Âm thanh ác mộng ‘xoèn xoẹt’ chỉ sợ cả đời này bọn họ cũng không muốn nghe lại lần nữa.
Trương Tiểu Bạch một bên phóng lôi, một bên nói: “Thiếu Cố Ninh, tôi cứ cảm thấy không ổn.”
Cổ đạo trưởng gật đầu đầy đồng cảm, từ sau khi ông cảm thấy Cố Ninh chính là người ứng quẻ, ông vô cùng tin tưởng cô. Dù có xuất hiện tình huống nguy hiểm đến mức nào, chỉ cần quay đầu nhìn thấy Cố Ninh, trong lòng ông lập tức cảm thấy an tâm. Bây giờ Cố Ninh đột nhiên biến mất, tuy bọn họ nhìn thì có vẻ ‘trâu bò’, nhưng trong lòng ai cũng thấy không yên.
Những người khác đều ít nhiều cảm thấy như vậy, Cố Ninh ở ngay trước mặt bọn họ tự nhiên biến mất làm mọi người trở nên hoang mang. Bọn họ đều biết, trận chiến nguy hiểm sáng nay không có thương vong, phần lớn là nhờ có cô chỉ huy. Thậm chí cô còn mạo hiểm tính mạng, xoay chuyển cục diện trận chiến.
Nếu như hồi trước bọn họ chỉ coi Cố Ninh là đồng đội, bạn bè, thì bây giờ bọn họ đối với Cố Ninh sinh ra một loại cảm giác kính nể, sùng bái. Đồng thời bọn họ cũng coi cô như là đội trưởng của mình.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ chỉ cần đi khoảng 10 mét là có thể đến siêu thị gần quảng trường. Tang thi ở xung quang đã được dọn dẹp sạch sẽ, lại có Hướng Hứa làm ra đa dẫn đường nên mọi người thuận lợi tiến vào siêu thị.
Cửa siêu thị mở toang, bên trong có dấu vết bị đập phá, ngăn kéo quầy thu ngân mở toang, bên trong chỉ còn một ít tiền lẻ cùng vài đồng xu. Hẳn là khi mạt thế vừa xảy ra, mọi người đều nghĩ trận tai họa này sẽ qua nhanh thôi. Trên kệ, tuy hàng hóa bị ném lung tung nhưng vẫn còn rất nhiều, phần lớn đều là đồ ăn. Trương Tiểu Bạch dẫn đầu lao vọt tới tủ lạnh lấy một lon Coca, mở ra uống ừng ực mất ngụm, sau đó sảng khoai ‘khà’ một tiếng đầy thỏa mãn. Cảm giác khí gas xộc lên mũi làm Trương Tiểu Bạch chỉ muốn ôm lon Coca khóc một trận.
Tam Ca liếc nhìn cậu ta một cái rồi nói: “Chúng ta không cần lấy nước, có Chung Húc chúng ta không cần phải lo về chuyện đó. Cố gắng lấy thật nhiều đồ ăn, đây mới là thứ quan trọng nhất.” Sau đó anh bình tĩnh đem hết thuốc lá ở quầy thu ngân cho ba lô. Trương Tiểu Bạch lên án nói: “Tam Ca, anh dám lấy thuốc lá?”
Tam Ca trừng mắt, hợp tình hợp lý nói: “Cậu không biết không có thuốc lá tôi sẽ chết sao?”
Trương Tiểu Bạch không còn lời gì để nói.
Chung Húc vừa lấy đồ ăn trên kệ nhét hết vào túi xách da rắn của minh vừa nôn nóng nói: “Tam Ca, không được, nhiều đồ như thế này với mấy cái túi của chúng ta không đủ đâu! Vất vả lắm mới tới được đây, chỉ lấy có tí này thật không bõ công chút nào?”
Chung Húc nói xong câu này làm mọi người cũng phụ họa theo.
Tam Ca không biết lúc nào đã hút một điếu thuốc, nói: “Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không lái xe đến đây.”
Lúc này Cổ đạo trưởng đột nhiên nói: “Tiểu Bạch, nếu không cậu cùng tôi ra ngoài tìm xe đi!”
Trương Tiểu Bạch sửng sốt: “Hả?”
Cổ đạo trưởng ho khan hai tiếng: “Cậu còn trẻ, coi như ra ngoài luyện tập tay nghề đi. Đi đi đi! Cùng đi nào! Một mình tôi đi nhỡ gặp phải tang thi thì sao?”
Nói xong ông trực tiếp kéo Trương Tiểu Bạch ra ngoài.
Tam Ca dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Cổ đạo trưởng, quay lại nói với những người còn lại trong siêu thị: “Mấy người còn nhìn cái gì! Mau thu thập chỗ này cho xong rồi còn đi sang chỗ khác.”
Khi bọn họ xong xuôi đi ra ngoài thì Cổ đạo trưởng cũng lái xe tới.
Khi những người khác nhìn thấy xe tải cỡ lớn đỗ ở cửa siêu thị thì ai nấy đều sợ ngây người.
Chung Húc nói: “Cổ đạo trưởng, ông thật ‘trâu bò’.”
Tam Ca cũng nói: “Nhìn không ra nha! Lão Cổ, ông thật có bản lĩnh.”
“Hà hà! Chỉ là một chút tài lẻ thôi!” Cổ đạo trưởng ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt lại đầy vẻ đắc ý, rõ ràng là vô cùng hưởng thụ trước ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người.
Tam Ca cười một tiếng sau đó đem hết những cái túi da rắn ra thùng sau xe. Đây là xe tải loại to chuyên vận chuyển hàng hóa, thùng sau xe cực lớn, có thể chứa được mấy cái xe chở hàng nhỏ của siêu thị. Trương Tiểu Bạch là người vui mừng nhất, cậu lấy hết tất cả Coca lên xe, còn vô cùng tri kỉ lấy cho Hướng Hứa sữa bò.
Tam Ca ngồi ở ghế lái phụ, quay lại nói với Cổ đạo trưởng: “Lão Cổ, đi về phía trước 200 mét có trung tâm thương mại Hải Ninh, tầng 1 ở đó có một cái siêu thị. Bên trong muốn cái gì, có cái đó. Đi đi đi, chúng ta một lần giải quyết hết rồi dẹp đường hồi phủ.”
Cổ đạo trưởng vừa khởi động xe vừa nói: “Lão Tam, tôi đã bảo đừng gọi tôi là lão Cổ rồi mà! Cậu như vậy chính là đang dạy hư mọi người đó!”
Tam Ca cười trìu mến nói: “Thôi đi, ông là đạo sĩ thật hay giả cũng không ai chắc đâu! Mau lái xe đi!”
Cổ đạo trưởng nghe Tam Ca nói vậy thì không biết nói gì, nếu là người khác thì ông đã đóng băng người này từ lâu rồi!
Xe chưa đi được bao lâu thì giống như lời Tam Ca nói đã đến được trung tâm thương mại Hải Ninh.
Mọi người mất một lúc mới dọn dẹp sạch sẽ tang thi xung quanh.
Tam Ca để Chung Húc, Trương Tiểu Bạch ở lại canh trừng rồi cùng những người khác như ‘hổ đói’ cầm túi lao vào.
Tầng một là một siêu thị siêu to. Hướng Hứa dùng tinh thần lực kiểm tra qua, nơi nào có tang thi thì báo mọi người xử lý rồi điên cuồng càn quét.
Cổ đạo trưởng một bên không ngừng đem các loại bánh quy vào túi, một bên nói: “Mẹ nó, phát tài rồi!!!”
Trên mặt những người khác cũng như được mùa, tươi cười vui vẻ.
Trình Minh cười đến tận mang tai nói: “Vật tư lần này kiếm được chắc cũng phải đủ cho chúng ta ăn một năm!”
Trương Dương tay vừa nhặt bánh vào túi vừa cười ngây ngô: “Chúng ta đang nằm mơ đúng không? Không nghĩ được chúng ta lại có ngày này!”
Đám binh lính đều cười hạnh phúc.
Đột nhiên một binh sĩ nói lớn:”Ơ? Tam Ca đâu?”
Cổ đạo trưởng nói: “Còn có thể đi đâu chứ? Chắc là lại đi hút thuốc rồi!”
Đúng như lời Cổ đạo trưởng nói, bây giờ Tam Ca đang đi tìm thuốc lá ở quầy thu ngân.
Một bên điên cuồng càn quét, một bên hét lớn: “Đống thuốc lá này đủ cho anh đây hút cả năm, không phải một điếu chia làm ba ngày nữa rồi! Đm! Đống thuốc lá này anh đây còn chưa dám dùng bao giờ, thật con mẹ nó sướng quá! Ha ha ha… Bây giờ tất cả đều là của anh đây!” Đám binh lính nhìn bộ dạng điên cuồng của Tam Ca thì lắc đầu, lặng lẽ tránh xa.
Thịt trong tủ đông đều đã bị thối rữa, mùi hương lan toả khắp nơi nhưng đối với bọn họ mà nói thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Chỉ có Cổ đạo trưởng là không nỡ nhìn tủ đông kia: “Đáng tiếc quá!”
Tam Ca nhìn một cái túi đầy thuốc lá của mình thì nói với người bên cạnh: “Trước tiên mang đống này ra xe trước đã. Tí nữa chúng ta lên tầng trên xem có quần áo với chăn gối gì không!”
Thế là cả đám người trước sau bên từng túi lớn đi ra ngoài rồi lại vào trong.
Mọi người còn cách cửa vài bước thì có một bóng người bị ném vào từ cổng lớn… ‘bạch’ một tiếng ngã xuống đất rồi trượt dài một đường trên sàn, cuối cùng dừng lại cạnh chân Trình Minh.
Người nọ đau đớn ôm lấy ngực mình.
Trình Minh khiếp sợ hét lớn: “Chung Húc?”
Người vừa bị ném vào chính là người được phân canh ở bên ngoài, Chung Húc.
“Sao lại thế này?” Nhóm người Trình Minh đỡ Chung Húc dậy, khiếp sợ hỏi.
Chung Húc còn chưa kịp trả lời thì lại có một người nữa bị ném từ ngoài vào, ngã ở bên cạnh, chính là Trương Tiểu Bạch! Trên bụng cậu còn có một vết thương, khắp nơi đều là máu! Trương Tiểu Bạch là dị năng biến dị hệ lôi, hơn nữa còn có lượng dị năng khổng lồ, sao có thể bị thương thành như vậy?
Trương Tiểu Bạch tốt hơn Chung Húc một chút, tuy bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn có thể tự mình bò dậy, sắc mặt trắng bệch ôm lấy bụng nhìn cổng lớn: “Là dị năng giả…”
Trương Tiểu Bạch mạnh như vậy, là loại dị năng giả nào mới có thể khiến cậu thương như vậy?!!
Trương Tiểu Bạch còn chưa nói xong thì một nhóm bảy người đi từ cổng lớn lại.
Tên cầm đầu là một người đàn ông cao to, ánh mắt ánh ta quét qua một lượt rồi mỉm cười nói: “Thứ lỗi, nơi này, cùng với xe tải ngoài kia, hiện giờ là của bọn tôi.”
Một người đàn ông gầy gò đứng bên cạnh nhắc nhở: “Cả tinh hạch nữa!”
Tên cầm đầu bừng tỉnh, cười nói: “Đúng rồi, mấy người, giao hết tinh hạch ra đây!”