Trong tiềm thức hắn không ngừng che đậy, trốn tránh và phủ nhận thực tế, hắn không muốn thừa nhận hậu quả ống tiêm này mang tới. Từ trước đến nay Tiêu Tê luôn cười nhạt trước tâm lý may mắn nhưng khi thật sự đến lượt mình hắn mới nhận ra không có ngoại lệ, hắn không thể nào chấp nhận được người mà mình quan tâm nhất sẽ dần biến dị trước mặt mình, từ một người đàn ông đẹp trai biết cười biết nói lại biến thành một con quái vật chỉ biết gào lên, nhưng hắn bất lực, dù ngón tay có siết chặt thế nào cũng không thể níu giữ lại sinh mạng đang dần biến mất.
Hắn nghe tiếng núi non sụp đổ bên tai, trong chớp mắt mất đi khả năng suy nghĩ.
Tiêu Tê không nhớ rõ mình đến bên cạnh Tây Tư Diên như thế nào, tay của anh vẫn ấm áp mềm mại như cũ nhưng vết máu dính lên lại chướng mắt vô cùng. Hắn không biết mình muốn làm cái gì, cũng không biết mình nên làm gì, khi nghĩ lại Tiêu Tê nhớ khi ấy chỉ nghe thấy mình dùng giọng điệu bi thương chưa từng có gào lên: "Anh phải làm gì đây?"
"Anh nghe em nói đã..." Tây Tư Diên cẩn thận tách tay trái trên cổ mình ra rồi giấu về phía sau, anh không biết trên người Tiêu Tê có vết thương nhỏ nào không, ngước mắt nhìn sang Tây Tư Diên phát hiện Tiêu Tê vốn không nghe lọt tiếng nào.
Tiêu Tê sợ Tây Tư Diên sẽ nổ súng tự xử, hắn thà Tây Tư Diên suy sụp khóc lóc nói với hắn mình muốn chết còn hơn nhìn anh mỉm cười đón nhận cái chết. Tiêu Tê có thể không chút do dự nổ súng với Tuân Thiên và Thẩm Trạch Đồng vì hắn cảm thấy thà để họ trở thành thi thể mãi mãi dừng lại ở trạng thái trước khi bị biến dị còn hơn là để hai người biến thành quái vật tanh hôi.
Nên hắn từng suy nghĩ trước mặt vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn của Bạch Nga, tại sao không sớm giết Du Mộc? Vì sao cứ nhất định phải chờ đến khoảnh khắc cuối cùng, từng bước tiến vào phần cuối tuyệt vọng, phải chứng kiến bộ dạng không còn tôn nghiêm của người yêu mới bằng lòng buông tha?
Hắn điên cuồng tự hỏi, nếu Tây Tư Diên cũng biến thành zombie hắn sẽ bịt miệng, trói lại rồi nhốt anh trong một căn phòng cho đến khi chính hắn cũng mệt mỏi, hắn sẽ đóng hết cửa lại để Tây Tư Diên mãi mãi "sống" ở đó.
Ngực bụng Đào Bách Khả trải rộng vết đạn bắn, máu tươi nhuộm đỏ một khoảnh đất bên dưới, chết đến không thể chết thêm được nữa. Ban đầu Tiêu Tê không để ý đến gã, cho dù Đào Bách Khả có là xác chết vùng dậy Tiêu Tê cũng sẽ không dời đi dù có là nửa ánh mắt khỏi người Tây Tư Diên.
Khỉ Ốm nghe tiếng súng và tiếng đánh nhau đã dừng lại, đợi thêm hồi lâu mới thò đầu ra nhìn kỹ, bên ngoài đã không còn bóng dáng giương nanh múa vuốt của Đào Bách Khả, cũng không có vẻ bình lặng sau cuộc chiến, Lâm Hổ cũng theo ra, dò xét một vòng lại quay về hành lang mắt không chớp nhìn chằm chằm từng góc.
Kim dù to đến đâu, đâm mạnh đến đâu, dưới tác dụng của tiểu cầu trong thời gian dài như vậy máu sẽ ngừng chảy, máu lưu thông tuần hoàn khắp cơ thể chỉ mất 20 giây, từ động mạch đến mao mạch, toàn bộ cơ quan trong người Tây Tư Diên đã sớm bị virus xâm chiếm không thể khắc phục được.
Tây Tư Diên đơn giản dùng tay áo lau sạch máu trên cổ và ngón tay, mới vừa định nói gì đó đã bị bóp cằm ép ngẩng đầu lên. Đôi môi lạnh như băng hôn lên mí mắt anh, run rẩy như không dám dùng sức, Tiêu Tê nhẹ nhàng hôn lên tóc mai, khuôn mặt, mũi và khóe môi anh, hắn nhay cắn thịt mềm trên vành tai, hắn dần vội vã, ngón tay không có tiết tấu gì vén Tây Tư Diên lên cởi thắt lưng của anh.
Tây Tư Diên nhận ra Tiêu Tê muốn làm gì ở đây, "Không được!", anh bảo vệ quần mình, lại bị người ta vòng tay ra sau túm lấy cái mông, năm ngón tay lạnh như vừa nhấc lên từ tảng băng, tay Tiêu Tê lúc nào cũng ấm nóng, ấm tận vào lòng mà lúc này lại lạnh toát trắng bệch, đau đến mức Tây Tư Diên hoảng hốt.
"Không sao không sao không sao, Tư Diên, không nhanh như vậy, chúng ta còn thời gian..." Tiêu Tê nhỏ giọng dụ dỗ, nhanh tay lột một lớp quần áo và vật dụng hàng ngày trên người Tây Tư Diên xuống. Tây Tư Diên đánh không lại chửi không được chỉ có thể dùng mắt ra hiệu xin giúp đỡ từ Tuân Thiên đứng một bên, người sau đang dùng dao gấp cắt áo khoác thành dải cầm máu trên đùi cho Bạch Nga, nghe vậy liền nhanh chóng ôm lấy Bạch Nga, kéo Lưu Huy bất tỉnh nhân sự chạy như điên, còn thuận tiện ngăn lại Khỉ Ốm muốn xông tới. Khỉ Ốm còn không biết đến cùng có chuyện gì xảy ra nghi ngờ nhìn hai bóng đen đang quấn quýt cách đó không xa, càu nhàu theo Tuân Thiên rời đi.
Quần bị lột sạch, Tây Tư Diên vừa dịu dàng lại hung hăng cởi hết quần áo của hai người, anh thật sự lo sợ lỡ đâu Tiêu Tê liếm phải máu độc chưa lau sạch. Hai tay anh chống lên lồng ngực trần trụi của Tiêu Tê: "Về rồi làm, Tiêu Tê, chờ em tắm đã... Ở đây không được!"
Ánh trăng tỏa ra ánh sáng màu bạc dịu dàng chiếu vào đôi mắt đỏ sọc của Tiêu Tê, Tây Tư Diên phản kháng quá kịch liệt, hắn muốn làm nhưng cũng không thể ép bệnh nhân như Tây Tư Diên tiếp tục, "... Tại sao không được chứ?" Vô số tủi thân và thất vọng như nước tràn ra khỏi cổ, "Em đã sắp... em đã sắp..."
Chết đến đít rồi còn tắm táp cái mẹ gì? Sau này em biến thành zombie rồi thì tắm táp gì nữa? Có thể đừng tắm được không, da em bầm tím, cơ thịt bong tróc, nội tạng thối rữa lại theo dòng nước nóng trôi xuống cống ngầm...
Tiêu Tê siết chặt ngón tay đang đặt lên vai Tây Tư Diên, nghiến răng khẽ gầm lên: "Không phải anh đã dặn em trốn đi không được ra ngoài à?"
"Tiêu Tê..." Tây Tư Diên không dám cãi lại chỉ có thể ôm lấy vai người kia mập mờ gọi tên hắn.
Kẻ thương tổn Tây Tư Diên đã chết, hung tàn và giết chóc trong lòng Tiêu Tê không có chỗ xả, bỗng nhiên, hắn chợt nhớ tới đám người cả nam lẫn nữ đang trốn trong hành lang của lối ra phía tây mà rùng mình, hắn nhổm người lên nhìn về hướng đó, nửa giây sau mới chậm rãi quay đầu lại.
Tây Tư Diên không thể làm ngờ trước luồng sát khí đang sôi trào quanh người Tiêu Tê, anh nhạy bén nhận ra nếu mình chết Tiêu Tê sẽ không bỏ qua cho bất kì nghiên cứu viên nào trong căn cứ, rất có thể ngay cả em trai và em gái mình cũng bị vạ lây.
Tất cả nhân viên liên quan đều phải chôn cùng anh, đây là điều Tiêu Tê có thể làm vì anh, một điều cuối cùng.
Bất lực, tàn nhẫn nhưng bi thương.
Chỉ tiếc Tây Tư Diên cũng không hy vọng Tiêu Tê dùng máu tắm bia mộ cho mình, có lẽ Tiêu Tê sẽ khổ sở hai ba năm rồi quên anh, sau đó lại tìm một người Trung Quốc hoặc người Anh nào đó xinh đẹp hơn mình hạnh phúc vui sướng sống nốt quãng đời còn lại.
"Nghe em nói đã, em là người miễn dịch, virus này có đậm đặc bao nhiêu cũng vô hiệu với em." Tây Tư Diên nhanh chóng giải thích xong ngước mắt lên lại thấy Tiêu Tê không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn an tĩnh nhìn chăm chú vào mắt anh như cũ. Tây Tư Diên không thể làm gì khác hơn là lặp lại lần nữa, "Tiêu Tê! Lúc trước em lừa anh, thật ra em là người miễn dịch, sẽ không bị biến dị."
Một lát sau con ngươi Tiêu Tê co rụt lại, đôi môi tái nhợt của hắn nửa hé, một hồi lâu sau không thể tin nổi hỏi lại: "Em nói cái gì?"
Tây Tư Diên nào có sốt ruột, anh lặp lại từng chữ một, còn nhấn mạnh đọc tròn vành rõ chữ "người miễn dịch", còn nói: "Không tin anh đi hỏi Khỉ Ốm và Lưu Huy ấy, giai đoạn đầu tận thế em cũng từng bị sốt, thị lực hai mắt vẫn là 5.2, không hề được dị năng thị lực chữa khỏi."
Tiêu Tê đằng sau súng bắn tỉa từng cầu nguyện trong khoảnh khắc mình nhắm mắt lại tất cả chỉ là cảnh trong mơ, hiện tại hắn sợ không dám chớp mắt, tất cả đều chỉ là một giấc mơ.
Tây Tư Diên không chờ được Tiêu Tê mỉm cười thở phào nhẹ nhõm, anh cuống quýt hôn môi Tiêu Tê, lại lấy áo dài tay dưới thân mặc lên người, "Đều là em sai, em nên nói cho anh biết từ sớm, ban đầu em đề phòng anh, lúc sau anh lại lừa em, sau đó nữa em quên mất..."
Trách không được Tây Tư Diên rõ ràng là dị năng thị lực cấp một nhưng mắt lại yếu như vậy, bị bụi bay vào đã không nhìn thấy gì. Tiêu Tê nhớ lại khi đến khu an toàn Tây Dương Tây Tư Diên cũng chọn vào phòng quan sát thay vì xét nghiệm máu giống mình, còn cả lúc dụ dỗ hắn nói ra bí mật về dị năng anh cũng từng nửa thật nửa giả nói mình cũng có một bí mật...
"Em!" Tiêu Tê muốn mắng Tây Tư Diên lừa mình sâu như vậy, lừa hắn thê thảm nhưng vừa nói ra chữ đầu tiên lại để ý thấy giọng mình thay đổi, hắn hốt hoảng cúi đầu không cho Tây Tư Diên nhìn mặt, rồi lại nhận ra tư thế này càng khiến nước mắt trào ra phủ kín viền mắt. Tây Tư Diên sợ hắn giận bèn vén tóc hôn lên trán Tiêu Tê, lưu luyến triền miên một hồi lại thấy lông mi đang run rẩy không ngừng của hắn cùng với một giọt nước mắt chưa rơi.
Tiêu Tê thấy không giấu được bung lụa khóc lên, hắn vùi mặt vào hõm vai phải sạch sẽ của Tây Tư Diên, ngang ngược cắn một cái: "Em là đồ lừa đảo! Em muốn bị làm chết đúng không!"
"..." Tây Tư Diên: "Được được được, về anh muốn làm gì thì làm."
"Ôm anh được không?"
Tây Tư Diên vội vã vòng tay dưới vai ôm hông Tiêu Tê, Tiêu Tê tiếp tục miệng cọp gan thỏ mắng: "Em biết anh có bệnh tim mà còn dọa anh! Từ nhỏ cơ thể anh đã không khỏe, không cha không mẹ ăn xin đầu đường, không có một ngày no, ngủ cùng một ổ với mèo hoang chó hoang, còn phải chịu đòn. Cho là mình may mắn được vào quân doanh không ngờ lại là đổi một chỗ khác để chịu đánh, vất vả lắm mới có người yêu, chưa kịp gạo nấu thành cơm nhưng thiếu chút nữa đã..."
"..."
"Anh đáng thương quá!!!"
Cái mặt nạ đáng thương sợ hãi lại login rồi, Tây Tư Diên bất lực vỗ lưng an ủi hắn.
Cùng lúc đó Tuân Thiên cũng biết được sự thật từ miệng Khỉ Ốm, anh ta định ngăn lại Lâm Hổ lén nói cho Khỉ Ốm biết tin dữ để gã chuẩn bị tinh thần trước đã, nào ngờ sau nửa phút luống cuống chân tay luống cuống đột nhiên nói: "Chờ đã, chỉ bị châm kim chứ không bị dao cứa hay trúng đạn gì à?"
"Hả? Không có..."
"Thế thì không sao đâu." Khỉ Ốm thở phào, "Tây Tư Diên là người miễn dịch, anh dọa tôi sợ muốn chết..."
"Gì cơ?" Tuân Thiên trợn mắt há hốc mồm chỉ ra ngoài, vẻ mặt đó Tiêu Tê lúc đó đúng là bị dọa sắp chết, Khỉ Ốm chậc một tiếng nghĩ mà sợ: "Trước đây chúng tôi bày trò lừa Tiêu Tê, sau lại quên nói cho anh ta biết sự thật."
"... Các cậu xong rồi." Tuân Thiên biết rõ tính xấu không ăn thiệt của đội trưởng nhà mình, "Nghĩ xem nên bồi thường sao đi!"
"Cái đệch, bồi thường Sith cho anh ta còn không đủ à? Tôi còn chưa đưa ra thử thách của nhà mẹ đẻ đâu, cũng không nói xấu Tiêu Tê trước mặt Sith..." "Làm vậy sẽ chết càng thảm hơn thôi." "... Ờm, cũng đúng."
Lưu Huy giật giật ngón tay như sắp tỉnh lại, Tuân Thiên dò động mạch cổ Bạch Nga, tuy nhỏ nhưng vẫn lên xuống đều đặn, trên xe có dung dịch khử trùng, băng vải và bình dưỡng khí, anh ta đỡ người lên vai, vừa bắt chuyện vừa đỡ Lưu Huy với Khỉ Ốm, nói: "Lên xe dọn dẹp trước! Đám nghiên cứu viên kia cho đội trưởng xử lý."
Khỉ Ốm gật đầu quay người gọi Lâm Hổ, "Mèo Con! Đi thôi!" Mèo Con rùng mình, quay đầu do dự nói: "... Em ở lại chờ anh Tiêu Tê và anh Tây Tư Diên!"
Thật ra nó đợi ai không nói mọi người cũng biết, mắt Khỉ Ốm đỏ lên suýt nữa quăng Lưu Huy xuống đất quay vào căn cứ tìm người với Lâm Hổ, Tuân Thiên cũng bất lực thở dài: "Mặc dù cái kết cả nhà hạnh phúc nghe có hơi tục nhưng là người ai cũng muốn nghe chuyện vui."
"Đội trưởng Tuân đúng là phiền chết đi được, có thể không nói được không?" Khỉ Ốm chớp chớp viền mắt khô khốc, lúc này Lâm Hổ lại đột nhiên đứng lên như nghe được tiếng gì, nó vừa kinh vừa hỉ nhìn chằm chằm nơi cuối hành lang.