Lưỡi dao gió xung quanh Trình Minh không ngừng xoay tròn theo thao tại của cậu, lao về phía những cái xúc tu kia! Mà đồng thời cậu cũng cảm thấy được dị năng trong cơ thể mình đang tiêu hao với tốc độ cực nhanh!
Biến dị hệ phong có sát thương rất mạnh, mỗi lưỡi dao gió đi qua đều để lại một vết cắt sâu trên con quái vật.
Trương Tiêu Bạch cũng điều động dị năng, vô số lôi điện xuất hiện, di chuyển khắp cánh tay, chiếu sáng khuôn mặt trẻ tuổi của anh. Những lôi điện phát ra âm thanh đáng sợ, lao nhanh về phía xúc tu! Khi lôi điện chạm vào con quái vật, nó điên cuồng kêu gào, rụt những cái xúc tu to lớn của mình lại.
Nhưng mà con quái vật có đến sáu, bảy cái xúc tu lớn, phản ứng của chúng cũng cực kỳ nhanh nhạy! Nó vừa tấn công vừa tránh né được hơn phân nửa dị năng của bọn họ, càng đáng sợ hơn là ngoại trừ Trình Minh cùng Trương Tiêu Bạch có dị năng đặc biệt, khó có thể phòng ngự ra thì dị năng của Tam Ca, Chung Húc, cổ đạo trưởng cùng những người khác đều không thể tạo ra được thương tổn trên người nó, vừa tới gần đã bị những cái xúc tu to lớn kia đánh bay…
Cố Ninh chỉ huy đám người Hồng tỷ tránh xa con quái vật, nó sẽ không dễ dàng bị dị năng con người gây thương tích. Sau đó cô nhìn mọi người điên cuồng phíng thích dị năng nhưng hầu như đều không tấn công đến được con quái vật thì lòng như lửa đốt. Cô hét lên với cổ đạo trưởng: “Cổ đạo trưởng! Ông thử xem có thể khiến nó đông lạnh được không?”
Cổ đạo trưởng nghe vậy thì ban đầ vô cùng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền điều động toàn bộ dị năng trong cơ thể mình, khuôn mặt lạnh lùng. Trường bào bị đốt cháy chỉ còn một nửa, lại đứng cạnh Trình Minh làm cho bộ đồ ông đang mặc bay phấp phới, nhìn thực sự có vài phần giống như một hắc đạo cao nhân đấu tay đôi với con quái vật! Ngay lập tức, một cơn gió mang hơi thở lạnh lẽo quét một đường lao tới… rắc rắc… cách con quái vật khoảng 3 mét, mặt đất liền bắt đầu kết băng rồi nhanh chóng lan tới phía nó…
Chỉ nghe tiếng băng lạnh không ngừng được kết thành vang lên, cổ đạo trưởng vui mừng hét lớn: “Đông cứng đi!” Nhưng lời này chưa kịp dứt, một tiếng giòn tan vang lên, nụ cười trên mặt ông cũng trở nên cứng đờ… Con quái vật chỉ mới di chuyển đã khiến lớp băng mỏng vừa kết thành vỡ tan, rơi đầy đất. Nụ cười trên mặt cổ đạo trưởng cũng vỡ nát theo.
Ông còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì, ‘Bang’một tiếng! Ngực ông bị một cái xúc tu kinh tởm hút lấy, thậm chí còn có một ít chất dịch nhầy không biết là gì dính lên mặt. Cổ đạo trưởng còn chưa kịp phản ứng, trên ngực đã truyền đếm cảm giác đau đớn vì bị hút lấy, rồi cả người ông liền bay lên trời, hướng tới phía con tang thi biến dị.
Cổ đạo trưởng ở trên không trung liều mạnh giẫy giụa tay chân hét lớn: “Aaaa! Cứu mạng!!!” Ông dùng tay muốn đẩy cái xúc tu đó ra nhưng lực hút của nó rất lớn, bám chặt lên ngực khiến cho dù ông có làm gì cũng vô dụng.
Đám người Tam Ca muốn chạy qua cứu viện nhưng không biết con tang thi kia không biết từ lúc nào đã vươn mấy cái xúc tu ra tấn công, làm cho bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không chạy qua đó được!
Cố Ninh thấy con quái vật như viên thịt khổng lồ kia không biết từ lúc nào đã mở ra một cái động đen ngòm ở mặt, mà cái xúc tu đang hút cổ đạo trưởng kia cũng đang nhanh chóng thu hồi về đó! Nếu cổ đạo trưởng bị kéo vào đó thì sợ không còn cơ hội sống sót. Tuy rằng cổ đạo trưởng đã đem cái xúc tu đó đông cứng lại, tốc độ có chậm lại một chút nhưng chuyện ông bị kéo vào mồm nó chỉ là điều sớm hay muộn! Chính lúc này, một cái xúc tu khác cũng hướng về phía Cố Ninh!
Trình Minh nhìn qua, lập tức kinh hãi kêu: “Cố Ninh! Cẩn thận!” Nhưng lại thấy Cố Ninh vẫn không nhúc nhích đứng đó, như thể cô không thấy mấy cái xúc tu đó đang hướng về mình! Cậu đang định điều động vài lưỡi dao gói qua đó thì cô đã di chuyển, hét sang bảo: “Không cần để ý đến tôi!”
Lúc Trình Minh còn đang ngẩn người thì vang lên một tiếng ‘Bang’, xúc tu của con quái vật kia đã hút lấy bụng của Cố Ninh! Tuy rằng cô đã chuẩn bị trước nhưng cái cảm giác bị hút dính bởi cái thức nhão nhão, dính dính cùng với lực hút cực lớn như hàng nghìn con sâu bám vào khiến cô dù đang mặc quần áo dày cũng cảm thấy buồn nôn. Tuy nhiên cảm giác ghê tởm này cũng không kéo dài quá lâu thì cô cảm thấy mình đang bay lên. Bị cái xúc tu ném lên không trung làm cả người cô lập tức cảm thấy choáng váng, không có trọng lực. Sau đó nó kéo cô về phía mình.
Cổ đạo trưởng vừa thấy Cố Ninh cũng bị hút lấy thì lập tức cảm thấy tâm như tro tàn.
Cố Ninh thấy khoảng cách của mình cùng con tang thi càng ngày càng gần, còn mình thì bị kéo lên cách mặt đất khoảng 5 mét liền lập tức hét lên với Tam Ca: “Tam Ca! Chuẩn bị tường đất!”
Tam Ca tuy ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hét lên với Trình Minh: “Trình Minh! Hỗ trợ tôi!”
Trình Minh nghe vậy lần nữa điều động chút dị năng còn lại trong cơ thể, số lượng lưỡi dao gió tăng lên gấp mấy lần, tấn công con quái vật, đánh lạc hướng cho Tam Ca.
Tam Ca không lại gần được, chỉ hết sức chăm chú nhìn Cố Ninh, chờ cô đưa ra mệnh lệnh tiếp theo.
Cố Ninh thấy Tam Ca đã chuẩn bị tốt liền lập tức nắm chặt dao trong tay, dùng hết sức chém xuống cái xúc tu đang hút lấy mình! Lưỡi dao gió của Trình Minh cũng chỉ có thể khiến nó bị thương ngoài da, vậy mà một dao này của cô lại có thể chặt đứt chúng! Con quái vật đau đớn gào thét một tiếng, những cái xúc tu khác đều thu lại. Xúc tu hút lấy Cố Ninh cũng mất đi lực hút, từ bụng của cô rơi thẳng xuống đất, Cố Ninh cũng theo đó mà ngã xuống!
Cổ đạo trưởng cũng thừa cơ tạo ra một đao băng hung hăng đâm vào xúc tu đang hút lấy mình! Ông ngã thẳng xuống đất, may ông chỉ cách mặt đất chưa đến 3 mét nên chỉ cần xoay người tiếp đất, tuy rằng hơi chật vật nhưng cũng không bị thương.
Mà Cố Ninh ngã từ trên cao ngã xuống. Ngay lúc này, Tam Ca nhắm chuẩn chỗ Cố Ninh rơi xuống, đưa tay ra tạo lên một bức tường đất. Trong nháy mắt tường đất đã cao đến 2 mét, Cố Ninh xoay người, chống xuống đất để giảm va đập. Sau khi ổn định cơ thể, cô lại lần nữa nhảy lên phía trước. Mà ngay lúc cô nhảy, Tam Ca đã lập tức điều động dị năng, tạo thêm một bức tường đất!
Cố Ninh chuẩn xác nhảy lên đó rồi tiếp tục nhảy lên, lần này không cần tường đất mà cô đã nhắm thẳng lên người con tang thi đột biến kia mà nhảy qua.
Toàn bộ quá trình giống như nước chảy mây trôi, mặc dù vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn làm cho mọi người cảm thấy thỏa mãn.
Đôi mắt vẫn đục của con quái vật bỗng nhiên nhìn về phía Cố Ninh, những cái xúc tu ban nãy còn đang tấn công Trình Minh cùng Chung Húc lập tức thu lại, hướng tấn công về phía Cố Ninh.
Trong đó cái xúc tu to nhất cũng là cái có tốc độ nhanh nhất! Xúc tu kia sắp quật đến Cố Ninh nhưng cô như thể không để ý, cũng không thèm né tránh mà trực tiếp đem trường đao hung hăng chém xuống đầu con tang thi đột biến! Một đao đâm sâu vào đầu nó!
Chỉ là con tang thi này không giống như những con tang thi khác không có cảm giác đâu, thân thể to lớn đối lập hoàn toàn với tiếng gào thét chói tai trong đau đớn của nó!
Giây tiếp theo, cả người Cố Ninh bị xúc tu ném bay đi. Cô chỉ cảm thấy bụng mình truyền đến một trận đau đớn, sau đó thế giới như quay cuồng, người cũng bay lên không trung!
“Cố Ninh!” Tất cả mọi người thấy Cố Ninh bị hất bay lên không trung thì đều bị dọa cho ngây người, sau đó lập tức chạy đến muốn đỡ lấy cô.
Nhưng con tang thi kia tựa như bị Cố Ninh chọc giận, không hề có ý định cứ như vậy buông tha cho cô. Ngay khi cô sắp rơi xuống đất, nó lại một lần nữa mang xúc tu đuổi tới! Nó hút lấy lưng cô, mặc cho cô giãy giụa như thế nào trực tiếp ném cô lên cao tới 8, 9 mét. Tiếp đó lại hút lấy cô đập mạnh xuống đất!
Một nện này chỉ sợ nhẹ thì trọng thương, nặng thì bỏ mạng!
Tam Ca, Trình Minh, cổ đạo trưởng cùng những người khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì tim như muốn rơi ra ngoài! Chỉ cảm thấy bản thân dù có dị năng cũng không làm được gì.
Đúng lúc này, Hướng Hứa đang được Hướng Dật bảo vệ dứt khoát bước lên trước một bước, ánh mắt ngập tràn kiên định. Cô bé nhắm mắt lại, tinh thần lực lần đầu tiên không hề giữ lại mà trút hết ra! Điên cuồng hướng tới con quái vật mà phóng đi! Dù tốc độ của lưỡi dao gió, lôi điện hay xúc tu kia rất nhanh nhưng không thể nào địch được với tinh thần lực của Hướng Hứa!
Chỉ nghe thấy con quái vật một lần nữa phát ra một tiếng gào thét chói tai! Xúc tu còn đang hút lấy Cố Ninh lập tức mất đi lực hút, nhưng cô vẫn theo quán tính mà lao thẳng xuống mặt đất. Cố Ninh rơi được một nửa thì cảm thấy cơ thể mình như được một nguồn năng lượng nào đó đỡ lại, tuy rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thậm chí còn không đến một giây cũng khiến cô giảm bớt được lượng lớn quán tính rồi mới rơi phịch xuống đất.
Đám người Tam Ca không biết Hướng Hứa dùng tinh thần lực đỡ lấy Cố Ninh, chỉ thấy cô ngã trên mặt đất khiến ai nấy đều sợ đến mềm nhũn hai chân. Trình Minh cảm thấy như tim mình đã ngừng lại. Sau đó mọi người chạy vọt đến chỗ cô, nhưng mọi người vừa mới chạy được nửa đường liền thấy Cố Ninh ban nãy còn nằm trên mặt đất bây giờ đã giật giật vài cái sau đó gian nan bò dậy.
Hướng Hứa thấy Cố Ninh từ mặt đất bò dậy, thần kinh đang căn chặt cuối cùng cũng được thả lỏng, lập tức ngất đi.
“Cố Ninh! Chị không sao chứ?!!” Trình Minh là người đầu tiên chạy tới, cậu vội vàng đỡ lấy cô. Cổ đạo trưởng, Tam Ca, Trương Tiêu Bạch cùng mọi người cũng chạy tới, ai nấy đều khẩn trương hỏi thăm, quan tâm cô, chỉ sợ cô có vấn đề gì. Ban nãy còn cảm thấy vô cùng sợ hãi, đầu óc cũng không nghĩ được cái gì, nhưng lúc này thấy Cố Ninh còn có thể đứng lên làm trong lòng mọi người càng thấy hoảng sợ, không dám tưởng tượng nếu Cố Ninh thực sự có chuyện thì bọn họ nên làm gì.
Cố Ninh cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng cô vẫn lắc đầu. Từ trên mặt đất bò dậy, việc đầu tiên cô làm là đi đến kiểm tra tình hình con quái vật kia, xúc tu của nó dường nhu đều mất hết đi sức mạnh, rơi xuống đất giống như là những con rắn khổng lồ, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Còn thân của con quái vật bây giờ đã nứt ra một vết to, từ bên trong chảy ra một chất lỏng tanh tưởi màu đen sì.
Bây giờ nó chỉ có thể phát ra những tiếng kêu rên đau đớn… một tiếng rồi lại một tiếng vang lên…
Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy cảnh này, Cố Ninh không những thả lỏng mà còn dâng lên một cảm giác vô cùng bất an, tiếng kêu này không giống tiếng khóc mà giống như đang gọi đồng loại…
Mắt Cố Ninh lập tức biến sắc, hét lớn: “Nhanh chóng giết nó! Nó đang kêu gọi trợ giúp!”
Vài đạo dị năng nhắm thẳng con quái vật kia mà tấn công, nó vốn đang bị thương nên nhanh chóng bất động nằm đó.
Nhưng mọi thứ đều đã quá muộn.
Xoèn xoẹt…
Xoèn xoẹt…
Xoèn xoẹt…
Những âm thanh giống như ác mộng lại một lần nữa vang lên. Hơn nữa so với ban nãy âm thanh còn nặng nề và to hơn khiến cho sắc mặt mọi người đều trở nên vô cùng khó coi.
Cố Ninh cảm thấy những âm thanh đó còn cách một khoảng xa nên hét lớn: “Chạy mau! Chạy mau!”
Những âm thành xoèn xoạt đó hình như là từ đằng này truyền tới!
Nơi ban nãy còn an toàn đã lập tức trở thành nơi nguy hiểm nhất!
Hồng tỷ cùng đám binh lính đều kinh hãi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vội về phía Cố Ninh.
Cố Ninh lúc này cũng không có thời gian kiểm tra vết thương trên người mình mà nói nhanh với mọi người: “Nhanh bổ sung dị năng!” Trên mặt cô là biểu cảm căng chặt xưa nay chưa từng có: “Chung Húc! Tí nữa tôi muốn anh tạo ra một trận mưa to, đem đám quái vật kia ‘tắm rửa’ một chút. Còn Trương Tiêu Bạch…” Cố Ninh nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, hiển nhiên là do tiêu hao quá nhiều dị năng, tình trạng của Trình Minh cũng không khác là mấy. Tuy rằng dị năng của hai người họ nhiều hơn những người khác nhưng lực công kích của bọn họ cũng mạnh nhất. Cô đành phải gọi cổ đạo trưởng: “Cổ đạo trưởng, ông chuẩn bị tốt dị năng, tí nữa chờ tạnh mưa thì lập tức đóng băng tất cả bọn chúng. Những người khác không cần tấn công, tập trung khôi phục dị năng! Lát nữa sẽ rút lui về phía Quảng trường Mười Một.”
Hiện tại con đường trở về đã bị tang thi đột biến phá hỏng, họ không thể rút lui, chỉ có thể hướng về phía trước.
Đám người Tam Ca vội vàng đem tinh hạch nhét vào miệng, cảm nhận rõ ràng dị năng còn lại trong cơ thể mình nhanh chóng tăng lên. Hướng Dật đã sớm lấy tinh hạch từ chỗ Cố Ninh chuẩn bị cho Hướng Hứa ăn, nhưng lần này dị năng của Hướng Hứa có lẽ bị tiêu hạo quá mức nghiêm trọng nên dù đã ăn tinh hạch cô bé vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đám người Hồng tỷ chạy đến bên này chưa lâu thì âm thanh xoèn xoẹt đã đến gần. Sau đó mọi người liền nhìn thấy hai con tang thi đột biến không nhìn rõ là hình dạng gì xuất hiện từ xa.
Bọn chúng chỉ cách bọn họ mấy chục mét.
Đám người Tam Ca đều cảm thấy hít thở không thông, vừa nãy dị năng bọn họ còn nhiều chỉ đối mặt với một con còn quá sức, hiện tại dị năng đều đã bị tiêu hao nghiêm trọng, lại còn có hai con, hung hăng muốn tấn công bọn họ.
Cố Ninh đứng ở đằng trước, không ai thấy được biểu cảm của cô nhưng giọng nói của cô lại bình tĩnh như cũ: “Tam Ca! Chuẩn bị tường đất, trước tiên vây chúng lại! Tôi muốn đông đá chúng!”
Nghe được giọng nói bình tĩnh của cô, mọi người đều cảm thấy tinh thần trở nên tốt hơn.
Tam Ca cảm thấy dị năng trong cơ thể mình đã trở lại bình thường thì trầm giọng đáp: “Không thành vấn đề!” Sau đó anh khẩn trương nhìn chằm chằm hai con quái vật đang tới gần… Anh chờ chúng nó lại gần, vào trong phạm vi công kích của bản thân liền không chút do dự điều động dị năng!
Chung Húc cùng cổ đạo trưởng bị Cố Ninh giao nhiệm vụ cũng cảm thấy vô cùng áp lực, liên tục hấp thụ tinh hạch trong tay.
Cố Ninh tiếp tục trầm giọng: “Hồng tỷ! Nếu không ngăn được thì mọi người lập tức sử dụng súng tấn công!”
Những người còn lại cũng không phản bác, bọn họ đã sớm mở chốt an toàn, chỉ cần có lệnh liền sẵn sàng tấn công. Tất cả đều hướng súng, nhắm về phía hai con quái vật.
Nếu không phải trường hợp bất khả kháng, Cố Ninh cũng không muốn dùng đến sứng, bọn họ không dám kinh động đến khu vực có nhiều tang thi. Nhưng hiện tại lâm vào tình cảnh này, cô không còn cách nào khác…
Mắt thấy hai con quái vật còn cách 20 mét, Cố Ninh hét lớn: “Tam Ca!”