Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí trong phòng lập tức trở nên xấu hổ.

Đám trẻ con có chút bất an tò mò ngó đầu từ cửa vào thì lập tức bị Hồng tỷ đuổi ra sân.

Phương Pháp cảm thấy tình huống này có chút xấu hổ, anh đã thấy Cố Ninh cùng nhà Tưởng Nhạc Châu cãi nhau, không ngờ nhà bọn họ còn có thể tìm đến tận đây.

Tưởng Nhạc Châu đang ngồi bất an, lúc này thấy Cố Ninh, trong lòng căng hổ thẹn, chỉ ho một tiếng rồi xấu hổ cười đứng dậy: “Ninh Ninh, cháu về rồi!”

Ba Cố vẫn luôn xụ mặt, nếu không phải mẹ Cố giữ chặt thì ông đã về phòng rồi, giờ thấy Cố Ninh về mặt ông mới thả lỏng. Mẹ Cố lập tức đứng lên, nói với cô: “Ninh Ninh, lại đây ngồi, cậu mợ muốn nói chuyện với con.” Vừa nói bà vừa nháy mắt ra hiệu với cô.

Cổ đạo trưởng ho khan hai tiếng nói: “Khụ, khụ. Cái kia, Cố Ninh, chúng ta ra ngoài trước.” Lúc này mọi người đứng ngây ngốc đứng cạnh cửa mới phản ứng lại, ai nấy đều thức thời đi ra ngoài.

Hồng tỷ cảm thấy mình cũng miễn cường được coi là người trong cuộc, nếu có cãi nhau thì bà có thể giúp đỡ Cố Ninh nên không ra ngoài.

Đám người Cổ đạo trưởng đi ra ngoài, trong phòng còn lại ba mẹ Cố, Cố Ninh, nhà Tưởng Du cùng Hồng tỷ.

Cố Ninh nghe thấy mẹ Cố gọi lại coi như không nghe thấy gì, chân cũng  không bước một bước, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nhà họ Tưởng.

Tưởng Nhạc Châu càng thêm xấu hổ, đứng không được mà ngồi cũng chả xong. Tưởng Du ngồi bên cạnh cúi đầu, hai bên tóc của cô ta rơi xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt nên không thấy được biểu cảm gì. Còn Lâm Mĩ Phượng trong lòng lúc này đã chửi Cố Ninh đến mức phân chó phun đầy đầu, nhưng lại nghĩ đến cảnh chính mình có thể nằm trên chiếc giường sạch sẽ, còn có đồ ăn đầy sân, quần áo chỉnh tề ăn uống, trên mặt không thể không nở ra một nụ cười, gằn nói: “Ninh Ninh à, hôm nay cậu mợ cố ý tới đây để xin lỗi cháu. Trước kia cậu mợ bị mỡ heo che mù mắt, xin lỗi cháu. Nhưng chúng ta đều là người một nhà, bọn ta chính là cậu mợ của cháu, cháu không thể trơ mắt nhìn bọn ta lưu lạc bên ngoài bị quái vật ăn thịt chứ?”

Cố Ninh vẫn không nói gì, nghe tới đây thì nhẫn nại đến đến cực hạn, trực tiếp lạnh giọng nói: “Đi ra ngoài.”

Nụ cười trên mặt Lâm Mĩ Phượng cứng đờ, sau đó quay sang cầu cứu mẹ Cố: “Chị dâu, chị xem Cố Ninh như thế… Chị dâu, chị là chị của Nhạc Châu, ba mẹ trước khi mất đã nắm tay bảo chị chăm sóc cho Nhạc Châu cơ mà.”

Trong lòng mẹ Cố bị dày vò vô cùng, bà chỉ có một người em trai này, từ nhỏ đến lớn quan hệ của bọn họ cũng rất tốt. Tuy rằng trước khi khi ở trên xe, nó không giúp đỡ bà nhưng dù sao cũng là chị em lớn lên cùng nhau, biểu cảm của bà giãn ra, nhịn không được khuyên nhủ: “Ninh Ninh…”

Chỉ là bà chỉ mới gọi tên Cố Ninh đã bị cô đánh gãy: “Mẹ, mẹ cẩn thận nghĩ lại xem, mẹ chỉ có một người em trai, nhưng mẹ cũng chỉ có một người con gái. Nếu ngày đó người bị bỏ lại là Tưởng Du, mẹ nghĩ chúng ta sẽ bỏ lại em ấy sao?” Cô không chớp mắt nhìn mẹ Cố, ánh mắt quyết liệt: “Nếu mẹ muốn người em trai này, thì mẹ coi như mất đứa con này đi.”

Mẹ Cố đột nhiên chấn động.

Không trách Cố Ninh nói chuyện cự tuyệt, cô đối với Lâm Mĩ Phượng có thể nói là căm thù đến tận xương tủy, Tưởng Du dù không đến mức như mẹ cô ta nhưng cô cũng tuyệt đối không có khả năng chịu đựng sinh hoạt cùng cô ta dưới một mái nhà, đến cả Tưởng Nhạc Châu, người từ nhỏ đã yêu thương cô, cô cũng giận ông yếu đuối. Tuy trong lòng có chút tha thứ nhưng liên quan đến Lâm Mĩ Phượng, một tia kiên nhẫn cô cũng không có. Nếu không phải còn phải bận tâm đến tâm trạng của mẹ Cố, cô hận không thể chính tay mình bắn chết Lâm Mĩ Phượng.

“Cố Ninh, mày như thế này là không muốn nhận họ hàng sao!” Lâm Mĩ Phượng thấy Cố Ninh nói như vậy, biết cô không chỉ nói miệng, rốt cuộc không nhịn được nữa trực tiếp đứng lên chỉ thẳng vào mặt cô mắng: “Nhà họ Cố như thế nào mà có thể sinh ra một đứa súc sinh không nhận họ nhận hàng như mày chứ!”

“Đủ rồi!” Người vẫn luôn không lên tiếng, ba Cố, đột nhiên quát lớn, tính ông hiền lành, rất ít khi cùng người khác cãi nhau, ở cùng mẹ Cố bao nhiêu năm cũng chưa bao giờ lớn tiếng với bà, trước mặt nhà ngoại lại càng nhã nhặn. vậy mà lúc này ông lại quát lớn khiến mọi người trong phòng ai nấy đều kinh ngạc, ông như không thể chịu được nữa, chỉ Lâm Mĩ Phượng quát: “Nhà họ Cố tôi nuôi con như thế nào, không đến phiên người tâm địa độc ác như cô nói!” Ông nói xong Lâm Mĩ Phượng thì quay sang mẹ Cố: “Kiều Kiều, nếu bà có ý định giữ lại bọn họ thì tôi chính là người đầu tiên không chấp nhận!” Ông lại chỉ vào Tưởng Nhạc Châu nói với bà: “Bà không thấy sao, cô ta mắng con gái chúng ta đến mức này mà Tưởng Nhạc Châu có dám chặn lại nửa câu không? Bà muốn con gái chúng ta phải chịu nhục thế sao?”

Tưởng Nhạc Châu nghe vậy thì khóe miệng giật giật, lại xấu hổ không biết nói gì cho tốt.

Mẹ Cố nhìn Cố Ninh, thấy hốc mắt cô đỏ ửng thì trong lòng lập tức chấn động, nghĩ đến lúc mạt thế, Cố Ninh phải chịu khổ thế nào thì liền mềm lòng, đau đớn không thooi. Bà nhìn Tưởng Nhạc Châu xấu hổ cúi đầu trước mặt, nghĩ tuy rằng nó không nói ra câu nào ác độc nhưng hết lần này đến lần khác dung túng cho Lâm Mĩ Phượng… Mẹ Cố bỗng nhiên cảm thấy gương mặt này có chút xa lạ, bà thở dài, không nhìn thằng em mình nữa mà chỉ nhẹ giọng nói: “Mấy người đi đi.”

Tưởng Nhạc Châu kinh ngạc, không dám tin mà nhìn mẹ Cố, ông ta không nhờ bà lại có thể bảo ông ta đi.

Tưởng Du lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ Cố, hiển nhiên cũng không ngờ người cô luôn mềm lòng của mình lại có thể quyết định như vậy. Trong nháy mắt, cô ta rơi lên, đau đớn nói: “Cô…”

Mẹ Cố cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ nói: “Tưởng Du, cháu cũng đừng gọi cô. Khi đó cô không biết là do cháu vô ý hay cố tình nói ra, nhưng dù sao cũng là do cháu mà Ninh Ninh nhà cô bị bỏ lại.”

“Cháu thực sự không có ý.” Tưởng Du vừa khóc vừa nắm chặt tay Tưởng Nhạc Châu bên cạnh, đau khổ nhìn ông: “Ba, ba nói gì đi!”

Tưởng Nhạc Châu bị mẹ Cố làm cho kinh ngạc không nói nên lời, lúc này bị Tưởng Du gọi mới hồi phục lại tinh thần, cuống quít kêu: “Chị…”

“Em trai, trong lòng em có người chị gái này hay không, trong lòng em là rõ nhất! Em nói đúng không?” Mẹ Cố đột nhiên đánh gẫy lời Tưởng Nhạc Châu định nói, sau đó trực tiếp kéo ba Cố đứng dậy: “Lão Cố, tôi tức ngực, ông cùng tôi đi ra ngoài hít thở đi.” Bà lập tức kéo ba Cố đứng dậy đi ra sân, đến cơ hội nói chuyện cũng không cho Tưởng Nhạc Châu nói.

Trên mặt Tưởng Nhạc Châu chỉ còn lại nỗi hổ thẹn cùng sợ hãi, không biết nên làm gì.

Cố Ninh cảm thấy trong lòng được an ủi, nói với Hồng tỷ: “Hồng tỷ, làm phiền dì ra ngoài gọi mấy người vào tiễn những người này ra ngoài hộ cháu. Cháu ra ngoài xem ba mẹ cháu thế nào!” Nói xong cô cũng mặc kệ nhà họ Tưởng, lập tức đi ra sân.

Hồng tỷ đương nhiên vui vẻ thực hiên. Bà mở cửa ra lập tức thấy một cửa chen chúc người đang dựa cửa nghe lén, tức giận nói với Tam Ca đang ngượng ngùng đứng ở cửa: “Gọi mấy người mang bọn họ đi đi.”

Tam Ca sửng sốt, bọn họ đứng ngoài không nghe rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy âm thanh mắng chửi người, bây giờ đột nhiên bảo bọn họ dẫn người đi cũng hoảng sợ, không nghĩ mọi chuyện giải quyết nhanh như vậy.

Ai nấy cũng nhìn nhau, không dám đứng lên trước.

Cổ đạo trưởng vén tay áo nói: “Để tôi.” Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cười như không cười với đám người Tưởng Nhạc Châu nói: “Mấy vị, mời đứng dậy.”

Tưởng Nhạc Châu cùng Tưởng Du không biết nên làm như thế nào mới đúng, sự việc đến giờ hoàn toàn không nằm trong dự đoán của bọn họ, bọn họ cho rằng trước mặt ba mẹ Cố, Cố Ninh sẽ không dám cự tuyệt bọn họ, lại càng không nghĩ cô lại hận bọn họ đến vậy. ngay cả mẹ Cố thường ngày vô cùng hiền lanh cũng không biết hôm nay làm sao mà lại quyết định như vậy.

Lâm Mĩ Phượng trực tiếp nằm lên ghế sô pha, hét lớn: “Để tôi xem mấy người làm thế nào đuổi tôi đi! Tôi sẽ ăn ở chỗ này, ngủ ở chỗ này! Để xem hôm nay ai dám động đến tôi!”

Ánh mắt Tưởng Du lóe sang, nhưng trên mặt lại lộ vẻ xấu hổ, hốc mắt đẫm nước nhìn Lâm Mĩ Phượng: “Mẹ, chúng ta đi thôi, chúng ta không nên làm ảnh hưởng tới Cố Ninh…”

Người đi theo Cố Ninh từ nãy, Hoàng Mộng Dao, thấp giọng nói: “Đừng diễn nữa, nơi này không ai muốn xem mấy người diễn Song Hoàng đâu.”

Vẻ mặt Tưởng Du chợt cứng lại.

Hoàng Mộng Dao nói tiếp: “Bọn họ là đàn ông, đánh phụ nữ là không tốt, Hồng tỷ, dì giúp cháu một tay.”

Hồng tỷ nở một nụ cười tươi nói: “Được.”

“Tưởng Du đúng không? Làm phiền cô một chút.” Hoàng Mộng Dao ngoài miệng thì nói thế nhưng lại thô lỗ đẩy Tưởng Du sang một bên, sau đó trực tiếp nắm lấy tay Lâm Mĩ Phượng đang nằm trên ghế sô pha. Hồng tỷ cũng đẩy Tưởng Nhạc Châu ra tiến đến bắt Lâm Mĩ Phượng.

Không chờ bọn họ chạm vào Lâm Mĩ Phượng thì bà ta đã hét lên như heo bị chọc tiết: “Cứu mạng! Giết người! Giết người!!!” Đồng thời chân tay bà ta quăng loạn xạ như bị điên.

Hoàng Mộng Dao không kiên nhẫn, dùng tay bắt lấy Lâm Mĩ Phượng, đồng thời phủ một ngọn lửa vào lòng bàn tay, vừa chạm vào người bà ta, bà ta đã thảm thiết kêu lớn: “Aaa!”

Tưởng Du không thấy ngọn lửa trong lòng bàn tay của Hoàng Mộng Dao, nghe thấy tiếng kêu khoa trương của bà ta thì liền ám hiệu với bà ta.

Hoàng Mộng Dao nắm lấy tay Lâm Mĩ Phượng khoảng mười mấy hai mươi giây mới bỏ ra, khắp người bà ta toàn mồ hôi, sống chết muốn tránh khỏi tay Hoàng Mộng Dao, hét trong tuyệt vọng. Tưởng Du càng nhìn càng thấy không thích hợp, đến khi Lâm Mĩ Phượng ngất xỉu vì đau cô ta cũng không hiểu Hoàng Mộng Dao đã làm gì bà ta.

Hoàng Mộng Dao lúc này mới buông tha Lâm Mĩ Phượng, nói: “Bà xem, nãy tôi mời mấy người ra mấy người không ra, bây giờ còn phải vác người ra.”

Tưởng Du hoảng sợ nhìn cánh tay bị bỏng của Lâm Mĩ Phượng, lại nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Hoàng Mộng Dao, một câu cũng không dám nói, chỉ có thể chảy nước mắt, chật vật cùng Tưởng Nhạc Châu nâng Lâm Mĩ Phượng ra ngoài.

Cửa ở đằng sau bọn họ đóng rầm một tiếng.

Hoàng Mộng Dao nhìn một phòng người kinh ngạc nhìn mình, ngượng ngùng vén mái tóc ngắn màu đen ra sau tai, thẹn thùng nói: “Tại bọn họ đáng ghét quá.” So với vẻ hung dữ ban nãy như hai người khác.

Người ít nói Tạ Vũ Hồng nói: “Tôi thấy người ban nãy mới đúng là cô.”

Hoàng Mộng Dao tức giận nhìn cậu ta một cái, lại thấy Trình Minh đứng đối diện đang mỉm cười với mình thì ngạc nhiên.

Mẹ Cố tuy rằng ban nãy nói những lời nhẫn tâm nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, được Cố Ninh cùng ba Cố an ủi một hồi rồi uống một viên thuốc thì nằm lên giường.

Cố Ninh lúc này mới nhớ Lục Gia Tử không đi cùng bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK