Ứng dụng QQ trên điện thoại hắn là tôi cài cho. Nick QQ cũng là tôi đăng ký. Biệt danh chính là “Mộ Vũ”. Ngay trong hôm đó, người ta đã tự thêm cho mình một dòng chữ ký vô cùng văn vẻ: “Châu liêm mộ quyển Tây Sơn vũ.” Nghĩa là chiều cuốn rèm châu mưa núi Tây, trích dịch thơ Đằng Vương các tự trên thivien. Tôi cười hắn sến, trông chữ ký của tôi mới cá tính làm sao. “Túi tiền, em đã sưng lên chưa?” Hắn gửi cho tôi cái mặt hừ hừ để bày tỏ sự khinh bỉ.
An Nhiên: “Cậu đang làm gì thế?”
Mộ Vũ: “Đang xem bản vẽ.”
An Nhiên: “Hôm nay Dương Hiểu Phi sang chỗ tôi gửi tiền!”
Mộ Vũ: “Nó có nói với tôi.”
An Nhiên: “Về chuyện cậu đánh nhau với Dương Đầu Hói, nó cũng kể tôi nghe rồi.”
Mộ Vũ: “Ừa.”
An Nhiên: “Tôi không biết cậu không thích người khác dùng đồ của cậu. Tôi còn lấy ly của cậu uống nước nữa, có lỗi ghê.”
Gửi câu này xong, tôi không khỏi cảm thán: An Nhiên, sao mày thảo mai thế?
Qua một lúc, Mộ Vũ trả lời lại: “Anh là khách. Tôi cũng không có cái ly nào khác, nên hết cách rồi… may mà anh không tính toán.”
Những lời này làm tổn thương trái tim tôi quá.
Té ra chỉ vì tôi là khách ư? Té ra chỉ vì tình thế ép buộc? Là tôi nghĩ quá nhiều? Là tôi ảo tưởng sức mạnh ư? Hiện thực sao tàn khốc thế! Tôi thực sự muốn đâu đầm vào điện thoại chết ngay cho rồi. Tâm trạng rớt thẳng xuống số âm. Tôi trả lời ỉu xìu: “Tôi không sao, cậu không so đo là được!”
Lại qua một lúc nữa, Mộ Vũ nhắn lại một dòng: “Là anh thì không sao.”
Được rồi, cảm giác đó giống như bỏ tôi vào trong nước đá làm lạnh trước, sau đó vớt tôi ra vắt khô đem phơi dưới con nắng trời Tam Phục vậy. Nhìn dòng tin nhắn đó, tôi nghiền ngẫm tám chữ này cả buổi, đọc đi đọc lại trong miệng, mãi đến khi nhai ra vị mật ngọt, mãi đến khi những sự bực dọc không cam tâm mang theo hơi lạnh u ám đều bốc hơi sạch sẽ. Tôi híp mắt lại, cảm thấy mình đang nằm dưới đáy ao nắng: ấm áp và chìm đắm, hơi chóng mặt, thậm chí nghẹt thở nữa.
Là tôi, hắn sẽ không thấy phản cảm. Ý là vậy sao? Phải là tôi, chứ không thể là người khác.
Tại sao lại là tôi thế? Tại sao thế?
Tôi đang nghĩ ngợi trong lòng thì tay đã gửi câu hỏi đó ra mất. Kết quả là cả buổi vẫn chưa có hồi âm. Tôi tự phỏng đoán rất nhiều đáp án, từ phiên bản ngượng ngùng “chẳng vì gì cả”, đến phiên bản thanh thuần “tại thích anh”, đến phiên bản tỏ tình “thực ra tôi yêu anh từ rất lâu rồi”, đủ hoa lá hẹ.
Tiếng tít tít vang lên. Một tin nhắn được gửi qua, vẫn là tám chữ: “Tại vì đấy là ly của anh tặng.”
**!
Đúng là một lý do hay ho! Chẳng nói chẳng rằng đã ném tôi vào trong nước lạnh.
Vậy nên, An Nhiên, mày hỏi dư thừa để làm gì vậy? Sao mày không biết thấy tốt thì tém tém lại? Tiêu chưa, yểu chưa? Bộ tưởng ai cũng biến thái như mày hả? Được rồi, đến đây thôi, tắm rửa đi ngủ đi!
Thế là tôi ôm cả bụng tức tối trằn trọc không yên đến nửa đêm.
Tâm trạng có tồi tệ đến đâu cũng phải đi làm. Từ khi cơ quan ban phát nhiệm vụ, các nhân viên tiền tuyến như chúng tôi chưa hề có động tĩnh gì lớn, các sếp đã bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Để tăng lượng tiền đổ vào chi nhánh chúng tôi, các giám đốc và các quản lý bậc trung đã triển khai hàng loạt hoạt động tiếp thị với khí thế hừng hực. Gần đây, thường xuyên trông thấy họ ra vào phòng VIP với các khách hàng lớn, cũng không ngừng có những khoản tiền lớn được chuyển vào trong ngân hàng chúng tôi qua các đường dây khác nhau.
Lúc mười một giờ trưa, giám đốc Lý -cũng là một trong các sếp của chi nhánh chúng tôi đi với mấy khách lớn từ trên lầu xuống phòng kinh doanh, vừa đi vừa nói, cười đùa cực kỳ thân mật.
Thường thì khách lớn sẽ được tiếp đãi trong phòng VIP. Chỉ có khách đặc biệt quan trọng mới được mời vào phòng giám đốc.
Tôi hỏi chị Tào mấy người bên cạnh giám đốc có xuất thân thế nào. Dù sao thì thời gian tôi làm ở ngân hàng này còn ngắn, rất nhiều khách cũ tôi đều không biết mặt. Chị Tào chỉ vào một ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, hỏi tôi: “Biết điện máy Khắc Thành không?”
“Biết!” -Sao có thể không biết được? Tiền gửi vào ngân hàng chúng tôi, ngoài hai chữ “quan” và chữ “nước” ra, thì điện máy Khắc Thành có thể xem là một khách hàng lớn trong mảng tiền gửi doanh nghiệp còn lại. Bình quân mỗi ngày tài khoản chưa bao giờ dưới con số chục triệu và thêm cả tiền gửi định kỳ nữa. Kế toán của họ, chúng tôi đều quen biết: rất biết điều, rất chuyên nghiệp. Họ đến giao dịch, chúng tôi gần như đáp ứng hết các yêu cầu của họ.
“Người này chính là ông chủ của điện máy Khắc Thành, Sở Lâm Thành sao? Nghe bảo là bạn học của giám đốc Lý.”
“Ồ ~ thảo nào!” -Tôi gật đầu.
“Cái anh trẻ trẻ bên cạnh ông ta là ai?” -Tiểu Lý sà đến hỏi. Mắt dán chặt vào anh đẹp trai sau lưng Sở Lâm Thành.
“Cái đó…chị cũng không biết nữa…” -Chị Tào chưa dứt lời, giám đốc Lý đã đi đến trước ô cửa sổ của tôi, gọi chị: “Tiểu Tào, em ra đây tí.”
Chị Tào nhanh chóng đi ra. Tôi liếc thấy cả đám người họ cùng đi vào phòng VIP.
Không bao lâu sau, giám đốc Vương cũng dẫn một người bà cô già tới: “An Nhiên, gửi tiền giúp chị Từ nhé!”
“Giúp” ở đây có nghĩa là người đàn bà này chỉ cần ký tên của mình, tất cả còn lại đều là việc của tôi.
Hao mất ba tờ đơn gửi tiền, hốt được một triệu tệ, gửi định kỳ ba năm. Tôi vừa thao tác vừa nghe người phụ nữ ấy nói: qua mấy ngày nữa sẽ có hai triệu tệ bên Ngân hàng Công thương sắp tới hạn quản lý tài chính. Đến lúc đó sẽ chuyển luôn qua đây. Giám đốc Vương cười đến nỗi mặt nổi đầy nếp nhăn như cái bánh bao.
In đơn gửi tiền, đóng dấu, đưa ra. Khách hàng còn chưa nói gì thì giám đốc Vương đã bực mình trước rồi: “An Nhiên, cậu có nghĩ máy in của cậu nên đổi mực rồi không? Sao chữ in ra nhạt màu thế? Không được, in lại tờ khác đi!”
Nhạt màu? Ông bị đui à? Mù màu đen trắng hả? Màu vậy mà còn nhạt! Đúng là kiếm chuyện.
Tôi chửi trong lòng một tăng, nhưng cũng đành phải ngoan ngoãn đổi mực. Sau khi đổi xong, tôi đổi luôn đơn gửi tiền mới cho ổng. Tờ ban đầu bị tôi đè bên dưới tờ phiếu rút tiền.
Cuối cùng, tôi cực khổ cả buổi trời, giám đốc Vương vẫn đưa ra đánh giá “làm việc thiếu trách nhiệm, qua loa với khách hàng.”. Tôi bất lực trợn mắt. Vạch lá tìm sâu!
Tiễn ôn thần đi chưa được bao lâu, chị Tào đã từ phòng VIP trở ra, quay lại quầy của chúng tôi. Chị đứng sau lưng tôi. Giám đốc Lý mời cậu trai trẻ đứng sau Sở Lâm Thành ra trước cửa sổ của tôi. Một tờ chi phiếu được đưa vào: “An Nhiên, điền hộ tờ chi phiếu này nhé.”
Chi phiếu chuyển tiền mười triệu tệ được đưa vào. Đơn vị chuyển tiền: Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Logistics Tập đoàn Lạc Thế (Bắc Kinh). Đơn vị nhận tiền: Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Logistics Tập đoàn Lạc Thế (XX). Là một công ty mới vừa mở tài khoản ở chỗ chúng tôi gần đây.
“Làm phiền anh rồi!” -Cậu trai trẻ mở miệng, đi kèm với một nụ cười sáng sủa như ánh nắng.
“Không phiền, bổn phận của tôi mà!” -Người ta khách sáo thì mình cũng không thể làm mất thể thống được.
Chị Tào ở bên cạnh nhỏ tiếng giới thiệu với tôi: “Đây là người đại diện pháp định của tập đoàn Lạc Thế, tên là Thẩm Trường Lạc.” Tuổi còn trẻ đã quyền cao chức trọng rồi… Tôi thấy ông chủ Sở đối xử với cậu ta cứ như con trai ấy. Đoán mò cả buổi hóa ra không phải. Con trai nhà ông tên Sở Kiến, là tổng giám đốc của Thế Lạc. Công ty này cũng lạ thật. Tổng giám đốc và người đại diện pháp định không phải cùng một người.
Giữa lúc chị Tào nói chuyện, một hồi chuông điện thoại vang lên, cậu trai trẻ bên ngoài cửa sổ móc điện thoại ra.
“…Ừa, em đang ở thành phố L nè… Chú bảo công ty có mấy tài liệu cần người pháp định ký tên nên em sang đây… Ừa, em tự lái xe… Biết rồi, đừng lo, tay lái của em vững lắm… Hả? Trưa nay anh về rồi à? Mấy giờ? Một giờ à? Được, được, biết rồi, em sẽ về nhanh nhất có thể… Đừng lo, em không lái quá nhanh đâu!”
“Này, Lý Hiểu, Sở Kiến bảo ảnh tới sân bay thủ đô lúc một giờ chiều, chuyến HU7271. Cậu cho xe đi rước ảnh nhé… Đàm phán kết thúc trước dự định… Ảnh làm việc lúc nào cũng tốc chiến tốc thắng như thế… Khoan đã, nhớ mang theo một cái áo dày. Ảnh vừa từ Hải Nam về đừng để ảnh bị nhiễm lạnh… Nhớ nhé!
Gọi điện thoại xong, Thẩm Trường Lạc có chút sốt ruột thấy rõ. Cậu ta rất khách sáo hỏi tôi phải bao lâu mới có thể làm xong. Tôi nói nhanh lắm. Cậu ta gật đầu, nhưng khoảng thời gian sau đó cứ nhìn đồng hồ không ngớt.
Chị Tào thấy cậu ta nôn nóng như vậy, hỏi: “Anh có việc gấp ạ?”
Cậu ta nói: “Đúng rồi, làm xong tôi còn phải về nhà nấu cơm nữa!”
Nấu cơm? Không chỉ chị Tào mà đến tôi cũng kinh ngạc. Trông tuổi cậu ta còn nhỏ hơn cả tôi mà biết nấu cơm, quý hoá ghê.
“Nhà cậu đều là cậu nấu cơm hả?” -Tôi không nhịn được hỏi.
“À, tôi nấu! Nó không biết nấu cơm!”
“Nó”, hiển nhiên, “nó” chính là người yêu của cậu ta.
“Nhà anh ở Bắc Kinh phải không? Giờ về cũng gấp thật đấy, hay anh bảo người nhà tự ra ngoài ăn đi!” -Chị Tào kiến nghị.
“Nó không thích ăn đồ ăn bên ngoài, kén chọn lắm, tại tôi chiều quá mà.” -Nói thế nhưng trên mặt cậu ta không có chút biểu cảm buồn bực nào. Giọng nói càng chất chừa muôn vàn yêu thương. Nhắc đến người ấy của nhà họ, Thẩm Trường Lạc trông có vẻ rất vui.
“Tình cảm của hai anh tốt ghê!” -Tôi nói. Cơ bản thì câu này rất thừa thải, vì quá rõ ràng. Niềm hạnh phúc và sự thỏa mãn phát ra từ tận đáy lòng này không thể nào giả vờ được. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cậu ta đã khiến người khác cảm thấy ghen tị muôn phần rồi.
“Ừa, lỡ thích rồi nên bó tay…” -Cậu ta vừa cảm thán vừa lắc đầu. Động tác không phù hợp với tuổi này khiến cậu ta trông có chút tinh nghịch nhưng lại rất đáng yêu.
Những ngón tay đang đánh máy thoáng khựng lại.
Phải, tôi hiểu, đúng là bó tay thật…