đó, túi súng được vác lên vai, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Tuân Thiên cũng muốn đi nhưng lại không yên tâm quay đầu dặn dò Tây Tư Diên, "Chỉ đứng bên cạnh nhìn, Đào Bách Khả mà chạy cậu cũng đừng manh động, ghi nhớ phương hướng và thời gian là được, nghe chưa?"

"..." Tây Tư Diên dở khóc dở cười ý bảo mình chỉ còn một mũi tên, "Muốn làm gì cũng không còn vũ khí, anh thấy tôi giống với người sẽ lao vào giáp lá cà với Đào Bách Khả à?"



Kèn kẹt... kèn kẹt...

Âm thanh rợn người không ngừng vang vọng trong hành lang bằng kim loại,, kèn kẹt kèn kẹt... Đó là tiếng hàm răng cắn lên khớp xương, cơ thịt bị xé toạc ra nhét vào trong miệng, khò khè khò khè nuốt xuống.

Cuối hành lang u tối, quái vật hình người ngồi xổm móc nội tạng trong một thi thể nam giới, trên mặt dính đầy máu, món tay sắc nhọn dễ dàng khoét đi chỗ thịt thừa dính trên xương đùi sau đó nhét hết miếng thịt to vào trong miệng, dạ dày của zombie đã phình ra sau khi ăn một nửa xác chết, nhưng nó vẫn tiếp tục ăn không ngừng.

Tiêu Tê dán tường không tiếng động tới gần, thi thể trên mặt đất đã bị đào khoét máu thịt be bét trông kinh khủng vô cùng, không thể nhìn ra được bộ dạng lúc còn sống. Tiếng nhai nuốt lập tức dừng lại ngay khi Tiêu Tê giơ súng lục lên, thân thể của zombie xe dịch một góc độ nhỏ nhưng đầu nó lại quay một góc 180 độ, vì biên độ quay quá lớn nên cái miệng mở lớn rách toạc, máu không ngừng trào ra ngoài.



Trước đó nó chắc hẳn đã bị bẻ gãy cổ nhưng chút thương tổn này chỉ là muỗi với zombie, viên đạn ban đầu nhắm vào sau đầu nó lại chỉ bắn trúng vai, Tiêu Tê biết không phải tang thi không thể né tránh mà là nó phát hiện công kích như vậy đối với mình không có tác dụng gì nên mới không thèm tránh né.

Người sống đương nhiên hấp dẫn hơn một cái xác đã bị gặm sạch, zombie tập tễnh đứng lên đế giày giẫm nát thịt rơi dưới đất, thi thể bị nó kéo theo cùng di chuyển ra ngoài. Tiêu Tê để ý thấy xương chân bên phải của zombie bị gãy thành hai đoạn, phần dưới được da và cơ dán vào cơ thể, khi đứng thẳng cơ thể nó sẽ ngả nghiêng về bên phải, buồn cười vô cùng.

Tiêu Tê nhớ lại đặc điểm cơ thể của Thẩm Trạch Đồng, thể trạng cũng xấp xỉ thi thể trên mặt đất, áo khoác cũng là loại đồng phục màu đen thống nhất, lồng ngực đã bị xé toạc ra không thể nhận rõ có vết dao rạch hay không. Zombie gào lên một tiếng lao về phía trước, hắn không kịp tiếp tục nhận diện, tự tay bắn một viên đạn lên đầu thi thể rồi lập tức quay người bỏ chạy.

Tiêu Tê không tìm được lí do để thuyết phục bản thân thi thể đó không phải là Thẩm Trạch Đồng, có lẽ anh đã chạy vào ngõ cụt, cuối cùng chỉ có thể liều mạng một lần được ăn cả ngã về không, cắt đứt xương đùi zombie lại vặn gãy cổ của nó nhưng vẫn bị cắn mất một miếng thịt to trên vai, đau nhức làm anh kêu lên, trong lòng là bất lực và không cam...

Có khi Mèo Con lại phải khóc thêm lần nữa.

Thẩm Trạch Đồng vặn gãy chân zombie đã giúp Tiêu Tê kéo dài khoảng cách, ban đầu hắn định sẽ tìm Thẩm Trạch Đồng sau đó phối hợp với nhau dẫn con zombie tiến hóa lần hai ra ngoài, anh có thể nấp trong căn cứ hay trốn lên cây cũng được, nhưng bây giờ Thẩm Trạch Đồng chết rồi, may sao xương chân bị gãy đã khiến tốc độ của con zombie chậm lại đáng kể. Tiêu Tê còn lo nó mất dấu mình, chạy hai bước lại dựa tường chờ một lát, đến tận khi tiếng gào vô nghĩa của zombie lần nữa vang lên bên tai mới tiếp tục dẫn đường.

Cửa ra ở phía bắc rất nhỏ giấu sau một chồng thùng giấy chất cao, Tiêu Tê lười mở khóa bắn một phát súng, tiếng vang to lớn khiến quái vật sau lưng hắn càng thêm hưng phấn. Hắn ra ngoài quan sát xung quanh, tìm được một gò cao cách đó hơn 500m, khẩu súng trong tay hắn có tốc độ bắn 985m/s, nếu zombie biến dị có thể tránh thoát Tiêu Tê cũng chỉ có thể giơ ngón giữa với Đào Bách Khả ba ngày ba đêm.

Không có người quan sát cũng không có công cụ trợ giúp, Tiêu Tê nâng súng bắn tỉa sau đó tự dùng tay mình để thử tốc độ gió, hắn nheo mắt hướng tâm ngắm vào cánh cửa nhỏ đang rộng mở.

Bởi vì cách xa nhau mấy trăm mét Tiêu Tê không thể nghe được âm thanh của zombie, hắn cảm nhận sương đêm buốt giá cùng gió rét lùa vào trong ống tay áo, đột nhiên hắn thầm đếm đến 10, tim đập rộn lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, ngón trỏ vững vàng đặt lên cò súng.

Bên trong cánh cửa là một vùng tăm tối như hố đen nuốt trọn mọi vật, chăm chú nhìn lâu sẽ bị hút vào, càng ngày càng quái dị. Gió vừa thổi nhanh hơn một chút, Tiêu Tê nằm trên đỉnh gò cao, từ khi bắt đầu ngắm bắn hắn không hề cử động thêm chút nào đến tận chớp mắt khi zombie bước qua cánh cửa xuất hiện ở trong tầm mắt ---

Tiếng súng chưa kịp vang xa trăm mét thì con quái vật người đã ngã ngửa và chết hẳn, còn kẻ đầu têu thì lặng lẽ cất túi súng rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.





Từ nhỏ đã được ông ngoại là sát thủ huấn luyện nên kỹ thuật ấn nấp của Tây Tư Diên đã đạt tới cảnh giới thần kỳ, thái độ của ông ngoại với anh cũng rất khó hiểu, lúc thì hi vọng Tây Tư Diên làm một người bình thường có cuộc sống ổn đinh, cùng lúc lại mong muốn anh kế thừa y bát của mình, cũng trở thành sát thủ hàng đầu.

Cuối cùng dạy ra một Tây Tư Diên cái hiểu cái không như hiện tại, dù bản lĩnh xuất chúng nhưng không ai dám giao cho anh nhiệm vụ nguy hiểm, nếu là Tuân Thiên ở đây Tiêu Tê sẽ không làm điều thừa thãi dặn dò chớ nên manh động. Đào Bách Khả xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thể trạng hay ý thức chiến đều cao hơn Tây Tư Diên nhiều, Tiêu Tê và Tuân Thiên đều sợ anh lỡ tay tặng luôn cả mạng mình.

Tây Tư Diên lặng lẽ ngồi giữa một khoảng trống trên thân cây dính liền dùng ống ngắm theo dõi từng bước di chuyển của Đào Bách Khả, Ngụy Tư Tuyền với cơ thể bị bắn đầy lỗ châu mai không cam lòng rời sân khấu, bên phía Đào Bách Khả cũng gần như toàn quân bị diệt, những người bị cắn đều mang vẻ mặt tuyệt vọng ngồi trên đất đợi tử vong giáng xuống.

Cho dù Đào Bách Khả chạy trốn anh cũng không thể để mình bị lộ, ban đầu Tây Tư Diên định nghe theo sắp xếp của Tiêu Tê và Tuân Thiên nhưng đến khi hai gã tay chân của Đào Bách Khả từ trong căn cứ ném ra một đôi nam nữ bị trói gô. Tây Tư Diên lập tức mở to hai mắt nhìn, miệng hai gã tay chân trong ống ngắm lúc mở lúc khép rõ ràng đang hỏi xử lý Lưu Huy và Bạch Nga thế nào.

Đào Bách Khả cúi đầu nhìn Lưu Huy, lại quét mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó lấy ra một ống tiêm dài bằng hai ngón tay từ túi đeo vai.

- --

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tui nói thật với các ông, ban đầu tôi cũng định cho Khỉ Ốm đi lĩnh cơm hộp nhưng Tiểu Ngư biết tin khóc dữ quá, nói đừng đừng đừng.

Sau nghĩ lại sao mấy đôi BG đều chết vậy trời? Sao tui lại có thể như zị!!!

-- Vì thế mạng nhỏ của anh Khỉ đã được bảo vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK