Cố Ninh vẫn đứng chờ ở tầng thượng đến khi khói lửa tan dần mới bắt đầu vác súng đi xuống.
Trên mặt đất đều là tro bụi, thậm chí còn có một ít xương tang thi còn sót lại. Nhưng đến thời điểm cô đến trước cổng sắt, thì đột nhiên cô giẫm phải một vật tròn tròn dưới chân. Cô giật mình lùi ra sau liền thấy một viên ngọc trong suốt, cô hơi ngạc nhiên ngồi xuống nhặt thì thấy bên cạnh có thêm một viên nữa, sau đó là viên thứ ba, thứ tư, thứ năm,…
Cuối cùng, cô nhặt được tổng cộng ba mươi lăm viên ngọc xung quanh khu vực cổng sắt.
Tất cả đều là màu trong suốt, trong suốt như pha lê.
Có vẻ như những viên ngọc này là lý do khiến những con tang thi kia trở nên linh hoạt hơn.
Cố Ninh mở ba lô trên lưng, chuẩn bị cất những viên ngọc này vào rồi về điểm tập kết thì có người tới ngăn cô lại.
Người đi đầu là Nhan Ngọc, cô ta dẫn theo mười người trong nhóm chặn cô.
Lúc này Bùi Kính đã bị Bạch Lang bắt đi.
“Giao đồ ra đây.”
Cố Ninh liếc cô ta một cái rồi cất đồ vào trong ba lô, coi như không nghe thấy gì mà đi thẳng.
Trình Minh cùng cổ đạo trưởng vội vàng đi tới, đứng bên cạnh Cố Ninh, cảnh giác nhìn đám người kia.
Mấy binh lính cũng chú ý đến bên này, cũng không rời đi mà đứng từ xa quan sát tình hình.
Nhan Ngọc có chút không kiên nhẫn nói: “Cô không nghe thấy tôi nó à? Giao đồ của chúng tôi ra!”
“Đồ của mấy người?” Cố Ninh nhướn mày.
“Đương nhiên!” Nhan Ngọc không hề do dự nói: “Chả lẽ vừa rồi cô không thấy mấy quả cầu lửa kia sao?”
Cố Ninh lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Nếu tôi không nhầm, chỉ những con tang thi có động tác nhanh nhẹn leo được lên cổng sắt mới có viên ngọc này. Tôi đứng trên tầng thượng tòa nhà đối diện bắn, tổng cộng bốn mươi phát súng, tất cả đều nhắm vào những con tang thi đang cố leo lên cổng sắt. Mà lúc đó cô chỉ đứng xem, đến lúc cô tàu ra cầu lửa thiêu cháy chúng thì chỉ còn những con tang thi bình thường thôi.”
Nhan Ngọc cười lạnh nói: “Hừ, cô nói cô bắn hơn bốn mươi phát súng, nhưng khoảng cách xa như vậy, chẳng lẽ đều bắn trúng hết?”
Cố Ninh cũng không muốn nhiều lời với cô ta, trực tiếp lấy súng ra, sau đó xoay người nhắm vào cái ăng ten ở đằng xa, bóp cò.
‘Bằng’ một tiếng súng vang lên.
Ngay sau đó, ăng ten đằng xa đột nhiên bị gẫy làm đôi.
Sau đó, Cố Ninh quay đầu chĩa súng vào Nhan Ngọc, lạnh lùng nói: “Cô có tin, trước khi cô có thể tạo ra cầu lửa, đầu cô đã nổ tung không?”
Nhan Ngọc sắc mặt lập tức biến đổi, coi như hôm nay cô ta xui xẻo, gặp phải Bạch Lang không sợ trời không sợ đất, lại thêm một Cố Ninh mềm cứng cũng không ăn, trong vòng một ngày bị người ta chĩa súng vào đầu tận hai lần. Mà cô ta còn là người có dị năng, có thể tưởng tượng tâm trạng của cô ta bây giờ như thế nào.
Hơn nữa ngay khi Cố Ninh quay súng hướng về Nhan Ngọc, các binh lính đằng xa cũng đồng thời giơ súng về phía cô ta và nhóm của cô ta. Chỉ cần bọn họ dịch chuyển, chắc chắn bọn họ sẽ không chút do dự mà nổ súng, dù sao thì bây giờ, giết người cũng không phải đền mạng.
Cuối cùng, dưới áp lực của xung quanh, có một người thanh niên kéo tay Nhan Ngọc nói: “Nhan Ngọc, Bùi Kính đã bảo em đừng có gây rối.”
Nhan Ngọc sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng tức giận nhìn Cố Ninh, nói: “ Được, xem như cô lợi hại! Hy vọng về sau đừng có hối hận! Đi thôi!”
Nói xong liền dẫn mọi người trong nhóm đi.
“Cố Ninh, Nhan Ngọc kia lợi hại như vậy, chị làm vậy với cô ta chỉ sợ về sau lại gặp phải nhiều phiền toái.” Trình Minh lo lắng nói.
Cố Ninh nghĩ thầm, cô đương nhiên cũng không muốn gây sự với bọn họ, nhưng cô cũng không muốn đem giao ra những viên ngọc kia.
Giống như việc Bạch Lang có thể dùng súng làm nổ quả cầu lửa, vì vậy không phải không có cơ hội chiến thắng dị năng.
Chỉ cần cô trở nên cường đại, cô sẽ không phải sợ hãi bất cứ ai.
Cô mỉm cười với mấy binh lính đằng xa bày tỏ lòng biết ơn của mình, sau đó nói với Trình Minh và cổ đạo trưởng: “Đi về rồi nói.”
Trở lại ký túc xá, ba và mẹ Cố cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm vì cô đã an toàn trở về.
Cố Ninh an ủi họ một lúc, nói rằng tang thi ở cổng sắt đã được xử lý sạch sẽ.
Sau đó bọn họ sang phòng bên cạnh bắt đầu thảo luận về vụ việc ban nãy.
Hoàng Mộng Dao cùng Tạ Vũ Hồng nghe Trình Minh kể về quá trình Nhan Ngọc tạo ra quả cầu lửa, đều có chút không thể tin được.
“Lẽ nào cô ta có phép thuật? Hay là dị năng gì đó?” Hoàng Mộng Dao nói.
“Là bởi vì cái này.” Cố Ninh âm thầm lấy từ trong ba lô ra mấy viên ngọc, đặt ở lòng bàn tay.
Cổ đạo trưởng là người đầu tiên lại gần nhìn, thắc mắc hỏi: “Đây là thứ gì?”
Ba người còn lại cũng lại gần quan sát viên ngọc kia, chờ Cố Ninh giải thích.
“Đây là thứ được đào ra từ đầu của tang thi.” Cố Ninh nói.
Cổ đạo trưởng đứng gần nhất lập tức hoảng hốt: “Cái gì cơ?!”
Cố Ninh tiếp tục nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, Nhan Ngọc chính là do ăn phải viên ngọc này nên mới có được dị năng. Tôi còn gặp được một cô bé, cô bé đấy cũng có dị năng vì ăn phải viên ngọc này.”
Cổ đạo trưởng nói ra băn khoăn của bản thân: “Đây là thứ được đào ra từ đầu của tang thi… Vậy… Nếu ăn phải viên ngọc này mà không xuất hiện dị năng, mà còn bị biến thành tang thi thì phải làm sao?”
“Cổ đạo trưởng, Trình Minh, mấy người hẳn là thấy được, tang thi đang tiến hóa. Chúng trở nên linh hoạt hơn, có thể leo trèo, chạy nhanh. Nếu chúng ta không trở nên mạnh mẽ hơn, thì chỉ có thể biến thành thức ăn cho chúng nó.”
Cố Ninh mở lòng bàn tay, bên trong có bốn viên ngọc, sau đó nói: “Quyền lựa chọn nằm trong tay chính mình.”
Bốn người im lặng nhìn nhau, trong mắt đều là đấu tranh và do dự.
Hoàng Mộng Dao là người đầu tiên lấy nó, tiếp đó là Trình Minh, Tạ Vũ Hồng và cổ đạo trưởng.
Họ im lặng lấy nước rửa sạch viên ngọc.
Ngay khi bọn họ đứng lên chuẩn bị ăn nó thì có một giọng nói non nớt vang lên ở cửa ký túc xá: “Vô dụng.”
Lập tức mọi người đều quay sang nhìn bọn họ.
Cố Ninh nhìn người xuất hiện ở thì khẽ nhíu mày.
Hai người xuất hiện ở ký túc xá, một cao một thấp, một nam một nữ, chính là anh em Hướng Dật.
Hướng Dật nói: “Nếu muốn kích thích dị năng, thì những viên ngọc trong suốt này không có tác dụng, phải là những viên hạt có màu mới có khả năng làm điều đó. Những hạt trong suốt này chỉ được dùng khi bị tiêu hao quá nhiều dị năng trong cơ thể. Hơn nữa, tỷ lệ để có thể có dị năng cũng cũng không phải một trăm phần trăm.” Cậu ta nhún vai nói: “Tôi chính là một trong những người xui xẻo đó, ăn hai viên ngọc rồi cũng không hề bộc phát dị năng.”
Trong phòng, bốn người bị lượng lớn thông tin làm cho hoảng hốt, theo bản năng nhìn sang Cố Ninh.
Cố Ninh âm thầm tiêu hóa xong lời nói của cậu ta, sau đó nhìn về cô bé Hướng Hứa: “Vậy còn em? Em đã ăn viên ngọc màu gì để có dị năng?”
Hướng Hứa nói: “Màu trắng.” Giọng cô bé trong trẻo và non nớt, nhưng ánh mắt lại vô cùng điềm tĩnh, không phù hợp với tuổi của mình.
Cô bé nhìn chằm chằm Cố Ninh, thỉnh cầu nói: “Nếu có thể, tôi có thể nói chuyện riêng với chị được không?”
Đôi mắt Cố Ninh hơi nheo lại, nhìn cô bé một lúc rồi quay sang gật đầu với mấy người cổ đạo trưởng.
Mặc dù mấy người cổ đạo trưởng vô cùng tò mò về Hướng Hứa nhưng cũng chỉ có thể đứng lên đi ra ngoài.
Sau đó Hướng Hứa bước vào, Hướng Dật ở bên ngoài đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Cố Ninh cùng Hướng Hứa.
Cố Ninh nhìn cô bé, nói: “Nói đi, em muốn nói gì với tôi?” Kỳ thật gfi đang diễn ra có chút buồn cười, một cô gái hai mươi tuổi và một cô bé bảy, tám tuổi, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nhìn nhau. Nếu biểu cảm này của Cố Ninh là bình thường thì một cô bé bảy, tám tuổi có biểu cảm như thế thật có chút quái dị.
Đôi mắt đen nhánh của Hướng Húa giờ phút này như một cái hố sâu nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: “Tôi có thể nhìn thấy tương lai.”
Những lời này vừa được thốt ra từ miệng cô bé, vẻ bình tĩnh trong mắt Cố Ninh cuối cùng cũng có chút thay đổi.
“Sau khi ăn phải viên ngọc kia, tôi đã mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ này, tôi thấy được rất nhiều thứ. Trong tương lai, những viên ngọc này sẽ được gọi là tinh hạch, tang thi thì càng ngày càng lợi hại, ngay cả động thực vật cũng bắt đầu biến dị, và còn có cả chị.” Hướng Hứa nhìn Cố Ninh, ánh mắt như hố sâu, mà trong đó hiện lên vô số hình ảnh: “Tôi nhìn thấy chị đứng trên một cái cây đại thụ cao lớn, nhìn thấy mái tóc màu vàng nổi bật đó., còn nhìn thấy chị cưỡi trên một con quái vật khổng lồ, còn nhìn thấy cả một đại dương màu xanh lục,…Tôi vân luôn cho rằng đó chỉ là một giấc mơ. cho đến khi gặp chị, tôi biết đây không phải, đây chính là tương lai.”
Cố Ninh nghe xong, nếu nói sắc mặt cô có thể giữ được bình tĩnh thì trong lòng cô cũng đã nổi cơn sóng lớn.
Tinh hạch,, tang thi tiến hóa, động vật biến dị, cái cây đại thụ to lớn, con quái vật khổng lồ, đại dương xanh lục,…
Những thứ này dội xuống tâm trí cô, gây cho cô một cú sốc tâm lý lớn.
Cố Ninh im lặng thật lâu, bởi vì cô không biết nên nói gì, hỏi cô bé điều đó có phải thât không chăng? Cố Ninh không nghĩ rằng cô bé có thể tự tạo ra nhiều thứ như vậy, huống chi thực sự tồn tại một cây đại thụ to lớn cùng đại dương màu xanh lục. Hơn nữa, cô bé cũng không có lý do gì để bịa ra những điều này.
“Đây chính là lý do tại sao tôi nhất định phải đi theo chị.” Hướng Hứa nhìn cô, giọng nói có chút thần bí: “Đây là gợi ý mà tương lai cho tôi.”
Cố Ninh nhìn vào khuôn mặt non nớt của Hướng Hứa, nhìn vào đôi mắt đen như cái hố sâu kia bắt gặp được một vài dấu vết căng thẳng rất khó phát hiện, còn có đôi môi bất giác mím chặt, không hề bình tĩnh như những gì cô bé muốn thể hiện lúc này.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy khuôn mặt tuy rằng non nớt nhưng biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc, điềm đạm.
Cố Ninh nhịn không nghĩ đến, so với cổ đạo trưởng, Hướng Hứa, người chỉ mới bảy, tám tuổi này mới thực sự xứng với chức thần côn.