• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi tới cửa, Tả Tình Yên liền ôm lấy hông của Cố Thịnh, hơi thở nam tính quanh quẩn ở chóp mũi cô, cuối cùng cô cũng biết, vì sao dù tổn thương Tả Tình Duyệt vẫn yêu người đàn ông này, anh ta có đủ mị lực khiến mọi phụ nữ khuynh đảo, nhưng từ nay về sau, người đàn ông này chính là của cô!

"Thịnh...". Mặt Tả Tình Yên dán chặt vào lưng anh, đôi tay không an phận dao động trên thân thể Cố Thịnh.

Lông mày Cố Thịnh nhíu lại, hôm nay, Duyệt Duyệt không giống như trước. Trước đây, cho dù anh nỗ lực trêu đùa cỡ nào, cô cũng ẩn nhẫn cảm xúc trong nội tâm của mình, bộ dạng ẩn nhẫn của cô càng thêm kích thích dục vọng chinh phục của anh, anh đã từng ảo tưởng, có một ngày, cô có thể chủ động câu dẫn mình, nhưng tại sao bây giờ anh vẫn cảm giác không giống trước?

Anh nên cao hứng, không phải sao?

Xoay người, Cố Thịnh ôm cô vào trong ngực, quan sát gương mặt quen thuộc, có chỗ nào lạ chứ? Rõ ràng là người phụ nữ anh yêu mà!

Hôm nay anh quá căng thẳng sao?

Giống như muốn chứng minh cái gì, Cố Thịnh ôm ngang người cô, đặt lên giường, thân hình cao lớn đè lên, cuồng loạn hôn cổ của cô.

"Ưm... Thịnh...". Tả Tình Yên rên rỉ ra tiếng, anh giống như cô nghĩ, ở trên giường, anh giống như một chúa tể, cảm thụ nụ hôn của anh, cô lại say mê trong nụ hôn đó! Cô cảm thấy may mắn vì mình đã quyết định đúng, dù sao, người đàn ông ưu tú như vậy cũng không dễ tìm!

Nhớ tới Tả Tình Duyệt, trong lòng cô hiện lên một tia khinh thường, chỉ có người đàn bà ngu ngốc mới rời bỏ người đàn ông như vậy!

Quần áo lần lượt được cởi ra, Tả Tình Yên càn rỡ dụ hoặc người đàn ông trước mắt, nhìn đỉnh đầu anh đang gặm cắn dưới hạ thể của mình, khóe miệng Tả Tình Yên hiện lên một tia cười đắc ý, Tả Tình Duyệt không đủ thủ đoạn, nhưng cô, Tả Tình Yên sẽ không như vậy, cô sẽ tận dụng mọi phương pháp, vững vàng giữ lấy người đàn ông này, mà bước đầu tiên, sẽ bắt đầu từ tối nay...

Nhưng đột nhiên, động tác của Cố Thịnh dừng lại, một giây kế tiếp liền rời khỏi thân thể cô ta, lông mày Tả Tình Yên nhíu lại, "Thịnh, sao vậy?"

Không phải đang tốt sao?

Hô hấp Cố Thịnh trở nên nặng nề, không biết vì sao, trước kia chỉ mới nhìn thấy Duyệt Duyệt, anh liền hận không thể đưa cô lên giường, nhưng vừa rồi, tại sao thân thể của cô không khơi dậy được dục vọng nơi anh?

"Thịnh, sao vậy? Chúng ta tiếp tục được không?". Ánh mắt Tả Tình Yên lóe lên, anh phát hiện ra cái gì sao?

Cố Thịnh nhìn gương mặt này, trong mắt lộ ra một tia áy náy, anh đã quyết định quyết tâm muốn cùng Duyệt Duyệt thay đổi hình thức chung đụng trước kia, anh sẽ làm cho cô càng ngày càng hạnh phúc, nhưng... Giờ phút này nhìn cô, tim của anh lại trống không!

"Duyệt Duyệt, hôm nay em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, anh còn có chút công sự phải xử lý!". Cố Thịnh tận lực dùng giọng nói hòa hoãn nói ra những lời này, anh muốn biết rõ tại sao mình có phản ứng như thế, anh không thể nào yêu cô trong tình huống này!

Thân hình cao lớn từ từ rời giường, lông mày nhíu chặt lại, anh không thể nào xóa đi cảm giác bất an này!

Thân thể Tả Tình Yên ngẩn ra, theo bản năng kéo bộ ngực đẫy đà của mình dán lên người anh mà mè nheo, "Thịnh, có phải em làm anh mất hứng không? Anh muốn đi tìm chị họ sao? Em yêu anh, em chỉ cầu xin anh có thể ở bên cạnh em là tốt rồi! Ở lại đi, được không? Cầu xin anh..."

Cô thương anh!

Đây là lần thứ hai trong đêm nay anh nghe được câu này, nhưng vẫn không có tâm tình kích động cần có, đẩy tay cô đang ôm mình ra, "Duyệt Duyệt, anh có chuyện phải làm, em hãy ngủ một giấc đi!"

Nói xong, không đợi người phụ nữ sau lưng có phản ứng, anh liền nhanh chóng rời khỏi gian phòng đó, một khắc kia, trong lòng anh bỗng hiện lên chữ "trốn"!

Tại sao?

Anh phí hết tâm tư muốn đem Duyệt Duyệt khóa ở bên người, tại sao lại có ý tưởng này?

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Cố gắng nghĩ, nhưng không cách nào tìm được đáp án, tâm vẫn không thể nào lấp đầy...

Khi Cố Thịnh rời đi, trong mắt Tả Tình Yên hiện lên ánh sáng phẫn hận, đáng chết! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng vừa rồi đang tốt mà, đáng lý, tối nay nên cùng anh triền miên, nhưng... Đối mặt với gian phòng lạnh như băng đó, Tả Tình Yên tức giận ném gối đầu ra ngoài!

"Cố Thịnh, cuối cùng anh cũng sẽ thuộc về tôi thôi!". Khuôn mặt Tả Tình Yên kiên định, cô không vội, dù sao Tả Tình Duyệt cũng không thể trở lại được nữa, nghĩ đến kế hoạch của mình, chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại tới Mĩ, người cô an bài ở bên kia sẽ đưa cô ta rời khỏi thế giới này vĩnh viễn!

Không có Tả Tình Duyệt, tất cả đều thuộc về cô, Tả Tình Yên!

Đàn ông thôi mà, nhất định cô sẽ khiến anh ta mê muội!

...

Tả Tình Duyệt không biết tại sao mình lại trở lại nơi này, đứng ngắm nhìn ngôi biệt thự từ xa, cô nhớ lại cuộc sống hôn nhân của mình cùng Cố Thịnh, trong lòng vẫn không thể nào từ bỏ, cô quá lưu luyến, cho nên, mới bị lòng mình dẫn tới nơi này sao?

Bây giờ anh đang làm gì?

Bình thường vào thời điểm này, anh sẽ bá đạo chiếm đoạt giường của cô, tiếp theo sẽ chiếm đoạt thân thể của cô, đòi lấy không biết bao nhiêu lần, hiện tại anh cũng ở đó thân mật cùng chị hai sao?

Trong lòng đau đớn, thậm chí có ý muốn trở về, nhưng một giây kế tiếp, khóe miệng của cô hiện lên một nụ cười khổ, cô sao vậy? Thật vất vả mới trốn ra được, tại sao lại muốn trở lại cái nhà tù đó?

Khẽ vuốt ve bụng, trong mắt Tả Tình Duyệt hiện lên sự kiên định, cuối cùng nhìn kỹ ngôi biệt thự kia một lần nữa, trở lại tắc xi, cô đã mua vé máy bay, sáng sớm ngày mai sẽ rời khỏi thành phố này...

"Duyệt Duyệt...". Trong thư phòng, lòng Cố Thịnh đột nhiên đau nhói, đột ngột đứng lên, tại sao vừa rồi, vào một khắc kia, trong đầu của anh hiện ra bóng lưng của Duyệt Duyệt đang rời đi?

Để công việc trong tay xuống, Cố Thịnh vội vàng xuống lầu, vọt vào phòng khách mà Tả Tình Duyệt ở trước đây, khi thấy người phụ nữ trên giường đã ngủ say, bất an trong lòng cũng được buông xuống, nhưng sự trống rỗng trong lòng thì không thể nào lấp đầy!

Giống như anh đã đánh mất vật trân quý nhất!

Đóng cửa lại, Cố Thịnh trở lại thư phòng, khi đi qua phòng mà anh sắp xếp cho đứa nhỏ, quỷ thần xui khiến làm anh đẩy cửa ra, đồ chơi đầy phòng đập vào mắt, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Duyệt Duyệt, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười, với thể chất của Duyệt Duyệt, có thể về sau sẽ không thể nào sinh con được nữa, cô ấy thiện lương như vậy, nếu như không có đứa nhỏ, cô ấy nhất định sẽ rất thống khổ!

Anh không ngại những chuyện đã xảy ra trước kia, chỉ cần sau này cô không dính dáng gì tới Kiều Nam, anh nguyện ý bỏ qua tất cả!

Giờ khắc này, anh đã bình thường trở lại, anh sẽ không làm cô tổn thương nữa, cũng sẽ không tổn thương đứa bé trong bụng cô, anh yêu cô, cũng nguyện ý tiếp nhận đứa bé này, bất kể ra sao, về sau, anh chính là ba của đứa nhỏ!

Anh hình dung ra cảnh Duyệt Duyệt ở nơi này chơi đùa cùng đứa bé, trong nháy mắt, khuôn mặt cương nghị của anh trở nên nhu hòa, đây chính là hạnh phúc!

Ngày hôm sau, Tôn Tuệ San liền dọn đi, Cố Thịnh đã bỏ đi cảm giác trống trải đêm trước, quyết định cuộc sống mới của bọn họ, mà Tả Tình Yên thì hoàn toàn thành nữ chủ nhân của căn biệt thự này!

Buổi trưa, Cố Thịnh để công việc trong tay xuống, vội vã về nhà, mới vừa vào đại sảnh đã thấy cô gái mình yêu ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí, thu lại vẻ cương nghị trên mặt, thay vào nhu hòa, đi tới bên người cô, thân mật ôm cô vào trong ngực, ánh mắt rơi vào trên tạp chí cô đang xem, mi tâm hơi nhíu, "Từ khi nào em thích xem những tạp chí này rồi?"

Bình thường Duyệt Duyệt thích xem trích đoạn trong một tác phẩm, từ lúc nào cảm thấy hứng thú với những tạp chí thời thượng này?

Trong lòng Tả Tình Yên hơi run, tựa hồ đang cực lực che giấu cái gì, "Chỉ là lúc nhàm chán xem một chút thôi, sao hôm nay anh về sớm vậy?"

"Hôm nay em cần làm kiểm tra, lần này anh đi với em!" bàn tay Cố Thịnh đi tới trên bụng của cô, anh đã hoàn toàn đón nhận đứa bé này, anh phát hiện, mình cũng có cảm giác vui sướng khi được làm cha.

Oanh một tiếng, đầu Tả Tình Yên trống rỗng, khám thai? Làm sao đây? Cô căn bản không phải Tả Tình Duyệt chân chính, căn bản không có mang thai, vừa đến bệnh viện, cô sẽ hoàn toàn bị đánh về nguyên hình rồi!

Không, cô không thể để cho chuyện như vậy xảy ra được!

"Em làm sao vậy? Không thoải mái sao? Tại sao sắc mặt kém như vậy?" Cố Thịnh nhíu mày rậm, bén nhạy bắt được bất an và hốt hoảng trong đôi mắt cô, lập tức cho rằng cô đang lo lắng mình sẽ bất lợi với đứa bé, theo bản năng trấn an, "Duyệt Duyệt, anh sẽ để em sinh đứa bé ra, bình an sinh ra!"

Cho nên, về sau cô không cần nơm nớp lo sợ nữa!

Anh biết cô cho dù là hy sinh tính mệnh, cũng muốn giữ lấy đứa bé của cô, sự quan trọng của đứa bé đối với cô, anh đã lĩnh giáo qua nhiều lần!

"Không... Thịnh... Em..." Tả Tình Yên cố gắng khiến mình trấn định lại, nhưng vẫn không tự chủ nắm chặt cánh tay Cố Thịnh, cơ hồ có thể bấu ra dấu vết!

"Em làm sao?" Phản ứng của cô khiến Cố Thịnh càng nhíu mi tâm sâu hơn.

Tả Tình Yên cắn chặt môi, biết hôm nay mình phải giải quyết chuyện đứa nhỏ rồi, nếu không... Lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần, nghĩ đến cái gì, Tả Tình Yên thống khổ nhắm chặt hai mắt, "Thịnh, em đã phá thai rồi!" Nguồn truyện: Truyện FULL

"Cái gì?" Cố Thịnh không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, thậm chí không tin lời mình nghe được là thật! "Em lặp lại lần nữa!"

"Em đã bỏ đứa bé, anh không thích nó, không phải sao? Anh đã không thích, em liền bỏ nó!" Tả Tình Yên nắm chặt đôi tay, sợ Cố Thịnh nhìn ra chút đầu mối nào, thời điểm này, lừa gạt anh đã bỏ đi đứa bé là lối thoát duy nhất của cô!

"Không... Em biết em làm cái gì không?" Cố Thịnh thống khổ gào thét ra tiếng, Duyệt Duyệt sẽ không tàn nhẫn như vậy! Cô ấy rất thích đứa nhỏ trong bụng, sao lại bỏ nó?

Bỏ đứa bé? Vậy có nghĩa về sau cô vĩnh Viễn sẽ không có con của mình!

"Em biết rõ em làm cái gì, em làm tất cả đều là vì khiến anh vui, vì em yêu anh mà!" Tả Tình Yên nhào vào trong ngực Cố Thịnh.

Yêu anh? Tại sao khi anh nghe được lời yêu này thổ lộ từ miệng cô, trong lòng anh lại thiếu đi cảm giác rung động?

Trong đầu hiện ra người phụ nữ tỏa sáng tình thương của mẹ, cư nhiên cảm thấy một trời một vực với người phụ nữ trước mắt, rốt cuộc là sai lầm ở đâu?

Tại sao cảm giác cô cho anh trước sau chênh lệch lớn như vậy?

Cố Thịnh giống như đang trốn tránh cái gì đó, xoay người rời khỏi biệt thự, tại sao Duyệt Duyệt lại thay đổi đến như vậy, không còn giống người phụ nữ anh yêu nữa?

Cả ngày, Cố Thịnh dùng rượu mê hoặc chính mình, nhưng trong đầu luôn hiện ra khuôn mặt tràn ngập nụ cười muốn được làm mẹ của Duyệt Duyệt, trong lòng cảm giác trống rỗng càng ngày càng mãnh liệt,

"Duyệt Duyệt..." Cố Thịnh vứt chai rượu trong tay, vô thức nỉ non, bỏ đứa nhỏ? Vậy sau này cô không thể có đứa con của mình nữa! Tại sao tim anh lại đau như thế? Giống như đứa nhỏ đã bị bỏ là con của mình vậy!

"A... Ha ha..." Trước kia, anh căm thù đứa nhỏ trong bụng của cô như vậy, trăm phương ngàn kế muốn phá nó, nhưng bây giờ, anh so với ai khác lại không nỡ!

Say đến bất tỉnh nhân sự, anh tùy ý nằm ở trên bục, sáng sớm Tôn Tuệ San liền phát hiện bóng dáng của Cố Thịnh, nhìn bộ dáng như thế, khóe miệng của cô nâng lên một chút ý cười, người đàn ông bá đạo không ai bì nổi như vậy, hôm nay lại chật vật không chịu nổi.

"Tả Tình Duyệt thật sự có mị lực lớn như vậy sao?" Tôn Tuệ San giương tay khắc họa hình dáng của anh, được đàn ông yêu như vậy, thật không biết là đau khổ hay hạnh phúc!

Nghĩ đến bí mật mình phát hiện ra, khóe miệng cười càng lúc càng lớn, "Anh yêu Tả Tình Duyệt như vậy, chẳng lẽ không phát hiện ra manh mối gì sao?"

Tả Tình Duyệt hiện tại không phải là Tả Tình Duyệt chân chính, mà là người chị sinh đôi Tả Tình Yên!

Đây cũng là trong lúc cô đi ngang qua vô tình nghe được, cho tới bây giờ cô cũng không biết, Tả Tình Duyệt có một người chị sinh đôi!

Nghĩ đến bộ dạng phách lối kia của Tả Tình Yên, trong mắt Tôn Tuệ San thoáng qua một tia ghen ghét, thứ cô không có được, ai cũng đừng nghĩ lấy được, Tả Tình Duyệt đã như thế, Tả Tình Yên cũng sẽ như thế!

Từ trong túi xách tay lấy ra một xấp văn kiện, đây là thứ gần đây cô điều tra ra được, đặt vào túi Cố Thịnh, cô hết sức mong đợi phản ứng của Cố Thịnh khi biết được tất cả sự thật!

Trong mắt thoáng qua một tia sáng, Tôn Tuệ San mang giày cao gót rời đi...

Đầu khó chịu khiến Cố Thịnh cau mày, mở mắt ra, chính mình không biết từ lúc nào đã trở lại khách sạn, vuốt ve cái trán, Cố Thịnh khẽ mắng ra tiếng, nhớ tới hôm nay còn có vài hội nghị quan trọng, nhanh chóng xuống giường, rửa mặt xong, đang muốn tìm một cái áo khoác sạch sẽ, ánh mắt lại không cẩn thận rơi trên cái áo khoác hôm qua đã mặc nằm trên ghế sa lon, cái túi phồng lên khiến anh nghi ngờ, anh từ trước đến giờ không thích bỏ bất kỳ vật gì vào túi áo khoác, người bỏ vào nhất định không phải là anh!

Không biết vì sao, anh cầm lấy Tây phục, từ trong túi lấy ra một xấp văn kiện, khi anh mở văn kiện ra, thời điểm đọc nội dung văn kiện, lòng đột nhiên đau nhói, trong nháy mắt sắc mặt chợt tái nhợt.

"Không... Sẽ không!" Tại sao lại có thể như vậy? Sao có thể là chị em song sinh?

Nhiều năm như vậy, anh lại nhận sai người, bạn gái năm đó của anh cả không phải là Duyệt Duyệt, mà là Tả Tình Yên chị của Duyệt Duyệt, vậy anh trăm phương ngàn kế hành hạ cô... Không... Sẽ không, Cố Thịnh dường như không thể tin nổi sự thật này.

Sai thật rồi! Cho tới nay anh đã sai thật rồi!

Anh gây nhiều đau đớn trên người cô, anh cho là cô nên bị trừng phạt, nhưng khi quay đầu lại mới phát hiện, tất cả đều là sai!

A! Anh đã sớm yêu cô, hoặc là từ lúc ban đầu khi quyết định kế hoạch trả thù, trăm phương ngàn kế tiếp cận cô, anh đã yêu cô, thế nhưng anh lại liên tục tránh né cảm giác chân thật này!

Cố Thịnh lui về phía sau, sau khi đọc nội dung, cả người như bị sét đánh, văn kiện trong tay rơi xuống đất.

Đi... Cô ấy đã rời đi!

"Không! Duyệt Duyệt..." âm thanh khàn khàn như bị nghiền nát, thân thể từng tế bào đều đau đớn, trong đầu không ngừng hiện ra mấy chữ kia, "Đi... Cô ấy đã rời đi!"

"Không, sẽ không!" Anh không cho phép cô cứ như vậy đi ra khỏi cuộc đời của anh!

Theo bản năng nắm chặt nấm đấm, Cố Thịnh chạy ra khỏi phòng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK