Tôi và Mộ Vũ, hai đứa ở lì trong nhà xem phim, chơi game.
Thực ra PlantsvsZombies là trò tôi đã bỏ chơi từ lâu, nhưng Mộ Vũ vẫn đang trong thời kỳ cuồng nhiệt với nó. Hắn thích ôm tôi ngồi trên sofa phòng khách, tựa đầu lên vai tôi, đặt máy tính bảng lên chân tôi, cánh tay vòng ra trước người tôi, thao tác tất bật nhưng không hoảng loạn.
Thỉnh thoảng tôi sẽ chỉ điểm hắn đôi chút, nhưng phần lớn thời gian tôi chỉ hô hào la hét, khoa tay múa chân, gây rối. Lúc chơi vòng trên mái nhà, hắn bị tôi làm ồn đến bó tay, quyết định bỏ máy tính bảng sang một bên, bịt luôn miệng tôi lại. Mới đầu tôi còn giãy giụa định đi cứu hoa cứu lá, về sau chỉ tập trung tinh thần quyến rũ lấy lòng người đó, mặc cho hoa lá tự sinh tự diệt. Kết quả là sau khi những tiếng giao chiến đùng đoàng hỗn loạn trong game kết thúc, khi tiếng nhạc chiến thắng vang lên, tôi kinh ngạc nhìn thấy vẻ đắc ý với đôi mày hơi nhếch lên của Mộ Vũ.
Tôi kinh ngạc trước biểu cảm của hắn, thậm chí còn nghĩ có lẽ Mộ Vũ đáng ra phải như vậy, mang theo một thân kiêu hãnh và tự tin giương mày cười với tất cả mọi người, nếu hắn có thể có con đường thuận lợi như tôi. Mấy năm qua, cuộc sống đã mang đến cho hắn rất nhiều cực nhọc. Tôi đoán chắc chắn hắn cũng từng không cam tâm, từng thắc mắc, từng hận, từng oán trách, rồi cuối cùng cũng trầm lại, lặng lại trong từng cuộc áp bức và kháng cự. Chúng tôi đều là những người bình thường, đều không làm được gì trước thế giới này. Trong cơ chế vận hành hung hãn và có mặt ở khắp nơi của Người, sự kháng cự của những cá thể nhỏ bé sẽ bị nghiền nát thành bã vụn một cách dễ dàng. Còn Mộ Vũ của tôi cuối cùng học được cách lặng lẳng gồng gánh mọi thứ. Hắn từng nói: sống là vì tin trong tương lai sẽ có những điều tốt đẹp xảy ra, nhưng không thể ngồi chờ những điều tốt đẹp ấy, nên hắn vẫn luôn dùng cách của mình để giành lấy.
“Đang nghĩ gì thế?” -Mộ Vũ bóp vai tôi, hỏi.
Tôi hoàn hồn lại, đáp: “Đang nghĩ sao cậu đẹp trai dữ vậy.”
Hắn nhếch môi lên, thân mật vạch trần tôi: “Nói xạo…”
Tôi ôm chặt lấy hắn, không muốn để hắn nhìn thấy sự xót xa không thể che đậy của tôi. Tâm trạng vốn đang vui vẻ bất ngờ trở nên bi thương chỉ vì một suy nghĩ của mình. Tôi cũng có chút ngạc nhiên. Chẳng lẽ tôi đổi tính rồi ư? Từ tuýp người vô tư chuyển sang tuýp người đa sầu đa cảm? Không, tôi không thích tuýp đa sầu đa cảm, tôi chỉ mê tuýp như Mộ Vũ. Hắn cười thì tôi yêu nụ cười của hắn. Hắn kiêu ngạo thì tôi yêu sự kiêu ngạo của hắn. Hắn im lặng thì tôi yêu sự im lặng của hắn. Tôi yêu từng vẻ mặt, từng câu nói, từng động tác của hắn, yêu đến mức không dứt ra được. Tôi thường nghĩ có lẽ Mộ Vũ còn biết tôi thích gì hơn cả bản thân tôi. Bằng không, sao hắn có thể khiến tôi say mê đến mức này?
“Chẳng lẽ cậu đã đánh thuốc tôi à?” -Tôi hỏi.
“Đánh thuốc gì?” -Hắn không hiểu.
“Thì thuốc mê hồn!”
“Đâu có.” -Hắn bày tỏ một cách rất chân thành: “Đâu có cần…”
Cũng đúng. Lúc đầu, nếu tôi không phát huy tác phong “mặt dày mày dạn” tốt đẹp và tinh thần chịu lỗ “một không sợ mất mặt, hai không sợ mất mạng”, khắc phục trùng trùng khó khăn, hăng hái theo đuổi, thì đến bây giờ chúng tôi vẫn là người của hai thế giới. Không chừng hắn sắp làm cha rồi. Không chừng tôi cũng tìm được con dâu cho mẹ tôi rồi. Nhưng có lẽ từ cái nhìn đầu tiên khi gặp hắn, tôi đã “mê” rồi. Đi qua bao gian lao vất vả với những bước chân hỗn hoạn, đến bây giờ, tôi đã mê man quá sâu, không tỉnh lại được nữa.
Tôi đưa tay sờ mặt Mộ Vũ. Hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay tôi mấy cái. Hơi nóng chân thật này, xúc giác chân thật này, thỏa mãn như vậy, quyến luyến như vậy, ai lại muốn dậy cơ chứ?
Thế nhưng, những khoảng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua trong tích tắc.
Ngày đầu đi làm, đồng chí Tiểu Lý huênh hoang khoe với tôi: “An Nhiên, biết nhân viên dịch vụ văn minh gương mẫu của chi nhánh chúng ta trong nửa năm nay là ai không?”
“Bà!” -Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, trả lời nó.
“Í, tin tức linh hoạt ghê ta… Chị Tào nói ông hả?”
“Xí!” -Tấm chân dung ngu ngốc đang dán trên bảng triển lãm danh dự của phòng Kinh doanh kia kìa, tôi đâu có đui.
Nó cố ý giả vờ tiếc nuối vỗ vai tôi: “Tính ra thì danh hiệu nhân viên gương mẫu này lẽ ra là của ông. Anh Hàn đẹp trai thiên vị, cho ông nhiều đánh giá tốt hơn tui. Nhưng tiếc là hôm trụ sở chính kiểm tra, ông không về kịp, nên hời cho tui…”
Tôi lùi lại một ước, phủi vai chê bai: “Được, bà có tiền đồ rồi, được chưa! Chỉ năm trăm tệ thôi mà? Xem như anh thưởng cho mày.”
“Sai, nhân viên dịch vụ văn minh gương mẫu năm nay tăng giá rồi!” -Nó đưa ra một ngón tay huơ huơ trước mặt tôi: “Một nghìn.”
Tôi thực sự không hiểu lắm. Tuy tôi không rõ rốt cuộc điều kiện gia đình nó ra sao, nhưng người đàn bà này chắc chắn đã được nuông chiều từ bé đến lớn. Không kể đến cách ăn mặc chi tiêu, chỉ nhìn cái kiểu bình thường muốn gì có nấy, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, là biết nó là một đứa không thiếu tiền xài. Nhưng mức độ yêu tiền của Lý Lâm còn hơn cả tôi, tính toán đến từng xu. Có phải ai làm ngân hàng cũng thế không?
Tôi tỏ vẻ kinh ngạc: “Ái chà, thích thế, thế mày phải rửa rồi. Sao? Hay tối nay khao đi?” -Nhắc tên mấy nhà hàng đắt nhất thành phố L, tôi thấy sắc mặt Tiểu Lý thoáng cứng đờ rồi nghe thấy một chủ đề hoàn toàn không liên quan khác: “An Nhiên, tôi nghe bảo Lưu Dương ở chi nhánh đường Thuận An và Trương Hiểu Văn ở chi nhánh đường Khang Trang đều đã ở lại thành phố S. Sao ông không bị giữ lại?” -Giọng điệu của nó cực kỳ khinh thường hà khắc. Ánh mắt toát lên một sự chế giễu lộ liễu.
Tôi thở dài một tiếng, nhìn nó thâm tình như nước: “Thì vì bà chứ còn gì … Lý Nhi, sao ta có thể bỏ nàng lại một mình cao chạy xa bay được?”
Trước sự phản kích của tôi, Tiểu Lý trợn mắt, đổ rạp xuống bàn.
Hôm nay tôi có chút thiếu tập trung khi làm nghiệp vụ, vì Mộ Vũ đang ở ngay trong tiệm rửa xe bên cạnh, đôi khi ngước mắt nhìn ra thỉnh thoảng còn thấy bóng lưng tất bật của hắn. Trước đây hắn làm ở tiệm rửa xe, tôi cũng không “hồn vía lên mây” như vậy. Nhưng bây giờ chỉ cách nhau một tí khoảng cách thế này, lại cảm thấy có chút khó chịu.
Dương Hiểu Phi từng qua đây một lần để đưa chìa khóa cho một đồng nghiệp hậu cần. Bộ đồ làm việc Mộ Vũ mặc bị rộng lại có hiệu ứng “gói bánh tét” trên người Dương Hiểu Phi. Gã qua chào tôi một tiếng, tiện bốc mất một nửa số kẹo mà chị Tào vừa bỏ lên quầy.
Mộ Vũ, tất nhiên hắn cũng qua. Lần thứ nhất là lúc chín giờ rưỡi, qua đổi tiền lẻ. Lần thứ hai là lúc mười một giờ, qua mượn máy tính. Ban nãy lại vừa qua một lần, trịnh trọng đánh dấu tích thứ năm lên tấm thẻ rửa xe chuyên dụng mà hắn làm riêng cho tôi. Mỗi lần hắn nhìn tôi, bao bọc lấy tôi bằng ánh mắt dịu dàng, đầu tôi lại quay mòng mòng. Tôi nghĩ đến chuyện tối hôm qua hắn đưa tôi về ký túc xá, trước khi về còn bịn rịn ôm hôn liên tục… Cái người này, dù tôi đã quen thuộc đến mức nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra mỗi một chi tiết trên người hắn, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện, trái tim tôi vẫn sẽ rung động một cách khó hiểu, vẫn như cái nhìn đầu tiên giữa dòng người trong lần đầu gặp gỡ.
Giờ tôi đã bắt đầu cảm thấy tra tấn khi không thể sống lâu dài ở chỗ Mộ Vũ. Ông chủ Kim tin tưởng Mộ Vũ nên mới giao nhà cho hắn, thêm một Dương Hiểu Phi đã miễn cưỡng lắm rồi, hiển nhiên thêm tôi vào nữa sẽ khiến Mộ Vũ khó xử. Hơn nữa, ngoài Ngô Việt và Dương Mập Mạp ra, chưa ai biết quan hệ của tôi và Mộ Vũ. Trong mắt người khác, tôi và hắn chỉ là kiểu bạn bè trên mức quan hệ nghiệp vụ. Có phất phơ đến đâu, tôi cũng hiểu là kiểu cơ quan của chúng tôi hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này. Nếu tôi muốn đi làm tiếp thì phải kín kẽ. Mà trừ phi bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn đánh mất công việc này, dù tôi ghét nó trăm đường. Nhà Mộ Vũ đang ở là nhà của ông chủ Kim, ông chủ Kim là khách hàng của ngân hàng chúng tôi, đây chính là mấu chốt vấn đề. Dù tôi có dọn qua ở, ông chủ Kim cũng chỉ xem tôi như Dương Hiểu Phi. Vậy nên không ai có thể đảm bảo nếu hôm nào ông ta qua kiểm tra nhà của mình và phát hiện điều gì thì ông ta sẽ phản ứng như thế nào. Thế nên, cho an toàn, tôi chỉ có thể thi thoảng qua ngủ ké một đêm.
Thế là tôi bắt đầu cân nhắc một cách nghiêm túc về việc có nên ưu tiên cân nhắc dồn số tiền tiết kiệm dùng để mua xe vào phần tiền cọc mua nhà trả góp không?
Tôi âm thầm lấy đơn gửi tiền định kỳ của mình ra, bắt đầu tính toán. Nếu ở khu vực hẻo lánh một chút, thì khoản cọc ba mươi phần trăm để mua một căn nhà 70 mét vuông chắc không phải xin tiền gia đình. Thậm chí còn có thể dư tiền mua chiếc QQ. Nghĩ vậy, tôi không khỏi cảm thấy may mắn vì mình có một công việc thu nhập không tệ. Bằng không làm gì có tiền để tính cho sau này?
Tôi đang nghĩ ngợi thì Tiểu Lý bỗng dưng lên tiếng làm tôi giật thót: “An Nhiên…”
Tôi ngước đầu, nhận ra người phụ nữ đó đang nhìn tôi với vẻ mặt táo bón, ngập ngà ngập ngừng.
“Gì đấy?” -Tôi hỏi.
Nó xe góc áo, làm vẻ õng ẹo. Tôi vội kêu dừng: “Có gì nói đấy, đừng lên cơn với tui có được không?”
Nó nghiến răng, nể tình có việc phải nhờ tôi nên không nổi đóa: “Về vụ khao, tui nghĩ rồi. Cũng không phải không được…”
“Hả?” -Tôi cả kinh. Làm vậy đâu chỉ là lấy một tí nước của người “vắt cổ chày ra nước” nữa, mà là tát nước luôn rồi. Lúc đầu tôi chỉ nói chơi, chứ chẳng trông mong nó sẽ đồng ý. Người đàn bà này nếu không bị nước vô não thì là đang ấp ủ âm mưu gì khác.
Quả nhiên những lời tiếp theo của nó đã chứng thực cho suy đoán của tôi: “Tui nghĩ nhận được số tiền này đầu tiên phải cảm ơn anh Hàn đẹp trai. Không có ảnh cho tui nhiều đánh giá tốt trong khoảng thời gian vừa qua, tôi cũng không được nhận. Ngoài ra thì cũng cảm ơn ông, cảm ơn ông vì bị chuyển công tác mà bỏ lỡ cơ hội này. Tuy ông không quan tâm, nhưng cũng đã góp phần tạo nên sự thật này. Thế nên đãi không thành vấn đề, khao không thành vấn đề. Chỉ có một điều kiện, ông phải giúp tui hẹn anh Hàn đẹp trai ra. Tui gọi thêm chị Tào, bốn người chúng ta, thế nào?”
Lòng dạ hiểm ác! Nhìn sự sắp đặt này mà xem, chu đáo biết bao. Giống đội ngũ xem mắt biết bao! Hai bên trai gái được người giới thiệu của hai bên dẫn ra gặp mặt, ăn cơm chung, sau đó nói tí chuyện riêng, trao đổi số điện thoại, số QQ với nhau… Nghề của chị Tào là gì? Niềm vui lớn nhất của cuộc đời chịchính là làm mai. Còn tôi, dù gì cũng được xem là bạn Mộ Vũ, ăn nói thiếu suy nghĩ, hơn nữa còn hiểu hắn đôi chút, vừa hay bù đắp cho khuyết điểm kiệm lời của Mộ Vũ.
“Tui nói này Lý Nhi.” -Tôi nhìn nó nghiêm túc: “Chẳng lẽ bà chấm Mộ Vũ thật à?”
Tiểu Lý bất ngờ đỏ mặt: “Đừng ăn nói lung tung chứ ông. Chỉ ăn bữa cơm, bày tỏ chút lòng cảm ơn của tui thôi mà… Ông cứ nói được hay không đi?”
“Để tui hỏi giùm bà…” -Tôi vờ vịt nối máy với Mộ Vũ.
“A lô!”
“An Nhiên.”
Nghe hắn dịu giọng gọi tôi, tôi cười ngu theo bản năng, rồi bỗng dưng nhận ra không đúng lúc lắm, nên cố tình hắng giọng mở miệng.
“Mộ Vũ, tối nay rảnh không?”
“…Rảnh…” -Có vẻ hắn cũng cảm nhận được ngữ khí nói chuyện của tôi có chút không ổn nên thoáng do dự.
“À, tất nhiên là có chuyện rồi. Chuyện chính là kế toán Lý vừa được giải nhân viên dịch vụ văn minh gương mẫu. Chuyện này may mà nhờ có cậu thường xuyên bấm máy đánh giá cho nó, nên nó muốn mời cậu ăn cơm…” -Tôi cố ý nói rất lớn tiếng.
“…Chắc không cần đâu…” -Mộ Vũ đáp.
“Hả? Tối nay cậu có việc rồi à? Việc gì thế? Từ chối được không? Chúng tôi thành tâm thành ý, cậu đừng không nể mặt chứ?” -Tôi cảm thấy mình thực sự có năng khiếu diễn xuất, nói chuyện kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia thế này mà biểu cảm vẫn rất đạt.
Cuối cùng Mộ Vũ cũng hiểu tôi đang làm gì, nén cười hỏi tôi: “Anh lại đang trêu kế toán Lý à?”
“Cậu hẹn người khác rồi à?” -Tôi giả vờ thất vọng.
Giọng nói bên Mộ Vũ bỗng dưng hạ thấp, mang theo chút cảm giác khàn khàn: “An Nhiên…tối nay anh có sang không?”
Tôi nuốt nước miếng, đáp: “Thôi được…” -quay đầu lại nói với Tiểu Lý: “Cậu ta nói cậu ta có hẹn với người khác rồi, hôm nay không được…”
Tiểu Lý dẩu môi: “…Thế thôi…hôm khác khao ảnh sau…”
“Kế toán Lý nói hôm khác khao cậu sau.” -Tôi chuyển lời qua micro.
Sóng điện thoại truyền đến giọng nói quyến rũ của Mộ Vũ: “Thế tôi chờ anh…”
“Được…” -Tôi cúp điện thoại, nói với Tiểu Lý: “Cậu ta nói bà có lòng rồi, bảo bà không phải khách sáo…”
Tôi phá toang chuyện tốt của Tiểu Lý như mong muốn.
Tiểu Lý rất ủ rũ, tôi rất kích động.
Thế là tan làm xong tôi đứng trước cửa cùng Mộ Vũ nhìn nhau một cái rất ăn ý, sau đó chạy chiếc xe đạp điện được ai đó lau dọn bóng loáng sang quận Giang Nam Thủy trước.