Trong bữa liên hoan buổi tối, Tam Ca uống một ngụm rượu liền hưng phấn kể cho mọi người biết chuyện về Hồng tỷ.
Kim Vĩnh Mười Ba Phố, Cố Ninh cũng từng nghe qua, nó nằm bên kia quảng trường, thường xuyên có bạo loạn. Trong nhà ba mẹ nhất định sẽ nhắc nhở không cho con mình đi qua con phố đó. Nơi đây được mệnh danh là Kim Vĩnh Mười Ba Phố là bởi vì được ghép lại từ mười ba phố xung quanh, đường ngõ quanh co, tạo thành một cái mê cũng. Nếu không phải là người ở trong này, chắc chắc sẽ lạc đường. Cũng bởi vì địa hình cùng hoàn cảnh như vậy nên giá thuê nhà cũng rất rẻ, khiến cho nơi này càng ngày càng nhiều xã hội đen, gái gọi cùng tội phạm buôn bán ma túy đến đây chiếm địa bàn. Dần dà nơi đây trở thành một khối u của thành phố. Mà Lý Hồng Quyên sinh ra, lớn lên và trưởng thành ở đây, cuối cùng cũng không trở thành gái gọi hay tội phạm mà trở thành một nữ xã hội đen, hơn nữa còn là nổi tiếng khắp nơi. Bà có một cái tên cục kỳ bình thường, hay có thể nói là quê mùa, Lý Hồng Quyên, nhưng lại có một cái biệt danh vô cùng khí phách, Hồng tỷ.
Cuối cùng Cố Ninh cũng hiểu sao bộ ba người già gồm ba mẹ mình cùng Hồng tỷ lại có thể bình an đến được nơi tụ tập.
Hồng tỷ rót thêm ly rượu, châm chọc nói: “Một tên khốn dù có lợi hại như thế nào cũng là một tên khốn, làm sao có tiền đồ được.”
Tam Ca như nhớ lại quá khứ, cảm thán nói: “Năm đó Hồng tỷ muốn tôi tham gia quân ngũ cũng nói lời này.”
Hồng tỷ liếc anh ta: “Nếu năm đó cậu không nhập ngũ thì không biết giờ chết ở đâu rồi! Bây giờ còn có thể ở đây uống rượu, lại còn có nhiều đàn em như thế này chắc?”
“Cái gì mà đàn em, Hồng tỷ, đây đều là lính của tôi, không phải là lưu manh.” Tam Ca nói xong chút oán trách: “Dì còn cho rằng tôi không biết năm đó bởi vì theo đuổi đàn ông mà dì mới tùy tiện tống tôi đi nhập ngũ sao?”
Thời điểm Tam Ca nói đến người đàn ông kia, nụ cười trên môi Hồng tỷ cứng lại, sau đó đột nhiên đánh vào gáy Tam Ca, quát: “Cái thằng Tạ Ái Quốc này, có phải bây giờ cậu thấy tôi không còn đàn em nữa nên không còn để tôi vào mắt đúng không?”
Tam Ca xoa xoa gáy, tựa như ý thức được mình nói sai nên cầm ly rượu lên, nói với Hồng tỷ: “Hồng tỷ, tôi sai rồi! Ly này tôi uống, mong dì đừng giận!” Nói xong anh ta uống hết non nửa ly rượu, mặt dúm hết cả lại nói: “Tên Vương Kế Trung liều mạng giấu nhiều rượu như vậy, còn chưa kịp hưởng đã chết, đúng là chỉ lợi cho chúng ta.”
Hồng tỷ cướp lại ly rượu trên tay Tam Ca đặt lên bàn, nói: “Rượu không phải uống như vậy. Ngày mai không phải cậu còn muốn ra ngoài giết tang thi sao? Đừng có uống nữa, ăn thịt đi!” Nói rồi bà gắp thêm mấy miếng thịt vào bát Tam Ca.
Tam Ca không biết là do uống nhiều rượu hay tự nhiên muốn tâm sự mà nhìn miếng đùi gà trong chén khóc lóc: “Hồng tỷ, sau này tôi vẫn luôn tìm dì, còn nhờ rất nhiều người tìm kiếm nhưng tìm như thế nào cũng không thấy. Tôi cũng không muốn hỏi gì nhiều, chỉ muốn biết mấy năm này dì có khỏe không, cái tên đàn ông kia có tốt với dì không…”
Nhất thời không khí trên bàn cơm có chút kì lạ.
Đừng nói Cố Ninh, ngay cả đám binh lính đi theo Tam Ca bao nhiêu năm cũng chưa bao giờ thấy Tam Ca như vậy, hết nhìn Tam Ca rồi lại nhìn lại Hồng tỷ, mặt mũi ai nấy đều trở nên vi diệu.
Hồng tỷ đối với màn ‘chân tình thắm thiết’ này của Tam Ca một chút phản ứng cũng không có, thức ăn cũng không động, rót thêm ít rượu vào ly rồi chừng mắt với đám binh lính nói: “Nhìn gì mà nhìn, đội trưởng mấy người say, không biết đường dìu cậu ta đi ngủ đi?!”
Mấy binh lính khác vội luống cuống tay chân đỡ Tam Ca đi.
Tam Ca đúng là say thật nhưng trên mặt có có tí sắc hồng nào, nhìn không khác gì bình thường, tự nhiên bị đám binh lính nhấc lên liền hét lớn: “Tôi không có say! Các ngươi làm gì vậy! Muốn tạo phản sao!”
Trương Tiêu Bạch bất đắc dĩ nhìn Hồng tỷ nói: “Hồng tỷ, dì xem này…”
Hồng tỷ nhướn mày, hơi tức giận nói: “Tạ Ái Quốc, cậu đi ngủ đi! Uống rượu xong còn làm loạn cái gì? Thật xấu hổ. lại còn sám mượn rượu làm càng, có tin tôi giết cậu không.”
Tam Ca nghe thế liền không dám quậy phá nữa, im lặng để đám binh lính đưa mình vào phòng.
Bao gồm cả Cố Ninh, mọi người đều kinh ngạc trước uy lực của Hồng tỷ.
Hồng tỷ gắp một miếng thịt gà, vừa nhai vừa nói: “Mới được làm có chức đại đội trưởng thôi mà còn tưởng mình ghê gớm.” Trên mặt bà có mấy vết thương đã được Hoàng Mộng Dao dùng cồn i-ốt màu vàng xử lý, lại kết hợp với mái tóc màu đỏ được buộc lại gọn gàng làm bà nhìn khác hẳn bình thường.
Ba mẹ Cố cùng Hồng tỷ đã làm hàng xóm nhiều năm, nhưng không hề biết gì đến ‘thân phận’ của bà. Ngày thường thấy Tam Ca uy phong, lẫm liệt, vậy mà trước mặt Hồng tỷ lại ‘ngoan ngoãn’ như vậy liền không còn gì để nói.
Mẹ Cố không nhịn được hỏi: “Hồng Quyên, hồi trước cô là xã hội đen thật sao?”
Lý Hồng Quyên cười nói: “Xã hội đen cái gì! Ở cái nơi hỗn tạp đấy, tôi cũng không có cách nào khác. Mình không đánh thì người khác sẽ đánh mình thôi. Muốn sống sót ở cái nơi đó, chỉ còn cách không để người khác khinh thường.” Xong bà lại nói tiếp: “Cô đừng bị dọa sợ, tôi đã nghỉ từ lâu rồi, bây giờ không khác cô là mấy.”
“Sao tôi lại sợ được.” Mẹ Cố cười cười chỉ Cố Ninh: “Con gái tôi so với cô ngày xưa có lợi hại bằng không?”
Hồng tỷ liếc nhìn Cố Ninh một cái thì cười nói: “Lợi hại hơn nhiều.”
Mẹ Cố nói: “Nhưng cô cũng tốt mà. Hồi trước cãi nhau với hàng xóm xung quanh, cô cũng chưa bao giờ đánh người khác.”
Hồng tỷ cười ha ha nói: “Cô nghĩ tôi cãi nhau thua sao? Cãi thắng mà còn đánh người nữa thì cũng quá đáng quá,. Nhưng nếu thua thì chắc có đó.”
Mẹ Cố kinh ngạc, sau đó cũng cười ha ha.
Mọi người nghe xong cũng đều bị chọc cười.
Cuối cùng Hồng tỷ muốn dọn dẹp bát đũa thì lại bị bọn binh lính cự tuyệt, Tam Ca đã kêu một tiếng Hồng tỷ làm bọn họ không dám cho bà làm gì.
Hồng tỷ cười cười cũng không có ý kiến.
Vương Kế Trung đã chết, những thứ lão ta chiếm hữu bấy lâu nay liền về tay Tam Ca.
Đối với đám trẻ con thì có lẽ đây là bữa ăn ngon nhất từ khi mạt thế xảy ra đến nay, vui vẻ ăn xong thì chúng đi ngủ từ sớm. Từ chỗ của Vương Kế Trung, bọn họ lấy được không ít quần áo có thể chống rét, đưa cho đám trẻ đắp hẳn là sẽ ngủ ngon hơn.
Bởi vì suy xét ngày mai còn muốn ra ngoài nên dù đám binh lính đang cao hứng nhưng đều cố gắng kiềm chế, không dám uống nhiều rượu.
Buổi tối Cố Ninh cũng uống một chút, lúc này nằm trên mặt đất, nghe trong phòng có tiếng nói chuyện thì thầm, còn có tiếng hít thở đều đều từ ba mẹ bên cạnh liền cảm thấy thật bình yên.
Trong bóng tối, cô nhìn đồng hồ thì phát hiện bây giờ mới là 6 giờ tối, nhưng bên ngoài trời đã tối đen. Đêm qua mọi người đều không được nghỉ ngơi tốt, lúc này ăn uống no say liền tranh thủ ngủ nghỉ.
Cô nhẹ nhàng rời giường, trong bóng đêm nhẹ nhàng tránh mọi người đang ngủ trong phòng, sau đó ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, Hồng tỷ vẫn còn đang ngồi uống rượu, không nghĩ tự nhiên Cố Ninh lại ra nên sửng sốt một chút, ngượng ngùng nói: “Đã lâu rồi không được uống nên muốn uống bù một chút.”
“Dì Hồng Quyên…”
Hồng tỷ cắt lời cô: “Gọi là Hồng tỷ giống bọn họ đi.”
Cố Ninh cười cười: “Hồng tỷ, tôi muốn ra ngoài một lúc, ba mẹ tôi giao cho dì. Nếu bọn họ hỏi, phiền dì nói giúp tôi.”
Hồng tỷ cũng không hỏi cô đi đâu, chỉ nói: “Biết rồi, đi đi, nhớ chú ý an toàn.”
Cố Ninh cười nhẹ, nói: “Được.”
Tuy đã làm hàng xóm với nhau nhiều năm nhưng Cố Ninh trước đây chưa bao giờ đứng cùng với dì ấy quá 3 phút, mỗi lần nói chuyện cũng không quá mười câu. Nếu không cô có lẽ sẽ sớm phát hiện dì ấy không hề tầm thường, nhưng lúc đó cô nào có để ý dì ấy mà biết được. Cố Ninh cười cười, sau đó đi và một phòng bị bỏ trống ở phía sau tòa ký túc xá, đóng chặt cửa rồi đi vào không gian.
Sau khi nuốt viên tinh hạch kia cô cũng không có xuất hiện dị năng, bởi vì có kinh nghiệm từ lần trước nên cô cũng đại khái đoán được trong không gian sẽ phát sinh một chút biến hóa nhưng dù vậy cô vẫn bị đám cỏ mọc cao hơn 1 mét gần bờ biển làm cho khiếp sợ.
Cô khó khăn gạt đám cỏ cao tới tận bả vai mình ra, tới đến bờ biển, cô dùng tay thử chạm vào nước, sau đó cởi bỏ quần áo cùng giày dép đi xuống biển.
Hai chân vừa chạm xuống nước, cô như cá gặp nước, kể cả cô có mở mắt ra cũng không hề có cảm giác gì. Ở một lúc lâu dưới nước cô còn phát hiện mình còn có thể thở được dưới nước, cảm giác rất kỳ lạ. Cô có cảm giác như mình là một con cá vậy, hai chân dường như có thêm đuôi, chỉ cần quẫy nhẹ là có thể bơi được rất xa. Xung quanh đều là dòng nước trong vắt, nhưng vô cùng sâu, cô còn không thể nhìn thấy dáy biển, còn không có cá, thực vật, khắp nơi chỉ có nước.
Hướng Hứa đã nói, dị năng của cô bé giống như là một cái hồ, Cố Ninh có thể lớn mật đoán có khả năng mặt biển trong không gian chính là dị năng của cô? Nhưng cô bơi cả buổi cũng không thấy cái biển này khác gì bình thường, cũng không thấy điều gì khác lạ.
Cố Ninh bơi một lúc liền đứng lên, những giọt nước trên người cô chảy xuống nền đất, chỉ trong chốc lát không còn tí nước nào trên người.
Mặc quần áo xong cô cũng không ở lại lâu, cô điều chỉnh lại kim đồng sau đó liền mở cửa đi vào phòng ngủ của mình, nhìn đồng hồ treo trên tường ở hàng lang thì bây giờ mới là 7 giờ sáng.
Cô thay quần áo sạch sẽ rồi ra ngoài.
Ba Cố đang vừa ăn sáng vừa đọc báo, nghe được tiếng mở cửa nhìn thoáng qua rồi nói: “Đánh răng rửa mặt rồi ra đây ăn sáng.”
Mẹ Cố nói: “Nhanh nhẹn chút, sớm còn hơn là muộn. Ngày đầu đừng đến trễ không nhà người ta lại không thích.” Hiển nhiên là thấy động tác lề mề của Cố Ninh làm cho tức giận.
Cố Ninh từ mạt thế trở lại, đối với những điều này đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thần kinh vốn luôn căng chặt ở mạt thế cùng lập tức được thả lỏng. Cô không nhịn được cười tươi một cái, tràn đầy sức sống nói: “Được, con sẽ cố gắng!”
Ba mẹ Cố nhìn thấy Cố Ninh như vậy, liếc nhìn nhau nở nụ cười.
“Con mang đầy đủ đồ dùng chưa? Ngày đầu đi làm phải để lại cho người ta ấn tượng tốt! Phải dạy cho con cái nhà người ta thật tốt!” Mẹ Cố tiễn Cố Ninh ra đến tận cửa, không nhịn được liền đưa cô xuống tận dưới tầng để dặn dò.
“Mẹ yên tâm. Buổi tối mẹ cũng không phải chờ cơm con đâu.” Cố Ninh tạm biệt mẹ Cố, sau đó biến mất ở chỗ ngoặt.
Cửa nhà bên cạnh mở ra, một người phụ nữ trung niên kinh ngạc hỏi: “Cố Ninh vừa về nhanh như vậy đã tìm được việc làm rồi sao?”
Mẹ Cố cười nói: “Đúng vậy, làm gia sư, đãi ngộ cũng khá tốt!”
“Ai da, đúng là không tồi nha.” Bà ta cười cười, sau đó dò hỏi: “Ngày hôm qua tôi còn thấy một người đàn ông đi ô tô đến đón Cố Ninh, là bạn trai Cố Ninh sao? Trước kia chưa từng thấy qua!”
Mẹ Cố sửng sốt, nói: “À chắc cô nói đến Phương Pháp? Đó là bạn của Cố Ninh, không phải bạn trai đâu, cô đừng hiểu lầm!”
Tròng mắt bà ta chuyển động, nửa đùa nửa thật nói: “Không phải bạn trai sao? Nếu Cố Ninh không thích thì giới thiệu cho Phương Phương Bái nhà tôi đi.”
Mẹ Cố sửng sốt, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Vừa định thoái thác thì nghe một giọng nói: “Dương Diễm Đông, không phải Phương Phương Bái nhà cô có người yêu rồi sao? Sao nào? Định một chân đứng hai thuyền à!”
Bà ta nhìn thấy người phụ nữ cắn hạt dưa đứng dựa tường, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Lý Hồng Quyên, cô nghe ai nói điều đó vậy? Đồ có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy! Cô đừng có phá hoại thanh danh của Bái Bái nhà tôi!”
Lý Hồng Quyên đem vỏ hạt dưa vứt vào thùng rác bên cạnh, nói: “Ồ, vậy đêm qua tôi đi xuống tầng đổ rác nhìn thấy một cô gái đang hôn một người đàn ông, không phải là Bái Bái nhà cô sao?”
“Tôi không thèm chấp cô!” Dương Đông Diễm thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Lý Hồng Quyên một cái liền xoay người đi vào nhà, còn đập cửa một tiếng rõ vang.
“Mẹ! Mẹ lại xem vào chuyện người khác à!” Trong nhà Lý Hồng Quyên truyền đến một giọng thiếu nữ không kiên nhẫn vang lên.
Lý Hồng Quyên cười với mẹ Cố, sau đó chuẩn bị xoay người đi vào nhà.
Mẹ Cố gọi vọng lại: “À, Hồng Quyên! Hôm nay Cố Ninh cùng lão Cố đều không ăn cơm ở nhà, cô cùng con gái nếu không chê thì có thể sang nhà ăn với tôi một bữa cơm đạm bạc!”
Lý Hồng Quyên sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới tự nhiên mẹ Cố lại mời mình qua ăn cơm, chỉ là nhìn thấy mặt mẹ Cố có chút mong chờ liền nghĩ đến ngày thường chỉ có Cố Tư Nguyên chào hỏi bà với con gái nên rất ngạc nhiên. Bà ngoiaf ý muốn không từ chối mà gật đầu, trúc trắc nói: “Phiền cô rồi.”
“Vậy thì tốt! Trưa này cô đừng nấu cơm nhé, khi nào gần ăn tôi sẽ qua gọi!” Mẹ Cố vui vẻ nói.
Lý Hồng Quyên tự nhiên được mẹ Cố nhiệt tình như vậy có chút không quen, đáp ứng rồi mang theo cả bụng nghi hoặc trở về nhà.
“Sao tự nhiên lại mời cô ấy sang ăn cơm! Không phải bà không thích cô ấy sao?” Chờ mẹ Cố trở về nhà, Cố Tư Nguyên nghe thấy bên ngoài nói chuyện khó hiểu hỏi.
Mẹ Cố thở dài: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, là hồi trước tôi không tốt. Hôm qua tôi nghe thấy cô ấy cãi nhau với người khác vì Ninh Ninh chúng ta.” Mẹ Cố nhớ đến những điều người khác nói về con gái mình liền đỏ mắt, nói: “Về sau chúng ta với nhà cô ấy nên tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cô nhi quả phụ rất đáng thương.”
Cố Tư Nguyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Cái bà này, tôi đã nói sớm rồi, một người phụ nữ vì một đứa trẻ không cùng huyết thống mà nhiều năm không tái giá, có chỗ nào là không tốt. Vậy mà bà chưa gì đã nghe người khác nói qua nói lại liền cảm thấy người ta nhân phẩm không tốt. Nông cạn!”
Mẹ Cố nói: “Rồi rồi rồi, tôi sai, là tôi nông cạn, còn Cố Tư Nguyên ông thì sâu sắc, ánh mắt nhìn người sắc bén, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu người khác. Mà ông đừng có đi tới đi lui nữa, bỏ tờ báo trong tay xuống đi. Ông đi dạy mà ngày nào cũng đến muộn, đã thế còn lề mề. May mà Ninh Ninh không giống ông, bằng không chắc tôi tức chết mất!”
Cố Tư Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, để lại mẹ Cố đang tức giận đi làm.