“Họ bứng cây của con.” -Tôi phân bua.
“Cây của con? Cây nào của con, con nói đi? Đường sắp mở rộng, hai hàng cây bên đường đều sẽ bị bứng đi hết. Con không cho người ta đụng vào, sao người ta sửa đường?… Vứt đống cành lá trên tay đi đi, đừng làm xước xe chú.”
Sau đó, tôi đã không đi xe chú mà tự lượn về nhà.
Ngô Việt thấy tôi ôm một bó cành lá về, hỏi tôi gì thế. Tôi nghĩ ngợi, rồi nói: “Cây tin tức, chỉ là…sau này sẽ không bao giờ có tín hiệu nữa…”
Ngô Việt vừa nhìn sắc mặt tôi, vừa dìu tay tôi, ấn tôi lên sofa: “Đừng nói nữa, chắc chắn lại có liên quan đến em dâu… Những chuyện khác khi đến chỗ mày đều không là gì. Chỉ cần có liên quan đến nó là mày bắt đầu trở chứng…”
Khi tôi xông đến đẩy anh trai đang bứng cây ra một bên, quả thật có chút mất kiểm soát. Nhiều người thấy tôi vừa ôm thi thể của cái cây đã ngã được một nửa vừa kêu la hô hoán còn tưởng là tôi bị điên. Họ không biết cái cây đó có ý nghĩa gì với tôi. Nó sinh trưởng vào lúc tôi mới quen người đó, không có gì nổi bật nhưng lại độc nhất vô nhị. Những bông hoa bằng đồng bằng sắt mà nó nở ra toàn bộ đều đến từ bàn tay của anh người yêu lặng im dịu dàng của tôi.
Tôi cẩn thận gỡ hai bông “hoa” còn sót lại trên cành xuống, lơ đãng kể cho Ngô Việt nghe câu chuyện của những bông hoa này. Thực ra rất nhiều chi tiết vụn vặt giữa tôi và Mộ Vũ, Ngô Việt đều biết. Tuy tôi không phải con gái, chuyện gì cũng đem kể cho bạn thân cùng giới của mình nghe, nhưng thường thì giữa những đàn ông càng không có bí mật gì. Trong khoảng thời gian hạnh phúc đó, bốn người chúng tôi thường xuyên ăn cơm chém gió với nhau. Trước khi gọi món, tôi chắc chắn sẽ nói với nó một lượt về những món kiêng cữ của em dâu nó. Ngô Việt nghe đến phát mệt. Mộ Vũ kiệm lời, sự hiện diện của hắn lại mờ nhạt, Ngô Việt rất ít khi quấy hắn. Nhưng khi tên lưu manh đó lấy tôi ra làm thú tiêu khiển thì chưa bao giờ có giới hạn, đặc biệt là khi vắng mặt Mộ Vũ. Một chút dấu vết trên người tôi cũng đủ cho nó ảo tưởng ra đủ chuyện hấp dẫn. Thỉnh thoảng tôi cũng tỏ vẻ oán trách nhưng thực ra là để khoe khoang Mộ Vũ thế này thế nọ. Ngô Việt sẽ ban cho tôi vô số cái trợn mắt “ghen tị – đố kỵ – hận”.
Bây giờ, khi thằng bạn thân nhìn tôi, không phải thương xót thì là hoảng hốt. Biết trước như vậy thì đã nghe lời nó. Lúc yêu, tém tém lại; lúc chia tay, cũng không đến nỗi không biết gọi hồn từ đâu.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, tôi đã đưa tay tát cho mình một cái. Ai bảo chúng tôi chia tay. Không ai trong chúng tôi bảo chia tay cả. Ngô Việt sợ hãi vội vàng kéo tôi lại: “An Nhiên, mày lại làm con mẹ gì đó? Tha cho anh đi!”
Tôi trừng mắt nhìn Ngô Việt, cứ sợ nó không tin: “Bọn tao không hề chia tay… Chỉ là, đi lạc, tao cứ đứng đây chờ nó, nó sẽ về tìm tao.”
“Phải phải, bọn mày chưa chia tay. Chẳng phải nó còn bảo sẽ mãi yêu mày à? Tiền đề là mày sống tốt!” -Ngô Việt cố tình nhấn mạnh mấy chữ phía sau.
“Đúng thế, nhưng, sao nó chẳng có chút tin tức nào cả? Mày nghĩ liệu có phải tên khốn đó quên mất rồi không?” -Tôi chán nản cúi đầu, qua một lúc cảm thấy không ổn, ngẩng đầu lên thì thấy Ngô Việt đang nhìn tôi, mặt đầy cảnh giác.
Sức lực toàn thân bỗng chốc tan biến, tôi xua tay: “Không sao, Ngô Việt, tao không sao. Chỉ xả chút thôi, đừng căng thẳng nha…”
Ngô Việt lại nhìn tôi nửa ngày mới yên tâm trở lại, vỗ ngực: “**, An Nhiên, mày đừng giỡn nữa có được không? Mày chưa điên tao đã điên trước rồi…”
Đầu tháng năm, cơ quan tổ chức đi du lịch, tôi thoái thác là sức khỏe không tốt, không muốn đi. Thực ra, bổn nhân cảm thấy cơ thể không có vấn đề gì cả, mới ngất có một lần thôi, những triệu chứng khác trước đây cũng từng bị qua, tự mình nghỉ ngơi một tí là được. Bây giờ biết tim có tật nên suốt ngày mang theo thuốc, trước đây không biết vẫn đi đây đi đó đấy thôi.
Tiểu Lý thuyết phục tôi cả buổi trời, bảo Phượng Hoàng Cổ Trấn tốt ra sao, có không khí trong lành, lầu gỗ bên sông, có các đồng bào dân tộc thiểu số cần cù lương thiện, đường ở đó đều là đá phiến, quán rượu ở đó chill và thư thái như quán trà. Tôi cười, bảo tôi biết, nhưng tôi không muốn đi.
Nơi tôi đã hứa với ai đó là sẽ cùng đi với nhau, giờ tôi tự đi là sao?
Sau đó, Tiểu Lý nói: ông không đi, tui cũng không đi, rồi nhìn tôi với vẻ mặt khiêu khích. Tôi thấy khó hiểu. Không đi thì thôi, chuyện này mà cũng đem ra uy hiếp tôi được à? Sau đó, nó nói tiếp: ngày nào tui cũng sẽ kéo ông đi ăn, làm phiền ông đến chết.
Tôi khuyên nó: “Lý Nhi, muốn đi đâu chơi thì đi, muốn làm gì thì làm, đừng lãng phí nước bọt và sinh mệnh ở chỗ tui nữa!”
Tiểu Lý quật cường quay đầu đi: “Tui thích!”
“Tui không thích!” -Tôi bất lực.
“Kệ ông!”
Thôi, người ta muốn làm thì làm, tôi không rảnh quan tâm đến nó, trong nhà còn một người đang chờ tôi ăn cơm!
Chiều tối, tôi đi vòng đến một tiệm bán thức ăn nấu sẵn và xách một túi đồ ăn chín về nhà. Tôi và Ngô Việt đều là người lười, hai phần ba thời gian đều mua đồ làm sẵn về ăn, thay phiên nhau trả tiền một cách ăn ý, sống cũng tạm bợ.
Vào nhà, tôi vứt đồ ăn lên bàn. Ngô Việt chạy đến mở túi giấy ra, mặt đầy bất mãn: “An Nhiên, bảo là ăn dồi lừa, sao lại là giò heo?”
“Mỡ trên bụng mày sắp bằng dồi lừa rồi mà còn ăn?” -Tôi cầm khung ảnh bằng kính trên bàn lên, lấy tay áo lau mấy cái, sau đó thơm một cái thật mạnh lên mặt của người trong ảnh, phát ra âm thanh khoa trương.
Ngô Việt liếc tôi một cái: “Mày đừng tởm lợm như vậy nữa có được không? Em dâu sắp chết chìm trong bãi nước bọt của mày rồi…”
Tôi mặc kệ nó. Ngón tay rờ lên lớp kính pha lê mát rượi. Người trong ảnh có nét tuấn tú thanh thoát trầm tĩnh: ngũ quan đẹp một cách chuẩn xác, trên cổ ánh lên màu nước trắng bạc, đường nét gợi cảm mà cứng cáp. Độ cong nhu hòa bên miệng; rất lâu sau khi ở chung với hắn, tôi mới dám chắc chắn đó là một nụ cười nhạt như không có. Nụ cười đó rất thần kỳ, như cơn gió xuân biến sự lạnh giá như “băng tan đầu xuân” nơi đầu mày cuối mắt của hắn thành sự mát mẻ của “gió nép cây hoa sau chiều mưa”. Lúc đó, hắn không thích cười, mỗi nụ cười đều cực kỳ quý giá. Tôi chỉ nhìn thôi, hồn cũng có thể bay ra khỏi xác.
“Mày nói sao nó đẹp thế nhỉ?” -Tôi vừa gặm giò heo, vừa ngắm người trong ảnh và phớt lờ cái hôn trộm của mình theo bản năng.
Ngô Việt gật đầu: “Em dâu vốn đã rất đẹp trai.”
“Ừa, mấy ngôi sao bây giờ mà so với nó thì đều xấu đau xấu đớn, quê không chịu nổi!” -May mà độ phân giải của điện thoại tôi đủ cao. Tấm ảnh chụp chung với Mộ Vũ in ra đặc biệt rõ nét, rõ đến từng sợi mi trên góc mặt nghiêng của tôi.
“Mày cũng đâu tệ!” -Ngô Việt nói.
“Không được, không được.” -Tôi lắc đầu: “Thua xa…Tao nói cho mày biết…” -Tôi vừa ăn vừa kể huyên thuyên về những chuyện của Mộ Vũ trước đây. Lúc sắp gặm hết cái giò heo, tôi bỗng nhớ ra một vấn đề, bèn hỏi Ngô Việt: “Mày nghĩ có phải Mộ Vũ quên tao rồi không?”
“Không đâu!” -Ngô Việt lập tức phủ định, mắt không chớp lấy một cái.
“Không hả…” -Tôi lẩm bẩm, nhả miếng xương cuối cùng ra, chống những ngón tay dầu mỡ xuống, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi rửa tay.
Nửa năm nay, bệnh tình của mẹ có thể gọi là ổn định. Có ba chăm sóc, tôi chỉ cần cung cấp đủ tiền thuốc men đúng giờ thì không có gì quá đáng lo ngại. Không có chuyện gì đặc biệt, mỗi tuần tôi đều về nhà. Ba mẹ tuy bảo tôi đừng lo quá, nhưng thấy tôi về vẫn rất vui. Tôi không nói với gia đình tin mình bị bệnh tim. Không thể nói, cũng không đáng nói. Tôi cũng không quá xem trọng chuyện này. Mẹ cứ khỏe hơn lại đích thân xuống bếp nấu mấy món mà tôi thích nhất. Đồ ăn đặt lên bàn, bà ngồi ngay trước mặt tôi, nhìn tôi ăn, hỏi này hỏi nọ. Ba có lần trách bà cằn nhằn, kết quả là bị trấn áp bởi một cái trợn mắt.
Tôi trêu: “Ba, người ta nói sợ vợ là bệnh di truyền đó.”
Ba cười, cầm đũa gõ đầu tôi: “Thằng nhóc thúi tha, đây mà là sợ à? Đây là nhường. Khi nào mày có vợ rồi mày biết…”
Mẹ phản đối, ngắt lời ba: “Con trai, đừng nghe ba con nói. Mẹ nói cho con nghe, con tìm người yêu nhất định phải tìm loại nho nhã ngoan ngoãn. Chúng ta không lấy bà chằn. Nhà cậu họ con…”
Tôi cúi đầu nghe cô này dì nọ lần lượt lên sân khấu, đôi khi mỉm cười, đôi khi bật cười.
Tôi có thể cảm nhận rõ rệt sự thỏa mãn của ba mẹ. Họ trông nom nhau, trông nom tôi. Bình an, yên ổn. Thế là đủ rồi.
Thực ra cũng không phải không đáng. Nửa thế giới của tôi sụp đổ nhưng ít nhất đổi lại một gia đình đoàn viên.
Chỉ là Mộ Vũ, hắn còn lại gì?
Hầu như mỗi khi đi từ nhà về, tôi đều mang theo chút đồ ăn.
Ngô Việt than thở với tôi: “Ở với mày, tao hy sinh nhiều lắm. Ngày nào cũng phải về nhà đúng giờ. Đã bao lâu tao không đi tìm gái rồi, tìm được cũng không dám dẫn về nhà… An Nhiên mày hãy đốt nhang dài vì gặp được một đứa như tao đi.”
Tôi hâm phần cảo hấp mang từ nhà lên, đẩy đến trước mặt nó, cầm khung ảnh bên cạnh lên, dùng khăn giấy lau kĩ. “Tao có xin mày ở với tao không? Tao bảo tao không sao, mà mày cứ khăng khăng đòi qua. Bớt nói linh tinh đi, khi nào muốn đi thì mày đi, cửa nhà tao luôn rộng mở vì mày…”
Những lời tồi tệ cứng nhắc khiên cưỡng này, đổi thành bất kì người nào cũng sẽ trở mặt với tôi, nhưng Ngô Việt thì không. Nó chửi oang oảng: “An Nhiên, mày đúng là đại diện của đám lòng lang dạ sói. Không ai vong ơn phụ nghĩa bằng mày được. Quen biết loại người như mày, tao đúng là đui mắt chó của tao rồi…” -Trong tiếng kêu rên chửi rửa, số lượng cảo hấp nhanh chóng giảm mạnh dưới đôi đũa của nó.
Khi dừng lại, nó ngẩng đầu hỏi người vẫn chưa động đũa này: “Mày không ăn à? Nhìn ảnh mà no được hả?”
Tôi lắc đầu: “Nhìn mày là tao no rồi.”
Lại im lặng một lúc, Ngô Việt ho mấy tiếng: “À, An Nhiên, tao có một câu hỏi.”
“Nói.”
“Thì về tấm ảnh này nè… Mày bảo lúc đó người ta vẫn chưa đồng ý quen mày mà… Sao mày dám cả gan thơm một cái như vậy? Mày không sợ em dâu tát chết mày à?”
Tôi đặt khung ảnh xuống, bắt đầu kể cho Ngô Việt nghe tình cảnh lúc chụp ảnh, phản ứng của hắn, tâm trạng của tôi… Tôi vừa nói, Ngô Việt vừa đưa bánh nướng vào tay tôi. Theo bản năng, tôi nói mấy câu lại ăn mấy miếng.
“Vậy thực ra là mày giở trò lưu manh…” -Ngô Việt tổng kết.
“Đúng thế, chỉ cần biết giở trò lưu manh, sợ gì không đè được mỹ nhân.” -Tôi mặt dày đắc ý. Ngô Việt cười đến độ để vụn bánh nướng lọt vào trong khí quản, ho một tràng sặc sụa.
Tôi rót li nước, chờ nó ho xong, đưa cho nó, hỏi: “Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?’
“Không thể nào!” -Đầu Ngô Việt lắc như trống lắc tay.
Ừa, không thể đâu nhỉ?
Tôi cứ cảm thấy thời gian trôi rất chậm. Buổi sáng đi làm nhìn đồng hồ treo tường trong cơ quan, tối đi làm về lên mạng, đọc sách, thả hồn đến khi thiếp đi. Nhưng thực ra thời gian trôi cũng không chậm chút nào. Lá cây hôm nay vẫn xanh, hôm khác ngẩng đầu lên nhìn đã bất ngờ rơi rụng. Hôm nay lịch để bàn còn dừng lại ở mấy trang trước, kết quả là chưa được mấy ngày đã lật đến trang cuối.
Trong cơ quan có thằng bé mới đến, chị Tào bảo nó học nghiệp vụ với tôi. Chị chỉ vào tôi nói: “Từ nay về sau, em đi theo nó. Kỹ thuật của nó nằm tốp đầu toàn tỉnh đấy…” -Thằng bé bị “phỉnh” đến ngơ ra. Gọi nó là thằng bé chứ thực ra nó cũng chỉ nhỏ hơn tôi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, rất có sức sống, suốt ngày nhảy nhót khắp nơi, mở miệng đóng miệng đều gọi tôi là sư phụ, gọi Tiểu Lý là sư di. Mới đầu, đồ đệ giả ngoan được một tuần. Sáng sớm đến cơ quan, việc đầu tiên là lau qua bàn tôi một lượt. Tôi thiếu phiếu gì cũng bổ sung đầy đủ. Thấy tôi cầm li nước là giành đi rót nước cho tôi. Rảnh thì giúp tôi đăng ký chi phiếu hay chuyển tiền điện tử vân vân. Sau đó, nhận ra vị sư phụ này dễ tính, cũng bắt đầu suồng sã hơn. Bảo nó luyện kỹ năng cơ bản thì nó ngồi lướt weibo trên điện thoại. Nói nó mấy câu thì nó luyện mấy cái, sắp phải thi lên vị trí chính thức thì mới sốt ruột hỏi tôi: “Sư phụ, em cộng chứng từ cứ sai mãi, làm sao bây giờ? Sao sư phụ có thể gõ nhanh như vậy? Sư phụ…” -Tôi làm mẫu cách đánh máy và thủ pháp cộng chứng từ, mấy thứ tôi cảm thấy rất đơn giản nhưng đồ đệ học mãi vẫn không xong. Làm mẫu được mấy lần, tôi xoa xoa ngón tay, lắc đầu: “Đồ gỗ nát!” -Quay người định bỏ đi, đồ đệ kéo tôi lại: “Sư phụ, thầy không được bỏ rơi em. Dù gì em cũng là học trò của thầy. Em như vậy ra ngoài sẽ hủy hoại một đời anh minh của thầy đó. Một lần này nữa thôi, lần cuối.”
So với ngày xưa, tính tôi đã đỡ hơn rất nhiều. Chị Tào bảo hai năm nay tôi đã chững chạc hơn rồi. Đối với người đồ đệ này, tôi vẫn có chút bất lực. Tôi xoay cổ tay: “Tay tôi mỏi cả rồi, cậu được việc tí có được không?”
Đồ đệ rất xun xoe kéo tay tôi qua, bắt đầu xoa từ ngón út và lẩm ba lẩm bẩm gì đó. Nó nói gì, tôi hoàn toàn không nghe thấy, vì động tác này đột ngột quá, tôi không kịp đề phòng đã ngẩn người ra…Rất lâu về trước cũng có người xoa ngón cho tôi như vậy. Cảm giác dễ chịu dịu dàng thấm vào trong xương lập tức xé toạc một vết rách trong lòng. Tôi một phát đẩy nó ra, sau đó cả ngày không nói chuyện với nó nữa.
Đấy là lần đầu tiên đồ đệ thấy tôi nổi giận một cách khó hiểu. Sau đó, nó chạy đi xin “sư di” của nó chỉ điểm. Tôi nghe Tiểu Lý nói với giọng trêu chọc: “Sư phụ mày đang trong giai đoạn mãn kinh, mày hầu hạ cẩn thận vào!”
Lần thứ hai nổi giận là sau khi nó đi làm chính thức. Nó ngồi ở vị trí của tôi, tôi canh chừng nó xử lý nghiệp vụ. Ngăn kéo cá nhân của tôi gần như chỉ có một chút đồ ăn vặt, lá trà, cà phê, đồ dùng cá nhân này nọ. Bình thường nó muốn ăn gì uống gì cũng được. Lần này thấy nó lục lọi ngăn kéo của mình, tôi cũng không để bụng. Trong lúc tôi quay đi rót nước, nó bất ngờ lấy tấm thẻ rửa xe mà tôi cất trong chiếc hộp nhỏ để ở trong cùng, vừa cười vừa hỏi tôi: “Sư phụ, tấm thẻ rửa xe này vẽ bằng tay cũng xài được à? Sư phụ, anh vẽ cho em đi!”
“Ai cho cậu đụng vào cái này?” -Tôi quát. Chắc biểu cảm của tôi lúc đó kinh khủng cực kỳ. Tay tiểu đồ đệ run lên trong tiếng quát của tôi. Tấm thẻ rửa xe đó từ từ rơi vào hộp mực đóng dấu. Khi nó luống cuống nhặt thẻ lên, dâng lên cho tôi bằng hai tay, phần chính diện của thẻ đã nhuộm một mảng đỏ to đùng… Tôi mau chóng lau bằng tay áo sơ mi. Làm sao có thể lau sạch được… Lúc đó tôi đã có ý định bóp chết thằng nhóc đó.
Sau đó, đồng nghiệp sang khuyên tôi, đồ đệ sợ đến không biết phải làm sao. Nghĩ lại thì chị Tào chắc chắn đã âm thầm dặn dò nó rằng tim tôi không khỏe, bảo nó đừng làm tôi tức giận vân vân… Nó cứ xin lỗi mãi, còn rót nước cho tôi, bảo tôi uống thuốc. Tôi nhìn tấm thẻ đó, không hề đón nhận tấm lòng của nó, mà nói: “Uống thuốc gì nữa, có chết thì đã chết từ lâu rồi…”
Sau đó, chị Tào gọi tôi lên lầu tìm hiểu sự tình. Cuối cùng, chị nói: “An Nhiên, lâu như vậy, cũng đến lúc cho qua rồi.”
Khoảng thời gian hai năm này đã lấy đi rất nhiều thứ trên người tôi. Người ngoài nhìn vào, có vẻ là một sự chín chắn. Không xốc nổi nữa, không vị kỷ nữa, không có những sự kiên trì và những thái độ ấu trĩ kia nữa. Tôi chôn mình trong từng lớp vỏ, trưng ra một khuôn mặt ôn hòa không cảm xúc, ít có điều gì còn có thể khiến tôi bộp chộp nữa. Nhưng đằng sau sự bình yên đó là một linh hồn không biết bao giờ sẽ nứt toạc.
Tôi không rõ đồ đệ hiểu người thầy này bao nhiêu nhưng qua sự tiếp xúc bình thường có thể thấy hiển nhiên là nó không biết chuyện của tôi và Mộ Vũ. Nó chỉ biết trong lòng của sự phụ nó có một bãi mìn, giẫm lên đó là sẽ nổ tung. Nhưng nó lại không biết vị trí cụ thể của bãi mìn đó, đành phải tự mình chiêm nghiệm, đồng thời thi thoảng cầu cứu “sư di” của nó.
Sau khi sự việc đó đã qua đi rất lâu, có lần đồ đệ ấp a ấp úng hỏi tôi tấm thẻ đó sao lại quan trọng như vậy. Tôi không trả lời. Đồ đệ nhìn tôi nửa ngày, bảo: “Chẳng lẽ sư di nói đúng?”
“Nói gì?” -Tôi hỏi.
“Vết thương tình…”
Tôi cười xua tay. Không phải vết thương tình, mà là bệnh nan y.
Tối hôm nọ, lúc ăn cơm, Ngô Việt hỏi tôi có muốn cùng đi xem phim không. Tôi nói không, hai thằng đàn ông xem phim gì chứ. Ngô Việt xúi giục tôi: “Đi đi, đi đi, phim 3D mới, tao trả tiền. Hơn nữa, đã lâu lắm rồi mày không có hoạt động giải trí gì.”
Tôi nhìn tấm ảnh chụp chung với Mộ Vũ trên bàn, nghĩ đến chuyện xưa, bất giác mỉm cười.
Ngô Việt chế giễu: “Nhìn vẻ mặt của mày, chắc chắn là đã đi xem với một thằng đàn ông khác rồi!”
Quả thật tôi đã từng đi xem với Mộ Vũ. Lúc đó rạp phim Vạn Đạt vừa mới khai trương, vé xem phim đều giảm giá. Mộ Vũ bảo chưa xem qua phim 3D, nên tôi đã đi xem với hắn một lần. Kết quả là vừa xem xong về nhà đã thấy mắt Mộ Vũ đỏ hoe. Tôi hỏi hắn sao thế, hắn bảo vừa đeo kính xem được mười phút hắn đã cảm thấy đau mắt, nhưng cởi kính ra, hình ảnh lại có bóng chồng lên nhau, hắn đành phải ráng kiên trì vì vé phim đắt như vậy, không xem thì lãng phí quá. Tôi xót xa chửi hắn, còn bảo là sau này không xem loại phim này nữa, 2D còn rẻ hơn vân vân. Giúp Mộ Vũ nhỏ nước nhỏ mắt xong, tôi bảo hắn nằm lên đùi mình, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc. Kết quả…kết quả là người đó cứ thế thiếp đi.
Ngô Việt nghe tôi nói xong câu bình luận cuối cùng: “Em dâu biết hưởng thụ ghê…. Nhưng tại sao mày đi với nó nhưng lại không đi với tao?”
“Sao mà giống nhau được?”
“Có gì không giống, thì ra tình huynh đệ không bằng vợ đúng không? **, tuyệt giao tuyệt giao…” -Ngô Việt nhao nhao một cách không chút thành ý.
Người này đã cất thói lăng nhăng của mình đi, âm thầm ở bên cạnh tôi suốt hai năm hơn. Mỗi ngày nghe tôi nói những điều tôi muốn nói, cùng tôi hồi tưởng những điều tôi muốn hồi tưởng, trông chừng tôi ăn cơm đi ngủ, bắt tôi ra ngoài hít thở không khí. Chỉ có nó hiểu, đối với tôi mà nói, quá khứ là thứ đã giúp tôi chống chọi sống tiếp.
Rất nhiều chuyện, tôi đã kể đi kể lại rất nhiều lần, nhưng dù vậy, một số chi tiết vẫn ngày càng mờ nhạt đi. Thế còn Mộ Vũ…
“Mày nghĩ có phải Mộ Vũ…”
“Không đâu, nó sẽ không quên mày đâu…” -Ngô Việt nói.
“**, đã biết tranh trả lời rồi cơ à…”
“An Nhiên…” -Ngô Việt bỗng dưng rất nghiêm túc: “Hôm nay tao đã làm một chuyện sau lưng mày…”
“Hử?” -Vừa nghe đã biết không có chuyện gì tốt đẹp: “Mày đã làm chuyện gì thế?”
“Tao đã gửi tin nhắn cho em dâu và Dương Hiểu Phi bằng mọi cách.”
Tôi không để tâm. Tôi đã gửi trăm nghìn tin mà vẫn không có hồi đáp. Bây giờ tôi đã không gửi nữa.
“Mày gửi cái gì?” -Tôi phối hợp, hỏi lại một câu.
“Chỉ một câu, An Nhiên bộc phát bệnh tim, tính mạng đang nguy ngập.”
“Bịch” một cái, đũa của tôi rơi xuống đất.