“Anh Hàn, em đến đây!”
Lúc thân hình tròn trịa kia bay cái vèo tới trước mặt mình, tôi đã hoài nghi có phải vừa rồi mặt đất đã rung chuyển không.
“Í, anh Hàn, anh làm nhanh thế. Em còn bảo qua đây sớm để giúp anh mà anh đã chiến xong rồi.” -Gã mập vừa nói vừa toét miệng cười với tôi.
Hàn Mộ Vũ không tiếp lời gã ta, mà nói với tôi: “Cậu ta là Dương Hiểu Phi!”
Gã mập xởi lời nói: “Anh An Nhiên, em biết anh, anh Hàn nói về anh suốt!”
“Thật hả? Nói gì về tôi?” -Tôi đáp lại gã bằng một nụ cười thật tươi.
“Nói anh tốt bụng nè! Nói…”
Hàn Mộ Vũ kéo áo gã một cái, cắt lời: “Mày có mang găng tay không?”
“Có…”
“Có phải đôi mày vừa được phát không?”
“Ơ, sao anh biết…”
“Đưa cho tao.”
Dương Hiểu Phi không chút chần chừ, móc găng tay ra đưa cho Hàn Mộ Vũ. Hàn Mộ Vũ vừa nhận xong đã đưa cho tôi: “Anh đeo vào đi”
Tôi vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, trời lạnh thế này, các cậu đi làm mới phải đeo. Tôi cố chịu một chút là về đến ký túc xá rồi. Trong ký túc xá tôi có…”
“Tay anh bị thương, đừng để bị lạnh.”
Hắn nhét đôi găng tay cho tôi, không để tôi nói gì thêm. Dương Hiểu Phi bên cạnh cũng nói: “Anh Hàn nói anh đeo thì anh cứ đeo đi ạ! Em da thô thịt dày không sợ lạnh đâu.”
Tôi cảm thấy không thỏa đáng, lại từ chối vài câu. Hàn Mộ Vũ chỉ im lặng, còn Dương Hiểu Phi thì cứ bảo mình có khả năng chịu lạnh xuất chúng. Cuối cùng, tôi đành trùm găng tay vào trước sự chứng kiến của hai người đó.
Đó là một đôi găng tay len màu trắng rất bình thường. Chỗ lòng bàn tay được tráng một lớp nhựa màu hồng nhạt. Tôi đeo hơi rộng, nhưng cảm giác rất ấm áp.
Hàn Mộ Vũ thấy tôi đeo xong, liền hạ giọng nói: “Tôi phải đi làm đây.”, rồi xoay người, đẩy xe. Dương Hiểu Phi ngoan ngoãn chạy sang vịn giúp hắn, giữa chừng còn vẫy tay với tôi.
“Thế…lần sau tôi trả cậu nhé!” -Tôi nói với theo.
“Không cần đâu ạ!” -Dương Hiểu Phi trả lời.
Tôi nhìn đồng hồ. Nấn ná nãy giờ, tôi cũng không kịp về ăn cơm nữa, vừa đủ thời gian đi thẳng đến chỗ làm luôn.
Quay đầu xe lại, tôi thấy hai người vẫn chưa đi xa, đang cẩn thận dắt xe đi giữa đoạn trong quảng trường đầy cần trục, khung sắt và những sản phẩm kiến trúc đang làm dang dở. Trong buổi sáng đang dần dần náo nhiệt, tiếng nói chuyện của hai người thoắt ẩn thoắt hiện vọng tới.
“Anh, anh đưa găng tay của em cho ảnh thì em đeo gì?”
“…”
“Sao anh không đưa găng của anh cho ảnh thay vì để em đeo của anh?”
“…”
“Không sạch nhưng ấm là được rồi mà…”
“…”
“Làm gì dễ nhiễm trùng như vậy. Nhưng tay người ta là để gõ máy, nên quý giá hơn tụi mình!”
Nói tay của tôi quý giá cũng không sai, tôi kiếm ăn bằng mười đầu ngón tay mà!
Lúc đi làm, tôi quấn băng cá nhân lên mỗi chỗ vết thương, nên bốn ngón tay đều đồng loạt phình lên một cỡ. Gõ máy đúng là có chút khó khăn. Lúc duỗi các ngón tay có cảm giác đau nhẹ. Bất tiện nhất là lúc đếm tiền, lực ma sát giữa các ngón tay khiến cho tốc độ đếm tiền và độ chính xác của tôi giảm mạnh. Nhưng không sao! Ngân hàng hiện đại hóa, đếm tiền có máy, buộc tiền có máy, đổi tiền lẻ có máy, sao y giấy tờ cũng có máy….nên dù tôi có què một tay cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến chuyện tác nghiệp.
Chị Tào là người đầu tiên phát hiện sự bất thường của ngón tay tôi.
“An Nhiên, tay làm sao thế? Sao bị thương một lúc cả bốn đầu ngón tay thế này?”
“À, lúc gọt táo không cẩn thận gọt trúng tay ấy mà chị. Vết thương nhỏ, không có gì đâu ạ!” -Tôi bịa chuyện.
“Em có ổn không? Không ổn chị canh hộ cho…” -Chị Tào trước giờ đều khá tốt với tôi. Nói chính xác hơn là chị Tào đối xử với tất cả mọi người đều rất tốt. Cơ quan có vấn đề gì, chị đều cho thấy uy nghiêm và trách nhiệm của trưởng phòng phòng giao dịch. Nhưng đại đa số những lúc khác, chị là một người chị dịu dàng và khoan dung. Trong mắt chị, những đứa chưa kết hôn như chúng tôi đều là trẻ con, cần phải chỉ dạy và chăm sóc. Chị không thích nói vòng vo, nếu chị bảo giúp mình thì chắc chắn sẽ thật lòng thật dạ.
“Không cần đâu ạ! Làm sao có thể để giám đốc bộ phận quản lý tài chính ra tác nghiệp ngoài quầy được? Còn thể thống gì nữa?” -Tôi trêu chị, không có ác ý gì. Chị giả vờ tức giận, lườm tôi một cái: “Chị thấy mày bị thương nặng thật, còn hơi mồm mép cơ này.”
Sau khi chị Tào đi khỏi, đồng chí Tiểu Lý lẳng lặng mò qua: “Ái chà, An Nhiên, một ngày không gặp mà ngón tay đã phát tướng rồi hả?”
Tôi biết ngay con nhóc này không nói được gì hay ho mà, nên dứt khoát ngoảnh đầu làm ngơ.
“Hì, có cần tui trả thù cho ông không?”
“Hả? Trả thù như thế nào?” -Tôi không nhịn được, hỏi một câu.
“Chẳng phải ông bảo đứt tay lúc gọt táo sao? Tui sẽ giúp ông ăn sạch hết táo! Có bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu!” -Nó cười trên nỗi đau của tôi.
Tôi biết ngay là mình không nên đoái hoài đến nó mà. Thật là! Sao tôi lại quên cơ chứ?
“Táo đã bị tui tiêu diệt rồi, bà ăn hộ tui con dao đi!” -Tôi thuận tay lấy con dao rọc giấy trên bàn đưa qua, nói một cách chân thành: “Cảm ơn.”
Tiểu Lý đón con dao, hung hăng vẽ một đường lên cổ tay: “Nếu không có camrea, tui đã cho ông xịt máu ngay tại chỗ rồi.”
“Nè, bà nói cho rõ coi, tui có đáng ghét đến vậy đâu?”
“Xời, làm như ông không biết ông đáng ghét đến mức nào vậy?” -Nó cố hạ tông giọng xuống: “Nghe nói gì chưa? Đã chọn được người đi thi chứng chỉ bán quỹ đầu tư rồi thì phải?” -Nó liếc liếc qua chỗ ba người ở khu phi hiện kim, “Bên đó hai người, bộ phận nghiệp vụ cá nhân hai người, không có ông cũng không có tui.”
“Ừa, không thi thì thôi, có gì đâu? Bà muốn đi thi hả?” -Tôi hỏi nó.
“Nhỏ thôi ông, tui thì cũng không có gì. Tui mới chuyển qua làm chính thức có mấy ngày đâu? Vấn đề là anh kìa, anh hai. Đi thi nghĩa là được chi nhánh xem trọng, nghĩa là có cơ hội rời khỏi quầy giao dịch. Đừng nói với tui là ông tính làm nhân viên quầy cả đời nha. Những người vào nghề muộn hơn ông đều đi thi cả rồi, ông còn lông bông ở đây.”
“Ai là người quyết định ai được chọn?”
“Còn ai nữa, thì giám đốc chi nhánh!”
“Ờ…”
“Ờ? Ờ thôi đó hả?” -Nó nhìn tôi, cái mặt kiểu “buồn thay sự bất hạnh, tức thay sự không có chí khí của tôi”.
“Thế tui còn làm được gì nữa? Chẳng lẽ chạy đi lý luận với ông ta? Bà cảm thấy ông ta sẽ không đuổi tui hay không sa thải tui?”
Tiểu Lý cuối cùng cũng ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc: “Không hiểu sao tui thấy ông ta cứ như đang ghim ông?”
Tôi lắc đầu.
Như gì mà như, rõ ràng là vậy!
Tiểu Lý không hiểu, lúc đầu tôi cũng không hiểu. Người mới đến chi nhánh chúng tôi đều do trụ sở chính phái xuống. Về sau, tôi nghe “ông-chú”-làm-việc-tại-trụ-sở-chính-đã-xoay-tôi-vào nói: ông ta từng có tranh chấp với Trưởng chi nhánh Vương mà còn là kiểu nghiêm trọng, giờ có gặp mặt cũng không chào hỏi. Sau khi vào làm, các lãnh đạo sớm đã tìm hiểu kỹ càng “những đứa có quan hệ” như tôi. Vì mâu thuẫn giữa các cấp trên nên tôi mới bị tai bay vạ gió. Trước giờ thái độ của trưởng chi nhánh Vương đối với tôi đều khá khinh khi. Họp lớn họp nhỏ gì cũng hay bắt bẻ tôi. “Ông chú” kia bảo tôi cứ nhịn đi, khi nào thời cơ thích hợp sẽ đổi chỗ cho tôi.
Ai biểu mình không có bản lĩnh gì khác. Chỉ cần kiếm được tiền, bị đì thì bị đì vậy!
Tôi đang nghĩ ngợi thì có người gọi tôi.
“Anh An Nhiên, Anh An Nhiên?” -Một giọng nói khàn đục.
Tôi ngẩng đầu thì thấy một gương mặt mập mạp gần như áp hẳn lên lớp kính chống đạn.
“Dương Hiểu Phi? Sao cậu lại đến đây?” -Tôi mỉm cười với gã theo bản năng.
“Em đến gửi tiết kiệm ạ!” -Gã đưa thẻ trong tay cho tôi, rồi lại mò trong túi ra hai tờ hai trăm tệ nhăn nhúm, đưa từ cửa số vào.
“Gửi hai trăm?” -Tôi vuốt thẳng lại tờ tiền bèo nhèo, bỏ vào trong máy đếm tiền quét qua một lượt.
“Dạ, đúng rồi. Anh An Nhiên, tay anh sao rồi?”
“Không sao!” -Tôi huơ huơ bàn tay quấn băng cho gã xem, “Không ảnh hưởng gì đến công việc của tôi!”
“Vâng, thế thì tốt. Anh Hàn không yên tâm, sợ vết thương trên tay sẽ cản trở anh tác nghiệp. Mà ảnh không bỏ việc trên tay xuống được, nên đành nhờ em đến xem thử.”
“Ồ, nói vậy hóa ra cậu không phải đến gửi tiết kiệm, mà đến thám thính tình hình?” -Tôi cau mày với gã mập.
“Haha, cũng đúng ạ, thực ra tí tiền này của em có gửi hay không cũng chả làm sao!: -Dương Hiểu Phi vừa cười vừa gãi đầu.
Hàn Mộ Vũ bảo gã đến, cố tình đến để xem vết thương trên tay tôi.
Tôi bỗng cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt. Chút muộn phiền ban nãy cũng vì vậy mà tiêu biến hoàn toàn. Cảm giác vui sướng cứ lan từ trong tim ra các đầu ngón tay, đến nhịp gõ bàn phím cũng hân hoan vô cùng.