Lúc mua vang đỏ, Mộ Vũ hỏi tôi: “An Nhiên, anh thích uống rượu nho không?”
“Ừa, cũng tàm tạm.” -Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt với các chủng loại rượu như đỏ, trắng, vàng, ta, Tây. Nếu có thì càng đắt càng tốt.
“Thế lần sau anh theo tôi về nhà thử rượu nho nhà tôi tự làm nhé.” -Lúc Mộ Vũ nói câu này, tay hắn xoa nhẹ lên gáy tôi một cái. Dòng điện tê rân lập tức xuyên qua cột sống. Tôi lườm hắn một cái, lặng lẳng trách hắn trêu tôi ở nơi công cộng, nhưng lại không nhịn được cọ mấy cái vào lòng bàn tay ấm áp của hắn.
Kể từ lúc Mộ Vũ kể tôi nghe chuyện hắn bị người ta ức hiếp ở quê, tôi đã không có ấn tượng gì tốt với quê hắn và tiện gắn cho nó cái mác “nghèo nàn – nguy hiểm – điêu dân”. Hơn nữa, mỗi lần hắn về đều không có chuyện gì tốt đẹp, không bị đánh đập đến thương tích đầy mình thì bị lôi về xem mắt. Thế nên xét tổng thể mà nói, tôi không khỏi bài xích cái nơi đã khiến Mộ Vũ phải sống khổ sở vất vả đó.
“An Nhiên?” -Mộ Vũ lay kẻ đang mất tập trung này.
“Hả?”
“Lần sau, về nhà với tôi nhé.” -Giọng nói mát lạnh trơn nhẵn như tơ, ngữ khí không biết là dịu dàng hay cứng rắn.
Tôi gật đầu theo bản năng… Dù có “nghèo”, “hiểm” và “điêu” đến đâu thì vẫn nuôi ra người thanh niên tốt đẹp bên cạnh mình mà? Đi thì đi, dù sao tôi cũng phải gặp mẹ và em vợ.
Lúc về nhà, mẹ tôi đang ủi đồ để tôi mặc khi đi thăm họ hàng tối nay.
“Kĩ thế làm gì? Có phải đi xem mắt đâu? Mẹ đừng bày vẽ.” -Dự định của tôi là đi mượn xe của bạn trước, tối nay dùng một tiếng đồng hồ đi thăm hết bốn nhà họ hàng. Trừ thời gian đi xe, mỗi nhà nán lại không đến mười phút. Chẳng qua chỉ là để đồ lại cho người ta, nói mấy câu khách sáo rồi ra về, thực sự không cần ăn mặc chỉnh tề đến thế.
Mẹ tôi treo chiếc áo sơ mi trắng muốt lên, nói: “Tùy tiện sao được. Con trai nhà mình đẹp trai thế này, đi đâu cũng phải chỉn chu chứ…” -Tôi vừa huênh hoang vừa nịnh nọt bóp vai cho mẹ, bị bà vừa cười vừa hất ra, giáo huấn rằng: “Lớn từng này rồi mà chẳng chín chắn chút nào. Mẹ nói cho con biết, lúc gặp mấy chú mấy bác, đừng có cà lơ phất phơ…”
“Yên tâm, chắc chắn sẽ không làm mẹ mất mặt…” -Tôi vỗ ngực đảm bảo, sau đó kéo Mộ Vũ đang đứng một góc sang bên cạnh mình: “Mẹ, mẹ thấy con và Mộ Vũ ai đẹp trai hơn?”
Mẹ không thèm suy nghĩ, trả lời ngay: “Mộ Vũ.”
Tôi tựa lên vai Mộ Vũ khóc: “Xem kìa, con đã đoán được con không phải là con ruột của mẹ từ lâu rồi.”
Mẹ xách tai tôi đến trước mặt, hung dữ nói: “Mày nghịch như vậy, không phải con ruột thì tao đã ném xuống cống cho chết đuối từ lâu rồi.” -Tôi hét lên: Mộ Vũ, cứu!
Thấy hai mẹ con tôi diễn tuồng, Mộ Vũ rất sáng suốt, không nói gì, chỉ đáp lại bằng nụ cười.
Ba nghe tiếng, ló đầu từ trong phòng đọc sách ra, thấy cảnh này lại rụt vào.
Mẹ không chịu được tiếng la thất thanh của tôi, cuối cùng cũng bỏ tay ra. Tôi nhảy về bên cạnh Mộ Vũ, oán trách hắn thấy chết không cứu. Nhưng hắn lại nhìn tôi với vẻ mặt ngưỡng mộ. Mẹ tôi hận con không nên người, than thở với Mộ Vũ rằng: “Cái tính của An Nhiên, người lớn mà cứ như con nít… Trông có vẻ tinh khôn nhưng thực ra đầu óc đơn giản… Cũng không có tâm địa gì xấu, chỉ là thỉnh thoảng hay khinh suất, bạn bè các con chơi với nhau hãy bỏ qua cho nó nhé…”
Tất nhiên Mộ Vũ bênh tôi: “Cô xem cô nói kìa. Con thấy tính An Nhiên rất tốt, rất dễ thương ạ.”
“Đúng thế!” -Tôi phụ họa.
Chưa đến giờ ăn tối, bạn tôi đã đưa xe đến dưới lầu cho tôi.
Xoay chìa khóa trên ngón tay mấy vòng, tôi hỏi Mộ Vũ: “Muốn cảm nhận kỹ thuật lái xe của anh cậu không? Bằng lái xe của tôi đã được ba tuổi rồi nghe chưa.” -Tuy tổng số lần lái xe ra đường trong ba năm qua cũng chẳng được bao nhiêu!
Một tiếng rưỡi sau.
Mộ Vũ ngồi trên ghế phụ lái bình phẩm: “An Nhiên, tôi cảm thấy anh lái xe rất…vững.” -Tôi úp mặt vào vô-lăng, gào lên thất sách rồi. Ai biết tối nay sẽ kẹt xe đến mức này đâu. Qua một ngã tư phải chờ bốn lần đèn xanh đèn đỏ, đạp phanh suốt cả quãng đường, xe đạp còn nhanh hơn xe này.
Cuối cùng cũng mò được đến nhà họ hàng. Vì các chị em gái ở nhà chú bác quá nhiệt tình với Mộ Vũ, nên tôi đã nén giảm thời gian ở mỗi nhà đến mức thấp nhất. Thế nên cho dù tình trạng giao thông không được tốt, thời gian sử dụng cũng không vượt quá một tiếng đồng hồ. Chúng tôi viếng hết các nhà cần viếng, hỏi thăm hết những người cần hỏi, tặng hết mấy món cần tặng.
Khi bước ra từ nhà cuối cùng, số lượng xe cộ đã có sự suy giảm rõ rệt.
“Mộ Vũ, cậu đào hoa quá. Hai cô con gái nhà chú ba tôi nhìn cậu mà hai mắt phát sáng.” -Tôi vừa lái xe vừa hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy.
“Người ta nhìn anh mà.” -Mộ Vũ nói.
Tôi không đôi co với hắn về vấn đề này, vì tôi thấy hắn tựa vào lưng ghế, híp mắt lại.
“Mệt rồi hả?” -Tôi hỏi.
“Không mệt…” Từng luồng ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt lên mặt hắn. Trong cơn chuyển động của ánh sáng, Mộ Vũ nhắm mắt lại trông đặc biệt quyến rũ: “Chỉ muốn nhắm mắt lại, không cần nghĩ đi như thế nào, không cần lo sẽ lạc đường…anh dẫn tôi đi đâu thì tôi đi đó…”
Lúc nói những điều này, trên mặt Mộ Vũ có một sự nhẹ nhõm chưa từng có.
Nhưng biểu cảm này lại như một mũi kim đâm thẳng vào tim tôi, đau đến nhói lòng.
Tôi nhớ đến bóng người cô độc dưới ánh đèn neon lóa mắt trong lần đầu gặp mặt. Tôi biết sự lạnh lùng của thành phố, vì tôi cũng là một trong những kẻ đã tạo nên những thành phố lạnh lùng đó. Áp lực sinh tồn khiến chúng ta chỉ quan tâm đến bản thân mà phớt lờ những người khác. Tôi chưa bao giờ hỏi Mộ Vũ là lúc đó không có việc, không có tiền, một mình ở nơi thành phố xa lạ, hắn đã vượt qua những đêm lạnh giá ấy như thế nào? Tôi biết chắc chắn là rất gian khổ, gian khổ như lúc hắn cố gắng giành lấy một chút tôn nghiêm cho người cha quá cố của mình. Thế nhưng hắn phải kiên trì, cho dù không tìm được đường, cho dù không phân biệt rõ hướng, hắn cũng phải kiên trì đi tiếp…vì trên người hắn có trách nhiệm…
Tôi nhận ra mình luôn bỏ qua những thứ rất quan trọng. Ví dụ như tôi chỉ mải cảm nhận sự tốt đẹp của tình yêu mà không nhìn thấy áp lực trong lòng Mộ Vũ. Tuy điều kiện bây giờ đã tốt lên đôi chút nhưng cũng nhiều áp lực hơn, áp lực đến từ gia đình của hắn, công việc của hắn, mối quan hệ của chúng tôi, thậm chí là từ suy nghĩ hắn cảm thấy hắn có trách nhiệm phải cho tôi một “cuộc sống tốt”.
Niềm kiêu hãnh trong xương cốt của hắn khiến hắn phải tự mình gồng gánh tất cả, không cần tôi san sẻ, thậm chí không nói với tôi. Hắn chưa bao giờ than mệt, chưa bao giờ phàn nàn. Hắn luôn đối tốt với tôi bằng tất cả khả năng của mình. Nhưng ngay trong giây phút vừa rồi, câu nói “anh dẫn tôi đi đâu thì tôi đi đó” của hắn khiến tôi nhận ra một mong ước mãnh liệt hơn cả sự xót xa mãnh liệt của mình. Tôi hy vọng cho hắn một điểm tựa để dựa dẫm, hy vọng mỗi khi gặp khó khăn hắn không còn phải một mình cắn răng chịu đựng, hy vọng bất cứ lúc nào hắn nhìn thấy tôi ở bên cạnh cũng có thể lẩm nhẩm một câu “mình vẫn còn có An Nhiên” và cảm thấy yên tâm hơn.
Xem ra tôi thực sự không thể tiếp tục sống tạm bợ, vất vưởng, lêu lổng nữa.
Rất lâu không có cảm giác muốn phấn đấu tiến lên này rồi. Cũng tốt phết.
“Thời gian còn sớm. Tôi lái xe dẫn cậu đi loanh quanh nhé…” -Tôi hỏi ý kiến Mộ Vũ.
“Ừa.” -Hắn đáp lại một tiếng nhưng không mở mắt ra.
Tôi chỉnh lại một chút độ nghiêng của ghế để hắn có thể nằm thoải mái hơn, rồi tiện tay nhét một chiếc CD vào, bấm nút phát. Tiếng nhạc bay ra. Là một bài hát nước ngoài mà tôi không biết tên, giai điệu nhẹ dịu êm khá hợp với không khí lúc này.
Đây chỉ là một huyện thành nhỏ. Tôi chạy xong một vòng trên trục đường chính sau đó lại chạy mấy vòng quanh vòng đai ngoài. Mộ Vũ im lặng nằm tựa vào ghế, đôi khi tôi còn nghi là hắn đã ngủ rồi.
Cuối cùng tôi dừng lại bên một con sông ở ngoại thành. Qua lớp cửa kính xe, có thể nhìn thấy vầng trăng tròn khẽ rung rinh trên mặt nước. Tắt đèn, tắt nhạc, trong xe lập tức rơi vào mảng tối tĩnh lặng.
Nơi ánh trăng rọi vào vẫn có thể thấy rõ phần rìa của sự vật.
“Mộ Vũ.”
“Ừa.”
“Tôi lạc đường rồi.” -Tôi trêu hắn.
“Không sao, tôi biết đường.”
“Hả?” -Không thể nào. Tôi nhoài người qua hỏi hắn: “Thế cậu nói xem đây là đâu?”
Trong bóng tối, hắn mở đôi mắt lấp lánh ánh nước ra, đáp: “Bên cạnh An Nhiên.”
Trong lòng tôi dâng lên một sự ngọt ngào. Tôi cười tủm tỉm, “xí” một cái, đưa tay ra kéo con người sến súa kia lại: “Nào, ngắm trăng với An Nhiên của cậu đi.”
Không ngờ Mộ Vũ né tránh cánh tay tôi. Hắn nghiêng người về phía trước. Hai tay luồn qua nách tôi, ôm chầm tôi lại. Sau đó, lôi qua kéo lại, kéo tới kéo lui, tôi bất ngờ bị hắn kéo từ ghế lái sang ghế phụ lái. Vì không gian quá nhỏ, tôi chỉ có thể ngồi trên đùi hắn, đối diện với hắn. Tư thế này rất kỳ cục và khiến tôi…lúng túng.
“Làm gì đấy?” -Tôi hỏi nhỏ, thực ra, cũng không phải hoàn toàn không biết.
Mộ Vũ kéo vạt áo đang được buộc trong quần tôi ra, thò tay vào bên trong áo, mơn trớn nơi eo và lưng tôi.
Hắn nói: “An Nhiên, tôi muốn “ôm” anh.”
GV:Như mọi người thấy đó, hai anh lại chuẩn bị H nữa rồi. Trời ơi, từ ngày hai ổng mở khóa bộ môn H, tui là người lao lực nhất huhuhuhu…