• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không, đừng..." Tỉnh táo lại, Tả Tình Duyệt theo bản năng bài xích, nhưng dục vọng chôn sâu ở trong thân thể lại càng phát ra kịch liệt, thân thể của cô dường như vẫn hoài niệm những thủ đoạn trêu đùa của anh, nhịn không được lại theo anh mây mưa, ngay cả kháng cự cũng có vẻ vô lực, giống như muốn cự tuyệt lại có vẻ hoan nghênh.

Nhưng lý trí lại nói cho cô biết, hiện tại bọn họ không thể làm vậy!

Cố Thịnh thưởng thức hương vị tốt đẹp này, như năm năm trước bị trúng độc, không cách nào kềm chế được!

Chỉ muốn ở trên người của cô đạt được nhiều hơn, tìm về cảm giác của năm năm trước!

Duyệt Duyệt là của anh, cả đời đều là của anh!

"Duyệt Duyệt..." Đắm chìm trong tình dục, lý trí của Cố Thịnh đã sớm chạy ra ngoài chín tầng mây, hôm nay sau năm năm, anh vẫn nhớ những điểm mẫn cảm trên thân thể Duyệt Duyệt, biết làm sao có thể khiến cô vui vẻ!

Thật sâu chạm vào khiến Tả Tình Duyệt không cách nào chống đỡ. Nếu là hai tháng trước, Tả Tình Duyệt có thể không phí chút sức nào đẩy Cố Thịnh ra, nhưng hiện tại thân thể của anh khôi phục như một con mãnh thú, cô ở trước mặt anh, căn bản chỉ là kiến càng.

"Buông... Buông ra... um." Tả Tình Duyệt lắc đầu, nỗ lực bài xích anh, nhưng anh đụng chạm lại càng có lực.

Nhiệt độ trong phòng càng lên cao, không biết đã trải qua bao lâu, Cố Thịnh rốt cuộc cũng chiếm được thỏa mãn trước nay chưa từng có ở trên người cô. Trong lòng sinh ra một tia vui mừng, ôm Tả Tình Duyệt thật chặt vào trong ngực, cảm thụ sự tồn tại của cô.

"Duyệt Duyệt, anh yêu em!" Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non ở bên tai của cô, những lời này vốn nên nói ra khỏi miệng từ năm năm trước!

Anh cho rằng khi Tả Tình Duyệt nghe được thổ lộ của anh, nhất định sẽ rất cảm động, anh nhìn vào đôi mắt của cô, hi vọng thấy nhu tình trong mắt cô, nhưng nghênh đón anh chỉ là một mảnh lạnh lùng.

"Nếu như anh phát tiết xong rồi, có thể buông tôi ra không? Cố tiên sinh!" Tả Tình Duyệt cố ý đè xuống tình cảm trong lòng, dùng ngụy trang lạnh như băng của mình. Cô đang không rõ tim của mình ra sao, không muốn cùng anh dây dưa, mới vừa rồi giữa hai người phát sinh quan hệ, đã khiến lòng của cô loạn hơn rồi!

"Duyệt Duyệt..." Trong lòng Cố Thịnh đột nhiên đau nhói, Cố tiên sinh? Thân thể trở nên lạnh như băng.

"Phải... Thật xin lỗi!" Cố Thịnh không ngừng nói xin lỗi, giống như đứa bé làm sai chuyện, trời ạ! Cho dù anh còn muốn nhớ cô, còn muốn yêu cô, nhưng sao có thể không để ý đến tình hình lúc này của hai người!

Duyệt Duyệt vẫn chưa tha thứ cho anh

Nhìn thân thể trần truồng của cô, có trời mới biết anh muốn thưởng thức đến cỡ nào, nhưng giờ phút này anh có muốn làm cũng chỉ có thể mở to mắt!

"Thật xin lỗi, Duyệt Duyệt... Anh... Tha thứ cho anh..." Cố Thịnh nói không mạch lạc, không biết giải thích như thế nào về hành động vừa rồi của mình, phát tiết sao? Không, cho tới bây giờ anh đối với cô đều không phải là phát tiết dục vọng?

Anh yêu cô!

Nhưng hiện tại anh lại không biết làm thế nào để cô tin anh, anh thật sự yêu cô!

Nhặt dạ phục trên đất, muốn thay cô mặc vào, nhưng lại thấy Tả Tình Duyệt xoay thân thể lại, đưa lưng về phía anh.

"Mời đi ra ngoài!" Tả Tình Duyệt nhắm mắt lại, cô không đành lòng nhìn hai mắt đau thương của anh, nhưng lại không thể tha thứ cho sự phóng túng mới vừa rồi của mình. Năm năm này cô đều không có người đàn ông nào, nhưng chỉ hai ba lần liền bị anh làm cho say mê, anh thật sự là khắc tinh của cô sao?

Không, cô không nên như vậy, cô thừa nhận mình còn yêu anh, nhưng cô lại không muốn giống như năm năm trước, cô đã tìm được chính mình rồi mà?

Lời nói của Tả Tình Duyệt khiến Cố Thịnh ngẩn ra, nhìn sống lưng trần truồng của cô, trong lòng trồi lên vô hạn tự trách, không khỏi thầm nguyền rủa, đáng chết anh, tại sao lại có thể làm hư việc một lần nữa!

"Thật xin lỗi..." Cố Thịnh nỉ non một lần nữa về phía lưng của cô, lúc này, anh lo nhất chính là Duyệt Duyệt xây bức tường ngăn cách giữa anh và cô, nếu như vậy, anh thật sự không biết nên làm sao bây giờ!

"Đi ra ngoài!" Giống như không muốn nghe giọng của anh, Tả Tình Duyệt lại lạnh lùng mở miệng một lần nữa, nhưng trong nội tâm lại là bị bất lực bao phủ, cô nên làm gì bây giờ?

Giả vờ như cái gì cũng không có xảy ra?

Nhưng khắc sâu trong trí nhớ như vậy, cô sao có thể quên hết?

Mấu chốt chính là thân thể căn bản không chịu sự khống chế của mình!

"Được, em đừng tức giận, anh lập tức ra ngoài!" Cố Thịnh không dám trì hoãn, ngay cả y phục trên người cũng không kịp sửa sang lại cho tốt, liền vội vã đi ra cửa, giống như đang sợ điều gì đó.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Tả Tình Duyệt, cô rốt cuộc cũng thở ra một hơi, nhìn dấu vết anh lưu lại trên người, chậm rãi nhắm mắt lại!

Nên làm gì bây giờ?

Sau này cô làm thế nào đối mặt anh?

Nghĩ đến lời anh vừa mới nói, yêu cô?

Thật sự yêu sao? Không, cô không dám tin, cũng không dám nhận!

Mặc xong dạ phục, Tả Tình Duyệt ngồi ở trên ghế sa lon, đầu vùi thật sâu vào đầu gối, đột nhiên, cô nghĩ đến mục đích của mình hôm nay tới dạ hội, cô được Kiều đại ca mời tới trình diễn Piano, sao có thể ở chỗ này...

Trong mắt thoáng qua một tia bối rối, Tả Tình Duyệt đến phòng tắm soi gương, xác định mình không có gì khác thường, mới thở dài một hơi, đi thẳng ra cửa.

Nhưng không ngờ lại thấy ở cuối hành lang lầu hai, một bóng dáng cao lớn như cũ đứng ở đó, thấy cô ra ngoài, muốn đến, rồi lại giống như cố kỵ điều gì đó, không dám tiến lên.

Tả Tình Duyệt chống lại tầm mắt của anh, nghĩ tới sự phóng túng vừa rồi của hai người, liền dời mắt chỗ khác, tựa như đang trốn chạy xuống lầu.

Kiều Nam thấy Tả Tình Duyệt một mình xuất hiện ở cửa cầu thang, đôi mắt xanh không khỏi lóe lên, trong lòng cảm thấy buồn bực, Cố Thịnh sao lại không đi theo cô?

Một lát sau, Kiều Nam vẫn như cũ không nhìn thấy Cố Thịnh xuất hiện, liền tiến lên, quan tâm nhìn Tả Tình Duyệt, "Em có sao không? Cố Thịnh đâu?"

"Không có... Không có sao, anh ấy..." Giọng nói của Tả Tình Duyệt mang theo vài phần run rẩy, nhắc tới Cố Thịnh, trên mặt không khỏi hiện lên một tia đỏ ửng, phản ứng như thế ở trong mắt của Kiều Nam, khiến đôi mắt xanh không khỏi xiết thật chặt.

Dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không nói.

"Tối nay em là bạn gái của Kiều đại ca mà!" Trên mặt Kiều Nam trồi lên một nụ cười, khiến khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm mê người, thân mật ôm Tả Tình Duyệt, nhỏ giọng ở bên tai của cô, "Đừng sợ, anh vừa rồi đã đuổi tất cả ký giả đi rồi." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tả Tình Duyệt ngẩn ra, một cỗ ấm áp nổi lên, vô luận là lúc nào Kiều đại ca cũng đều vì cô mà suy nghĩ!

"Cám ơn anh!" Tả Tình Duyệt nhìn Kiều Nam, hai người nhìn nhau cười một tiếng, như có vô hạn tình nghĩa lưu chuyển giữa hai người.

Nhưng một màn này rơi vào trong mắt của người mới từ lầu hai đi xuống, lại cực kỳ chói mắt. Trời mới biết, anh có bao nhiêu muốn cái vị trí kia của Kiều Nam, nhưng khi nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, trong mắt anh lại hiện lên nồng đậm tự trách, thời điểm này, Duyệt Duyệt nhất định không muốn nhìn thấy anh đâu!

Lúc này, tầm mắt Kiều Nam vừa vặn nghênh đón, hai người chống lại, trong mắt của Kiều Nam thoáng qua một tia trêu tức, tay kia đặt bên hông Tả Tình Duyệt cố ý nắm thật chặt, khiến mắt của người nào đó bốc lửa, sinh ra nồng đậm ghen tỵ, trong lòng càng thêm không biết nên làm thế nào cho phải!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK