• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thịnh, em thật hoài niệm lúc chúng ta còn yêu nhau, anh rốt cuộc vì sao lại hận em?" Tả Tình Duyệt nhỏ giọng nỉ non, hôn dần dần đi lên, từ từ đi tới trên môi anh, nhẹ nhàng hôn.

Cố Thịnh ngớ ngẩn, qua lời nhắc của cô, thù hận lại dần dần hiện ra trong đầu anh, nghĩ đến anh cả cùng Tiểu Ngữ, tay phía dưới chăn nắm chặt. Người đàn bà này là đầu sỏ gây nên chuyện!

Muốn mở mắt đẩy ra sự vọng động của cô, nhưng lại có một giọng nói khác vang lên bên tai anh, không khí tốt như vậy, cần gì phải phá hư nó?

Chỉ một chút thôi, anh chỉ tham luyến một chút thôi!

"Thịnh, anh biết không em chỉ muốn làm người phụ nữ của anh, không muốn..." Tả Tình Duyệt nhớ lại những chuyện không chịu nổi kia, không biết vì sao, cô ở trước mặt anh, cảm giác mình không hề sạch sẽ, trong lòng bị tự ti khống chế, cô có một loại dự cảm, hai người bọn họ sẽ càng lúc càng xa.

Tả Tình Duyệt không nói tiếp nữa, hít thật sâu, thở ra một hơi, hô hấp đến hơi thở của anh, cô nghĩ, buổi sáng như vậy về sau sợ rằng cũng rất khó có được! Đột nhiên hi vọng thời gian vào thời khắc này có thể dừng lại.

Tâm Cố Thịnh lại mềm đi, mặc dù nhắm hai mắt, vẫn có thể tưởng tượng được biểu tình của Tả Tình Duyệt. Bất kể Tả Tình Duyệt cùng Cận Hạo Nhiên có tư tình gì, nhưng anh biết, trong lòng cô không phải là không có anh!

Nhận thấy được Tả Tình Duyệt đang hôn anh muốn dời đi, Cố Thịnh không chút suy nghĩ mở mắt ra, lật người đem thân thể mềm mại của cô đè ở phía dưới, chính xác bắt được môi của cô, cạy hàm răng của cô ra, bàn tay cũng không an phận dò vào trong áo ngủ. Trời mới biết tối hôm qua lúc anh ôm cô, cũng đã muốn làm như vậy rồi, nhưng sợ đánh thức cô, lại không muốn nhìn thấy cô kháng cự, mới hết sức ẩn nhẫn xuống.

"ưm..." Đột nhiên xuất hiện nụ hôn khiến Tả Tình Duyệt thức tỉnh, cô đột nhiên ý thức được, chẳng lẽ anh đã tỉnh từ lúc sáng sớm rồi? Mấy chuyện mình mới vừa làm cùng những lời nói đó, anh đều đã biết toàn bộ rồi sao?

Tả Tình Duyệt hận không tìm được một cái lổ đễ chui xuống, nhưng cô không có cơ hội tiếp tục suy nghĩ chuyện này, đôi tay qua lại trên bộ ngực của cô khiến cô khiếp sợ nhìn khuôn mặt phóng đại của Cố Thịnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Ngày đó trò chơi vợ chồng hạnh phúc còn chưa có kết thúc, chúng ta hôm nay bổ sung tiếp đi!" Cố Thịnh bá đạo quyết định, tìm được một cớ rất tốt vì mình phóng túng. Anh thật tò mò, nếu như ngày đó không có chuyện của Tiểu Ngữ, không có Kiều Nam, mình sẽ cùng cô ấy có một ngày như thế nào?

Bổ sung tiếp? Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, không dám tin vào tai mình, đây không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.

"Em không có đường phản đối đâu!" Cố Thịnh nhìn chằm chằm Tả Tình Duyệt đang nhíu mày, lại một lần nữa bá đạo mở miệng, nhưng mà trong nội tâm lại có chút lo sợ cô thật mở miệng phản đối.

Tả Tình Duyệt nở nụ cười sáng lạn, mặc dù là trò chơi, nhưng cô rất ưa thích trò chơi này!

Hiểu quyết định của cô, sắc mặt Cố Thịnh cũng trở nên nhu hòa, cọ xát thân thể của cô, chống đỡ cái trán Tả Tình Duyệt, mập mờ nói, "Vậy em bây giờ có phải hay không nên thỏa mãn nhu cầu của chồng em? Anh... Muốn em..."

Tả Tình Duyệt ngẩn ra, nhận thấy được vật cứng của anh đang chống đỡ ở trên bụng cô, Tả Tình Duyệt nhất thời hiểu ý tứ của anh, mới sáng sớm đã như vậy...

Chưa kịp phản ứng, Cố Thịnh cũng đã tách hai chân cô ra, chen vào giữa hai chân cô, đang muốn ôm cô vồn vã, Tả Tình Duyệt lại ra sức đẩy lồng ngực của anh ra, thẳng tắp chống lại đôi mắt anh, ánh mắt mang theo vài phần... Vô tội.

"Sao vậy?" Cố Thịnh giận tái mặt, không hài lòng lắm với phản ứng của cô, anh hiện tại chỉ muốn cảm thụ thân thể của cô.

"Hôm nay anh sẽ khiến em trở thành người vợ hạnh phúc nhất trên đời sao?" Tả Tình Duyệt tràn đầy mong đợi nhìn Cố Thịnh, trừng mắt nhìn, bộ dáng kia mang theo vài phần kiều mỵ, vài phần làm nũng, dù là ai cũng không cách nào cự tuyệt, huống chi đang ở dưới tình huống mập mờ này.

Không chút do dự, Cố Thịnh khẳng định gật đầu.

"Ừ, em sẽ là cô vợ hạnh phúc nhất trên đời!" Cố Thịnh cười cười, thật không biết cô còn có mặt đáng yêu như thế. Bàn tay trêu chọc vào áo ngủ của cô, khẩn cấp muốn cô, tuy nhiên nó lại một lần nữa bị Tả Tình Duyệt cắt đứt.

"Vậy hôm nay, toàn bộ nghe theo em, có được không?" mong đợi trong mắt Tả Tình Duyệt càng thêm nồng đậm, nắm lấy tay Cố Thịnh.

"ừ!" Cố Thịnh lạnh lùng bỏ lại một chữ, tiếp tục động tác của mình.

Tả Tình Duyệt cao hứng cực kỳ, trong đầu lên kế hoạch cho hành trình hôm nay. Đây là trò chơi, nếu chỉ có ngày tốt đẹp này để ngày sau nhớ lại, như vậy cô sẽ tự an bài cho mình một ngày thật đẹp!

Đi nơi nào đây? Tả Tình Duyệt hận không thể dùng hôm nay đem tất cả những gì mình muốn làm cùng Cố Thịnh làm hết trong một ngày, bởi vì cô sợ sau này mình sẽ không có cơ hội như vậy!

Cô cứ mãi mê suy nghĩ, không có chú ý tới người đàn ông đã cởi hết y phục của anh, lộ ra vóc người hoàn mỹ, đồng thời gạt quần lót của cô, chuẩn bị đoạt lấy cô vợ xinh đẹp mê người của anh.

Chỉ là...

Đang lúc anh muốn tiến vào thân thể cô, Tả Tình Duyệt đột nhiên cao hứng đẩy anh ra, nhanh chóng xuống giường đi về phía phòng thay quần áo, "Chồng à, em muốn bắt đầu hành trình hôm nay! Mau mau, chúng ta lập tức lên đường!"

Tả Tình Duyệt ở phòng thay quần áo phía đối diện giường hưng phấn nói, không chút nào cảm thấy nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống.

Mặt của Cố Thịnh không thể đen hơn được nữa, mới vừa rồi anh đã như mũi tên lắp vào cung, lại bị cô cắt đứt, người đàn ông nào lại có thể chịu được thống khổ như thế? Mi tâm nhíu thật chặt, anh trước giờ sao không phát hiện được sức lực của cô lại lớn như vậy?

"Chồng à?" Không nghe tiếng đáp lại, cô lại một lần nữa kêu lên, cô đột nhiên phát hiện chỉ là gọi lên hai chữ này, trong lòng của cô cũng đã tràn đầy hạnh phúc!

Tả Tình Duyệt muốn đi thay quần áo, hôm nay cô muốn trang điểm cho mình thật xinh đẹp!

"Chồng ơi, chồng?" Tả Tình Duyệt hồi lâu không nghe Cố Thịnh trả lời, nghi ngờ đi ra phòng thay đồ, lại phát hiện Cố Thịnh đang âm trầm nhìn cô, làm cho cô cả kinh, anh muốn đổi ý rồi sao?

"Em có biết em đối với chồng mình như vậy là ác độc lắm không?" Cố Thịnh hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, chỉ chỉ vào cái nơi kích động dâng trào của mình, kháng nghị hành động vừa rồi của cô.

Tả Tình Duyệt theo tay của anh nhìn lại, trên mặt đỏ bừng.

Anh... Anh...

"Tới đây!" Cố Thịnh lạnh lùng ra lệnh, anh quyết định trừng phạt cô, anh nhất định khiến cô không xuống giường được.

Tả Tình Duyệt bị ánh mắt của anh hù dọa, trực giác nói cho cô biết, nếu như cô bước qua, hôm nay cũng đừng nghĩ ra cửa, kế hoạch kia cũng bị bỏ dở.

Hít một hơi thật sâu, Tả Tình Duyệt lui về sau một bước, cầm y phục trong tay, cô quyết định nhanh đến phòng thay đồ, gian phòng này quá nguy hiểm!

"Anh à, trong phòng tắm có nước lạnh!" Tả Tình Duyệt bỏ lại một câu khiến Cố Thịnh phát điên lên, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Phía sau lưng truyền đến tiếng đồ vật bị ném bể, Tả Tình Duyệt vỗ vỗ lồng ngực của mình, may mắn mình nhanh chân chạy trốn.

Cô biết cứ để anh phải chịu đựng như vậy thật không tốt, nhưng hôm nay cô cũng muốn tùy hứng một lần!

Sau khi Cố Thịnh phát tiết trút giận bằng tiếng thét giận dữ, sau đó hai người lên xe rời biệt thự, không cần tài xế, Cố Thịnh tự lái xe. Tả Tình Duyệt ngồi cạnh anh, thỉnh thoảng len lén nhìn gương mắt anh, cô thầm cảm thán trong lòng đây là một người đàn ông rất đẹp xét trên mọi góc độ.

Cô bắt đầu suy nghĩ nếu trước đây biết Cố Thịnh đối với mình tất cả đều là giả vờ chăm lo, chiều chuộng, thực chất anh muốn lấy mình về để hành hạ, liệu cô có thể yêu anh như vậy không? Còn có thể vì anh mà bỏ cả mơ ước không?

Đáp án cuối cùng vẫn chỉ là một chữ yêu, cô khẳng định mình vẫn sẽ yêu anh.

"Thế nào? Có phải cảm thấy chồng em rất đẹp trai?" Cố Thịnh nói đùa, điều này mà trong ngày thường thì đừng hòng nghe anh nói, thật lòng, thì anh cảm thấy vui vẻ khi biết cô đang nhìn mình. Nói chung tâm tình Cố Thịnh giờ rất tốt, bỏ qua cho cô việc lúc nãy không đáp ứng nhu cầu của anh.

Tả Tình Duyệt mở to mắt, cô cảm thấy mình như vừa làm chuyện xấu mà bị bắt gặp có chút lúng túng.

Cố Thịnh cười, gương mặt lạnh lùng mọi ngày cũng trở nên ôn hòa đi mấy phần, càng làm Tả Tình Duyệt mê mẩn, chồng cô thật sự rất tuấn tú.

Hôm nay cô là người vợ hạnh phúc nhất, bỗng có điều gì đó hiện lên trong đầu, Tả Tình Duyệt nhẹ mỉm cười, tiến lại gần Cố Thịnh nhẹ đặt một nụ hôn trên mặt anh. Cố Thịnh bỗng ngẩn ra, xe đột ngột phanh gấp dừng ở ven đường.

Người phụ nữ này vừa làm cái gì vậy? Không biết anh khi lái xe không chịu được quấy rầy sao? Mới rồi suýt chút nữa đã tông vào xe đằng trước.

Anh hung hăng quay qua nhìn Tả Tình Duyệt, đã thấy cô cười vui vẻ đáp lại anh, thế là lời quát tháo trút giận anh không thốt ra được nữa.

Trong mắt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhíu mày, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều: "Em không muốn đi nữa vậy chúng ta quay về nhà."

Về nhà để cô có thể hôn anh thoải mái, hôn đến bao giờ cảm thấy đủ thì thôi.

"Không cần, không cần" Hiểu ý tứ trong lời của Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt lắc đầu nguầy nguậy, nếu về nhà thì đừng hòng hôm nay có thể ra khỏi cửa.

"Vậy..." Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua chút tà ý, cúi người lại sát Tả Tình Duyệt, ở bên tai cô thổi thổi khí nóng, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt đã ửng hồng của cô. Rõ ràng là rất xấu hổ, vậy mà lúc nãy không biết lấy dũng khí ở đâu mà dám hôn anh? Giờ đây trong lòng anh cảm giác được sự thích thú khi trêu đùa người con gái này...

Mắt Tả Tình Duyệt chuyển động, lúng túng không biết nên nhìn đâu, hô hấp của anh bên tai cô nóng bỏng khiến người cô nóng lên "Cái... Cái gì?"

Tả Tình Duyệt thầm cầu nguyện, hi vọng anh nói xong câu chuyện rồi chuyên tâm vào việc lái xe như lúc trước.

Cố Thịnh khẽ cười, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu, quả nhiên thấy cô cả người cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp giờ trở nên đỏ ửng.

"... Em thấy thế nào?" Cố Thịnh nhíu mày nhìn thẳng vào hai mắt của cô, Tả Tình Duyệt rất nhanh né tránh, ở trong lòng thầm than, người đàn ông này thật là quá to gan rồi, mới vừa rồi anh nói cái gì? Trên xe không tồi? Cái gì không tồi?

Hiện giờ Tả Tình Duyệt đang hối hận vừa nãy đã không kìm được cảm xúc mà hôn anh, để rồi tự đẩy mình vào hoàn cảnh này.

"Không... Không tốt chút nào!" Tả Tình Duyệt muốn mở cửa xe xông ra ngoài, thực tế, tay cô đã chuẩn bị sẵn nhưng đây chính là đường cái sao có thể tùy tiện mà xuống xe, có rất nhiều phương tiện giao thông, người đi lại!

Cố Thịnh thấy vậy nhưng không có ý định buông tha cho cô huống chi sáng nay, anh còn bị cô chọc nổi điên. Nhân dịp này phải dạy dỗ cô thật tốt mới được.

Bỏ qua ánh mắt tránh né của cô, không chút do dự anh hôn cô, tay lập tức luồn vào trong áo, động vào da thịt mịn màng của Tả Tình Duyệt.

Tả Tình Duyệt muốn đẩy anh ra, nhưng lại đánh giá thấp sức ảnh hưởng của người đàn ông này bởi giây phút môi hai người chạm nhau, đầu cô bỗng choáng váng, thân thể không theo sự điều khiển của lí trí nữa, hoàn toàn xụi lơ, vô lực, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Cố Thịnh hôn càng mãnh liệt, vốn muốn trêu đùa cô một chút nhưng chính anh lại không thể dừng lại, trong lòng thoáng buồn, sức ảnh hưởng của cô với anh càng ngày càng lớn. Nếu là ngày bình thường khác anh nhất định hận bản thân sao có thể làm như vậy nhưng ngày hôm nay... anh tự tạo cho mình vô khối lí do để phóng túng.

Chỉ là trò chơi, anh đang hưởng thụ niềm vui trò chơi mang đến mà thôi!

Muốn là phải làm! Nếu đã dừng lại liền không được, anh cũng không muốn dừng, đây là người phụ nữ của anh, huống chi trước đây Cố Thịnh không phải chưa từng làm chuyện ấy trên xe.

Nghĩ đến đây khóe miệng nâng lên ý cười, Cố Thịnh đang quyết định ở đây cùng vợ mình nhớ lại những cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc thì một hồi tiếng gõ kính xe vang lên phá vỡ cả bầu không khí mờ ám.

Tả Tình Duyệt từ cơn mê bỗng thức tỉnh, nghe trên cửa xe có tiếng gõ, nhìn xuống quần áo trên người, mặt đỏ bừng không cách nào ngẩng lên, trời ạ! Cô vừa rồi làm sao không ngăn cản mà lại còn hưởng thụ nụ hôn của anh.

"Đáng chết!" Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, hận không thể bóp chết cái kẻ phá hư khung cảnh tốt đẹp giữa hai vợ chồng anh.

Tiếng gõ cửa xe vẫn không ngừng lại, trong mắt Cố Thịnh dần trở nên tối lại, sắc mặt không vui, mở kính xe xuống, bắn ánh mắt bực dọc về phía người cảnh sát giao thông. Trong lòng người cảnh sát giao thông nhất thời run sợ.

"Tiên sinh... Nơi này... không thể dừng xe ở đây được" Người cảnh sát ấy lần đầu tiên gặp phải một người đàn ông mang theo khí chất áp bức như vậy, vừa rồi ánh mắt ấy dường như muốn giết chết mình.

Cố Thịnh lạnh lùng liếc anh ta một cái, lấy một tờ danh thiếp đưa cho cảnh sát giao thông: "Đem giấy phạt gửi tới địa chỉ này! Nhờ chuyển lời với cấp trên của anh hôm nào tôi sẽ cùng ông ấy uống trà"

Đáng chết! Rõ ràng đang rất có không khí thì lại vì một tờ giấy phạt mà phá hỏng tất cả.

Xem ra ven đường là nơi không tốt để làm...

Cố Thịnh ném cho người cảnh sát một câu, sau đó đạp chân ga phóng vọt đi, lưu lại trong lòng người cảnh sát ấy sự kinh hãi, nhìn tờ danh thiếp trong tay. Khi thấy rõ tên trên danh thiếp người cảnh sát ấy khuôn mặt tái nhợt, Cố Thịnh? Tổng tài Cố thị uy danh lừng lẫy là người anh không nên động đến, giờ thì chén cơm hằng ngày xem ra cũng khó giữ rồi!

Nhìn tờ giấy phạt trong tay mình, anh suy nghĩ rốt cuộc gửi hay không gửi?

Tả Tình Duyệt lúc này thở phào nhẹ nhõm nhưng trên xe vừa rồi đang là màn dạo đầu, càng nghĩ càng khiến cô khó thở, len lén nhìn Cố Thịnh, lại phát hiện khuôn mặt anh hết sức lạnh lùng khiến người ta phát sợ.

Dường như vừa bị chọc giận.

"Em mà còn như vậy thì kế hoạch hôm nay sẽ hủy bỏ" Cố Thịnh làm sao lại không biết cô đang len lén nhìn anh, nghĩ đến vừa rồi lại bị phá hư kịch tính, anh có chút hối hận về quyết định của mình. Anh nên bá đạo giữ cô lại trong phòng rồi thực hiện công việc của đôi vợ chồng hạnh phúc. Tả Tình Duyệt hiểu ý tứ trong lời nói Cố Thịnh, vội di dời tầm mắt bởi cô biết anh là người nói được sẽ làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK