Băng vải và bông bẩn chậm rãi rơi trên mặt đất để lộ ra hai vết thương bị chém thành hình chữ thập, chỉ vừa chạm nhẹ máu lập tức tuôn ra.
Miệng vết thương dữ tợn thể hiện rõ ràng trước mắt tất cả mọi người hận ý của người đã khuất kia, chỉ tiếc không thương tổn được chỗ hiểm, chỉ có thể cầu mong vi khuẩn và virus có thể sớm ngày chiến thắng Ngô Tầm nếu không sau một tháng điều dưỡng gã có thể khỏe mạnh tiếp tục ăn tươi nuốt sống người khác.
"Hồ Điệp." Tựa hồ Ngô Tầm nhớ lại chuyện gì thú vị, gã vuốt ve bàn tay Hồ Điệp hăng hái hỏi: "Em có muốn trở thành người tiến hóa lần hai không?"
"Dạ?" Hồ Điệp hơi khom người thướt tha dựa lên bên vai còn lại của Ngô Tầm, từng hành động đều rất có vị đàn bà, "Sao lại hỏi cái này?"
"Em chỉ cần nói có hay không thôi!"
Mi mắt Hồ Điệp hướng về phía trước nhẹ chớp, che miệng cười nói: "Cái này à, ai mà không muốn chứ? Thế nhưng cũng phải có mạng mới muốn được, không phải ai cũng được may mắn như anh Tầm."
"Haha." Ngô Tầm cười một tiếng sâu xa không biết bên trong cất giấu hàm nghĩa gì.
Hồ Điệp biết gã cố ý thừa nước đục thả câu, cô ta muốn tiếp tục chủ đề này nhưng không biết bắt đầu từ đâu chỉ có thể oán trách vỗ một cái lên vai Ngô Tầm, "Đồ xấu xa, lại trêu em ~"
"Nước ấm." Đinh Nhất Kiệt cũng không ngẩng đầu, làm như không thấy cặp nam nữ đối diện đang mờ ám ve vãn nhau, y sát trùng tay bằng cồn rồi đeo găng tay cao su lên, Lâm Hổ khéo léo đáp lại nhìn quanh bốn phía nhưng không biết đi đâu tìm nước ấm.
Cũng may Hồ Điệp vô cùng thức thời chủ động hỏi: "Nước ấm à? Để tôi lấy cho ngài." Cô ta nở nụ cười dịu dàng với Ngô Tầm rồi đứng dậy tới cửa, bỗng nhiên cô ta quay sang giương giọng nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lông lẩm bẩm hát, "Anh Dương, anh vẫn uống Ngân Châm à?"
Dương Minh Hâm chậm rãi ngâm nga xong làn điệu trên môi, lúc này mới thong thả đáp lại: "Ừ... Lá trà để ở..." Gã suy nghĩ một chút, có vẻ cảm thấy không dễ hình dung lắm, "Tôi đi chung với cô."
Sau cái bàn Đinh Nhất Kiệt và Ngô Tầm không hẹn mà cùng ngước mắt lên vì câu nói này, người trước ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Dương Minh Hâm và Hồ Điệp giả vờ thờ ơ, người sau nguy hiểm nhướn đôi mày rậm, tay trái nắm chặt tiết lộ tâm trạng bất mãn của gã lúc này.
Đều là người tiến hóa lần hai, tuổi tác xấp xỉ, từng trải cũng tương đương nhưng dựa vào đâu mày được làm đội trưởng còn tao chỉ là một đội phó? Những suy nghĩ thế này rất dễ hiểu, Ngô Tầm nặng tâm đề phòng lại còn tính toán chi li càng nghĩ càng sâu.
Đinh Nhất Kiệt dùng miếng bông dính cồn i-ốt bôi lên rìa vết thương, máu khô đọng lại thành mảng dính lên trên da chỉ hơi dùng sức chà lau miệng vết thương lại rách ra, máu chảy dọc theo cánh tay nhanh chóng thấm hết vào miếng bông.
Lâm Mèo Con thấy động tác của thần y cứ sai sai, không phải cầm máu trước sẽ có tác dụng hơn là cứ lau không ngừng như vậy sao?
Nhưng rất nhanh tâm tư của nó lại bị nhiệm vụ trên người xâm chiếm nên không xen vào quá trình trị liệu của thần y, tóc mái quá dài chưa kịp cắt lòa xòa trước trán che khuất đôi mắt của Lâm Hổ, nó cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Ngô Tầm, đợi bất kỳ cơ hội nào khi đối phương thả lỏng.
Người đàn ông này ra vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng thực tế cơ bắp toàn thân chưa từng thả lỏng, trong cơ thể gã ẩn chứa sức mạnh vượt xa người thường của người tiến hóa lần hai.
Đinh Nhất Kiệt chà lau suốt năm phút đồng hồ, lau đến tận khi Lâm Hổ cũng xấu hổ hộ y, sau năm phút Hồ Điệp vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt vội vã mang nước nóng đến, đồng thời cũng mang lại một tin xấu.
"Anh Tầm, bãi đỗ xe cháy rồi."
"Cái gì?" Ngô Tầm nhíu chặt lông mày, tiếng chất vấn vang lên như sấm khiến ba người ngoài cửa sợ sệt đứng hết lên, người phụ nữ kia tiến lên một bước hỏi: "Sao lại cháy? Đến cùng có chuyện gì?"
"Không biết, anh Dương đi trước kiểm tra tình huống rồi." Hồ Điệp đặt chậu nước ấm và khăn mặt lên trên bàn, vẻ mặt cô ta hoảng loạn cắn cắn môi dưới, trông không giống đang diễn kịch, "Không biết là ai kích nổi, ôi ôi, thế này làm sao về được khu an toàn đây?"
"Đội trưởng, tôi đi xem." "Đội trưởng, tôi cũng đi!" Hai nam một nữ cùng lên tiếng, lông mày nhíu chặt của Ngô Tầm vẫn chưa giãn ra, vẻ mặt âm trầm không biết đang nghĩ gì, mấy giây sau Ngô Tầm gật đầu, "Đi đi... Bánh Trôi ở lại."
Bánh Trôi là biệt danh của người phụ nữ duy nhất, cô ta nghe Ngô Tầm sắp xếp lập tức vâng một tiếng không hề dị nghị quay lại chỗ ngồi của mình. Hồ Điệp nghe vậy nhanh chóng liếc mắt nhìn hai người đàn ông khác, động tác rất nhỏ nếu không nhìn chằm chằm sẽ không phát hiện ra được.
Năng lực nghiệp vụ của thần y rất cao, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, giết người phóng hỏa cướp đoạt làm xằng làm bậy y vẫn chìm đắm trong thế giới cao thượng tập trung chữa bệnh cứu người của mình, tận trung với cương vị công tác băng bó cho Ngô Tầm.
"Anh Tầm, có cần em đi cùng không..." "Cô đi làm gì, ga ra không có khả năng tự bốc cháy, bảo vệ đui hết rồi à? Nếu không giao được người ra chúng cũng không cần để lại!"
Đinh Nhất Kiệt vắt khăn mặt vừa nhúng nước, vắt khô còn ba phần thì đưa cho Lâm Hổ.
"Anh Tầm, có phải là đám người tấn công anh lúc trước không?" "Không thể nói không có khả năng này... Không ngờ giết một người còn có thể lôi ra đồng bọn của nó."
Lâm Hổ tiếp nhận khăn mặt, cẩn thận đi tới bên cạnh Ngô Tầm, nó vừa đụng vào cánh tay đối phương đã xuýt xoa một tiếng giận giữ hét lên: "Thằng quỷ con này làm sao thế hả, làm việc không biết nặng nhẹ gì à?"
"Xin lỗi!" Mèo Con sợ đến mức giơ hai tay lên không dám cử động nữa, nó nhờ vả nhìn về phía Đinh Nhất Kiệt, trong đôi mắt tròn trịa toàn là tủi thân và bối rối.
Ngô Tầm từ hôm qua đến hôm nay liên tục dính phải hai ba lần xui xẻo, gã đổ toàn bộ tức tối và phẫn nộ lên người một đứa bé chẳng liên quan, "Đi ra đi." Gã ném khăn mặt vào trong nước ấm, "Đinh Nhất Kiệt, cậu tới!"
Bên trong gian phòng không có người thứ hai lên tiếng, có vẻ Hồ Điệp cũng sợ tiếp xúc với Ngô Tầm nên lựa chọn ngậm chặt miệng, Đinh Nhất Kiệt thờ ơ một lần nữa vắt khăn mặt rồi đỡ vai Ngô Tầm.
Đúng lúc này dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, ánh lửa ngập trời chỉ chốc lát đã lan đến ngoài cửa sổ phòng VIP, tiếng ồn ào náo động bắt đầu vang lên, trong nháy mắt Hồ Điệp chạy đến bên cửa sổ phòng Ngô Tầm rồi kéo hết rèm lên.
Bánh Trôi nghiêm túc rút súng ra nép sát tường đến bên cửa sổ, ẩn nấp lén lút nhìn ra ngoài. Trên mặt đất bị nổ lõm một hố sâu, không ít đội viên mặt đầy máu nằm im lìm trên mặt đất sống chết không rõ.
Cô ta nhanh chóng tìm kiếm bốn phía, mấy giây sau tựa hồ tìm được mục tiêu liền mở cửa sổ ra một khe nhỏ, cánh tay cầm súng cũng vươn ra ngoài. Hồ Điệp hai, ba bước đi tới bên cạnh Bánh Trôi híp mắt nhìn đối tượng cô ta đang nhắm vào - là một người đàn ông mặc áo choàng dài màu trắng, mũ và khẩu trang che kín khuôn mặt, người đàn ông ôm hờ eo có vẻ dưới áo choàng còn có gì đó, thân hình cũng có vẻ hơi mập mạp.
Sự chú ý của mọi người đều đặt lên bức tường đã nổ tung, động tác của Bánh Trôi làm phân tán lòng cảnh giác của Ngô Tầm, Lâm Mèo Con lặng yên không một tiếng động tiến lên một bước, Đinh Nhất Kiệt đúng lúc nghiêng người giặt khăn mặt nhường chỗ cho nó.
Mảnh nam châm nhỏ nhẹ nhàng sượt qua, Ngô Tầm thấy trước mắt lóe lên, một sợi dây carbon bền chắc trong suốt đã quấn lên cổ gã, độ dài được thiết kế để dễ dàng che giấu nên không dễ phát lực, Lâm Mèo Con dùng hết sức lực toàn thân cắn răng kéo chặt dây, nó biết điểm yếu của mình nên cơ hội thắng được Ngô Tầm chỉ có ra tay bất ngờ.
"Hự.." Ngô Tầm chợt bị siết cổ, con mắt gã lập tức đỏ lên, ngón tay cào cào lên cổ, đôi mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm Lâm Mèo Con, sự âm độc và đe dọa khiến từ mũi chân đến từng sợi tóc của nó toát ra mồ hôi lạnh.
Nó dùn chút sức lực cuối cùng vốn tưởng có thể dồn Ngô Tầm vào chỗ chết đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay buông lỏng, Ngô Tầm thế mà giật đứt dây câu.
Trong đầu Lâm Mèo Con nổ tung, trống rỗng đình trệ, ngay sau đó là cảm giác tử vong đến gần khiến nó không thể nào thở nổi, cách đó không xa Bánh Trôi cũng chú ý tới dị thường bên này, cô ta chuyển nòng súng nhắm vào Lâm Hổ và Đinh Nhất Kiệt, Hồ Điệp lặng lẽ đứng phía sau, lưỡi dao giấu trong ống tay áo lặng lẽ lướt đến lòng bàn tay, cô không nói gì mà chỉ im lặng quan sát phán đoán hướng bay của lưỡi dao.
"Mày thực sự là..." Ngô Tầm chợt đứng lên, cánh tay bắp thịt cuồn cuộn vì phẫn nộ mà bắt đầu nhồi máu sưng lên, Lâm Mèo Con nhịn không được lui lại hai bước bị gã ép vào góc nhà, nhìn nắm tay giờ lên thật cao đang hướng về phía mình nó sợ hãi nhắm chặt hai mắt dùng tay che mặt.
Một tiếng trầm đục vang lên trên đỉnh đầu, đau đớn trong dự đoán cũng không truyền tới, Lâm Hổ ti hí mở mắt ra, chỉ thấy Đinh Nhất Kiệt đang chắn trước người mình, tay không đỡ lấy nắm đấm của Ngô Tầm.
"Trẻ con đùa tí làm gì căng." Giọng thần y bỗng sáng lên kèm theo nụ cười ở âm cuối, khác hẳn lúc trước nhưng lại rất quen thuộc, Mèo Con sửng sốt một giây, phút chốc nhận ra người này không phải là Đinh Nhất Kiệt!
Vậy nên hắn mới có thể cùng cái người tên là Tiểu Nghiêm gây ra động tĩnh lớn như vậy khi vào cửa, mục đích chính là để Hồ Điệp có lí do xuất hiện chứng minh cho thân phận "thần y" của hắn.
Ngô Tầm để ý một chuyện khác, gã là người dị năng sức mạnh tiến hóa lần hai, người có thể đỡ được một đấm dồn toàn lực của gã... Bánh Trôi bỗng cảm thấy phía sau mình có sát ý, cô ta theo bản năng né sang một bên, mũi dao khó khăn găm vào vai cô ta, sau đó cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, súng trên tay rơi xuống đất bị Hồ Điệp nhanh chóng đá xa.
Ánh mắt Ngô Tầm chuyển qua chiến trường bên đó rồi lập tức chuyển về, "Rốt cuộc mày là ai?"
Lâm Mèo Con trong lòng run sợ hai bước trốn vào trong góc nhà không để mình bị kéo vào trận đánh nhau sắp tới.
"Quỷ tới lấy mạng của mày." Thần y tháo khẩu trang xuống để lộ ra khuôn mặt của Tiêu Tê, trên khóe môi hắn là nụ cười chế nhạo, "Ngô Tầm, nhân lúc tao đang sốt thì giết tao luôn đi không tốt sao, hà tất phải từ bỏ cơ hội duy nhất như vậy?"
Lúc Tiêu Tê bị hành hạ đến chết Ngô Tầm không có mặt tại hiện trường, gã ra lệnh cho đội Viễn Tầm tìm cơ hội tra tấn Lâm Đông rồi mang hắn đi cho zombie ăn, lúc trước nghe người ra ngoài làm việc báo cáo xác nhận hắn đã tử vong, bây giờ gã nghĩ lại nhất định là bọn thủ hạ làm ăn tắc trách, lười biếng không ở lại nhìn tận mắt Lâm Đông bị zombie gặm sạch.
"Lâm Đông, tao có thể giết mày một lần thì cũng có thể giết mày lần thứ hai." Ngô Tầm khinh thường mặc lại áo, "Ngay cả khi mày có tiến hóa lần hai đi chăng nữa."
***
Trà Ngân Châm: Bạch Hào Ngân Châm (白毫银针) là một loại Bạch Trà có nguồn gốc từ tỉnh Phúc Kiến, được tạo ra vào năm 1796. Trà Bạch Hào Ngân Châm thuộc Thập Đại danh trà TQ có danh xưng "Mỹ nữ", "Trà Vương". Lá trà có bề ngoài thẳng dài đặc trưng, giống như cây kim (针-châm) có lông măng trắng muốt bao phủ bên ngoài, trắng bạc như tuyết. Để làm ra Trà Bạch Hào Ngân Châm, người ta phải sử dụng nguyên liệu trà lá tươi đều là búp non. Sau khi Bạch Hào Ngân Châm được chế biến thành trà, hình dáng thẳng như cây kim, lông măng trắng dày màu trắng bạc, trà thành phẩm có hình dáng như cây kim dài khoảng 3 cm, vì vậy mới có tên là Bạch Hào Ngân Châm.
Xem trên wordpress để có ảnh minh họa.