Cuối cùng tôi cũng được thả ra. Xoa chỗ khớp tay suýt trật, tôi thấy mọi thứ trước mắt sa sầm lại. Tiện tay nhặt một điếu thuốc từ dưới đất lên, mượn bật lửa của tiếp viên, tôi ngồi tựa vào tường giữa một đống bát đĩa ngổn ngang, từ từ hút mấy hơi. Không ngừng có người qua nói chuyện với tôi với đủ mọi ngữ khí: có hỏi han, có quan tâm, có khiển trách, vang lên vo ve. Mọi lời nói, tôi đều nghe không rõ; mọi câu hỏi tôi, đều không trả lời; mọi cánh tay đưa đến đều bị tôi gạt ra.
Tôi đang suy nghĩ vấn đề, tôi đang đưa ra quyết định. Nếu giữ công việc này, sau này tôi và Mộ Vũ sẽ phải luôn cẩn thận dè dặt, lén la lén lút, một năm hai năm… Bây giờ còn trẻ, chứ sau này lớn tuổi rồi mà mãi vẫn không kết hôn thì cũng phiền phức… Nếu hỏi tôi có thích công việc không thì không, tôi chẳng thích nó chút nào, chỉ vì công việc này cho tôi thu nhập ổn đinh, tôi mới muốn làm lâu một tí để kiếm thêm chút tiền. Trước giờ tôi luôn mong mình có thể phát triển tốt hơn để Mộ Vũ không phải khổ nữa, lúc hắn cần thì có thể giúp hắn, cho hắn điểm tựa. Bây giờ xem ra sự can thiệp của cơ quan khiến tôi muốn yêu hắn tử tế cũng thành mơ hão, “giúp hắn” là khiến cho mọi công sức của hắn đổ sông đổ bể, khiến hắn bị phỉ báng đủ đường.
Mất việc thì sao? Chẳng lẽ hai con người sống nhăn lớn nhồng lại để bản thân chết đói?
Một điếu thuốc hút cạn. Lúc tôi chật vật vịn tường, thử tự đứng dậy thì có một bàn tay đến dìu tôi. Tôi hất ra theo bản năng. Móng vuốt đóvtúm lại, tôi mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên thì va vào đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Lý. Nó kéo tay tôi lại, vẻ mặt vừa quật cường vừa mong manh. Hà cớ gì phải làm thế? Tôi không thể cứ kéo chân người ta mãi được, người ta đâu có nghĩa vụ phải diễn tuồng với tôi? Diễn đến bao giờ chứ? Thoáng mềm lòng, tôi ngoan ngoãn đi theo nó, ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, thậm chí còn uống mấy ngụm trà mà nó rót cho tôi. Những người xung quanh thấy tôi như vậy cũng không ngó ngàng gì nữa. Buổi tiệc liên hoan cuối năm tốt đẹp đã bị tôi phá toang như vậy, nhưng tôi chẳng hối hận chút nào, tôi chỉ hối hận là xuống tay nhẹ quá.
Giám đốc Chu giao thiệp xong xuôi với bên nhà hàng, bảo mọi người ai về nhà nấy, cuối cùng kéo tôi lên xe cùng về cơ quan. Bấy giờ đã gần mười một giờ tối.
Uống rượu xong đi xe, tôi sẽ bị buồn nôn. Không khí nặng nề trong xe khiến cảm giác đó gia tăng. Tôi nhìn ra ngoài cửa xe muốn phân tán sự chú ý thì lại nhớ đến mẩu tin nhắn Mộ Vũ gửi cho tôi trước khi ăn cơm. Bật điện thoại lên, tìm đến tin nhắn đó, sáu chữ rất đơn giản, lời dặn dò của Mộ Vũ: “Uống ít thôi, đừng gây chuyện.”
Tôi bất lực cười khổ, sau này gọi cậu là Hàn Bán Tiên nhé?
Cơ quan, tại phòng làm việc của giám đốc Chu.
“An Nhiên, sao cậu lại đánh giám đốc Vương? Đừng bảo tôi là cậu lại say xỉn nhé.” -Giám đốc Chu hỏi tôi với sắc mặt tái mét, tay phải chống lưng.
“Giám đốc Chu, xin lỗi anh, em không cố ý đẩy anh đâu, anh không cản em lại thì cũng không đến nỗi đau lưng…” -Tôi thực sự cảm thấy có chút áy náy, dù gì ông cũng trạc tuổi ba mẹ tôi, bình thường sống thoải mái quen rồi, đâu có chịu được xô đẩy.
“Tôi không cản cậu lại, cậu đã đánh chết người rồi, bây giờ chưa biết tình hình trong bệnh viện thế nào nữa. Tốt nhất là cậu hãy cầu trời khấn phật là giám đốc Vương đừng xảy ra chuyện gì… Bằng không, không ai bảo vệ cậu nổi.”
Tôi nhún vai, sao cũng được, muốn làm sao thì làm!
Giám đốc Chu nhìn bộ dạng “lợn chết không sợ nước sôi” của tôi, cố nén lửa giận hỏi: “Tại sao lại đánh người? Cậu đến cơ quan ba năm rồi, bình thường tuy không có thành tích gì nhưng cũng không có tiền án gì xấu. Dạo gần đây sao thế?
Tôi không trả lời ông, mà hỏi ngược lại: “Giám đốc Chu, em có thể hỏi anh chuyện này không?
Tôi kể lại một cách có chọn lọc cho ông nghe về chuyện đã xảy ra trong buổi liên hoan của ngành xây dựng mà mình nghe được ở chỗ Kim Cương. Lúc đó, giám đốc Chu cũng có mặt, ông nhìn thấy rất rõ. Và theo như hiểu biết của tôi về giám đốc Chu thì ông sẽ không lừa dối tôi.
“Đúng là có chuyện như vậy, cậu vì chuyện này ư?” -Trong vẻ mặt của giám đốc Chu lóe lên một tia nghi ngờ.
“Đúng, chính là vì chuyện này. Chỉ vì mấy câu nói vớ vẩn của tên họ Vương kia mà tên tuổi của Hàn Mộ Vũ bị bôi nhọ, hơn nữa còn ở ngay trước mặt các quản lý xây dựng của cả thành phố. Dính phải chuyện này, các ông tổng cấp cao đều vội vàng thanh minh vì sợ phiền phức. Huống hồ chi cậu ta chỉ là một công nhân nhỏ, không có bất kì chỗ dựa nào. Mang tiếng như vậy, sau này làm sao cậu ta có thể tiếp tục phát triển trong ngành xây dựng được nữa?”
“Giám đốc Vương nói như vậy đúng là có chút thiếu suy nghĩ, nhưng, cậu cũng đâu thể đánh người được? Hơn nữa không làm xây dựng được thì người bạn họ Hàn của cậu cũng có thể đổi ngành khác kia mà…”
“Đúng là đổi ngành được.” -Tôi gật đầu: “Nhưng tại sao? Tại sao cái miệng của lão ta có thể phá hủy sự cố gắng của người khác? Tại sao lão ta có thể chi phối hướng đi của người khác theo ý mình? Lão ta xem người khác là gì? Mẹ nó, lão ta tưởng mình là ai? Thứ cặn bã đó, em không đánh chết lão là may cho lão rồi…”
“An Nhiên, cậu bình tĩnh lại đi…” -Ngữ khí của giám đốc Chu ôn hòa trở lại, nhưng nghiêm túc hơn: “Cậu gây họa rồi cậu biết không? Có lẽ cậu có cái lý của cậu, nhưng làm người khác bị thương chắc chắn là không đúng. Tôi cũng bắt đầu từ tiền tuyến, dùng ba mươi năm để leo lên vị trí này. Tôi hiểu đôi khi một câu nói của lãnh đạo có thể nâng đỡ một người nhưng cũng có thể hủy hoại một người. Đấy là hiện thực, cậu không thể thay đổi được. Cậu ở vị trí thấp nhất. Điều đó đã định sẵn là cậu không thể làm theo ý mình, người khác khua môi múa mép một chút là có thể xóa đi tất cả cố gắng của cậu, không có đạo lý gì để nói. Thế giới chính là như vậy. Bây giờ cậu có tức giận thế nào cũng vô ích. Chuyện quan trọng trước mắt là nghĩ xem tiếp theo phải làm gì, làm sao xin lỗi giám đốc Vương để ông ta tha thứ cho cậu, tiền đề là ông ta không bị gì quá nặng…”
“Xin lỗi?” -Tôi cười khẩy: “Em thà cáo biệt di thể của lão ta còn hơn!”
Giám đốc Chu đập bàn: “An Nhiên, tôi biết cậu có họ hàng làm trong trụ sở, nhưng người cậu đánh không phải là một người bình thường…Nếu cậu còn muốn làm tiếp thì đừng bướng như vậy…”
Tôi nhanh nhẹn tháo thẻ công tác trên ngực xuống, đập lên bàn: “Em nghỉ việc.”
Giám đốc Chu thoáng đơ ra: “Cậu nói gì?”
“Em…nghỉ việc.” -Tôi lặp lại lần nữa thật rõ.
Nói câu này ra, cảm giác rất…sướng! **, trước đây mà biết sướng như vậy thì tôi đã thừa nhận dứt khoát khi có vụ bức ảnh rồi. Lúc đó cứ do dự rề rà, thấp thỏm lo âu. Bây giờ Mộ Vũ đã không dứt ra được, thì tôi cũng tới luôn, có gì đâu, đổi công việc khác thôi mà?
“Cậu…cậu…” -Giám đốc Chu giận đến nỗi ăn nói không được rành mạch: “An Nhiên, đừng nông nổi như vậy. Cậu nghĩ một công việc tốt như ở cơ quan mình dễ tìm lắm à? Cậu biết bao nhiêu người bất chấp mọi thứ để chui vào đây không? Bênh vực bạn bè cũng phải có chừng mực thôi…”
Tôi định nói thì bị tiếng mở cửa cắt ngang. Giám đốc Lý đi từ bên ngoài vào, theo sau là chị Tào, anh Cao và quản lý của các bộ phận khác. Giám đốc Chu vội hỏi: “Tình trạng của giám đốc Vương thế nào rồi?”
“Bệnh viện kiểm tra xong bảo xương sọ không sao, chỉ bị chấn thương sọ não nhẹ. Vết thương ngoài da phải khâu mười mấy mũi, e là sẽ để lại sẹo. Đang vô cùng sợ hãi, bác sĩ cho tiêm thuốc an thần mới ổn định lại. Người nhà đã qua chăm sóc rồi.” -Giám đốc Lý nói rõ tình hình một cách giản lược. Ông ta nhìn tôi, ánh mắt đầy sức ép: “An Nhiên, cậu phải cho chúng tôi một lời giải thích…”
Bình thường, đúng là tôi sẽ hơi teo khi nói chuyện với giám đốc Lý như thế này nhưng giờ đã khác xưa rồi, tôi cũng bất chấp rồi. Bảo tôi nói? Được, tôi sẽ nói. Tôi phanh phui hết mọi thứ: tên họ Vương đó đã liên tục đến kiếm chuyện gây hấn ở chỗ làm của Mộ Vũ như thế nào, rồi cố ý phát tán tin đồn ở buổi liên hoan của ngành xây dựng ra sao, khiến Mộ Vũ không còn chỗ đứng trong thành phố L, để họ nhìn xem con người đó ghê tởm đến mức nào.
Nhưng những người đó chẳng thể hiện ra chút cảm xúc kinh ngạc hay nghi ngờ nào. Họ nghe tôi nói xong, vẻ mặt vẫn bình yên một cách bất lực, nói là lạnh nhạt cũng không phải. Tôi bỗng hiểu ra. Những người này suốt ngày tiếp xúc với tên Vương Mỗ, tất nhiên họ hiểu tính nết và phong cách hành sự của lão hơn cả tôi. Chắc họ cũng không lấy làm lạ khi lão làm những chuyện như vậy. Chị Tào đứng trong đám người nhìn tôi. Tôi nhìn thấy sự sốt ruột và bất lực trong mắt chị. Dù sao thì chị cũng không có quyền phát ngôn trong trường hợp này.
“Dù cậu có lý do gì đi chăng nữa, đánh người cũng là sai, cơ quan nhất định sẽ xử phạt. Vì tình tiết nghiêm trọng, phải báo lên trụ sở, còn có truy cứu trách nhiệm pháp luật hay không thì phải xem ý kiến cá nhân của giám đốc Vương.” -Giám đốc Lý nói một cách rất khách quan. Thực ra trước giờ tôi luôn kính trọng ông sếp này, ít nhất là ông khá khách quan.
“Tên họ Vương muốn sao thì tùy lão. Còn về vụ xử phạt của cơ quan, có phạt thế nào em cũng chịu. Mấy năm qua, cơ quan đã cho em thu nhập không tệ và một cuộc sống ổn định, thậm chí còn cho em cơ hội phát triển rất tốt. Chính em đã làm phụ lòng mong đợi của mọi người.” -Nói đến đây, tôi nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó một lượt. Chị Tào bình thường tiếp xúc với tôi nhiều nhất, đang lắc đầu với tôi một cách gần như sợ hãi. Anh Cao cũng lén ra hiệu bằng mắt với tôi. Tôi cho họ một nụ cười, xem như trấn an. Thực ra làm việc với họ rất nhẹ nhàng vui vẻ. Nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn bỏ đi, không phải vì bản thân công việc đơn điệu nhàm chán, không phải vì bất hòa với ai đó, không phải vì bất đắc chí, mà vì sự bài xích thiếu khoan dung mà chế độ và ý thức của môi trường ngành nghề đối với nhóm người có xu hướng tình dục tình cảm thiểu số như chúng tôi. Sự đối lập này khiến tôi đành phải chọn một trong hai, kết quả hoàn toàn không khó đoán. Thế nên: “Cảm ơn sự chiếu cố và bao dung của mọi người trong những năm qua. Năng lực của em có hạn, quả thật không phù hợp với công việc ngân hàng. Bây giờ, em chính thức yêu cầu từ chức… Khi nào viết xong đơn từ chức, em sẽ nộp cho văn phòng…”
Bấy giờ đừng nói người khác, ngay cả một người trước giờ luôn điềm tĩnh như giám đốc Lý cũng phải kinh ngạc: “Cậu từ chức?”
“Vâng, em xin từ chức!”
Chị Tào bước nhanh đến trước mặt tôi, kéo tay tôi chửi: “Em nói bậy bạ gì vậy? Có ai bảo em nhất định phải từ chức đâu?”
Tôi kéo tay chị ra: “Chị, tự em muốn từ chức. Em không muốn cứ như vậy mãi, khó chịu lắm… Chị không hiểu đâu.” -Rõ ràng tôi đang yêu một người nhưng lại phải giả vờ là bạn bè bình thường.
“Còn Tiểu Lý thì sao? Nó thích em đến thế.”
“Lý Lâm à?” -Chung quy tôi vẫn thấy áy náy với nó, nhưng vẫn cố ý nói một cách nhẹ nhõm: “Nó tự do rồi.”
Tôi quay người bước ra, những lời níu kéo của các đồng nghiệp rơi lại phía sau. Rời khỏi nơi này, dù quyết định này đúng hay sai, tôi vẫn rất kiên định. Nơi không thể chứa chấp tôi và Mộ Vũ, tôi không muốn ở thêm một phút nào.
“An Nhiên.” -Rất lâu không mở miệng, giám đốc Lý bỗng nhiên gọi tôi lại: “Cậu suy nghĩ kĩ đi.”
Tôi nhún vai đi tiếp.
“An Nhiên.” -Giám đốc Lý lại mở miệng một lần nữa: “Những lý do mà cậu nói, khiến cậu bất chấp hậu quả, vung tay đánh người, tính ra đều không phải vì bản thân cậu, cậu khăng khăng đòi từ chức cũng là vì người bạn kia của cậu?”
Tôi quay đầu lại. Giám đốc Lý nhìn tôi, ánh mắt sáng như đuốc.
Những cuộc điều tra có tiếng không có miếng về vụ mấy tấm ảnh trước đó, phần lớn đều là làm cho người khác xem. Có người muốn giữ tôi lại nên mới cất công làm những chuyện đó để có lý do giữ tôi. Những thủ đoạn hiển nhiên đó, một người đã làm lớn mười mấy năm như ông ta sao có thể không nhìn ra?
“Đó thực sự chỉ là một người bạn?” -Ông ta nói.
Vừa cười vừa lắc đầu, tôi nâng cổ tay phải lên, đặt một nụ hôn lên vết sẹo vẫn còn rõ nét kia dưới sự theo dõi của tất cả mọi người, hỏi ngược lại: “Anh nghĩ sao?”
Kệ ông nghĩ thế nào! Phớt lờ những biểu cảm mỗi người một vẻ ở sau lưng mình, tôi bước ra cửa, chẳng buồn ngẩng đầu.