• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thịnh chuyên chú không phát hiện Tả Tình Duyệt mở hai mắt ra, mà anh nhìn vết thương trên chân cô trong lòng không ngừng hiện lên đau đớn. Hôm nay anh quá nóng giận mới đem cô vứt ở ngoại thành.

Nhớ tới phong ba hộp cơm trong phòng làm việc, lúc đó Kiều Nam rõ ràng cố ý khoe khoang trước mặt anh, anh nên nghe Tả Tình Duyệt giải thích mới phải!

Kiều Nam quá mức cường đại, ánh mắt anh ta nhìn Tả Tình Duyệt hoàn toàn mang theo dục vọng chiếm hữu. Hơn nữa anh và Kiều Nam đụng chạm như vậy, anh quá mức lo lắng Tả Tình Duyệt bị Kiều Nam cướp mất mới mất đi lý trí, rối loạn trong lòng!

Hoặc giả là Kiều Nam muốn nhìn bộ dạng lửa giận bộc phát của anh!

Thật vất vả đem hai chân rửa sạch sẽ, bôi thuốc, vô cùng cẩn thận quấn lên một lớp băng gạc. Động tác của Cố Thịnh hết sức nhẹ nhàng đem thân thể cô đặt ở trên giường cho thật tốt, đồng thời tận lực để cho cô có tư thế ngủ được an ổn, không đến nổi làm chạm vào vết thương trên chân.

Ngồi trên giường đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mệt mỏi của Tả Tình Duyệt. Anh gần như có thể tưởng tượng khi cô một mình ở nơi hoang tàn vắng vẻ đó, tâm tình khủng hoảng đến kêu trời trời không biết kêu đất chắng hay.

"Xin lỗi!" Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non, sau khi đã trải qua chuyện mới vừa rồi lầm tưởng cô bị thương nặng anh mới phát hiện anh có chút không bỏ được cô!

Trong lòng thoáng qua một tia đau lòng, Cố Thịnh lần đầu tiên cảm thấy vô dụng như vậy, không biết nên làm sao!

Trong lúc vô tình anh phát hiện lông mi của cô rung nhẹ một chút, mi tâm hơi nhíu, đột nhiên ý thức được cái gì, khóe miệng nâng lên chút ý cười.

Tả Tình Duyệt cố tự trấn định, cô rốt cuộc xác định những gì mới vừa rồi cô thấy không phải ảo giác, nhưng vẫn không có cách nào đối mặt với anh. Tâm tình của anh vô cùng bất định không thể nắm bắt được. Cô không biết sự dịu dàng của anh là thật hay giả, càng thêm không nắm chắc những nhu tình này khi nào sẽ biến mất.

Có một số thứ nếu như không có được làm sao cũng sẽ không đau lòng, nhưng một khi có được lại đột nhiên mất đi, loại đau khổ này cô đã nếm quá nhiều! Cô cực kỳ sợ loại cảm giác đó, không muốn bị thương lần nữa, không muốn lại mất đi!

Trong lòng cảm giác được ngón tay của anh dao động trên mặt cô, miêu tả hình dáng của cô, trong lòng Tả Tình Duyệt ngẩn ra, thiếu chút nữa đã mở mắt ra.

Anh muốn làm gì? Nếu như anh lại tiếp tục mò xuống dưới như vậy cô sợ rằng mình sẽ không giả bộ được nữa rồi.

Đang lúc cô lo lắng đôi tay kia rời đi mặt của cô, ngay sau đó nghe được tiếng bước chân hơi nhỏ từ từ đi xa, trong lòng mơ hồ thoáng qua một tia mất mát

Không lâu lắm, tiếng bước chân lại càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở bên giường, mắt Cố Thịnh nhìn xuống người phụ nữ nằm ở trên giường, đưa tay cởi quần áo cô ra động tác êm ái chỉ còn lại áo lót quần lót.

Anh không thể không thừa nhận, ẩn giấu dưới lớp quần áo của cô cũng là cả một cổ thân thể đủ để cho anh trầm mê.

Trong lòng Tả Tình Duyệt cuồng loạn không ngừng, lại không dám mở mắt ra, cố trấn định mình, không phát hiện trên mặt mình nhanh chóng tỏa ra những rặng mây hồng, mà vừa lúc bị đôi mắt sắc bén của Cố Thịnh bắt được.

Nếu cô vợ nhỏ bé của anh muốn chơi loại trò chơi bịt tay trộm chuông (tự lừa dối mình) này như vậy anh sẽ đem mình phục vụ tới cùng!

Cầm khăn lông ướt ấm áp đã chuẩn bị xong, Cố Thịnh nhẹ nhàng lau chùi thân thể của cô, đi bộ xa như vậy hẳn là trên người cô đã sớm bị ướt đẫm mồ hôi. Nếu không phải do trên chân mới vừa bôi thuốc không được thấm nước thì lúc này anh đã ôm cô vào phòng tắm rồi!

Tả Tình Duyệt nhận thấy được ý đồ của anh, trên mặt càng thêm đỏ, mới vừa rồi cô còn cho là...

Trời ạ! Cô ở trong lòng kêu rên, ý tưởng mới vừa rồi của cô sao lại không thuần khiết như vậy chứ! Anh chỉ là giúp cô lau người mà thôi!

Trong lòng không khỏi trồi lên một tia ấm áp, cô không cách nào tưởng tượng, người đàn ông như Cố Thịnh cũng sẽ có một mặt tỉ mỉ như thế!

Cô nghĩ, nếu như anh không phải là bởi vì trả thù mà cưới cô, nếu như bọn họ thật sự là vợ chồng bình thường thì tốt biết bao, cô xác định có thể sẽ hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo tỉ mỉ của Cố Thịnh!

Đột nhiên, cô phát hiện đau trên chân mình đều không đáng là gì!

Nếu như có thể lấy được nhu tình cùng thương tiếc của Cố Thịnh cho dù là ngắn ngủi, cho dù là chịu bao nhiêu thương tích, cô đều nguyện ý!

Khăn lông trong tay Cố Thịnh từ mặt của cô, thẳng xuống dưới, mỗi một chỗ trên thân thể đều không bỏ qua.

Đột nhiên, chân của cô bị một đôi bàn tay tách ra, Tả Tình Duyệt trong lòng ngẩn ra, đột nhiên ý thức được cái gì, anh không phải là... Trong lòng khiếp sợ đồng thời, trên mặt rát một mảnh.

Quả nhiên, cảm thấy khăn lông lau chùi bắp đùi của cô, không chỉ như thế tay của anh còn như có như không đụng vào nơi mẫn cảm nhất của cô, trong lòng lúc này bị ngượng ngùng lấp đầy. Một dòng điện tựa hồ từ tay của anh truyền tới trên người cô, làm trong lòng cô thoáng qua vẻ run rẩy.

Trong lòng Tả Tình Duyệt đang cầu nguyện anh nhanh một chút lau xong đi. Nhưng ông trời dường như cũng không quan tâm cô, Cố Thịnh tựa hồ là đặc biệt thích lau chỗ đó vậy, hồi lâu đều không rời đi.

Không chỉ có như thế, khăn lông không biết từ lúc nào đã không còn ở đó, thay vào đó là bàn tay của anh, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân cô, ở chỗ da thịt mịn màng.

Một tiếng rên ngâm từ trong miệng của cô tràn ra, Tả Tình Duyệt bị chính phản ứng của mình làm sợ hết hồn, cô cũng không quên, cô bây giờ là đang giả bộ ngủ!

Trong con ngươi thâm thúy của Cố Thịnh thoáng qua một nụ cười dịu dàng, làm cho toàn thân anh trong nháy mắt trở nên nhu hòa, nhìn cô ẩm ướt, sắc mặt hồng thấu, cái cô bé này còn muốn tiếp tục giả vờ ngủ sao?

Bàn tay ác ý thăm dò cảm giác mẫn cảm của cô, hứng thú cố ý trêu cợt của Cố Thịnh càng ngày càng đậm hơn. Anh muốn xem một chút rốt cuộc như thế nào cô mới có thể thành thực mà tỉnh lại! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Cảm thấy dị vật xông vào thân thể của mình, Tả Tình Duyệt rên lên một tiếng thật thấp, không thể tiếp tục giả vờ nữa. Ai ngờ cô mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một đôi con ngươi đang mỉm cười, nụ cười đó mang theo vài phần hài hước, vài phần tà ác.

"Cuối cùng chịu mở mắt ra rồi hả?" Cố Thịnh tránh vết thương trên chân cô, nửa chống thân thể của mình đè cô dưới thân. Anh còn cho là cô vẫn có thể kiên trì lâu một chút nữa chứ!

Rốt cuộc hiểu rõ mới vừa rồi tất cả đều là Cố Thịnh cố ý trêu cợt, nhìn tư thế ái muội lúc này của hai người, Tả Tình Duyệt hận không thể đào cái động chui vào.

"Thịnh..." Tả Tình Duyệt bắt lấy cánh tay rắn chắc của anh, trong lòng mơ hồ có bất an. Giờ phút này anh xác xác thật thật là dịu dàng, trong mắt của anh thậm chí có thương yêu, nhưng cô vẫn sợ lúc nào đó anh lại biến trở về một Cố Thịnh ghét cô, hận cô.

Tựa hồ thấy rõ lo lắng trong mắt cô, Cố Thịnh hôn lên trán cô trấn an," Anh muốn yêu em! Yên tâm đem mình cho anh đi!"

Tả Tình Duyệt trong lòng liền giật mình, yêu cô? Cô biết rất rõ trong miệng anh yêu là quan hệ xác thịt, tại sao cô lại có cảm giác tâm linh tê dại?

Cố Thịnh dừng trong thân thể Tả Tình Duyệt tựa hồ bởi vì ẩn nhẫn mà mặt mũi một mảnh rối rắm. Tả Tình Duyệt nhận thấy được lông mày anh nhíu chặt hiểu là chuyện gì xảy ra, dịu dàng gật đầu. Anh cũng đã ở trong thân thể của cô rồi, lại trưng cầu ý kiến của cô, không phải có vẻ đã quá muộn sao?

Bỏ ra bất an trong lòng, yêu cầu của anh cô cho tới bây giờ không cự tuyệt được, không phải sao?

Được giai nhân cho phép, Cố Thịnh không hề ẩn nhẫn nữa, càn rỡ hưởng thụ thân thể tốt đẹp của cô.

Sáng sớm hôm sau, Tả Tình Duyệt vừa mở mắt liền đối diện một đôi con ngươi màu đen, ngớ ngẩn, mới nhớ lại tất cả tối qua, trên mặt bỗng chốc đỏ ửng, theo bản năng kéo chặt chăn lên ngực, mắt mở to.

Cử động của cô rõ ràng lấy được lòng Cố Thịnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười, trong mơ hồ lộ ra mấy phần cưng chiều, "Lâu như vậy rồi, còn xấu hổ?"

Đây chính là cô vợ bé nhỏ của anh! Trong lòng anh sinh ra một cỗ ấm áp.

Cầm tay của cô, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, "Tối hôm qua không làm động tới vết thương của em chứ?"

Oanh một tiếng, hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt liền đỏ mặt tới mang tai, vết thương?

"Không có... Không có..." Tả Tình Duyệt không dám nhìn mắt Cố Thịnh. Tối hôm qua động tác của anh thương tiếc chưa bao giờ có, hết sức để ý vết thương trên chân cô, khiến cô cơ hồ quên mất trên chân có thương tích.

Nụ cười trên mặt Cố Thịnh càng lúc càng đậm, nếu như anh còn tiếp tục trêu chọc, nói không chừng hôm nay vợ của anh sẽ không thể ra cửa!

Buông tay cô ra, Cố Thịnh xoay người đi về phía gian phòng sát vách, thời điểm trở về, trong tay đã thêm mấy bộ y phục.

"Em như vậy, bảo anh làm sao giúp em mặc áo?" Cố Thịnh cười nhìn Tả Tình Duyệt, thấy bộ dáng không muốn để anh thấy bất kỳ cảnh xuân nào của cô, trong lòng có chút hơi ghen ghét, khoác y phục trên tay, chờ đợi cô vén chăn lên.

Ánh mắt Tả Tình Duyệt nghiêng nhìn đồ lót trên tay anh, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, "Em... Em tự mình làm!"

Trời ạ! Anh nói muốn mặc quần áo cho cô?

Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, trên mặt Tả Tình Duyệt liền nóng hừng hực, như đám lửa đang cháy mạnh, đôi mắt không biết nên để vào đâu.

Cố Thịnh dĩ nhiên sẽ không như ý của cô, thật vất vả cho mình một cái cớ, anh làm sao cũng phải quý trọng, không phải sao?

"Chân em không tiện!" Cố Thịnh không chút do dự cắt đứt hy vọng của Tả Tình Duyệt, theo ý anh, mặc đồ cho cô, là phúc lợi của anh!

Trong khi nói chuyện, bàn tay Cố Thịnh đưa về phía tay kéo chăn của cô, thấy cô vẫn không chịu thư giãn, trong con ngươi sắc bén thoáng qua giảo hoạt, "Em không muốn mặc quần áo? Vậy cũng được, cùng lắm thì anh gọi điện thoại, bảo An Điền hủy bỏ tất cả lịch trình hôm nay, chúng ta có thời gian cả ngày..."

Tả Tình Duyệt kinh dị đối mặt con ngươi hài hước của anh, tùy tiện nghĩ cũng biết ý tứ của anh là muốn cô cả ngày không xuống giường rồi, như vậy sao được? Mặc dù trong lòng của cô cũng hơi mong đợi, nhưng từ trước đến giờ da mặt cô đều mỏng, vừa nghĩ tới ngày mai sẽ đối mặt ánh mắt mập mờ của những người trong nhà, lòng liền lo lắng.

Buông tay ra, mặc cho anh kéo chăn trên người mình ra.

Cố Thịnh nâng cô dậy, làm một đức ông chồng đúng quy cách, đầu tiên là áo lót, sau đó là quần lót. Lúc mặc quần áo còn không bỏ qua trêu cợt cô, nguyên nhân rất đơn giản, anh thích xem bộ dáng mặt đỏ tim đập vì mình của cô.

Bộ dáng nũng nịu khiến anh hận không thể một hớp nuốt cô xuống bụng!

Tả Tình Duyệt chỉ cảm thấy một giây trôi qua như một năm, mỗi một giây đều dài như một thế kỷ. Tay của anh cứ như có như không đụng vào vùng mẫn cảm trên người cô, khiến cô phí hết lớn tâm lực mới cố nén phản ứng theo bản năng thân thể.

"Thật không công bằng!" Tả Tình Duyệt đột nhiên mở miệng, trong giọng nói lộ ra một tia oán giận cùng bất mãn. Cô phát hiện, Cố Thịnh đang cố ý trêu chọc cô, mà cô lại ngây ngốc không cách nào thoát khỏi trêu đùa của anh, thân thể đều theo bản năng nổi lên phản ứng cùng động tác của anh.

"A? Vậy em nói xem sao lại không công bằng?" trong mắt Cố Thịnh thoáng qua nụ cười tà ác, anh phát hiện bộ dạng nũng nịu của cô vợ nhỏ cũng có một loại phong tình khác.

Tả Tình Duyệt đánh bạo, chống lại hai mắt của anh, "Như anh rõ ràng là đang khi dễ em!"

Lý nào là vậy! Thời gian qua lâu như vậy, anh mới mặc xong đồ lót cho cô.

Cố Thịnh sảng lãng cười to ra tiếng, thân mật điểm cái trán của cô một cái, "Nếu như khi dễ em, vậy anh không phải mặc đồ cho em đâu, mà là cởi đồ trên người em ra, không phải sao?"

Tả Tình Duyệt nơi nào là đối thủ của Cố Thịnh, lời nói bị áp đảo e rằng không cách nào đánh trả.

Cố Thịnh thấy mặt cô đỏ như con tôm luộc, cũng không tiếp tục trêu cợt, dù sao anh cũng biết, nếu còn tiếp tục nữa, anh thật sự sẽ muốn cởi hết đồ trên người cô ra, hôm nay hai người coi như cũng không thể ra khỏi cửa.

Bỏ qua cho Tả Tình Duyệt, Cố Thịnh nhanh chóng mặc xong bộ âu phục cho cô, màu lam nhạt thanh nhã phù hợp làn da của cô, hoàn mỹ buộc vòng quanh vóc người hấp dẫn, khiến Cố Thịnh lại nhìn say mê lần nữa.

Anh quả thật có một cô vợ bé nhỏ quá xinh đẹp!

Khó trách... Mi tâm hơi nhíu, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, khó trách lại hấp dẫn những người đàn ông kia, anh có nên cảm thấy kiêu ngạo không?

Thở dài trong lòng, trong mắt của anh thoáng qua vẻ kiên định, vợ của anh sẽ vĩnh viễn là của anh, bất kể sau này thái độ của anh đối với cô như thế nào, điểm này dù là ai cũng không cách nào thay đổi được sự thật.

Tả Tình Duyệt mặc quần áo tử tế rốt cuộc thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy thân thể lơ lửng, lúc phản ứng lại cô mới phát hiện ra mình đã bị Cố Thịnh ôm ở trong lòng. Theo bản năng ôm cổ của anh, nhìn đôi mắt tươi cười của anh. Cô phát hiện, thật ra thì ánh mắt của Cố Thịnh rất thích hợp để cười. Khi anh cười lên làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp.Bình thường anh đều dùng lạnh lùng và nghiêm túc ngụy trang mình, mới có thể khiến bản thân có vẻ làm cho người ta sợ hãi đến gần.

"Chân của em không thích hợp đi bộ, trước khi thương thế của em tốt hơn, ngày ngày anh đều phải bế em!" Cố Thịnh cưng chiều ấn một nụ hôn lên trên trán cô, trong mắt tựa hồ lóe vẻ mong đợi.

Ngày ngày? Tả Tình Duyệt bị hai chữ này hấp dẫn, trong lòng đột nhiên chấn động, nếu như có thể ngày ngày cảm nhận được quan tâm của anh, cô tình nguyện để vết thương trên chân cả đời đều không tốt được!

Nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời thôi, đến khi vết thương trên chân cô lành thì sẽ ra sao? Anh lại biến thành Cố Thịnh khó có thể tiếp cận sao?

Trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, cô nghĩ nếu Cố Thịnh cứ như bây giờ luôn ở cạnh cô, thì tốt biết bao!

Hai người đi xuống lầu, trên bàn ăn đã sớm sắp đặt bữa ăn sáng. Hai người ngồi đối diện nhau, ăn bữa sáng cực kỳ bình thản. Cố Thịnh thỉnh thoảng chú ý cử động của cô, thỉnh thoảng sẽ lau sữa tươi dính trên môi cô, hai người nghiễm nhiên là một đôi vợ chồng ân ái, ngọt ngào mà hài hòa.

"Về sau, món ăn em làm chỉ có anh mới được ăn!" Cố Thịnh xuất hiện ở trước cửa, đột nhiên từ phía sau lưng ôm Tả Tình Duyệt đang ngồi trên xe lăn, trong giọng nói lộ ra bá đạo và ngang ngược không ai bì nổi.

Tả Tình Duyệt gật đầu, cô biết Cố Thịnh còn để ý chuyện Kiều Nam ngày hôm qua, mặc dù anh không hỏi cô chân tướng sự tình nữa, nhưng, cô lại từ trong câu này mà biết thái độ của anh. Anh đang nói cho cô biết, chuyện ngày hôm qua, không cho phép xảy ra nữa!

Chuyện như vậy, cô cũng không muốn xảy ra nữa, nhưng nghĩ đến Kiều Nam, trong lòng cô lại càng thêm bất an, ánh mắt người kia nhìn cô mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, trình độ nguy hiểm của người đàn ông này, cô không cách nào biết trước và khống chế.

Cô không biết, phía sau họ còn có rối rắm gì nữa!

Chỉ là, mỗi lần nhớ tới Kiều Nam, cô lại có dự cảm xấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK