Tôi cảm thấy tim mình thắt lại: “Chuyện gì thế?”
“Thì là chuyện dự án đó. Bọn em nhận dự án ở khu giải phóng Tường Đông theo thủ tục chính quy, nhưng kết quả kiểm tra của tổ điều tra bảo thiếu tài liệu, bảo bọn em khởi công trái phép, và có hành vi hối lộ gì đó. Dự án này thuộc về nhóm của anh Hàn, toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu họ.”
“Sao lại thế này? Các cậu chưa làm đủ thủ tục mà cũng dám khởi công à?”
“Không ạ! Thủ tục của miếng đất đó đều đầy đủ hết. Bọn em đâu biết nó đã bắt đầu được làm giả từ Trung ương cơ chứ? Thực ra họ làm giả cũng không sao, quan trọng là phần tài liệu giả trong tay bọn em cũng không còn, mất tiêu rồi. Có tài liệu giả còn chứng minh được bọn em bị lừa; bây giờ không có gì hết, người ta muốn nói sao cũng được. Đút lót thì càng không đáng kể. Rất nhiều cái đều là lệ cũ trong ngành. Ăn bữa cơm mà cũng là hối lộ thì không ai làm gì được nữa. Chuyện này hoàn toàn là do có người trong nội bộ công ty giở trò hãm hại, có người chướng mắt nhóm của anh Hàn. “
“Văn kiện thủ tục bị mất? Không bổ sung được à?” -Theo hiểu biết của tôi về Mộ Vũ thì thằng bé này trước giờ rất kĩ tính, sao có thể phạm sai lầm sơ đẳng này được?
“Bổ sung được thì đã dễ rồi…sợ là người khác đã rút mất thôi…”
“Ai? Tại sao? Tại sao lại nhằm vào Mộ Vũ? Chẳng qua nó chỉ là một trong số nhiều quản lý của Bộ phận Dự án chứ có quyền cao chức trọng gì đâu. Hơn nữa, hắn mới đến Bộ phận Dự án không lâu thì đắc tội với ai? Chuyện này cũng làm tổn hại đến danh dự và lợi ích của cả công ty các cậu mà?”
Dương Hiểu Phi im lặng nửa ngày, cuối cùng nói: “Anh An Nhiên, có những chuyện anh không biết. Anh không biết Thịnh An là một nơi như thế nào. Lúc đầu khi quyết định đến đây, em và anh Hàn thực sự đã cùng đường lắm rồi. Các thế lực trong công ty Thịnh An được chia làm ba phe: bên liên hệ nghiệp vụ, bên kiểm soát tài chính và bên phụ trách cung ứng. Thực hiện dự án hoàn chỉnh nào cũng không tránh được ba khâu này. Việc tranh hoa hồng giữa họ rất dữ dội, cắn xé lẫn nhau là chuyện thường tình. Hầu như các quản lý trong Bộ phận Dự án đều là đại điện riêng của ba thế lực đó. Thịnh An có tuổi nghề lâu năm, quan hệ rộng rãi, nhiều dự án lớn; gặp phải “động tác lớn” của chính phủ như khu giải phóng Tường Đông lần này, chỉ hoa hồng thôi cũng có thể lên đến hàng tỷ tệ trở lên, nên các quản lý dự án đều tranh sống tranh chết. Khỏi nói cũng biết khó như thế nào anh Hàn mới lấy được dự án này. Đám người ghen tị có thể xếp hàng từ trước cửa ngân hàng anh đến quận Giang Nam Thủy. Sống ở Thịnh An lúc nào cũng phải cực kỳ cẩn thận, vì không khéo để người khác nắm được sơ hở gì là dập cho chết ngay. Lâm Húc lợi hại lắm đúng không, mà năm xưa vẫn bị chèn ép ra khỏi Bộ phận Dự án của trụ sở chính, sau này có cơ hội quay về mà ông ta có về đâu. Biết tại sao không? Vì nơi đó thực sự không dành cho con người. Ông ta xuất thân từ mảng khai triển nghiệp vụ. Ông ta không về nhưng vẫn mong thế lực của mình có thêm nhân lực ở trụ sở chính. Như thế cũng tiện cho ông ta làm việc ở bên ngoài hơn. Lúc ở thành phố L, Lâm Húc muốn anh Hàn làm việc trực tiếp dưới trướng ông ta, nhưng ông chủ Kim không muốn thả ảnh, sau đó thì xảy ra chuyện đúng không? Lâm Húc vì muốn tránh bị nghi ngờ nên cũng không dám để anh Hàn ở bên cạnh ông ta. Năm xưa, sau khi anh và anh Hàn chia tay, có hôm Lâm Húc tìm đến anh Hàn, lúc đó em cũng có bám theo. Biết tụi em không có chỗ để đi, ông ta xúi tụi em đến công ty trụ sở của Thịnh An ở thành phố Z. Cũng chẳng phải tốt bụng gì, một là ông ta rất ưng anh Hàn, hai là ông ta thiếu người bên trụ sở. Lâm Húc bảo những người có thể làm tiếp ở Thịnh An được chia làm hai loại, một loại là tâm phúc, một loại là cánh tay. Tâm phúc phải tiếp xúc với phần cốt lõi nhất của Thịnh An, cánh tay là để kiếm tiền cho Thịnh An.”
“Phần cốt lõi nhất của Thịnh An là gì?” -Tôi hỏi.
“Ưm, quan chức cấu kết với doanh nghiệp, dính dáng đến xã hội đen và đường dây mại dâm, trốn thuế, rút ruột công trình, xảy ra sự cố thì báo khống hoặc giấu giếm, có người chết thì lấy tiền bịt miệng…” -Dương Hiểu Phi mở miệng xả ngay một tràng.
“Thật không đấy? Sao cậu biết?” -Tôi nhận ra mình đang lặng người vì kinh ngạc.
“Em cũng chỉ nghe nói một chút thôi. Những chuyện thực sự còn loạn hơn những cái này nữa. Lâm Húc nói làm tâm phúc là phải “hít cùng hơi, chịu cùng số” với công ty; nếu công ty sụp thì tất cả tâm phúc đều sẽ chết rục theo nó. Làm cánh tay thì chỉ cần có bản lĩnh, có thể bán sức cho công ty là được, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bị chặt đi vì lợi ích của công ty. Sau đó, ông ta hỏi anh Hàn muốn làm loại nào? Anh đoán xem anh Hàn nói gì?”
“Đừng linh ta linh tinh nữa, mau nói đi.” -Tôi sốt ruột muốn chết mà gã còn có tâm trạng đánh đố tôi.
“Ảnh đáp muốn kiếm nhiều tiền nhất trong thời gian ngắn nhất. Sau đó Lâm Húc đã chỉ cho bọn em một con đường, bảo ở Thịnh An có câu: Muốn lên nhanh làm vận chuyển, muốn kiếm nhiều làm dự án.”
“Thế là các cậu đã vào Công ty Vật liệu Xây dựng con đó làm tài xế vận chuyển đường dài?”
“Đúng thế, lúc đó Lâm Húc bảo đấy là con đường nhanh và an toàn nhất để tiến vào tầng lớp quyền thực sự của trụ sở chính. Bất kể là cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ mà Thịnh An gióng trống khua chiêng tuyển từ các đại học về hay những “lính nhảy dù” mà họ “đào” từ các công ty khác đều không được trọng dụng bằng những người đi ra từ công ty vật liệu. **, bọn em đến đó rồi mới biết công việc đấy đâu dành cho con người. Lúc mới huấn luyện, em đã thấy lạ, nào là được cảnh sát vũ trang chính quy dẫn ra chạy mười cây số mỗi ngày, rồi tập chiến đấu này nọ. Sau này mới biết hóa ra là để bọn em ra ngoài giành địa bàn với xã hội đen ở các nơi. Mỗi lần đi xe đều không biết có quay về được không. Rất nhiều người đã bỏ làm giữa chừng. Nghe ông tổng đã ngủm củ tỏi trước đây của Thịnh An bảo anh đã đổ máu vì nơi này thì anh mới có tình cảm với nơi đây. Lý luận rắm chó… Lúc mới đầu đi xe, gặp du côn cầm dao, anh Hàn và em cũng teo, đánh nhau cũng không dám mạnh tay, sau đó thì trơ lì rồi… Anh An Nhiên, anh không biết lúc anh Hàn đánh nhau ghê gớm đến mức nào đâu, nhưng ảnh khác với người khác, ảnh không chỉ lo cho mình, mà luôn bảo vệ những người đi cùng như người nhà. Thế nên trong khoảng thời gian đó quả thật có quen được vài đứa bạn chí cốt. Lão Trịnh là một trong số đó. Năm xưa anh Hàn vì cứu ổng mà bị bổ một nhát vào đầu, nằm viện một tháng, suýt mất cả mạng. Một lần khác, anh Hàn vì kiếm phòng khám cho Lưu Hải bị thương mà cõng ổng chạy hết mười mấy dặm đường, cuối cùng tên đó mới không ngủm. Sau đó, Lưu Hải tìm được quan hệ cứng chuyển sang làm phó quản lý phòng Kế hoạch – Tài chính và luôn ghi nhớ ơn đó của anh Hàn. Khó khăn lắm bên Kế hoạch – Tài chính mới có chỗ trống, ổng bảo anh Hàn sang đó, anh Hàn không sang bảo em sang. Anh Hàn bảo nhà em chỉ có mỗi em là con, lái xe nguy hiểm quá… chứ một người chẳng biết cái rắm gì như em làm sao vào được Bộ phận Kế hoạch – Tài chính mà những người khác chen bể đầu cũng không vào được… Sau khi em đi, bản thân ảnh lại chạy hết nửa năm vật liệu cát đá ở cái nơi quái quỷ đó… Ngày nào cũng phải đánh cược mạng sống… Ngoài gửi tiền về nhà ra, ảnh không liên lạc với ai cả…”
Nói một hồi, Dương Hiểu Phi bất ngờ bật khóc. Trong lòng tôi vốn đã rối ren, gã vừa khóc tôi còn cáu kỉnh hơn: “** má, mày khóc cái rắm gì, anh Hàn mày còn chưa chết kia mà! Mẹ, đừng khóc nữa, nghĩ xem làm thế nào, có cách gì không. Hỏi Lâm Húc thử đi. Bằng không, tìm sếp của bọn mày. Mày bảo trong Thịnh An chia phe phái cơ mà? Bọn mày theo phe nào?”
“…Bọn em không theo phe nào cả. Các phe phái đó nói trắng ra đều như nhau cả, không ai tốt đẹp hơn ai. Lúc đầu, anh Hàn đã nói với em là chúng ta chỉ muốn kiếm tiền, không thể phạm pháp. Sau đó nhận ra đâu có dễ như vậy? Hồi tụi em chỉ là nhãi nhép, thì cũng không thấy gì, càng lên cao thì càng rõ. Không phải anh muốn phạm pháp hay không mà là rất nhiều chuyện không thể thực hiện được nếu anh chỉ đi theo quy trình, nên chỉ có thể lách luật. Quan trọng nhất là bản thân công ty không muốn anh trong sạch. Một đồng nghiệp của bọn em nói đúng, cho anh nhiều lợi ích đến đâu cũng không bằng nắm được một điểm yếu của anh, như vậy anh sẽ buộc phải nghe lời. Lúc đầu ở bên vật liệu xây dựng, đúng là nguy hiểm, nhưng ít nhất anh còn biết ai là người của mình. Đến trụ sở rồi, mọi người ngoài mặt đều cười tủm tỉm nên không biết ai sẽ đâm sau lưng anh mấy nhát. Thường thì với người mới lên, các phe phái trong công ty sẽ nhắm trước, thấy được thì bắt đầu lôi kéo, không lôi kéo được thì nắm điểm yếu. Lúc lôi kéo, chiêu trò gì cũng xài, tặng quà, làm ơn. Trương Băng ở Bộ phận Thiết bị cứ rảnh là muốn mời anh Hàn ăn cơm, không biết còn tưởng cổ ưng anh Hàn, thực ra chỉ là sứ giả cho bên Cung ứng thôi. Vì không muốn để lại sơ hở cho người khác mà ngày nào bọn em cũng sống thấp thỏm. Sau khi rời khỏi Công ty Vật liệu Xây dựng đến trụ sở chính, anh Hàn vẫn không dám liên lạc với anh, chỉ thỉnh thoảng xem email. Ảnh sợ mình mà liên lạc với anh thì sẽ không kiên trì thêm được nữa, sẽ bất chấp tất cả chạy về tìm anh. Bản thân anh Hàn từng làm bên Bộ phận Cung ứng, em ở bên Kế hoạch – Tài chính có chuyện gì cũng kể cho ảnh nghe. Vì Lâm Húc mà tụi em cũng thân với phe Tìm Dự án hơn. Thấy càng nhiều thì biết càng rõ, nơi đó quá loạn quá hắc ám, thực sự dính vào rồi sẽ rất khó rút ra. Anh Hàn vừa lên chưa bao lâu, chưa qua lại quá nhiều với các phe phái đó, cũng cố tình không tham gia mấy chuyện lộn xộn của họ… May mà những đứa bạn quen được lúc chạy cát đá lên cũng không ít, ở phe phái nào cũng có, đều rất chiếu cố cho dự án của anh Hàn. Anh Hàn bảo ảnh muốn kiếm tiền, nhưng không được sa lầy vào vì…vì anh đang đợi ảnh, ảnh phải quay về trong sạch, tiếp tục sống những ngày tháng về sau với anh.”
Tôi bỗng dưng không nói gì được nữa. Nỗi xót xa như nước rót đầy cả trái tim. Tôi nghĩ mình đã gần hắn lắm rồi. Tôi tưởng tôi hiểu hắn nhiều lắm. Tôi có thể nhìn thấy những cố gắng và khó khăn của hắn, khát vọng và sự thỏa mãn của hắn. Hóa ra vẫn chưa đủ. Trước giờ hắn đều không thích diễn đạt, cứ khăng khăng bao bọc tôi bằng sự dịu dàng và bình yên. Mưa gió đều bị hắn cản lại bên ngoài. Còn hắn, có gì khổ, có gì khó đều tự mình gánh vác, phớt lờ tất cả đau đớn, im lặng rồi lại lặng im. Mấy năm qua vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Bảo tôi chậm hiểu thì hơi oan cho tôi. Ai gặp một tên kín miệng như vậy thì cũng toang. Bây giờ tôi đã hiểu cái câu “kiếm đủ tiền để bắt đầu lại từ đầu” mà Mộ Vũ nói trước đó. Hắn chưa bao giờ muốn làm lâu dài ở cái chốn Thịnh An tồi tệ đó. Hóa ra nơi đó thực sự không như tôi tưởng tượng. Tôi tưởng đấy là rừng rậm, thực ra đấy là đầm lầy.
“Nghĩa là…nghĩa là…ý cậu là không ai lo cho các cậu đúng không?” -Tôi cố gắng che giấu cảm xúc của mình, hỏi ngắc ngứ.
“Ai mà lo chứ? Tránh còn không kịp nữa là! Đặc biệt lần này còn va thẳng vào nóng súng, phía trên nói kiểm tra và xử lý nghiêm ngặt thì không ai dám qua loa cả, càng không dám vẽ vời cho có. Trong thời khác quan trọng này không ai muốn bị dòm ngó cả. Trong các quản lý, mấy ai dám nói mình trong sạch! Với những chuyện họ làm, lấy đại một chuyện ra là đủ để bỏ tù mấy năm rồi. Đã có mấy sếp cấp cao cáo bệnh đi nằm viện nghỉ dưỡng rồi. Các anh em ngày thường đều không nhúng tay vào được. Gọi điện cho Lâm Húc, người ta nghe nói là chuyện này thì nói thẳng là không lo được. Chuyện này cũng không có gì lạ. Ông ta vốn mong bọn em gia nhập phe của ông ta trong trụ sở nhưng anh Hàn không muốn bị ràng buộc ở đây, nên cũng không đi theo sự sắp đặt của ông ta.”
Thế nên bây giờ cầu trời khấn phật đều không có ích gì?
Tôi xoa trán một cách bực bội: “Không ai lo cho đúng không? Được, được, tôi gọi cho Mộ Vũ cái…” -Xem hắn nghĩ thế nào, chứ tôi đã hoàn toàn mất phương hướng rồi. Cái nơi tồi tệ này, cái chuyện tồi tệ này, tôi còn tưởng công việc của mình đã đủ uất ức rồi, hóa ra so với hố sâu băng mỏng của người ta thì chỗ tôi đúng là thiên đường.
Dương Hiểu Phi cản tôi lại: “Anh An Nhiên, anh khoan hãy tìm ảnh đã. Bây giờ chắc chắn ảnh đang bận muốn chết, vì phải điều tra xem phần tài liệu kia bị mất như thế nào! Ảnh không nói với anh thì anh cứ giả vờ không biết. Cũng có thể là anh Hàn có cách…Em…em chỉ là hơi mất bình tĩnh thôi…”
**, may mà cậu mất bình tĩnh, cậu mà như Mộ Vũ thì bổn nhân bị cô lập với thế gian rồi.
Cúp điện thoại, tôi cũng không muốn ngủ nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, lại rủ Ngô Việt nghĩ chung với mình, cuối cùng nhận ra mình chẳng giúp được gì cả, hoàn toàn không nhúng tay vào được luôn. Đừng nói ở tỉnh hay Trung ương, nhà tôi đếm lên ba đời cũng không có họ hàng nào làm quan. Tôi muốn tìm ai đó để hỏi cũng không được. Chuyện này rốt cuộc lớn đến mức nào? Nếu toang thì sẽ có hậu quả gì? Tôi thực sự không có khái niệm, Ngô Việt cũng không biết. Muốn gọi cho Mộ Vũ, lại sợ quấy rầy hắn, sợ sự lo lắng của tôi sẽ khiến lòng hắn rối hơn, nên chỉ đành không ngừng hỏi Dương Hiểu Phi để hiểu thêm về diễn biến sự việc.
Hai ngày mà tôi sống như hai năm, mơ màng lơ đãng, khi làm việc thì càng trăm ngàn sơ hở. Đồ đệ bảo tôi bị nó ám rồi. Buổi sáng, chị Tào tìm tôi nói chuyện, nói những lỗi tôi phạm hai hôm nay đều quá ngu ngốc, hỏi tôi có phải đang gặp chuyện gì không. Tôi do dự cả buổi, cuối cùng vẫn không nói. Buổi chiều, chị Tào sa sầm mặt mũi gọi tôi lên lầu, vào phòng chẳng nói chẳng rằng, khóa trái cửa lại trước, sau đó ném cho tôi một tờ giấy. Con dấu của Tòa án Nhân dân được đóng trên mép giấy bên trái và góc phải bên dưới: Bản thông báo cơ quan tài chính đóng băng đình chỉ thanh toán để hỗ trợ điều tra. Tên chủ tài khoản bị đóng băng là: Hàn Mộ Vũ. Số tài khoản: xxxx xxxx xxxx 5211 314. Kiểu đóng băng: chỉ cho vào không cho ra, đóng băng cục bộ. Phản ứng đầu tiên của tôi không ngờ lại là may mà mấy hôm trước đã đem tiền trong đó đi mua vàng cả rồi, sau đó mới ý thức được là toang rồi, lớn chuyện rồi, đã bắt đầu đi theo quy trình pháp luật rồi. Não bộ bỗng chốc cứng đờ như khúc gỗ, không hoạt động được nữa. Chị Tào kéo tôi lại hỏi ngắn hỏi dài, tôi cũng không còn tâm tư che giấu những chuyện mình biết nên đã kể đại khái cho chị nghe một lượt. Chị không truy cứu tại sao hai chúng tôi lại dính vào nhau nữa, chỉ cau mày lo lắng. Bây giờ phải làm sao đây?
Bấy giờ, tôi thực sự không chịu được nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Vũ, nào ngờ còn chưa kịp bấm gọi, đã có cuộc gọi đến.
Cái tên vừa hiện lên trên màn hình không phải tên khốn đó thì là ai?
“A lô, Hàn Mộ Vũ, cậu xem tôi là người chết đúng không?” -Giọng tôi hung hăng quá, chị Tào đạp tôi một cái.
Mộ Vũ vẫn dùng cái giọng ngang phè khiến người ta tức muốn chết: “An Nhiên, mấy hôm nay anh không nhắn tin cho tôi, anh không uống thuốc đúng giờ đúng không?”
Đã lúc nào rồi mà còn nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này với tôi: “Uống gì mà uống, uống dầu xoa bóp cũng không hiệu quả nữa.”
Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười rất khẽ, cực kỳ không hợp thời điểm, hoàn toàn khác biệt với phong cách của hắn, nhưng lại không hề giả. Câu nói đó còn không hẳn là một câu đùa, hoàn toàn không xứng với tiếng cười vượt mức này của hắn. Cảm giác kinh hãi như lưỡi dao sắc bén rạch ngang da dẻ trong phút chốc. Lạnh băng, tê dại, vô vàn sợi tơ đau đớn lan rộng ra, chi chít mảnh bền, đan lại thành một tấm lưới, từ từ thu lại. Quả nhiên, sau một sự im lặng ngắn ngủi, hắn nói: “An Nhiên, tôi xin lỗi.”
Một câu nói nhẹ nhàng khiến tim tôi chùng xuống tận đáy.
“Anh biết hết rồi phải không? Dương Hiểu Phi đã kể hết với anh rồi phải không? Chuyện lần này rắc rối phết. An Nhiên, tôi xin lỗi.” -Tôi bất ngờ nghe thấy một chút run rẩy trong giọng nói của hắn.
“Xin lỗi cái đầu cậu ấy xin lỗi, đừng nói những thứ vớ vẩn khác với tôi, Dương Hiểu Phi sao có thể nói rõ được?” -Tôi quát xong mới nhận ra bây giờ nổi nóng sốt ruột cũng không có ích gì. Chắc chắn hắn đang rất rất khó khăn, khó đến mức không chịu được nữa nên mới thẳng thắn với tôi.
Kiềm chế, kiềm chế, đừng la hắn, đừng chửi hắn, xót hắn thì dịu dàng với hắn. Tôi buông nhẹ giọng: “Mộ Vũ, chuyện là thế nào? Tôi vẫn đang mù tịt đây này.”
“Chuyện là một văn kiện chứng minh tư chất bị mất. Thủ tục trong văn kiện đó có thể chứng minh dự án của chúng tôi hoàn toàn được thực hiện đúng theo quy trình. Lẽ ra ngoài hồ sơ công ty ra, bản thân tôi cũng có giữ lại một bản, về sau…bị mất…”
“Bị mất?”
“Hoặc có thể nói là bị người khác lấy mất.”
Tôi nghĩ mình đã hiểu ý hắn rồi.
“Người phụ trách sắp xếp văn kiện của công ty đang mất tích, còn bản trong tay tôi đã bị thiêu rụi bởi một chiếc máy bốc cháy không rõ nguyên nhân… Tôi vẫn sơ ý quá, lẽ ra phải để giữ thêm mấy bản.”
“**.” -Tôi đấm một cái lên bàn làm việc của chị Tào: “…Biết ai làm không? Ai lại hận cậu như vậy?”
“Có thể nói là biết… Lúc đó gần như tất cả các nhóm dự án đều muốn tham gia đấu thầu dự án này, cuối cùng khi nhóm chúng tôi hốt được quả thật đã đắc tội với rất nhiều người… Tôi định làm xong vụ án này là đi, nên lúc đó làm việc cũng hơi cực đoan. Nếu lúc có được công trình biết chia chút cho người khác có lẽ đã không nhiều rắc rối như vậy… Biết là ai cũng vô dụng, không có chứng cứ…” -Ngữ khí của Mộ Vũ vẫn bình tĩnh như xưa. Bắt đầu từ lúc biết nhau, đã ít khi thấy hắn sốt ruột, hơn nữa chưa bao giờ nóng nảy với tôi. Trước giờ, xù lông ngang ngược nhảy lên nhảy xuống đều là việc của tôi. Chỉ là hôm nay sự bình tĩnh của hắn hơi khác. Giọng nói mát rượi lướt qua màng nhĩ, như một ngọn gió ẩm ướt trước cơn giông bão.
Có cảm giác lạnh buốt toát ra từ dưới đáy lòng. Phải rồi, cơn sợ hãi. Tôi cố gắng suy nghĩ chuyện này một cách đơn giản hơn. Tôi biết kiểu tranh giành lợi ích này, cơ quan chúng tôi cũng có, vì lôi kéo khách hàng gửi tiền nên cũng rất chia rẽ, nhưng xuống tay không tàn nhẫn như vậy. “Người đó muốn gì? Chỉ là tiền thôi mà? Thương lượng một chút bảo hắn trả văn kiện gì đó về cho cậu. Hắn muốn bao nhiêu thì cho hắn.”
Mộ Vũ nghĩ ngợi một lúc. Tôi có thể cảm nhận rõ rệt là hắn đang nghĩ, nghĩa là đang cân nhắc giữa các lựa chọn như là nói thật, nói dối, nói tỉnh lược. Rất nhanh, rất khẽ, cuối cùng hắn nói: “Vấn đề không phải là tiền.” -Ngữ khí không có vẻ gì là nói dối.
“…Thế là gì?” -Chỉ cần có thể thương lượng là được!
“Là thứ nằm ngoài khả năng của tôi…” -Hắn cực kỳ khẳng định. Dường như con đường đàm phán điều kiện với đối phương không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
“**, không ai lo thật à? Chẳng lẽ ban quản lý bậc cao của Thịnh An cứ nhìn các cậu chém giết lẫn nhau như vậy sao? Họ chết hết rồi à?” -Tôi vừa lượn vòng vừa chửi. Bàn và sofa trong phòng làm việc bị tôi đá lộc cộc.
Không biết hắn có cố ý hay không, nhưng một câu nói đã dập tắt chút hy vọng của tôi: “Các quản lý bậc cao chém giết rất ghê… Nghe bảo hồi có cựu tổng giám đốc thì còn trấn áp được, chứ bây giờ…không ai có thể lo xuể.”
“…Mộ Vũ…ý…ý cậu là sao?” -Ngữ điệu của hắn khiến con tim tôi lạnh toát. Sự sợ hãi chiếm trọn lồng ngự. Giọng nói cũng biến đổi vì căng thẳng: “Lần này cậu gọi cho tôi chính là để nói cho tôi biết chuyện này hết cách rồi đúng không?”
“Không phải.” -Hắn phủ định, sau đó nói với thứ tư duy ngớ ngẩn chưa từng có: “Chủ yếu tôi muốn nói với anh là nhớ uống thuốc đúng giờ. Tiện thể nói cho anh biết có lẽ tôi lại phải đi một khoảng thời gian rồi, có thể là mấy năm, hoặc lâu hơn nữa… Xui xẻo gặp đúng lúc bên trên đang siết rất chặt. Tôi hỏi luật sư rồi, không tìm được văn kiện là một sự cố công trình nghiêm trọng. Các chứng chỉ thi được trong hai năm nay đều sẽ bị thu về tiêu hủy, sau này sẽ không làm ngành này được nữa. Vì tôi là người phụ trách chủ yếu, công trình rất lớn, số tiền liên quan đến vụ án quá nhiều, cộng thêm những tội danh khác, chắc chắn sẽ có trách nhiệm hình sự, bao nhiêu năm chưa biết… Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với anh, vốn định dẫn anh đi, nhưng vẫn không làm được…”
Tôi không thể không một lần nữa tập trung toàn bộ tinh thần để lý giải ý hắn. Khi cuối cùng tôi cũng hiểu ra “bao nhiêu năm chưa biết” là thế nào, sự sợ hãi đã giăng lưới mắc dây, kiểm soát cả cơ thể và bò lên các ngón tay. Cơn run rẩy không ngớt khiến điện thoại có thể rơi khỏi lòng bàn tay tôi bất cứ lúc nào.