Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Cố Ninh trở về phòng, cô cởi huy hiệu trên ngực rồi cầm trong tay, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.

Thật ra, lúc Trang Thần yêu cầu cô tuyên thệ, trong nháy mắt cô quả thật có ý định thoái thác, nhưng khi đối diện với ba cặp mắt đang nhìn mình chăm chú, đặc biệt là ánh mắt của Quý Cửu Trạch. Tuy rằng đôi mắt ấy trông có vẻ vô cùng bình thản, nhưng không biết vì sao cô chợt nghĩ, nếu bản thân lựa chọn từ bỏ tại đây, có lẽ cô sẽ không thể an toàn bước ra khỏi cánh cửa đằng kia.

Sẽ tốt hơn nếu Cố Ninh không phải người coi trọng lời hứa, nhưng ở đây cô lại là người không dễ dàng hứa hẹn. Vì vây, một khi cô đồng ý, thì sẽ nhất định làm được.

Nếu họ muốn cô đến biên giới để mắt trùm buôn ma túy thì phải làm sao bây giờ?

Cố Ninh lăn qua lăn lại vài lần trên giường, kêu lên một tiếng rồi nằm thẳng trên giường.

Vào lúc tám giờ tối, Trang Thần mang theo laptop đến tìm Cố Ninh.

Trang Thần cười nói: “Lúc tuyên thệ ban nãy tôi quên nói cho cô về đãi ngộ của đội chúng ta.”

Cố Ninh đột nhiên lấy lại năng lượng và ngồi xếp bằng để nghe Trang Thần phổ cập kiến thức.

Mức lương cố định của đội 1 lữ đoàn Năm Sao là 8.000.

Nhưng nếu hoàn thành nhiệm vụ cấp S, ít nhất sẽ nhận được một ngàn vạn tiền thưởng.

“Đó là mức thù lao nếu chỉ có một người.” Trang Thần nhấn mạnh: “Mỗi lần làm nhiệm vụ cấp S theo tổ đội thì cần thống kê số lượng người rồi nộp báo cáo cho tổng bộ phê duyệt. Tất nhiên, cô có thể nhận được bao nhiêu tùy thuộc vào việc cô là người làm nhiệm vụ chính hay hậu cần. Năm trước, Dịch Thiếu Khanh nhận một nhiệm vụ cấp S nhưng tiền thù lao thì chỉ có 200 vạn. “

Phần thưởng cho các nhiệm vụ cấp A là 500 vạn.

Phần thưởng cho các nhiệm vụ cấp B là 100 vạn.

Hạng C chỉ 50 vạn.

Thấp nhất là hạng C, nếu thấp hơn nữa thì sẽ không cần thiết phải nhờ tới đội ngũ Năm Sao.

Trang Thần cho biết: “Năm ngoái, nhóm của chúng tôi đã nhận được tổng cộng ba đơn đặt hàng. Hai đơn S và một đơn hàng cấp A. Quý Cửu Trạch và Dịch Thiếu Khanh mỗi người nhận một đơn hàng cấp S, tôi đã tự mình nhận một đơn hàng cấp A, Ân Tang không đủ sức hoàn thành đơn hàng cấp A, lại không muốn nhận đơn B, nên số lượng đơn hàng đã hoàn thành là không.” Trang Thần nhìn chằm chằm vào Cố Ninh một lúc lâu, sau đó nói,” Nếu cô muốn, cô có thể nhận một số đơn đặt hàng tư nhân trước. “

Cố Ninh hỏi “Đơn hàng tư nhân là gì?”

“Lữ đoàn Năm Sao là một tổ chức có cơ cấu giống như lính đánh thuê, nên có thể nhận một số đơn ở bên ngoài. Nhân tiện, chính là món đồ cổ lần trước của cô, thực ra nó là một cặp bát gốm thời Bắc Tống, chiếc còn lại được chụp bởi người mua vào năm 2012. Nó được hộ tống bởi đội 2, họ được trả thù lao 500 vạn để bảo vệ nó. So với đơn hàng của đội ngũ, nhiệm vụ riêng lẻ tương đương với việc rủi ro thấp nhưng phần thưởng cao, và nhiệm vụ riêng lẻ thì không có điểm, nó chỉ là dùng để kiếm tiền. Và cô phải trả tiền mua tất cả các thiết bị cần thiết trong các đơn hàng riêng, tất nhiên cô có thể yêu cầu người đăng nhiệm vụ trả tiền, nhưng trụ sở sẽ không chịu trách nhiệm đảm bảo. Mặt khác trụ sở sẽ lấy 10% thù lao cho các đơn đặt hàng riêng mà cô nhận được.”

Trong khi nói chuyện, cô ấy nhìn chằm chằm vào laptop trên tay rồi nhập một chuỗi địa chỉ trang web vào máy, giao diện của trang web mà cô ấy mở ra rất đơn giản, không hề có nét cầu kỳ, hoa mỹ nào.

“Cô nhìn vào chỗ này, màu đỏ là nhiệm vụ chưa được tiếp nhận. Màu đen là nhiệm vụ đã được làm.”

Cố Ninh nhìn nghiêm túc vào laptop, có ít nhất hàng trăm nhiệm vụ màu đỏ.

Trang Thần tiếp tục: “Khi không có nhiệm vụ mà cô rảnh rỗi, hay thiếu tiền…” Trang Thần dừng lại, nhớ lại chiếc bình hoa của Cố Ninh rồi nói tiếp: “Cô cũng không thiếu tiền, vậy cô có thể tiếp nhận những đơn hàng tư nhân này như một cơ hội để tích lũy thêm kinh nghiệm. Nhưng tôi nghĩ là Quý Cửu Trạch sẽ sắp xếp công việc cho cô sớm thôi.” Cô ấy nhìn Cố Ninh với ánh mắt thương tiếc rồi nói: “Cô là học trò đầu tiên của anh ấy và hẳn cũng là học trò duy nhất. Với tính cách của Quý Cửu Trạch, khẳng định sẽ huấn luyện cô một cách nghiêm khắc. Cô cứ chuẩn bị tinh thần đi.”

Đầu óc của Cố Ninh lúc này toàn là tiền và tiền, mặc dù đã có bình hoa giá trị liên thành nên hiện tại cô cũng không vội hành động, nhưng nghĩ đến phần thưởng khi làm nhiệm vụ, Cố Ninh lại không nhịn được muốn cười.

Cô không để ý đến mấy lời mà Trang Thần đã nói.

Kết quả là ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, khi Quý Cửu Trạch bước xuống cầu thang, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám mùa thu vô cùng đẹp mắt. Cố Ninh chủ động hỏi: “Đội trưởng, anh muốn đi ra ngoài à?” Chỉ cần anh ra ngoài, cô có thể tự do! Sau khi tiếp xúc với sức mạnh áp đảo của anh một thời gian, lâu dần trong đầu cô xuất hiện suy nghĩ mệt mỏi.

Quý Cửu Trạch ừ một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm sữa đậu nành trên tay cô hỏi: “Cô uống xong chưa?”

Cố Ninh nói “Đã xong.”

“Vậy thì đi thôi.”

“Hả???”

Vì vậy, nửa giờ sau, Cố Ninh lên máy bay đến Bình Trạch.

“Chúng ta sẽ đi đâu vậy đội trưởng?”

“Bình Trạch.”

“… Tôi không mang theo gì cả, cũng không mang theo tiền.”

“Tôi có.”

“… Chúng ta đến đó để làm gì vậy?”

“Đánh nhau.”

“???”

Quý Cửu Trạch không cho Cố Ninh quá nhiều cơ hội hỏi han, sau khi chỉnh lại chỗ ngồi, anh lấy từ trong túi áo ra hai cái bịt mắt, đưa cho Cố Ninh một cái, rồi tự mình bịt mắt lại, bắt đầu ngủ.

Cố Ninh cầm lấy bịt mắt, nhìn anh bắt đầu nghỉ ngơi, cô có chút không phản ứng kịp, sau đó liền lẳng lặng đeo khăn bịt mắt, nằm lại bắt đầu ngủ say.

Từ khi có không gian, thân thể Cố Ninh giống như có công tắc, nếu không muốn ngủ, cô có thể giữ vững trạng thái tỉnh táo suốt ba ngày ba đêm. Nhưng nếu bật chế độ ngủ, sau khi cô nhắm mắt lại sẽ lập tức chìm vào giấc ngủ.

Cố Ninh đã ngủ hai tiếng đồng hồ, khi tỉnh dậy, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô đang ngồi cùng hàng ghế với Quý Cửu Trạch. Cô ngồi ở phía bên trong, lúc ngủ rõ ràng cô đã dựa vào phía bên phải, nhưng hiện tại đầu cô lại dựa vào bên trái, bên mặt dựa gần vào vải dệt mềm mại có cảm giác vô cùng thoải mái… Cô vậy mà dựa vào người Quý Cửu Trạch ngủ sao?! Sau đó Cố Ninh nghe thấy âm thanh lật trang, anh ta đã tỉnh và đang đọc sách, hình như vì sợ đánh thức Cố Ninh nên anh dùng tay kia lật trang, Cố Ninh khó có thể cảm nhận được sự dịch chuyển của cơ thể anh khi lật sách… Ngay khi Cố Ninh định giả vờ quay sang bên phải thì giọng nói không mặn không nhạt của Quý Cửu Trạch vang lên vang lên: “Gần đến nơi rồi.”

Rõ ràng là anh biết mình đã tỉnh.

Cố Ninh sững người một lúc, sau đó lẳng lặng ngồi dậy, lẳng lặng tháo khăn bịt mắt trả lại cho anh.

“Xin chào, làm ơn cho tôi một cốc nước ấm.” Quý Cửu Trạch nói với nữ tiếp viên hàng không.

“Được rồi, xin chờ một chút.” Cô tiếp viên hàng không nhẹ nhàng nói với một nụ cười rất tươi trên khuôn mặt xinh đẹp.

Một lúc sau, cô ấy bưng một cốc nước ấm tới: “Tiên sinh, nước ấm của ngài.”

“Cám ơn.” Quý Cửu Trạch cầm lấy cốc nước đưa cho Cố Ninh bên cạnh.

“A, cám ơn.” Cố Ninh vội vàng nhận lấy, sau đó nhấp một ngụm.

Cố Ninh vừa lên xe đã đeo khăn bịt mắt nên Triệu Lâm không nhìn rõ bộ dạng của cô. Nói chung người ngồi trong khoang hạng nhất này đều tương đối khá giả. Sau khi Triệu Lâm tốt nghiệp đại học, cô ta đã chọn công việc tiếp viên hàng không, thật vất vả mới được làm việc ở khoang hạng nhất, có thể nói làm việc ở đây thực ra là có mục đích riêng. Từ trước khi máy bay cất cánh, cô ta đã nhìn thấy Quý Cửu Trạch, dù anh đeo bịt mắt nhưng cô ta vẫn có thể nhìn ra được góc cạnh rõ ràng trên gương mặt anh. Hơn nữa, quần áo trên người anh, vừa nhìn đã biết là không phải hàng rẻ tiên, kết hợp với quần tây và giày da. Triệu Lâm càng nhìn càng thấy rung động, trong lòng liền cảm thấy bản thân cần phải nắm lấy cơ hội này. Tiếp đấy cô ta theo bản liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh anh, cô gái đang đeo miếng che mắt màu đen “cùng kiểu” với người đàn ông. Hai người này đi cùng nhau. Cô ta bắt đầu suy nghĩ về làm cách nào để thu hút sự chú ý của Quý Cửu Trạch, tốt nhất là để lại thông tin liên lạc thì anh đã tỉnh dậy.

Khi nhìn thấy anh tháo khăn bịt mắt ra, Triệu Lâm không kìm được vui mừng, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào.

“Xin chào, làm ơn cho tôi một ly nước ấm. Cảm ơn.”

Lịch sự quá!

Sau khi Triệu Lâm đưa nước ấm cho Quý Cửu Trạch, cô phát hiện người phụ nữ ngồi bên cạnh đang gục đầu vào vai anh! Vị trí của cô ta rộng như vậy, nhưng lại nhất định dựa vào anh, có lẽ cô ta đang giả bộ ngủ. Triệu Lâm nghĩ thầm, khi nhìn thấy Quý Cửu Trạch hơi nhíu mày, trong lòng càng thêm vững vàng, nên nhẹ giọng hỏi: “Thưa ngài, có cần tôi nhắc nhở cô gái bên cạnh không? “

Quý Cửu Trạch sững sờ một chút, liếc cô ta một cái, nói: “Không cần.”

Triệu Lâm sửng sốt, sau đó liền nghĩ người này đúng là người đàn ông thân sĩ hiếm thấy.

Nụ cười của cô ta trở nên ngọt ngào hơn, cô ta hơi cúi xuống, lộ ra đường cung đẹp nhất trên cơ thể, ánh mắt có chút khích lệ: “Ngài còn cần gì nữa không?”

“Không cần nữa. Cám ơn.” Quý Cửu Trạch lạnh lùng nói, không thèm liếc nhìn bộ dáng yêu kiều mà cô ta bày ra, sau đó anh cầm quyển tạp chí trước mặt lên, đặt lên đùi tiếp tục đọc.

Triệu Lâm khẽ cười, rồi nói: “Được rồi, nếu cần thì hãy gọi cho tôi.” Sau đó cô ta đứng dậy lui ra lối đi phía sau.

Cho đến khi anh ấy gọi lại một giờ sau đó.

Cô gái ngồi bên cạnh anh ta đã tỉnh rồi, từ hướng này cô ta chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, làn da của cô rất trắng, nhưng có chút ốm yếu, trông còn rất trẻ, khoảng hai mươi mốt tuổi. Nhưng lạ thay, cô trông rất quen.

Sau đó cô ta nhìn thấy Quý Cửu Trạch lấy nước từ tay mình và đưa cho cô gái bên cạnh một cách rất tự nhiên, họ thực sự quen nhau?

Cô gái dường như chưa tỉnh ngủ, tựa hồ có chút mờ mịt quay đầu nhìn sang, Triệu Lâm sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, cô ta cảm thấy cô ấy rất giống một người, nhưng là ai? Sao cô ta không nhớ ra được?

Sau khi Cố Ninh uống mấy ngụm nước, cô càm nhận được ánh mắt mãnh liệt, cô quay đầu nhìn sang, thấy nữ tiếp viên hàng không đang cau mày nhìn mình, cả hai người đều sửng sốt.

Triệu Lâm hỏi với một chút do dự và hoài nghi: “Cố Ninh?”

Cố Ninh cũng nhận ra Triệu Lâm vào lúc này, đó là bạn cùng lớp của cô thời đại học.

“Trời ạ…” Triệu Lâm che miệng không tin: “Làm sao mà cậu lại biến thành thế này?” Vừa nói xong, cô ta liền cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng bắn tới, ánh mắt đó là của Quý Cửu Trạch. Triệu Lâm nghĩ chính sự ồn ào của cô khiến anh không vui, nên nhanh chóng kiềm chế vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nói với Cố Ninh: “Cố Ninh, cậu trở về lúc nào? Không phải nói cậu mất tích sao? Lúc đó các bạn trong lớp đều tìm kiếm cậu, tại sao cậu không liên lạc với bọn tớ khi trở về?”

Thành thật mà nói, trong bốn năm đại học của Cố Ninh, ngoài việc theo chân Lục Gia Tử, cô hoàn toàn không quan tâm đến những mối quan hệ khác xung quanh, cô luôn ở nhà, không có bạn bè thân thiết. Lúc cô mới nhập học, có tham gia một câu lạc bộ vì mới lạ, ba tháng sau thì bị đuổi vì vắng mặt quá nhiều. Trường đại học thường là một vòng tròn nhỏ của xã hội, nhưng Cố Ninh lại ở bên ngoài vòng tròn này, vì vậy cô không có tình bạn sâu sắc với bất kỳ ai.

Mà sau khi cô trở về, điều phiền phức nhất là có người hỏi cô về việc mất tích, vì vậy ngoại trừ việc ba mẹ cô đã thông báo cho người thân của cô và Lục Gia Tử thì những việc còn lại cô không hề hay biết, cô đặc biệt dặn ba không được đem chuyện của cô cho ai biết.

Thật không ngờ, lại gặp những người bạn học đại học ở đây. Triệu Lâm này cũng là một nhân vật trong lớp thời đại học, trong lớp sẽ luôn có một hoặc hai người là nòng cốt của cả lớp, cô ấy là một trong số họ. Hầu hết các hoạt động của lớp đều do cô ấy tổ chức. Cô vẫn còn nhớ Triệu Lâm từng nói rằng tham vọng trong tương lai của cô là trở thành một giáo viên…

Cố Ninh cười nói: “Gần đây mình bận quá nên không quan tâm.”

Triệu Lâm tức giận nói: “Thật là, cậu làm cho mọi người lo lắng cho cậu lâu như vậy! Dù bận thế nào cũng nên gọi điện thoại chứ!” Nói xong, cô ta không còn chào hỏi nữa mà sốt ruột hỏi: “Thế nào. Cậu đang làm gì vậy? Bây giờ đi đâu đấy?” Đôi mắt cô ta nhìn Quý Cửu Trạch, sau đó ngập ngừng hỏi:” Đây là ai? “

Cố Ninh nói gần như không cần suy nghĩ, “Ông chủ của tôi.”

Quý Cửu Trạch ngước nhìn cô ấy và không nói gì.

Đôi mắt Triệu Lâm lập tức sáng lên, cô sốt sắng nói: “Cố Ninh, để lại số điện thoại đi, hôm khác chúng ta có thời gian tụ tập với nhóm bạn học.”

Cố Ninh cười và nói: “Tôi xin lỗi, tôi không mang theo điện thoại mới. Nếu không thì tôi gọi cho cô sau nhé.”

Triệu Lâm không biết những điều Cố Ninh nói có đúng hay không, vì vậy cô chỉ có thể nói: “Vậy nhất định phải gọi cho tớ đấy!”

Ở lại đây cũng vô ích, nếu nói nhiều có lẽ sẽ khiến anh ta bực bội với chính mình, vì vậy cô ta mỉm cười gật đầu với anh rồi quay trở lại vị trí của mình, nhưng cô không thể không nghĩ rằng Cố Ninh thật may mắn. Có thể đi du lịch với một ông chủ như vậy thật tuyệt, màu tóc của Cố Ninh nhuộm thành như vậy cũng rất đẹp.

Cố Ninh không biết trong lòng người bạn này có bao nhiêu xoắn xuýt mà chỉ nghĩ tiễn cô ta đi, cô mới an tâm được một chút, cô cũng không định gọi điện thoại, hiện tại cô đã đủ bận rồi, cô thật sự không có thời gian rảnh rỗi. Đối phó với những người mà cô ấy không hề có mối quan hệ nào.

Khi xuống máy bay, Triệu Lâm còn nói thêm vài câu với Cố Ninh.

Quý Cửu Trạch đã bước ra ngoài trước, nhìn đồng hồ, sau đó giữa lông mày lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn, nói với Cố Ninh, “Thư ký Cố, cô sắp muộn rồi.”

Cố Ninh sững sờ một lúc mới phản ứng kịp, nín cười, giả bộ áy náy nói: “Vâng thưa ông chủ!” Sau đó cười xin lỗi với Triệu Lâm, nhanh chóng xuống xe không quay đầu nhìn lại.

“Cảm ơn đội trưởng.” Cố Ninh chân thành cảm ơn anh.

Quý Cửu Trạch nói: “Vậy mời anh đi ăn tối.”

Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó tự tin nói: “Đội trưởng, anh quên rồi sao? Tôi không mang theo tiền.”

Buổi trưa, Quý Cửu Trạch đưa Cố Ninh đến một nhà hàng cổ kính của Trung Quốc, không gian rất yên tĩnh, trong đó không có tiền sảnh, tất cả đều là phòng đơn được ngăn cách bằng bình phong.

Các món ăn rất tinh xảo, ngay cả chén đĩa rất đặc biệt, thậm chí đôi đũa còn là đồ bằng bạc.

Quý Cửu Trạch thích đồ ngọt, Cố Ninh thích đồ cay, vì vậy một nửa món anh gọi là món ngọt, một nửa là món cay, sau đó lại gọi thêm hai đĩa cải thìa. Nhà bếp có lẽ chưa bao giờ thấy kiểu gọi món như vậy như vậy bao giờ.

Sau khi Quý Cửu Trạch gắp một ngụm sườn chua ngọt, đột nhiên nói: “Sườn chua ngọt lần trước em làm rất ngon.”

Cố Ninh đột nhiên hiểu ra: “… Vậy lần sau có thời gian tôi sẽ nấu cho anh ăn?”

Quý Cửu Trạch hài lòng liếc nhìn Cố Ninh, may mắn là học trò mà anh nhận vào không phải người ngu ngốc.

Lúc ăn hai người rất ít khi nói chuyện, ăn uống rất chăm chú, Quý Cửu Trạch ăn nhiều rau hơn và chỉ ăn một bát cơm. Cố Ninh ăn liên tiếp ba bát cơm, chỉ cần đĩa có thịt, bọn họ đều ăn hết, chỉ để lại mấy món phụ.

Khi ăn xong, người phục vụ mỉm cười báo số tiền, Cố Ninh nhìn thẳng về phía trước.

“Tuy rằng ngon nhưng đắt quá.” Cố Ninh lẩm bẩm nói, lúc đi ra ngoài, cô cố ý nhìn lại tấm bảng trên cửa, âm thầm đem cửa hàng này nhớ trong lòng, lôi vào danh sách đen. Cô quay sang nhìn Quý Cửu Trạch một lần nữa, cô cảm nhận sâu sắc thế nào là giàu có và tiêu tiền tùy hứng.

Một nhiệm vụ cấp S tiêu tốn hàng chục triệu nhưng một bữa ăn cho hai người có giá hơn 5000, quá đắt.

Hơn 5000, cô có thể mua bao nhiêu vật tư cho thế giới bên kia?!

Cố Ninh đột nhiên cảm thấy sửng sốt, chợt nhớ tới Quý Cửu Trạch đã bắt đầu nói với cô rằng anh muốn cô chiêu đãi bữa tối, sẽ không phải là muốn đến những nhà hàng giống thế này chứ? Cố Ninh bây giờ có thể coi là có một khoản để dành nhỏ, nhưng tiêu 5000 tệ cho một bữa ăn tương đương với việc rút máu của cô, nếu đổi thành vật tư, có thể chất thành núi đấy!

Cố Ninh trong lòng đã có dự định, lập tức đi nhanh hơn hai bước, đến bên cạnh Quý Cửu Trạch, nói: “Đội trưởng. Cái kia… anh nghĩ đồ ăn tôi làm có thực sự ngon không? Nếu không, tôi sẽ mời anh ăn cơm tôi nấu nhé? “

Quý Cửu Trạch liếc cô một cái, sau đó nói: “Em thiếu tiền à?”

Cố Ninh cười chế nhạo hai lần: “Một chút.”

Quý Cửu Trạch dừng lại, sau đó chậm rãi nói: “Tôi nghe Trang Thần nói em có một bình hoa cổ mà?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK