Xuyên qua ánh sáng yếu ớt, Cố Thịnh nhìn người phụ nữ đang say ngủ trên giường. Dạo này anh đối xử với cô hết sức lạnh nhạt, cố ý say rượu về muộn, cố ý đưa Tôn Tuệ San về biệt thự, cố ý ở trước mặt cô cho Tôn Tuệ San sự cưng chiều. Anh muốn cho cô biết, anh Cố Thịnh sẽ không bởi vì cô mà đau đớn, rung động
Phụ nữ đối với anh cũng chỉ là công cụ để phát tiết mà thôi!
Thế nhưng anh không thể lừa được trái tim mình, tầm mắt anh luôn chỉ dõi theo bóng hình cô.
Ngồi ở mép giường, khẽ vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô, động tác hết sức dịu dàng, giống như lại quay về làm người đàn ông hết mực che chở, thương yêu Tả Tình Duyệt.
"Tại sao lại phản bội tôi?" Cố Thịnh nhỏ giọng nói, mọi bão táp dư luận đều đã được anh tận lực bình ổn nhưng anh biết, Kiều Nam cũng gây áp lực không nhỏ cho giới truyền thông.
Nghĩ đến Kiều Nam, trong mắt Cố Thịnh lạnh lẽo bao phủ. Bây giờ, hai người bọn họ đang đối đầu nhau, Kiều Nam nhiều lần phá hỏng việc làm ăn của anh, mà anh cũng không chịu thua, lập tức ăn miếng trả miếng. Hai người ai cũng không chịu nhường bước.
Đây không còn là một cuộc đấu trên thương trường nữa mà đó là cuộc chiến thể diện của hai người đàn ông.
"Thịnh..." Khuôn mặt Tả Tình Duyệt hiện lên một nụ cười, bắt được bàn tay Cố Thịnh, cứ giữ mãi trên má không buông.
Hành động của cô khiến Cố Thịnh sợ hãi, có cảm giác vừa làm chuyện lén lút sau lưng người khác mà người ấy bắt được, đang muốn rút tay về, lại phát hiện hai mắt của cô vẫn như cũ khép chặt, dường như vẫn đang ngủ.
"Nếu nằm mơ cũng gọi tên của tôi, vậy tại sao lại lên giường với Kiều Nam?" Cố Thịnh trong lòng phức tạp, mấy ngày nay, anh luôn cố trốn tránh chuyện này, nhưng tim anh giống như bị dao găm cắt xẻ vậy vô cùng đau đớn, khó chịu.
Trong giấc mơ Tả Tình Duyệt không trả lời, Cố Thịnh thở dài, nhẹ nhàng rút tay lại, nhìn Tả Tình Duyệt một cái, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng lại yên tĩnh, tối nay Tả Tình Duyệt ngủ rất ngon, cũng có một giấc mơ đẹp. Cô mơ thấy Cố Thịnh vẫn yêu cô, đối với cô hết lòng che chở, hai người nằm trên đồng cỏ, Cố Thịnh hôn cô, bên tai cô nhẹ nhàng bày tỏ tình yêu.
Khi Tả Tình Duyệt tỉnh giấc, tất cả hình ảnh đều tan biến.
Trời đã sáng, Tả Tình Duyệt định thần, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng rời giường, cô biết vừa rồi chỉ là mơ thôi, tỉnh giấc, cô phải đối mặt với thực tại, đối mặt với thân phận của mình.
Cô là người giúp việc!
Vội vã rửa mặt, lao ra ngoài, cô muốn nhanh chóng làm bữa sáng.
Cô vừa tới phòng ăn, đã thấy Cố Thịnh cùng Tôn Tuệ San thân mật, thấy cô đến, Cố Thịnh thoáng nhìn nhàn nhạt, sau đó lại bên tai Tôn Tuệ San nói chuyện gì đó.
Tả Tình Duyệt bị đâm đau đớn, chạy như trốn tránh vào phòng bếp, tâm trạng thật lâu sau không thể bình tĩnh được.
Làm xong bữa sáng cho Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt nhờ những người giúp việc bưng ra, cô không muốn nhìn hình ảnh ân ái của hai người họ nữa, cô muốn đợi bọn họ ăn xong, mới đi ra ngoài, nhưng có người không muốn để cho cô được toại nguyện.
Bên trong phòng ăn truyền đến choang một tiếng, thanh âm của đồ sứ vỡ bể, kế tiếp, là tiếng thét giận dữ của Tôn Tuệ San.
"Gọi cô ta ra đây!" Tôn Tuệ San đập bàn ra lệnh.
Người giúp việc nơm nớp lo sợ, không biết nên làm thế nào cho phải, mặc dù bọn họ cũng nhìn được, cậu chủ hết sức cưng chiều người phụ nữ này, nhưng cô chủ của căn biệt thự này cũng là Tả Tình Duyệt! Thận trọng nhìn Cố Thịnh, cố nhìn ra chút phản ứng của anh, Cố Thịnh chỉ yên lặng uống cà phê, trên mặt không chút biểu cảm.
Người giúp việc trong lòng thở dài, xem ra cậu chủ là cố ý muốn làm khó cô chủ!
Người giúp việc miễn cưỡng đi tới phòng bếp, cô chủ đã rất đáng thương rồi, không biết chút nữa sẽ còn chuyện gì làm tổn thương đến cô chủ nữa đây!
Tả Tình Duyệt cũng không làm khó người giúp việc, hít thở thật sâu đè nén cơn tức, cô biết mình muốn tránh cũng chẳng được, khóe miệng nâng lên nụ cười, đi ra ngoài.
"Cô xem đi cô đã làm cái thứ gì vậy? Khó ăn thế này, cô không biết Thịnh không thích ăn những món này sao?" Tôn Tuệ San hướng Tả Tình Duyệt trách cứ, giống như cô chủ trách người giúp việc vậy.
Tả Tình Duyệt nhìn chút thức còn lại trên bàn" Những thứ này đều là món anh ấy thích!"
Cô còn nhớ, có mấy lần anh giống trẻ con, nhân lúc cô làm bữa sáng, len lén từ phía sau lưng ôm cô, vừa hôn cô, vừa ăn vụng đồ ăn, nghĩ tới đây, trên mặt của cô hiện ra một nụ cười hạnh phúc.
Nụ cười ấy càng khiến Tôn Tuệ San tức giận, trong mắt thoáng qua tia thâm hiểm, bước nhanh đến phía trước, tát thẳng vào mặt Tả Tình Duyệt, đồng thời cũng đánh vỡ nụ cười chói mắt trên mặt cô. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Bây giờ anh ấy không thích ăn nó nữa!" Tôn Tuệ San nhíu mày, trên mặt tỏ rõ sự đắc ý, cô ta muốn nói cho Tả Tình Duyệt biết, Cố Thịnh không thích ăn những thứ này nữa, giống như Cố Thịnh đã chán ngấy Tả Tình Duyệt, không còn chút tình cảm nào nữa vậy.
Tả Tình Duyệt thở dốc vì kinh ngạc, cái tát của Tôn Tuệ San làm khuôn mặt cô hằn lên dấu tay, đau rát, thật ra thì, cô đau đớn không phải vì cái tát này, mà là vì thái độ của Cố Thịnh. Từ đầu đến cuối, khi Tôn Tuệ San cố tình gây khó dễ cho cô, anh không có quan tâm cũng chẳng liếc nhìn cô dù chỉ một cái.
Trong lòng đau đớn, anh không phải là muốn nhìn mình bị hành hạ sao? Cô rốt cuộc đang mong đợi điều gì?
Anh vĩnh viễn cũng sẽ không bảo vệ cho cô! Tả Tình Duyệt cụp mắt xuống "Vậy xin nói cho tôi biết, giờ anh ấy thích ăn cái gì? Tôi sẽ đi làm ngay."
Tâm bị đâm một nhát to đau đớn, cô phát hiện mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Tôn Tuệ San hừ nhẹ "thôi, xem ra cô không thể làm được những món ăn ưa thích của Thịnh, vậy thu dọn đống mảnh vỡ này đi, tôi sẽ cùng Thịnh ra ngoài ăn!"
Nói xong, Tôn Tuệ San đi tới bên cạnh Cố Thịnh, thân mật kéo cánh tay anh, Cố Thịnh không cự tuyệt, vẫn là vẻ mặt không chút biểu cảm, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Tả Tình Duyệt lòng lạnh ngắt, cố gắng không nhìn mặt anh, bởi vì cô biết, nhìn chỉ càng đau lòng thêm thôi, cô cần gì phải tự rước khổ vào thân?
Thận trọng nhặt những mảnh vụn trên mặt đất, mảnh sứ thủy tinh vỡ vụn đầy đất giống như tâm cô lúc này vậy, thủy tinh không thể liền lại như cũ, lòng của cô đây thì sao? Bị tổn thương rồi, có thể liền lành không?
Nước mắt rơi, trong mờ ảo, cô nhìn thấy đôi chân đứng ở trước mặt mình, hơn nữa đôi chân của người phụ nữ ấy còn không do dự dẫm lên tay cô, lòng bàn tay lập tức truyền đến đau đớn kịch liệt, khiến Tả Tình Duyệt ngộp thở...
"A..." Tả Tình Duyệt cố gắng giữ cho mình không kêu ra tiếng, nhưng đau đớn tới quá kịch liệt, cô đã đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của mình, tay đứt ruột xót, cái loại đau đớn tan lòng nát dạ đó dường như muốn nhấn chìm cô.
Nhưng không vì thống khổ của cô mà bàn chân kia giảm bớt lực đạo, ngược lại, còn dùng sức nhấn mạnh xuống, cô dường như cảm giác được lòng bàn tay mình bị thủy tinh đâm vào.
"A, thật xin lỗi, em họ, em xem, tại chị không cẩn thận, lo chiếu Cố Thịnh, không chú ý tới tay của em, em... Không sao chứ?". Tôn Tuệ San kinh ngạc lấy tay che miệng, "quan tâm" tới tình hình của Tả Tình Duyệt, nhưng trong mắt cô ta, không chút nào che dấu sự cố ý vừa rồi.
"Chúng ta đi!" Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Cố Thịnh truyền ra, từ sáng tới giờ, đây là câu nói đầu tiên Tả Tình Duyệt nghe được từ miệng anh.
"Vâng, em xem không có gì đáng ngại, em họ, em tự xử lý một chút đi ha, đúng rồi, em phải xử lý những mảnh thủy tinh này thật tốt nha, đừng bất cẩn không lại ghim vào tay đó". Khóe miệng Tôn Tuệ San thoáng hiện lên một nụ cười nhạt, giờ phút này, tâm tình cô ta cực kỳ vui sướng, nhìn Tả Tình Duyệt bị thương, lòng ghen tỵ của cô ta mới được an ủi đôi chút.
Tại sao Cố Thịnh vẫn còn thương tiếc người phụ nữ này?
Trong phòng ăn, chỉ còn lại một mình cô, Tả Tình Duyệt nhìn máu dính đầy tay mình, giờ phút này, cô đã không cảm giác được đau đớn nữa.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại rồi. Nhưng chỉ có không gian bên ngoài im lặng, còn tâm của cô đã không thể nào bình tĩnh được nữa.
Thịnh, sao anh nỡ nhẫn tâm như thế!
Cô biết, Tôn Tuệ San dám kiêu ngạo như vậy, nhất định là do Cố Thịnh ngầm cho phép, anh chính là như vậy, khi anh cưng chiều một người phụ nữ, anh sẽ cho phép cô ta làm bất cứ chuyện gì, anh thật sự rất thương yêu Tôn Tuệ San!
Tả Tình Duyệt rút một mảnh thủy tinh khá lớn từ trên ngón tay ra, tâm đau nhức khiến cho nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, máu hòa lẫn nước mắt của cô rơi từng giọt trên mặt đất tạo thành một mảng lớn.
Từ bên ngoài đi vào, Tiểu Thúy liền nhìn thấy thấy cảnh tượng kinh người ấy.
"Cô chủ!" Tiểu Thúy lo lắng tiến lên, nhẹ nhàng nắm bàn tay đầy máu của cô, thanh âm mơ hồ mang theo một chút nghẹn ngào. Trời ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cô chủ, mau, tôi đưa cô đi bệnh viện!". Tiểu Thúy lo lắng đỡ Tả Tình Duyệt dậy, lúc này mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng, giống như một giây tiếp theo sẽ thực sự bất tỉnh.
Tả Tình Duyệt gian nan lộ ra một nụ cười: "Tôi không sao, không có chuyện gì đâu".
"Nhưng mà cô chủ...". Như vậy mà coi như là không có chuyện gì sao? Bộ dáng đó rõ ràng là rất đau, tại sao còn cố gắng giả bộ tươi cười? Cô chủ luôn như vậy, làm cho người khác không khỏi thương xót.
"Tiểu Thúy, về sau đừng gọi tôi là cô chủ nữa!". Sự xưng hô đó càng khiến cho cô có cảm giác bị châm chọc nhiều hơn, hiện tại, trong căn biệt thự này, ai cũng biết, cô đã mất đi sự yêu thương của Cố Thịnh, thậm chí, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng anh cũng không lưu lại cho cô.
Tiểu Thúy không biết nên an ủi người phụ nữ nhu nhược này như thế nào, cô có thể nhận thức được sự chịu đựng trong tiếng khóc của cô chủ, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
"Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút! Bàn tay này...". Tiểu Thúy cảm thấy không thể tiếp tục trì hoãn nữa, tay cô chủ là dùng để đàn dương cầm, mỗi ngày tự mình thu xếp bữa ăn cho cậu chủ đã không dễ rồi, bây giờ còn bị thương như vậy...
Đau đớn khiến cả người Tả Tình Duyệt vô lực, cũng không đi ngăn cản Tiểu Thúy, ngược lại, cô hi vọng, bệnh viện có thể có phương pháp điều trị tâm bệnh, như vậy, cô cũng không cần đau lòng nữa!
Vừa tới bệnh viện, Tả Tình Duyệt liền lâm vào hôn mê, đợi đến thời điểm cô tỉnh lại thì đã nằm ở trong phòng bệnh.
Lúc Tả Tình Duyệt nhận thức được tình hình, trong lòng giật mình, cô không thể đợi ở chỗ này, cô phải về nhà!
Không phải bởi vì cái gì khác, mà là không muốn cho Cố Thịnh cùng Tôn Tuệ San có lý do để soi mói mình.
"Á..." Vừa cử động cánh tay thì một hồi đau đớn truyền đến khiến cho mi tâm Tả Tình Duyệt nhíu chặt lại, ánh mắt rơi vào bàn tay phải bị băng bó, "Thật sự nghiêm trọng sao?"
Đúng lúc này, bóng dáng một người cao lớn vội vã đẩy cửa đi vào, thấy Tả Tình Duyệt đã tỉnh, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười yên tâm.
"Em tỉnh rồi à? Đói bụng không? Nhìn xem anh mang cho em cái gì này?"
Nhìn người mới tới, trong mắt Tả Tình Duyệt không che giấu được hận ý đối với anh, đồng thời cũng có kinh ngạc, chưa bao giờ thấy qua một Kiều Nam như thế. Trong trí nhớ của cô, dường như, Kiều Nam là kẻ máu lạnh giảo hoạt, không có một chút ấm áp, vậy mà vừa rồi, tại thời điểm nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, bỗng nhiên, cô cảm thấy một chút ấm áp lướt qua.
Tả Tình Duyệt mở to mắt, cô sẽ không quên người đàn ông này đã làm những gì, làm tổn thương mình bao nhiêu, tất cả những gì cô đang phải chịu đựng, ở một mức độ nào đó là do anh ta tạo thành, nhân quả thật rất kỳ quái.
Thấy Tả Tình Duyệt lãnh đạm, nụ cười của Kiều Nam khẽ cứng đờ, nhưng ngay sau đó đã khôi phục bộ dáng vừa rồi, tay xách hộp canh, đi tới ngồi xuống bên giường bệnh, mở túi ni–lông, lấy hộp giữ nhiệt bên trong ra.
"Nghe nói loại này canh có chức năng bổ máu, em uống nhiều một chút". Kiều Nam múc cho Tả Tình Duyệt một chén canh, đưa đến trước mặt Tả Tình Duyệt, lúc này, anh nghiễm nhiên trở thành một người đàn ông bình thường, hoàn toàn thu lại khí phách trước kia.
Tả Tình Duyệt cũng không cảm kích, mở to mắt, cố gắng xuống giường từ phía bên kia, cô phải về nhà, đồng thời cũng không muốn ở cùng một chỗ với Kiều Nam.
"Duyệt Duyệt..." Kiều Nam tay mắt lanh lẹ bắt được tay trái không bị thương của Tả Tình Duyệt, trong mắt mơ hồ hiện ra vẻ lo lắng cùng luống cuống.
"Buông ra!". Thanh âm của Tả Tình Duyệt lạnh như hàn băng, không liếc nhìn Kiều Nam một cái.
Tay Kiều Nam buông lỏng một chút, lại nắm chặt lần nữa,"Anh biết, em hận anh, nhưng bây giờ em vẫn không thể xuất viện! Em biết không? Em..."
Kiều Nam muốn nói lại thôi, trên mặt tựa hồ mang theo vài phần ẩn nhẫn thống khổ.
"Anh sẽ không làm khó em đâu, anh biết, em không muốn nhìn thấy anh, em uống hết chén canh nóng đó anh sẽ đi". Thái độ Kiều Nam mềm nhũn, giọng nói mơ hồ hàm chứa sự cầu xin, "Coi như là anh cầu xin em, tay của em..."
Lại một lần nữa, Kiều Nam im lặng không nói, anh không biết khi mình nói ra tin tức này, sẽ tạo nên cho cô bao nhiêu đả kích, anh không muốn nhìn thấy Duyệt Duyệt thống khổ hơn nữa, sự tự trách không giới hạn đánh tới trong lòng, anh không bao giờ hối hận.
Anh từng nói sẽ bảo vệ cô, nhưng vào thời điểm Trần Nhân Như nói lên đề nghị đó, bởi vì tư tâm mà anh đã tiếp nhận.
Một lần nữa, ánh mắt Tả Tình Duyệt rơi vào tay phải của mình, trong lòng dâng lên nồng đậm khổ sở, dường như, cô có một dự cảm xấu, nhưng cô đã trải qua nhiều thống khổ như vậy thì còn cái gì có thể làm cô thương tâm hơn nữa?
Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt lẩm bẩm mở miệng, "Cố Thịnh..."
Cảm thấy bàn tay nắm cổ tay mình đột nhiên căng thẳng, theo bản năng, Tả Tình Duyệt nhìn về phía Kiều Nam, cố gắng từ trên mặt anh tìm ra chút manh mối, chỉ là, cô còn chưa kịp thăm dò, lời nói trong miệng Kiều Nam đã dập tắt tất cả mong đợi của cô...