Trang Thần cũng chỉ thấy được một cái bóng xanh vụt tới sau gốc cây, ba phát súng bắn ra toàn bộ không trúng mục tiêu, từ tốc độ hay phản ứng đều vô cùng nhanh. Cô nhìn thấy cũng khẽ nhướng mày: “Phản ứng rất tốt!”
Sau khi trốn vào đằng sau gốc cây, Cố Ninh nhanh nhẹn như mèo hướng tới những nơi có cây cối rậm rạp mà trốn vào, nửa điểm cũng không dám dừng lại.
Trang Thần hướng súng về phía bóng dáng đang di chuyển của Cố Ninh mà bắn mấy phát. Nhưng Cố Ninh cứ thoắt ẩn thoắt hiện sau đám cây cối, vô cùng nhanh nhẹn mà tránh né như thể có mắt ở sau lưng vậy. Trang Thần bắn liên tục mấy phát súng đều không bắn trúng Cố Ninh. Mà khẩu súng đặc chế này bị hạn chế tầm bắn, khoảng cách từ 50 mét trở lên thì bộ phận cảm ứng sẽ không hoạt động được nữa. Cố Ninh sau khi chạy được hơn trăm mét thì không tiếp tục che giấu thân mình nữa, cô tung hết sức để chạy trốn và dần biến mất sau những bóng cây.
Trang Thần có chút kinh ngạc, khóe miệng khẽ cong lên thích thú: “Xem ra hạt giống năm nay có chút thú vị.”
Người đàn ông mặc đồ ngụy trang còn lại cũng gật đầu: “Phản ứng cùng tốc độ thực không tồi nha. Hơn nữa sức phán đoán đối với nguy hiểm cũng rất mạnh.” Dừng một chút lại cười nói: “Lá gan cũng rất lớn.” Đây là đang nói đến việc Cố Ninh cư nhiên dám theo đuôi bọn họ.
Trang Thần quay người, hướng người đàn ông mặc đồ rằn ri vẫn đang im lặng hỏi: “Đội trưởng, anh cảm thấy thế nào?”
ĐộI trưởng nhìn vị trí vừa rồi phát hiện ra Cố Ninh, nói: “Kỹ năng ẩn nấp không đủ tiêu chuẩn.”
Người đàn ông nói: “Cửu Trạch, anh đây là mang tiêu chuẩn của chúng ta ra đánh giá người mới đấy à. Người mới mà đã đạt được trình độ như này đã rất tốt rồi. Người vừa rồi bất luận là tốc độ phản ứng hay sức phán đoán đều là thượng đẳng. Người có thể né được súng của Trang Thần cũng không có mấy ai đâu.”
Trang Thần hừ một tiếng: “Một phát súng vừa nãy, ngay cả Ân Tang cũng không tránh được.”
Ân Tang nghe vậy thì chau mày, nhưng không phản bác gì.
Cố Ninh cũng không biết mấy người Trang Thần đang đánh giá mình, cô nhanh chân chạy như điên, sau khi xác định bọn họ không có đuổi theo mới dần dần thả chậm bước chân, hướng ánh mắt ra xung quanh dò xét tình hình.
Cố Ninh nâng tay lên nhìn thoáng qua mặt đồng hồ, thời gian còn lại hai giờ. Cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy, nhưng hiện tại đã tạm thời thoát hiểm, chỉ có thể mong vận khí của ba người Trương Tiểu Bạch tốt một chút, không cần đụng độ chính diện với mấy người Lữ đoàn Năm Sao.
Quý Cửu Trạch là người đầu tiên phát hiện không thấy bóng dáng Ân Tang đâu.
Trang Thần cau mày nói: “Tôi biết ngay mang theo cô ta tới đây là phiền phức mà. Nhất định là đi tìm người ban nãy rồi.”
Người còn lại cũng không kiên nhẫn nói: “Mặc kệ cô ấy đi. Chúng ta đi tìm ba người kia đi.”
Mà giống như Trang Thần đoán, Ân Tang lúc này đang tăng tốc đuổi theo hướng lúc nãy Cố Ninh biến mất, thỉnh thoảng cô dừng lại kiểm tra các dấu vết còn lưu lại trên mặt đất để xem hướng đi của Cô Ninh và tiếp tục đuổi theo. Sau khi nghe Trang Thần đánh giá về Cố Ninh, đặc biệt là câu nói một súng kia Cố Ninh – người mới còn tránh được nhưng cô thì không, Ân Tang thấy đây chính là xem thường cô. Dám khiêu khích cô, cô liền đem người kia xử lý, để xem Trang Thần còn có thể trào phúng cô nữa hay không.
Cố Ninh cho rằng chính mình đã tạm thời thoát khỏi khu vực nguy hiểm, quyết định vòng một vòng tránh mấy người của Lữ đoàn Năm Sao mà tới chỗ ba người Trương Tiểu Bạch trước, lại không biết Ân Tang tự tiện rời khỏi đội ngũ đang trên đường đuổi về phía này.
Ân Tang một đường theo tung tích Cố Ninh để lại, đuổi tới một thân cây thì mất dấu. Cô ngồi xổm xuống cẩn thận thăm dò dấu vết bốn phía, sắc mặt dần dần ngưng trọng, người kia không có khả năng tự dưng biến mất. Hmm? Bụi cỏ dưới gốc cây kia có cái gì đó… súng?!
Chuông cảnh báo trong lòng Ân Tang kêu vang, cô đột nhiên ngẩng đầu lên! Trước mắt chỉ thấy một cái bóng màu xanh từ phía trên rơi xuống rồi lao thẳng về phía cô. Ân Tang bị bất ngờ nên căn bản không kịp phản ứng, cô bị người kia ôm lăn trên mặt đất hai vòng rồi bị đè chặt trên mặt đất, súng trong tay cũng sắp bị người ta đoạt đi! Mắt Ân Tang vô cùng lạnh lẽo, một chân tránh thoát được ra ngoài, tung lên đá thẳng vào hông người kia. Một đá này Ân Tang đã dùng bảy phần lực, người nọ cũng chỉ kêu lên một tiếng, hoàn toàn không bị đá ngã mà vẫn gắt gao khống chế tay của cô.
Sau khi Cố Ninh nhận ra có người đuổi theo, vì thời gian cấp bách nên đành đem súng đặc chế vứt vào trong bụi cỏ dưới tàng cây, còn bản thân thì leo lên trên ẩn mình sau tán lá chờ đợi. Ai ngờ người đuổi theo phía sau là Ân Tang! Cố Ninh đã thấy qua thân thủ của Ân Tang, nếu đơn phương độc mã chiến đấu thì cô tuyệt đối không phải đối thủ. Vốn dĩ Cố Ninh nghĩ chờ Ân Tang rời đi rồi sẽ xuống dưới, ai biết được tự nhiên khẩu súng giấu trong bụi cỏ lại bị phát hiện nên Cố Ninh lúc này buộc phải hiện thân, tiên hạ thủ vi cường*.
* Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.
Cố Ninh lúc này hông đã dính một đạp rất mạnh, cô cảm thấy chỗ bị đạp nóng rát đau đớn vô cùng. Ban đầu cô còn muốn lưu tình, không muốn làm cho Ân Tang bị thương, lại không nghĩ rằng đối phương tung một chân này đều dùng đền bảy phần sức mạnh. Bị đau đớn kích thích, Cố Ninh hoàn toàn không còn muốn lưu thủ nữa, ăn miếng trả miếng, đầu đang dùng năm phần lực lượng cô lập tức sử dụng hết sức mình ghìm chặt tay Ân Tang lại!
Trong nháy mắt Ân Tang cảm thấy lực kìm giữ cổ tay mình tăng lên, sức lực như thể muốn đem cổ tay cô vặn gãy! Hai tay hoàn toàn không thể thoát ra để hành động được. Cố Ninh thấy vậy đem súng đoạt đi. Súng vừa rời tay, Ân Tang lập lập tức hoảng hốt, chân dài nhấc lên đá qua. Một đá này làm cây súng bay ra ngoài, rơi xuống bụi cỏ cách đó 3 mét.
Cố Ninh bất chấp áp chế Ân Tang, vội vàng vùng dậy đi nhặt lại súng của mình giấu dưới bụi cỏ, muốn ở cơ hội khó có được này bắn hạ Ân Tang.
Động tác của Ân Tang so với Cố Ninh càng nhanh hơn! Động tác cô tata nhanh nhẹn từ trên mặt đất bò lên, trực tiếp hạ thấp người chân quét thành một đường vòng cung xinh đẹp, thẳng tới chân Cố Ninh! Cố Ninh tránh không kịp, cẳng chân cô có cảm giác như bị một thanh côn sắt đập trúng, quá đau đớn, cả cơ thể cô ‘phanh’ một tiếng ngã nhào xuống đất. Mắt thấy Ân Tang hướng tới khẩu súng chạy tới, Cố Ninh bất chấp nhịn đau đứng lên, nhào người về phía Ân Tang! Cả người đập thật mạnh lên mặt đất, nhưng đôi tay lại thành công túm chặt lấy cẳng chân Ân Tang! Cô khẽ quát một tiếng, trực tiếp đem Ân Tang kéo ngã! Ân Tang ngã nhào xuống đất, cằm tiếp xúc mạnh với bùn đất ở dưới, cằm truyền một trận đau nhức, trong khoang miệng ngay lập tức toàn là mùi tanh của máu. Lửa giận trong lòng Ân Tang bốc lên ngùn ngụt, ánh mắt tràn ngập sát khí! Quả thực bây giờ cô ta tức đến mức muốn giết người! Đôi tay đang chống trên mặt đất dùng sức, cả người nhanh chóng trở mình! Cái người đang túm chặt chân cô ta cũng bị trực tiếp hất bùn đất vào mặt!
Hai chân Ân Tang vừa thoát được khỏi kìm kẹp, liền dùng hết sức giẫm xuống. Chiêu này vô cùng độc ác, chân Ân Tang không giữ lại một chút sức lực nào giẫm thẳng xuống đầu vai đối phương. Cố Ninh chỉ cảm thấy đầu vai bị tác động một lực rất mạnh, sau đó cô đã bị đá văng ra cách đó xa 2 mét! Khuôn mặt cô vốn đã hướng xuống, còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì bị đá văng. Bên dưới đất đá cọ sát làm cô cảm thấy từng trận đau đớn, không biết có bị hủy dung hay không nữa. Bàn tay cũng cọ sát trên mặt đất nên nóng rát đau đớn! Chiêu vừa rồi của Ân Tang chắc chắn là muốn giết chết đối thủ! Cả người chỗ nào cũng đau như vừa bị xe cán qua, hoàn toàn khơi lên sự tàn nhẫn mà Cố Ninh vẫn luôn khắc chế.
Nếu nói ban đầu Cố Ninh vẫn nương tay vì sau này dù gì trong khoảng thời gian tới hai người cũng sẽ hoạt động cùng một chỗ với nhau nên cần tránh tổn thương hòa khí. Thì bây giờ, trong đầu Cố Ninh chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, hòa khí cái rắm! Tôi liều mạng với cô!
Cố Ninh gầm lên một tiếng, nhanh chóng đứng dậy rồi lại hướng về phía Ân Tang mà nhào tới!
Một tiếng gầm này vang lên lại làm Ân Tang có chút sửng sốt, trong lòng lúc này mới ý thức được, đốI phương lại là nữ?!
Cũng chính thời điểm Ân Tang đang ngây người, Cố Ninh lại lần nữa nhào lên!
Ân Tang đối với người như kẹo mạch nha cứ dây dưa mãi không thôi này vô cùng tức giận, trở tay túm lấy quần áo đối phương, sau đó một cái cúi người muốn đem đối phương quật ngã! Hai chân Cố Ninh vòng lại gắt gao quặp chặt vòng eo mảnh khảnh của Ân Tang, đôi tay cũng nhanh chóng hướng tới cổ của đối phương tấn công tới! Siết chặt Ân Tang.
Ân Tang không thế ném được Cố Ninh xuống, ngược lại còn bị thít chặt cổ đến mức hít thở không thông, vội vàng đứng dậy cả người lảo đảo, sau đó nghiêng người đổ thẳng về đằng sau! Phía sau lưng Cố Ninh va thật mạnh vào mặt đất, cơ hồ nghe được cả tiếng xương sống lưng vỡ vụn, nhưng vẫn cắn răng không buông tay. Lúc này Cố Ninh đã hoàn toàn quên mất sự thật rằng chính mình đánh không lại Ân Tang. Cô bám chặt lấy Ân Tang như đang phát tiết hết tức giận trong lòng, khiến Ân Tang dù dùng bao nhiêu sức mạnh cũng không thể lôi cô ra khỏi lưng mình. Cố Ninh hạ quyết tâm để đối phương đã bực bội sẽ càng thêm bực bội!
Mà Ân Tang lúc này cũng rất bất lực, có chết cô cũng không thể tưởng được mình sẽ lật thuyền trong mương, cư nhiên bị một đứa con gái làm cho chật vật đến như vậy!!! Ân Tang phẫn nộ, quả thực muốn phát điên!
Nhưng mà bất luận cô ta dùng biện pháp gì cũng không thể khiến đối phương buông tay ra. Ân Tang cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông tay!”
Cố Ninh ngay lập tức trả lại hai chữ: “Không bỏ!”
Hai người cứ như vậy giằng co không biết qua bao lâu, thẳng đến khi cả người Ân Tang đều bắt đầu cảm thấy đau đớn vẫn không kết thúc. Đương nhiên, nếu Ân Tang biết chuyện sắp xảy ra tiếp theo, thì chắc chắn cô ta đều vô cùng tình nguyện duy trì tư thế như này thêm một thời gian nữa.
Lúc Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh và Quý Cửu Trạch từ phía sau một cây đại thụ tiến tới hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt doạ cho khiếp sợ không nóii thành tiếng.
Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Ân Tang chật vật như vậy. Ân Tang đang bị một người từ sau lưng gắt gao ôm lấy, đôi chân người kia như một gọng kìm khóa chặt phần hông, cổ thì bị một bàn tay gắt gao siết lấy, mà đuôi tóc màu đen của Ân Tang cũng bị người kia nắm chặt, trên còn cằm dính bùn đất, khóe miệng vương máu, sắc mặt tối sầm vô cùng khó coi!
Dịch Thiếu Khanh há to miệng, không thể tin được điều mà chính đôi mắt mình đang chứng kiến.
Trang Thần cũng là kinh ngạc vạn phần.
Khuôn mặt than của Quý Cửu Trạch thì vẫn không có biểu hiện gì, chỉ là trong đáy mắt lại lóe lên một tia kinh ngạc.
Đi theo phía sau bọn họ, ba người Trương Tiểu Bạch Trần Căn và Chung Húc cũng mắt chữ A mồm chữ O, khiếp sợ không nói thành tiếng.
Sau đó tầm mắt tất cả mọi người đều yên lặng hướng về phía người đằng sau Ân Tang.
Mũ của Cố Ninh từ sớm đã không biết ném đi nơi nào, một đầu tóc vàng hoe dính vô số mảnh vụn cỏ rác, trên mặt chằng chịt vết máu cùng bùn đất. Nhưng Cố Ninh bỗng nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, khuôn mặt thê thảm nhưng đầy khoái chí: “Tôi thắng!”
……
Quý Cửu Trạch trầm mặc một lúc lâu, liền nhấc bộ đàm lên miệng: “Có thành viên bị thương, điều hai quân y lên đây.” Sau câu nói đó thì không quan tâm đến hai người vẫn còn dây dưa với nhau trên mặt đất nữa mà quay lưng đi xuống dưới chân núi.