• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người phụ nữ đáng chết!" Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, trong đầu hiện ra hình ảnh lúc bọn họ nằm ở trên giường, đôi tay nắm chặt, hung hăng vo tấm hình thành một cục.

Còn nói chuyện đó không phải như anh nghĩ, vậy bây giờ vậy là tình huống gì?

Trong mắt thoáng qua hận ý, Cố Thịnh hung hăng đánh vào trên bàn làm việc, rầm một tiếng, vang dội cả căn phòng!

Quả nhiên là người phụ nữ đê tiện, ném xấp hình còn lại trong tay lên bàn, anh đã không cách nào tiếp tục xem nữa, anh sợ mình sẽ không nhịn được tìm tới, giết đôi gian phu dâm phụ đó.

"Kiều Nam, sỉ nhục anh đem đến cho tôi, tôi sẽ bắt anh trả lại từng chút từng chút!" Cố Thịnh kiên định tuyên cáo, anh sẽ không cho đôi nam nữ này sống tốt, phản bội sao? Bọn họ yêu nhau sao?

Anh muốn xem một chút, bọn họ rốt cuộc làm sao tiếp tục yêu!

Cố Thịnh nhắm hai mắt lại, để cho mình bình tĩnh lại, anh không thể khinh thường lực lượng thủ hạ của Kiều Nam, muốn tiêu diệt anh ta, khiến anh không trở mình được, nhất định phải có kế hoạch kín đáo!

Mở mắt ra lần nữa, trong mắt của anh đã thành trong sáng, thân hình cao lớn đứng lên từ trên ghế, ánh mắt trong lúc lơ đãng, lại rơi vào những tấm hình kia, trái tim vốn bình tĩnh lại bị kích lên gợn sóng lần nữa, chỉ vì anh thấy được hình ảnh bọn họ cùng nhau từ bệnh viện đi ra.

Theo bản năng cầm những tấm hình kia lên lần nữa.

Bệnh viện? Tại sao là bệnh viện? Người nào bị bệnh? Là cô sao?

Không biết vì sao, trong lòng bị đâm đau đớn, bén nhạy thấy tên bệnh viện, trong mắt Cố Thịnh thoáng qua ánh sáng sắc bén, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc.

Xe hơi chạy như điên, cho đến cửa bệnh viện, Cố Thịnh mới dừng lại, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nhỏ, anh dễ dàng tra được tên tuổi Tả Tình Duyệt!

Quả nhiên, là cô bị bệnh?

Trong đầu hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, cô đúng là gầy đi không ít!

Trong lòng mơ hồ trồi lên lo lắng, nhưng, khi anh thấy chỗ Tả Tình Duyệt đến khám, trong lòng đột nhiên căng thẳng, vô cùng đau đớn..

Ba chữ khoa phụ sản như một con thú dữ há miệng to như chậu máu về phía anh.

Tại sao phải đến khoa phụ sản? Là như anh nghĩ sao?

Ôm thái độ nhất định phải biết rõ, Cố Thịnh đi tới khoa phụ sản, trải qua hỏi thăm, tim của anh hoàn toàn chết rồi.

Mang thai! Duyệt Duyệt mang thai! Làm sao cô có thể mang thai?

Nhắm chặt hai mắt, che kín đôi tròng mắt hiện lên vô tận đau đớn, đứa bé hơn một tháng, lúc đó, đúng là thời điểm anh cẩn thận che chở cô, bọn họ ở trên giường cũng chỉ ôm nhau ngủ, trừ lần đó...

Nhưng, sẽ trùng hợp như thế sao?

Anh không tin, chỉ vì sau đó liền xuất hiện hình cô lên giường với Kiều Nam, bảo anh làm sao tin tưởng đứa bé kia là của anh!

Quả thật không phải của anh!

Bởi vì mới vừa rồi bác sĩ khoa phụ sản đó đã xác nhận ý nghĩ của anh, cô ta nói, đó là một đôi cha mẹ chuẩn mực cùng đến, người cha che chở người mẹ đầy đủ, là đôi vợ chồng ân ái nhất cô ta từng gặp.

Vợ chồng ân ái nhất? Ha ha... Cố Thịnh cười khẽ một tiếng ở trong lòng, hay cho đôi vợ chồng ân ái nhất!

Nỗi hận trong mắt nồng đậm hơn bao giờ hết, khó trách bọn họ đến Mỹ, khó trách lúc ở phi trường, tay Kiều Nam đặt ở trên bụng của cô, khó trách bọn họ vui vẻ như vậy, thì ra là bọn họ có con!

Vậy anh bị xem là cái gì?

Ông chồng danh chánh ngôn thuận như anh bị xem là cái gì?

Buồn cười! Thua thiệt anh vẫn còn do dự trong thái độ đối xử với cô, vì không để dư luận cho cô đả kích sâu hơn, anh thậm chí thừa nhận người đàn ông trong hình chính là mình, thời gian này, xem ra chỉ có mình anh kéo co, giãy giụa, khó chịu!

Mà bọn họ...

Tiếng nói tiếng cười, vợ chồng ân ái!

Đôi tay nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay phát ra tiếng vang răng rắc, trong mắt Cố Thịnh ngưng tụ hận ý nồng đậm. Lần này, anh sẽ tính cả thù mới của anh và hận cũ của anh hai, toàn bộ trả lại trên người người phụ nữ này và đứa bé!

Nếu bọn họ yêu đứa bé này như vậy, vậy hãy cầu nguyện đi, tốt nhất mệnh đứa bé này hãy lớn một chút!

Không biết vì sao, Tả Tình Duyệt đang ăn điểm tâm đột nhiên đau bụng, theo bản năng đưa tay ấn bụng, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.

Sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Sắc mặt Tả Tình Duyệt hơi biến thành trắng bệch.

"Sao vậy?" Kiều Nam nhận thấy được sự khác lạ của cô, để công việc trong tay xuống, đi về phía Tả Tình Duyệt. Vì có thể có thời gian ở chung với Duyệt Duyệt nhiều hơn, Kiều Nam đem tất cả mọi chuyện về biệt thự xử lý, vốn là anh có thể ném cho thuộc hạ toàn bộ mọi việc, nhưng, lúc này đang chiến tranh với Cố Thịnh, anh không thể không tự mình tăng gia đề phòng.

"Không sao, chỉ đau chút thôi." Sẽ không có chuyện gì đâu! Xế chiều hôm nay lúc bọn họ đi kiểm tra, bác sĩ nói đứa bé trong bụng cô an toàn lớn lên, chỉ cần định kỳ đi khám thai là được, đau đớn vừa rồi chỉ trong khoảnh khắc, hiện tại lại khôi phục bình thường rồi. Tả Tình Duyệt cười khổ trong lòng, chắc tại mình quá để ý!

Nghĩ đến con, trên mặt Tả Tình Duyệt lập tức toát ra ánh sáng của tình mẹ!

Thấy cô không có sao, Kiều Nam cũng yên tâm lại, nhưng không có trở về tiếp tục làm công việc của mình, mà ở bên cạnh cô, hai người cùng nhau ăn điểm tâm.

...

Tả Tình Duyệt ngồi một mình trên ghế dài trong công viên, Kiều Nam bảo cô chờ ở đây một lát, nói là đi mua một ít đồ, bộ dáng thần thần bí bí kia, thật khiến cô cảm thấy buồn cười, có lúc, cô lại cảm thấy Kiều Nam như một đứa bé trai!

Nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa ở chỗ không xa, trên mặt của cô hiện lên nụ cười, cô không chỉ ảo tưởng bộ dáng đứa bé một lần, bé sẽ giống ai? Giống Cố Thịnh nhiều hơn, hay giống cô nhiều hơn?

Trong đầu cô, đã có vô số bộ dáng của đứa bé, từng hình ảnh đều đáng yêu như một thiên sứ nhỏ, cô thật muốn xem tất cả đều là con của mình!

Có phải cô quá tham? Tả Tình Duyệt cười khổ trong lòng.

Đột nhiên, tầm mắt của cô xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, là anh, Cố Thịnh!

Thời gian này, Kiều Nam nói là đang an bài cô gặp mặt Cố Thịnh, nhưng lại chậm chạp không có động tĩnh, không nghĩ tới cô lại gặp anh ở đây!

Trong lòng kích động, Tả Tình Duyệt không để ý mình còn đang chờ Kiều Nam, cao hứng chạy về phía Cố Thịnh, nhưng, bước chân của cô dừng lại trong nháy mắt, không thể tiếp tục bước lên phía trước một bước.

Chỉ vì cô thấy Cố Thịnh không phải một mình, có một người phụ nữ chạy vào trong ngực của anh, hai người tựa sát vào nhau lên xe. Tâm bị đâm đau đớn, người nọ không phải là ai khác, chính là chị họ Tôn Tuệ San của cô!

"Bọn họ vốn nên đi chung với nhau mà?" trong lòng Tả Tình Duyệt bị khổ sở dày đặc lấp đầy, Tôn Tuệ San là Cố Thịnh mang đến đây với anh.

Bất tri bất giác, nước mắt không có tiền đồ rơi xuống, nhìn xe khởi động, Tả Tình Duyệt mới đột nhiên thức tỉnh, cô không muốn nhìn bọn họ rời đi, cô còn muốn nói cho anh biết tin tức mình mang thai!

Đúng rồi, cô muốn nói cho anh biết, cô đã có con của anh!

Trong lòng quyết định, Tả Tình Duyệt chặn một chiếc taxi, đi theo xe Cố Thịnh...

Tả Tình Duyệt đi theo hai người vào một nhà hàng xa hoa, dọc theo đường đi nhìn Tôn Tuệ San như con chim nhỏ rúc vào trong ngực Cố Thịnh, trong lòng của cô đau nhói.

Chẳng phải đã biết là sẽ như vậy sao?

Cố Thịnh cùng Tôn Tuệ San ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, chuẩn bị bữa ăn. Tôn Tuệ San cười nịnh nọt, không ngừng nhìn Cố Thịnh bằng ánh mắt lả lơi, dưới mặt bàn, chân cô ta thậm chí còn mập mờ miết vào chân anh.

"Đừng có quá đáng!" Giọng nói lạnh lùng của Cố Thịnh mang theo một tia không vui.

"Thịnh, vậy làm sao có thể nhìn thấy phản ứng chứ? Năng lực chịu đựng của Duyệt Duyệt rất cao, không dùng biện pháp mạnh thì sẽ không nhìn thấu được lòng cô ấy đâu!" Tôn Tuệ San khóe miệng nâng lên nụ cười thản nhiên, ánh mắt như có như không nhìn về phía một bóng dáng, trong mắt ẩn chứa sự tàn nhẫn.

Cố Thịnh ngẩn ra, nghĩ Tả Tình Duyệt đang mang thai, sự thương tiếc trong lòng liền bị đè nén, cảm nhận được Tả Tình Duyệt đang ngồi phía sau lưng mình, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Cô ta cùng Kiều Nam ở chung một chỗ lâu như vậy mà chẳng thông minh lên chút nào cả? Thật là người đàn bà ngu ngốc, lén đi theo anh nhưng đâu biết rằng đây chính là cái bẫy anh đã sắp đặt từ trước.

"Thịnh, anh biết không? Em rất thích những món đồ trang trí phòng em bé hay chúng ta cùng đi mua đồ trang trí phòng cho con đi?" Tôn Tuệ San thanh âm hiền hòa như nước, nhưng lòng cô ta thì tràn đầy ghen ghét.

Cô ta dọn vào biệt thự Cố gia, ai cũng nhìn thấy cô ta cùng Cố Thịnh ở chung một phòng, nhưng thực ra không như tưởng tượng của mọi người, mỗi đêm, cô ngủ một mình trên giường của Cố Thịnh. Còn anh... Trong mắt Tôn Tuệ San là sự tối tăm, mỗi tối Cố Thịnh sẽ ngủ ở nơi sát vách bên cạnh phòng Tả Tình Duyệt.

Có một ngày, cô không cam lòng muốn câu dẫn anh, nhưng khi vào phòng, lại thấy trong phòng bày rất nhiều đồ chơi, đây là phòng dành cho trẻ con, mà Cố Thịnh đang ngủ, trong lòng ôm một con búp bê lớn, trong miệng lẩm bẩm kêu tên Tả Tình Duyệt.

Lúc đó, cô ta hiểu rằng Cố Thịnh yêu Tả Tình Duyệt thật lòng!

Đây chính là phòng cho em bé mà Cố Thịnh bỏ bao công sức sắp đặt, trang trí cho con của Tả Tình Duyệt và anh!

Cho nên cô ta ghen tức, cũng vì vậy trước mặt mọi người cô ta càng giả vờ thân mật với Cố Thịnh, thậm chí nhiều lần trước mặt Cố Thịnh gây khó dễ cho Tả Tình Duyệt, bởi vì cô ta biết, người đàn ông này mặc dù yêu Tả Tình Duyệt, nhưng trong lòng không bỏ qua được chuyện Tả Tình Duyệt hồng hạnh xuất tường, anh muốn Tả Tình Duyệt đau khổ, muốn phá nát biểu hiện dửng dưng không quan tâm của Duyệt Duyệt!

Vậy thì đúng ý của Tôn Tuệ San rồi!

Cô không chiếm được tình yêu của Cố Thịnh, cũng nhất quyết không để cho Tả Tình Duyệt có cơ hội đó!

"Em thích là tốt rồi!" Cố Thịnh nói rất dịu dàng, câu nói đó khiến cho tất cả phụ nữ phải say đắm, nhưng đến tai Tả Tình Duyệt, trong lòng lại càng thêm đau khổ.

"Em thích là tốt rồi!" Đây là cách cưng chiều của Cố Thịnh, đã từng có lúc Cố Thịnh cưng chiều cô như vậy, nhưng bây giờ anh đang yêu thương, cưng chiều một người phụ nữ khác!

Khẽ vuốt bụng, lòng cô bắt đầu dao động, anh không thương mình, sẽ yêu Bảo Bối sao? Sẽ vì Bảo Bối mà dành chút tình cảm nào đó cho mình sao?

"Thịnh, anh thật tốt, Bảo Bối của chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, nói không chừng con đang cảm ơn tình yêu thương của anh dành cho nó đấy!" Tôn Tuệ San với khuôn mặt hạnh phúc, đứng dậy đi tới ngồi xuống bên Cố Thịnh, kéo tay của anh, đặt trên bụng cô ta, giống như một người sắp làm mẹ vô cùng hạnh phúc chờ mong sự ra đời của đứa con mình.

Đầu Tả Tình Duyệt trống rỗng, có thai? Tôn Tuệ San cũng mang thai?

Choang, vô thức làm đổ cả cốc nước, trà chảy xuống, ướt hết cả quần áo cô cũng chẳng buồn quan tâm.

Trong đầu chỉ hiện lên một thông tin: Tôn Tuệ San mang thai!

"Cô nói cái gì vậy?" Cố Thịnh nhỏ giọng hỏi Tôn Tuệ San, đáng chết, chỉ có đúng lúc ở bên cạnh phòng Duyệt Duyệt có chút ham muốn với Tôn Tuệ San. Còn từ lúc đó đến bây giờ, anh chưa từng cùng cô ta lên giường lần nào vậy đứa bé này từ đâu mà có?

"Thịnh, em đang giúp anh trút giận mà, cô ta mang thai con người đàn ông khác, tại sao anh không để người phụ nữ khác mang thai con của mình? Anh muốn mình bị yếu thế, thua cuộc sao?" Tôn Tuệ San thì thầm bên tai anh, trước mặt người ngoài, giống như bọn họ đang tâm tình với nhau.

Cố Thịnh ngẩn ra, vốn là muốn đẩy Tôn Tuệ San ra tay lại cứng đờ.

Lời của cô ta cứ luẩn quẩn trong đầu, Duyệt Duyệt mang thai con của Kiều Nam, anh đương nhiên có thể cho một người phụ nữ khác mang thai con của anh, không phải sao?

Yếu thế? Đây không phải là tính cách của Cố Thịnh!

Nghĩ đến những hình ảnh Tả Tình Duyệt cùng Kiều Nam ngọt ngào, ân ái, Cố Thịnh tay nắm thành đấm, trong mắt trần đầy hận ý, nếu đã quyết trả thù, sao lại không tàn nhẫn hơn một chút chứ? Anh còn yêu thương cô làm gì?

"Con của anh, đương nhiên anh sẽ rất yêu thương rồi" Cố Thịnh con mắt sắc bén híp lại, không tệ, con của anh, anh sẽ yêu thương hết lòng, nhưng không phải là con của anh... Trong mắt anh ẩn chứa sát ý.

"Nếu Duyệt Duyệt cũng có thai, anh sẽ đối xử như thế nào với cô ta?" Tôn Tuệ San bĩu môi, giống như đang làm nũng, trong lòng đang tính toán.

"Em cứ nói đi?" Cố Thịnh khóe miệng nâng lên ý cười, nâng cằm Tôn Tuệ San lên "Con em cũng chính là con của anh, nhưng nếu như cô ta mang thai..."

"Cô ta mang thai thì thế nào?" Tôn Tuệ San thúc giục, cô biết, lời nói tiếp theo của Cố Thinh sẽ làm Tả Tình Duyệt tổn thương, vậy nên người đàn ông này mới có một ánh mắt đáng sợ đến vậy. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Cô ta mang thai, anh không thể xác định đứa bé ấy có phải là con anh không? Cô ta đã từng lên giường với người đàn ông khác bảo anh sao có thể tin đứa bé ấy là con mình? Thay kẻ khác nuôi con? Anh đâu phải kẻ ngu muội!" Cố Thịnh hoàn toàn bị ghen tỵ cùng tức giận che mất lí trí, nói ra những lời tàn nhẫn nhất. Anh biết Tả Tình Duyệt nghe thấy, anh cố ý nói cho cô nghe thấy, anh không phải kẻ coi tiền như rác mà đem cung phụng đứa trẻ không cùng huyết thống với mình.

"Nhỡ đâu thật sự đứa trẻ là con của anh thì sao?" Tôn Tuệ San ánh mắt kín đáo nhìn ra sau lưng, cô ta thấy Tả Tình Duyệt đang cúi gập người lại, trong lòng cười lạnh, cô giờ chắc đang rất tổn thương, đau khổ! Đang khóc sao?

"Cô ta không đủ tư cách sinh con cho anh!" Cố Thịnh lạnh lùng nói, anh đang tự nói với mình, đứa bé kia không thể là con của anh! Lời của vị bác sĩ ấy không phải đã làm sáng tỏ mọi điều sao?

Nhưng tại sao, trong lòng anh vẫn mong đợi, mong đợi đứa bé là con của mình, như vậy có thể anh sẽ cho cô một cơ hội, lại một lần nữa yêu cô!

Hít thở thật sâu đè nén cơn tức giận, Cố Thịnh cảm thấy vô cùng nực cười, bắt đầu từ khi nào anh đã biến thành kẻ đáng hổ thẹn như vậy?

Tả Tình Duyệt đã nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ, sắc mặt cô tái nhợt, thân thể run rẩy, hô hấp khó khăn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK