• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lần này Cố Thịnh lại tính sai. Không lâu sau đó anh đuổi theo Tả Tình Duyệt nhưng mà hình bóng cô đã biến mất. Trở lại biệt thự, anh tìm khắp các phòng trong khu biệt thự lớn, ngoài mấy người giúp việc, cũng không hề thấy bóng dáng Tả Tình Duyệt.

"Cô gái đáng chết!" Cố Thịnh tức giận đập vỡ hết đống đồ cổ đắt giá trong biệt thự, khiến mọi người có mặt ở đây đều nơm nớp lo sợ.

Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng trông thấy cậu chủ như vậy! Đôi mắt anh phẫn nộ thiêu đốt giống như muốn ăn thịt người.

Cố Thịnh lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Trần Nhân Như, giọng nói ác liệt khiến cho lòng người run sợ, "Lập tức tra vị trí Tả Tình Duyệt cho tôi!"

Trần Nhân Như vừa nghe ánh mắt lóe lên, "Tổng giám đốc phu nhân? Cô ấy làm sao?"

"Đừng hỏi nhiều, tóm lại tôi muốn cô trong thời gian ngắn nhất tìm cô ta về đây!" trong mắt của Cố Thịnh mất kiên nhẫn phát ra một tia sáng. Tập đoàn tài chính Cố thị có mạng lưới thông tin lớn mạnh, chỉ cần là người anh muốn tìm thì tuyệt đối là không thể không tìm thấy!

Cô gái này lại có thể chơi trò mất tịch với anh, chờ anh tìm được cô mới tính sổ với cô! Tả Tình Duyệt, cô cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh anh chuộc tội!

Lúc này Tả Tình Duyệt đang ngồi trên một chiếc xe buýt bắt đầu hướng về ngoại ô. Sau khi cô chạy từ bệnh viện ra, biết Cố Thịnh sẽ đuổi theo nên cô liền trốn ở một chỗ trong bệnh viện chờ đến khi tận mắt thấy Cố Thịnh rời đi cô mới yên lòng. Đối mặt với biển người mênh mông, cô mất đi phương hướng, đi một lúc lâu trên đường phố lớn bỗng nhiên thấy biển khơi một màu xanh thắm trên màn ảnh TV ở quảng trường. Trong đầu cô ngay lập tức hiện lên một khung cảnh mỹ lệ.

Đó là nơi cô sống từ nhỏ.

Sau đó cô liền ngồi lên chiếc xe này, nghĩ đến bờ biển ởnhà bà ngoại, trên mặt Tả Tình Duyệt nở lên nụ cười. Kể từ sau khi bị ba mẹ đón về, đã nhiều lần cô muốn đến thăm hỏi bà ngoại, ba mẹ đều không cho phép. Thậm chí có mấy lần cô lén lút đến thăm bà, nhưng mỗi khi đến nửa đường đều bị ba mẹ phái người đến bắt về.

Ba năm rồi, ba năm không về gặp bà ngoại, không biết cô có quá thất lễ không?

Qua ba giờ, Tả Tình Duyệt rốt cuộc thấy được nơi cô sinh sống hồi nhỏ, trên mặt cuối cùng cũng nở ra một nụ cười, không nghĩ tới, nơi này sẽ trở thành chỗ tránh gió của cô. Cố Thịnh không thể tìm ra nơi này đâu.

Tâm trạng đang tốt bỗng nghĩ đến Cố Thịnh khiến cô nhất thời lại kéo xuống u ám, tim giống như bị một bàn tay khuấy động, đau đến hít thở không nổi.

...

Cả tập đoàn tài chính Cố thị đều bao phủ bởi không khí đè nén. Mấy ngày nay gương mặt của tổng giám đốccực độ lạnh lùng, gần như mỗi cán bộ quản lý cao cấp đều bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc chửi rủa một trận.

Bọn họ cũng biết tổng giám đốc mấy ngày nay tâm trạng không tốt có chút buồn bực, không phải vừa mới kết hôn sao? Mấy ngày trước vẫn còn thấy hình ảnh thân mật của anh cùng vợ trên TV. Không hiểu sao bỗng nhiên lại biến thành người đáng sợ, thế nhưng bọn họ cũng không dám tìm hiểu nguyên nhân, chỉ có thể cẩn thận ở mọi nơi, cầu nguyện cho mình không dẫm phải mìn.

Năm ngày đã qua, năm ngày tìm Tả Tình Duyệt khắp mọi nơi.Cô gái kia. Anh kiểm tra tất cả mọi nơi đều không tìm được cô. Cô giống như biến mất khỏi thế giới này. Cô gái đáng chết, xem ra là anh coi thường năng lực của cô!

Trừ Cố Thịnh, đang tìm tung tích của Tả Tình Duyệt còn có Cận Hạo Nhiên. Hôm đó anh mua cháo đậu đỏ mà cô thích ăn trở về phòng bệnh thì đã không còn một bóng người. Tim của anh nhất thời như bị lấy ra nhưng là anh vẫn chưa từng từ bỏ. Anh biết Duyệt Duyệt không hạnh phúc, bất luận cô dùng thái độ gì,anh cũng đã hạ quyết tâm đoạt lại Duyệt Duyệt từ trong tay Cố Thịnh!

Anh tìm đến khu biệt thự họ ở lại biết được tin tức Duyệt Duyệt mất tích, trong lòng càng thêm hoảng sợ, người như Duyệt Duyệt sẽ đi đến chỗ nào?

Hai người đàn ông vì tìm kiếm mà vận dụng tất cả các mối quan hệ không chút kiêng nể, mà lúc này Tả Tình Duyệt đang vui sướng vì được gặp lại bà ngoại. Cuộc sống thật yên bình và hạnh phúc...

Bờ biển lúc gần tối, gió nhẹ ấm áp, trời chiều một màu đỏ rực. Trên bờ cát, vô số nam nữ ăn mặc mát mẻ bước chậm. Không gian lãng mạn như vậy, là dành cho tình nhân đây mà!

Tả Tình Duyệt đi tới một nơi vắng vẻ. Cô về đây mới biết. Ba năm không trở lại, nơi cô lớn lên từ nhỏ cũng đã biến thành khu du lịch. Cô nhớ khi còn bé, trừ việc cô thích nhất là đánh đàn, chính là đến bờ biển này chơi đùa, lấy đá trên bờ quăng xuống nước.

"Tiểu thư, tôi có vinh hạnh ngồi cùng cô không?"

Tả Tình Duyệt khom lưng nhặt lên một viên đá, trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm xa lạ làm cô ngẩn ra, nhìn lên thấy một người người đàn ông nhàn nhã đứng trước mặt mình, nụ cười trên mặt không có ác ý, chỉ là ánh mắt săn đuổi của anh ta lại làm cô thấy người này là có ý đồ.

"Thật xin lỗi, tôi thích một mình!" Tả Tình Duyệt lễ phép cự tuyệt, nhưng không chút nào che giấu vẻ xa cách trên mặt mình. Người đàn ông này là loại chuyên đi săn phụ nữ, nhưng cô sẽ không để cho mình trở thành con mồi của anh ta.

"Tiểu thư, tôi thật lòng..." Người đàn ông nhìn thấy Tả Tình Duyệt xoay người đi, theo bản năng kéo tay của cô. Khi hắn nhìn thấy cô, ánh mắt liền không cách nào dời đi, cho nên liền theo cô tới nơi này. Cô tựa như trân châu mang lại cảm giác dịu dàng, lẳng lặng phát ra ánh sáng làm cho hắn không nhịn được muốn đến gần.

Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, đột nhiên nghĩ đến đêm tân hôn mình cùng với người đàn ông xa lạ... trong lòng trồi lên một tia ghê tởm, cô ghét người đàn ông xa lạ chạm vào thân thể cô!

"Anh buông tôi ra!" Tả Tình Duyệt giãy giụa, nhưng người đàn ông không có ý muốn thả, ngược lại bị cô cự tuyệt lại càng gợi lên dục vọng muốn chinh phục.

"Em đừng sợ tôi, anh chỉ là muốn làm bạn với em mà thôi, anh sẽ không đối xử tệ với em đâu." Ý muốn săn mồi trong mắt của hắn ta càng ngày càng mãnh liệt nhìn Tả Tình Duyệt, bờ môi mê người kia làm cho hắn muốn thử ngay lập tức.

Miệng người đàn ông vừa nói muốn làm bạn, nhưng tay cũng không an phận dao động trên cánh tay của cô.

"Anh không buông ra, tôi sẽ la lên đó!" Tả Tình Duyệt uy hiếp, ánh mắt lập lòe bất định, bóng ma đêm đó lại bao phủ lấy cô.

"Em gọi đi! thử xem có người nghe hay không!" Người đàn ông cũng không ngụy trang nữa, tối nay, hắn sẽ phải đem đóa hoa lan này nhét vào ngực của mình, nhìn cô y phục đơn giản, ngọn lửa trong mắt hắn càng thêm cuồng liệt.

Tả Tình Duyệt nhìn một chút chung quanh, trong lòng không khỏi kêu rên. Nơi này quả thật yên tĩnh, trừ hai người ra, cũng chẳng có người nào khác, cô nên làm gì bây giờ? Cô hối hận đã tránh khỏi đám đông, một mình đến đây! Hiện tại dù cô gọi rát cổ họng, cũng sẽ không có người nghe.

Cô chỉ có thể tự cứu mình, Tả Tình Duyệt trấn định lại, trên mặt trồi lên vẻ tươi cười, "Anh đừng như vậy, anh buông tôi ra, chúng ta cùng đi một chút?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Đi một chút?" Người đàn ông nở nụ cười bỉ ổi, cái hắn muốn cũng không phải là đi một chút, hắn cũng không muốn buông tay cô ra, nhưng nụ cười của Tả Tình Duyệt làm cho hắn có chút thư giãn. Tả Tình Duyệt thấy hắn không buông tay, liền lôi kéo tay của hắn hung hăng cắn. Giây tiếp theo, người đàn ông kêu đau, Tả Tình Duyệt vừa được tự do lập tức co cẳng chạy.

"Con nhỏkhốn kiếp, chờ tao bắt được mày, xem mày chạy thế nào!" Người đàn ông thẹn quá thành giận, người phụ nữ này nhìn như vô hại, lại dám cắn mình!

Tả Tình Duyệt trong lòng khẩn trương không dứt, cảm giác được người đàn ông phía sau hướng mình đuổi theo, cách mình càng ngày càng gần.

"Con nhỏ thối tha kia!"

Đang lúc Tả Tình Duyệt cho là mình sắp bị hắn ta bắt được, cả người lại tiến vào một lồng ngực rộng rãi, giương mắt, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đang tức giận...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK