Ánh sáng bên ngoài rọi vào trong phòng qua lớp rèm cửa, xám xịt đến lờ mờ. Người trên giường đang ngủ rất say, không hề phát hiện kẻ không mời mà đến này. Tôi vừa nín thở vừa đi chân trần đến bên cạnh giường. Lúc đầu tôi còn định chơi xấu hù người này một phen. Tiếc rằng màn đêm như vải sa, cách mấy lớp sa, khuôn mặt bình yên say giấc kia đã khiến trái tim đang suy nghĩ lung tung của tôi ổn định trở lại. Lúc đầu còn nóng đầu vì cồn, khi nhìn thấy hắn, sợi dây thần kinh dường như thả lỏng ngay lập tức, cảm giác kiệt sức mệt mỏi ùa đến. Tôi nghĩ tôi cần ngủ một giấc tử tế, hôm nay quấy sướng phết, bắt đầu từ ngày mai chắc là tha hồ mệt.
Tôi không hối hận chút nào, chỉ sợ phiền phức.
Rón rén cởi áo ra, tôi kéo một góc chăn chui vào. Vì chân tay lạnh ngắt, tôi cũng không đến quá gần hắn. Ai dè vừa quay lưng lại nằm yên ngay ngắn, một cánh tay nóng hổi đã choàng đến. Ngay sau đó, bờ ngực ấm áp áp lên lưng tôi, những ngón chân lạnh buốt cũng bị đè dưới cẳng chân ai đó…
Cuối cùng vẫn làm người ta dậy. -Tôi thầm nghĩ, nhưng không lên tiếng.
Được bao bọc trong hơi thở ấm áp của Mộ Vũ, tôi cảm thấy cơ thể đang co ro vì lạnh của mình từ từ giãn ra, như lá trà được ngâm trong nước nóng.
“Nói không qua mà?” -Người phía sau ghé tai tôi thủ thỉ mở miệng. Tiếng nói mềm nhũn, mang cảm giác ngái ngủ mông lung
Tôi nép vào lòng hắn, dễ chịu quá, khiến tôi không nhịn được muốn dựa sát hơn: “Say rồi, vào nhầm nhà.” -Mai hẵng tính mấy chuyện khiến người ta rầu rĩ. Tôi có thể chắc chắn rằng chỉ cần Mộ Vũ ở đây, dù có xảy ra chuyện gì thì thế giới của tôi cũng sẽ không mất cân bằng. Và lúc này tôi chỉ muốn mặc sức tận thưởng cái ôm của người này.
Mấy cái hôn nhẹ rơi xuống cổ và vành tai, Mộ Vũ hạ giọng dỗ tôi: “Ngủ đi, có chuyện gì dậy rồi hẵng nói.”
Tôi vừa hơi tức, chửi hắn là “thằng nhóc chết tiệt…” vừa nhắm mắt lại.
Hắn giấu tôi chuyện gì cũng dễ, nhưng tôi chẳng giấu hắn được chuyện gì…
Sáng sớm, lúc Dương Hiểu Phi nhìn thấy tôi, cặp mắt nhỏ trừng lên tròn xoe: “Anh An Nhiên, anh qua lúc nào thế?”
“Tối hôm qua…” -Tôi nói đại một câu, bảo gã ngồi xuống ăn cơm. Gã không biết tôi sang nên không dậy sớm nấu cơm. Bữa sáng được Mộ Vũ nấu theo thời gian đi làm bình thường của tôi.
Ăn cơm xong, tôi không vội vã đi làm như thường lệ, mà tự xung phong rửa bát. Dương Hiểu Phi tưởng hôm nay tôi nghỉ, giả vờ khách sáo với tôi một lúc rồi vui vẻ chạy ra phòng khách xem tivi. Tay của Mộ Vũ không tiện, hắn tựa vào cửa bếp nhìn tôi lóng ngóng làm việc. Ánh mắt thay đổi liên tục, lúc cạn lúc sâu.
“Tôi nghỉ việc rồi…” -Tôi bỗng buông một câu, không quay đầu lại.
Cảm nhận được Mộ Vũ bước đến sau lưng mình, tôi lại lặp lại một lần nữa: “Tôi nghỉ việc rồi…” -Trên tay, động tác rửa bát không dừng lại. Tôi có chút không dám nhìn Mộ Vũ. Trước đây, hắn chịu nhiều uất ức như vậy chỉ vì không muốn nhìn thấy hậu quả này, nhưng cuối cùng tôi vẫn để sự việc đi đến bước đó.
Dòng nước ấm chảy ào ào, trong chậu rửa bát là thứ bọt trắng muốt. Tôi vừa giải thích tình trạng hỗn loạn tối qua, vừa cầm khăn rửa bát chà tới chà lui trên chiếc đĩa sứ. Tôi nói được một lúc thì cẩn thận quay đầu lại nhìn hắn một cái. Khi nghe, Mộ Vũ im lặng quá, tôi phải xác nhận xem hắn còn đứng sau lưng mình không.
Khả năng diễn đạt của tôi vốn đã không tốt, trong lòng lại có chút chột dạ, nên ăn nói còn lộn xộn lắp bắp hơn.
“…Sau đó, tôi đã sang đây…” -Nói xong câu cuối, tôi thở phào một cái.
Mộ Vũ vẫn không có động tĩnh gì. Tôi hơi hoảng. Chẳng lẽ hắn giận rồi ư? Giận tôi nông nổi?
Sự lo ngại của tôi nhanh chóng được xua tan, vì Mộ Vũ từ từ ôm eo tôi từ phía sau, cằm đặt lên vai tôi, hơi thở rơi xuống bên tai.
Điều này ít nhất cho thấy là hắn không giận. Tôi cũng yên tâm hơn, chờ Mộ Vũ cho mình một câu trả lời.
Chờ mãi chờ mãi, chỉ nghe người đó nói: “Cái đĩa này sắp bị anh chà mòn rồi…” -Tôi ngơ ra một lúc mới nhận ra: hóa ra cả buổi trời tôi đang ra sức rửa tới rửa lui một cái đĩa.
Căng thẳng quá mà.
Tôi tức tối quay người lại, làm mặt dữ trừng mắt nhìn hắn: “Thì sợ cậu không vui? Cậu không hó hé tiếng nào, tôi còn tưởng…” -Không chờ tôi nói hết, Mộ Vũ đã nghiêng đầu hôn lên môi tôi. Cánh tay khóa chặt lưng tôi, dịu dàng hung hãn, không cho khước từ. Sự đấu tranh ban đầu lập tức tan thành chua xót khi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt hắn. Cùng lúc đó, sức lực trên người đều bay biến.
“Tôi có gì mà không vui?” -Sau đó, hắn tựa lên vai tôi, buồn bã nói: “Anh đều vì tôi mà…”
Nói chi chuyện ai vì ai. Mối liên hệ giữa chúng tôi quá sâu sắc. Tôi vừa cười vừa tiếp tục rửa bát. Hắn cứ thế ôm tôi, chẳng nói chẳng rằng. Về sau sẽ có rất nhiều rắc rối nối đuôi nhau đến, nhưng tôi thật lòng cảm thấy không sao.
Người đầu tiên hỏi tội tôi là ông chú ở trụ sở chính. Chú tức đến mức nói năng không rành mạch, chửi tôi nông nổi, chửi tôi khinh suất, một chuyện vừa dứt lại rước họa vào thân, đánh người trước mặt nhiều người không nói, mà còn nghỉ việc nữa… Chú bắt tôi đến chỗ chú, giải thích rõ ràng với chú ngay lập tức. Tôi không đi, chỉ bảo tôi không muốn đi làm nữa. Chú hết cách, cuối cùng uy hiếp tôi là nếu tôi dám nộp đơn nghỉ việc, chú sẽ gọi điện cho nhà tôi ngay…
Người thứ hai tìm tôi là văn phòng trụ sở. Họ biết tôi đánh phó giám đốc ngân hàng, bắt tôi phải đến trụ sở chính báo cáo chuyện này trước trưa hôm nay. Nếu không đi, trụ sở chính sẽ cưỡng chế xử phạt tôi… Xí, tôi đã không muốn đi làm còn sợ gì phạt nữa, chưa đợi y nói hết tôi đã cúp máy cái rụp.
Tiếp theo là chị Tào. Chị nói với tôi là cả đám vừa đi thăm giám đốc Vương. Bác sĩ bảo không có vấn đề gì to tát… Nghe bảo bây giờ lão đang làm dữ, khăng khăng đòi cầu viện pháp luật. Chị Tào bảo tôi mua đồ đến bệnh viện thăm lão, xin lỗi lão, tranh thủ xin tha thứ…đồng thời còn nói với tôi là chị không đồng ý cho tôi nghỉ việc và sẽ không ký tên vào đơn nghỉ việc của tôi, bảo tôi đi làm lại…còn bảo chị sẽ giúp tôi giải thích với các sếp… Tôi không muốn nói nhiều với chị về chuyện nghỉ việc nữa. Còn tên họ Vương kia muốn quấy thế nào thì tùy lão. Ông bà ta có câu “kẻ đi chân đất không sợ kẻ mang giày”…
Bố thực sự không sợ lão.
Sau đó, Tiểu Lý gọi đến. Trái lại, nó rất bình tĩnh, hỏi tôi tại sao nghỉ việc, bảo nếu vì vụ đánh nhau thì không đến nỗi cực đoan như vậy, nếu vì Mộ Vũ thì nó xin không nói gì nữa. Từ đầu đến cuồi, tôi đều cảm thấy có lỗi với nó. Dù tình cảm là chuyện đôi bên tình nguyện, nhưng nó vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi vẫn cảm thấy nợ nó chút gì. Cuối cùng, nó nói sẽ cố gắng tìm người trấn an bên họ Vương cho tôi để chúng tôi không đến nỗi phải lên đồn. Câu cảm ơn của tôi còn chưa ra khỏi miệng, người ta đã cúp máy rồi…
Những người xung quanh đều lo sốt vó cho tôi, chạy vạy cho tôi. Nếu họ biết tôi, Mộ Vũ và Dương Hiểu Phi đang vừa đánh bài (đấu địa chủ) vừa nghe điện thoại bằng loa ngoài, thì chắc chắn sẽ bị tức chết.
Bình thường hiếm khi cả ba chúng tôi đều rảnh rỗi như vậy. Vậy mà bây giờ, vào ngày đầu tiên của năm mới, giữa một đống chuyện lộn xộn, ba đứa vô công rỗi nghề lại ngồi đánh bài một cách ung dung tự đắc. Thật là kỳ lạ.
Thực ra cũng không thực sự ung dung đến thế. Bình thường Mộ Vũ lợi hại lắm, hôm nay chơi hơn nửa buổi sáng vẫn chưa thắng ván nào. Tâm tư của hắn đều đặt cả vào những cú điện thoại. Dương Hiểu Phi chỉ là một cái giá giữ bài. Chỉ có tôi là đang đánh bài nghiêm túc.
Mỗi khi một cú điện thoại kết thúc, Dương Hiểu Phi lại thử khuyên tôi nghĩ kĩ lại về chuyện nghỉ việc, dù gì muốn tìm việc nhẹ lương cao như thế này rất khó. Những gì gã nói là sự thật, nhưng trong tình cảnh không thể tốt cho cả hai này luôn sẽ có cái được cái mất. Mộ Vũ khẽ cau mày, ánh mắt chốc chốc lại xuất hiện những cảm xúc khó đoán, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng. Dương Hiểu Phi sốt ruột nói: “Anh Hàn, anh khuyên anh An Nhiên đi chứ? Mất công việc này tiếc lắm?” -Mộ Vũ không trả lời gã, chỉ nói với tôi: “Tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh.” -Tôi bật cười ngả đầu lên vai hắn. Nếu không vướng Dương Hiểu Phi, tôi nhất định sẽ nhào đến thơm hắn. Ý của hắn là dù tôi có tiếp tục ở lại ngân hàng hay nghỉ việc không làm nữa, hắn cũng sẽ không bỏ rơi tôi. Câu nói này khiến tôi cảm thấy yên tâm vô cùng, từ bỏ tất cả tôi cũng thấy đáng.
Mộ Vũ mặc cho tôi dựa lên người hắn, tay xáo bài một cách điêu luyện. Điện thoại lại một lần nữa vang lên. Tên của Ngô Việt nhảy nhót trên màn hình.
Tôi mở loa ngoài lên: “Chuyện gì?”
Ngô Việt không hổ là anh em tốt của tôi. Nó đã mang đến cho chúng tôi tin vui đầu tiên trong năm mới này: tìm được nhà rồi, vị trí không hẻo lánh, trang bị đầy đủ, có thể dọn vào bất cứ lúc nào, thuê dài thuê ngắn đều được, tiền thuê rẻ.
Giờ đang nghỉ lễ, tìm việc cũng phải để sau Tết. Lúc đó chúng tôi còn ở thành phố này không còn chưa biết, thuê trước ba tháng, đến hạn xem tình hình thế nào rồi quyết định ở tiếp hay bỏ thuê.
Ngô Việt hỏi tôi khi nào có thời gian đi xem nhà, tiện thể kí hợp đồng thuê nhà luôn.
Tôi bảo lúc nào cũng có thời gian, tôi nghỉ việc rồi. Lúc đầu Ngô Việt còn tưởng tôi giỡn, sau đó cuối cùng cũng nhận ra là tôi nghiêm túc. Nó không ngồi yên được nữa, nói: An nhiên mày đang ở chỗ em dâu đúng không? Mày chờ tao, tao qua đó liền. Chuyện lớn như vậy mà mày không bàn với tao trước. Chán mày ghê… -Lúc cúp điện thoại, nó còn lải nhải oán trách.
Ngoài miệng tôi chửi nó nhiều chuyện, nhưng trong lòng rất ấm áp.
Sáng đó, cứ chốc chốc lại có một cú điện thoại, đại não tôi muốn phình ra. Thế là lúc điện thoại lại reo lên, tôi hận không thể một cước đạp bể nó.
Không ngờ lại là lão Điền. Từ lần trước nhờ lão mua vé cho Mộ Vũ đến nay đã được một năm rồi, giữa chừng cũng liên lạc được bốn năm lần, giờ chắc chắn là có việc tìm tôi.
Tôi bắt điện thoại lên. Quả nhiên, lão nói hai ngày trước lão vừa về nhà, hôm nay lúc lên, mẹ tôi có nhờ gã đưa chút đồ cho tôi, lão muốn mang sang cho tôi, hỏi tôi có đang ở ký túc xá không.
Thôi, chuyện này đừng làm phiền người ta. Tôi bảo ông chờ tôi đi, tôi tự qua cơ quan ông lấy.
Tôi bắt xe đi, bắt xe về trong vòng chưa đầy nửa tiếng. Lúc về, Ngô Việt đã đến và đang nói chuyện với Mộ Vũ. Thấy tôi, nó liền bĩu môi, nửa đùa nửa thật xuýt xoa: “Đúng là cái gì mày cũng dám làm…”
Tôi kệ nó, mở ngay kiện hàng nhỏ được gói rất kĩ.
Là một chiếc găng tay hở ngón màu lam nhạt. Màu này giống với màu áo len mà mẹ tôi đan cho Mộ Vũ. Tuy mẹ từng nói sẽ đan cho tôi một đôi găng tay, nhưng hiển nhiên chiếc này là của Mộ Vũ, vì chỉ đan có bốn ngón tay.
Dạo trước lúc gọi về nhà, quả thật tôi có nhắc đến chuyện Mộ Vũ cảm thấy bàn tay bị thương vô cùng xấu xí nên cứ quấn lại bằng băng gạc. Xem ra mẹ tôi đã để tâm đến chuyện này, nên mấy ngày thôi đã làm gấp một chiếc găng tay. Găng tay hở ngón rất tiện, bình thường đeo ấm mà không ảnh hưởng đến làm việc. Suy nghĩ chu đáo như vậy chỉ có thể chứng minh là mẹ tôi thật lòng thương Mộ Vũ.
“Mẹ mình cho cậu nè!” -Tôi nhét găng tay cho Mộ Vũ: “Băng gạc có thể về hưu rồi.”