Nếu không phải vì cô ta hiện tại anh đã có thể ở nhà ôm Khả Hân ngủ một giấc thật ngon rồi. Lâm Vĩ Phong càng nghĩ càng hận không thể giết chết Lý Tuyết Dung.
Bác sĩ nói vết thương của cô ta có chút nghiêm trọng vậy nên tạm thời sẽ chưa tỉnh, có lẽ phải ngủ hết đêm nay. Lê Thời đành ngồi ngay trước cửa phòng bệnh canh chừng. Nhưng không được mười phút, chính Lê Thời cũng gục xuống ngủ mất.
Lúc Lâm Vĩ Phong tỉnh dậy đi qua xem thì thấy cả Lý Tuyết Dung và Lê Thời đều ngủ đến ngon lành. Anh day day thái dương, nếu cứ bắt anh mỗi ngày đều phải chạy đi lo mấy chuyện này có ngày anh sẽ phát điên mất.
Lê Thời ngủ không quá sâu, lúc dậy thấy Lâm Vĩ Phong đang ở trước mặt xem điện thoại:
“Anh Phong, anh ăn chút gì không? Em xuống căn tin bệnh viện mua.”
Lâm Vĩ Phong cất điện thoại vào túi, không định trả lời câu hỏi của cậu.
“Tôi không thể chờ nữa, tôi muốn dùng cô ta làm mồi, mau chóng đưa anh Vĩ Thành qua Mỹ.”
Lâm Vĩ Thành vẫn luôn dùng kế hoãn binh với anh, càng kéo dài thì quả bom hẹn giờ kia càng dễ phát nổ. Lâm Vĩ Phong không thể cứ ở thế bị động như vậy được, anh phải đưa Vĩ Thành ra nước ngoài cho bằng được.
Lê Thời không trả lời vội, cậu ta mở cửa phòng bệnh nhìn Lý Tuyết Dung bên trong, gương mặt vẫn tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt vô hại. Có người đàn ông nào sẽ không động lòng với cô gái thế này nhưng một khi Lý Tuyết Dung mở miệng sẽ chỉ toàn là lời nói tựa lưỡi dao, tổn thương người khác không có máu.
“Anh Phong, ý kiến này đúng là không tệ, ít nhất anh Vĩ Thành sẽ không muốn đi tìm chết nữa. Nhưng mà muốn dùng Lý Tuyết Dung thì phải nghĩ cho kỹ, lợi bất cập hại.”
Lâm Vĩ Phong nhướn mày nhìn Lê Thời, ý bảo cậu nói tiếp.
“Vấn đề đầu tiên chính là cô ta có đồng ý hay không? Vấn đề thứ hai là nếu cô ta gặp anh Vĩ Thành rồi tỏ ra sợ hãi chán ghét dáng vẻ hiện tại của anh ấy thì chuyện này chỉ có hại mà thôi. Ngược lại nếu cô ta chịu ở bên cạnh cổ vũ anh Vĩ Thành, thuyết phục anh ấy đi cấy da làm phẫu thuật thì mọi chuyện sẽ rất thuận lợi. Tình yêu vốn dĩ là thứ thần kỳ như vậy.”
Lâm Vĩ Phong gật đầu coi như đã hiểu, anh hỏi bác sĩ tình trạng của Lý Tuyết Dung sau đó dặn dò Lê Thời cẩn thận rồi mới rời đi.
Dọc đường đi, anh vẫn luôn nghĩ đến câu nói của Lê Thời, tình yêu vốn dĩ là thứ thần kỳ như vậy. Tình yêu so với tình thân, tình anh em còn quan trọng hơn sao? Vậy thì anh phải làm sao để khống chế Lý Tuyết Dung chịu ngoan ngoãn quay về bên cạnh anh Vĩ Thành?
Cô ta sốt cao đến sắp chết vẫn chưa hề mở miệng cầu xin Lê Thời một câu. Uy hiếp cô ta, hành hạ cô ta thêm xem ra cũng vô ích.
Lâm Vĩ Phong đi thẳng đến công ty, ở đó làm việc đến tận chiều thì nhận được điện thoại của Khả Hân. Khả Hân rất ít khi chủ động gọi điện cho anh.
Khả Hân không đợi Lâm Vĩ Phong mở miệng đã lên tiếng trước:
“Lâm Vĩ Phong, hiện tại anh rất bận sao?”
“Có chút.” - Có thể nghe rõ giọng điệu mệt mỏi của anh nhưng xen vào đó là một chút cưng chiều khó che giấu - “Nếu có việc thì cứ nói, tôi nghe.”
“Nhớ tôi rồi?”
“...” - Khả Hân mím môi, âm thanh truyền đến tai cô vô cùng dịu dàng, giống như đang rót mật vào tai vậy.
Thiếu chút nữa Khả Hân thật sự đã đáp lại rằng ‘phải’, anh cũng không sốt ruột hỏi lại, anh biết cô đang bình ổn lại cảm xúc của mình. Rõ ràng là sự im lặng của cô đã là câu trả lời tốt nhất, vợ nhỏ ở nhà nhớ mình nên gọi điện, Lâm Vĩ Phong cảm thấy mệt mỏi có chút tan biến.
“Lâm Vĩ Phong…” - Khả Hân nghiến răng gọi một tiếng, vốn muốn mắng anh nói lung nhưng âm thanh phát ra lại có chút nhõng nhẽo làm nũng.
“Tôi ở đây, không cần vội, cứ nghĩ kỹ rồi trả lời.” - Dù có thừa nhận hay không thì Lâm Vĩ Phong cũng hiểu Khả Hân đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng anh.
Khả Hân siết chặt di động, thiếu chút nữa cô đã quên mục đích mình gọi cho Lâm Vĩ Phong. Một lúc sau Khả Hân mới nhớ lại lời mình muốn nói:
“Chuyện anh Vĩ Thành sắp xếp cho anh đi xem mắt, có thuận lợi không?”
Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi, hóa ra là cô vẫn luôn canh cánh chuyện này ở trong lòng.
“Cô ghen sao? Thấy tôi xem mắt liền đứng ngồi không yên?”
“Không có! Tôi chỉ lo anh xem mắt không thuận lợi thì tôi sẽ thay anh trai anh giới thiệu cho anh người khác.” - Khả Hân phản bác.
“Cô gấp gáp đẩy người phụ nữ khác vào lòng tôi đến mức này?” - Lâm Vĩ Phong có chút không vui.
Khả Hân có chút ấp úng, cô có thật lòng muốn đem người phụ nữ khác giới thiệu cho anh không?
“Đó là... là đương nhiên. Anh có bạn gái thì nhà họ Lâm cũng sắp có thêm người, chuyện vui mà.
Lâm Vĩ Phong lắc đầu, cười trừ:
“Khả Hân, cô cứ khẩu thị tâm phi như vậy trong lòng mới thoải mái sao?”
Khả Hân bị anh hỏi cho nghẹn họng, cách nhau một cái điện thoại mà anh giống như đang dùng tay đâm thủng nỗi lòng của cô vậy.
“Nếu cô đã muốn tác hợp tôi cùng người phụ nữ khác như vậy thì cứ sắp xếp đi.” - Lâm Vĩ Phong nói xong thì cúp máy.
Khả Hân chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng ‘tút tút’ liên hồi. Cô cảm nhận được Lâm Vĩ Phong tức giận nhưng anh đã đồng ý cho cô đi tìm người phụ nữ cho anh, vậy… vậy cô có nên làm không?
Khả Hân ngồi đó suy nghĩ hơn một giờ cuối cùng quyết định thay đồ đi về nhà họ Đặng một chuyến. Hôm nay ngoại trừ chú của cô thì mọi người đều ở nhà, lúc đến cô còn bắt gặp Đặng Mỹ Mai ăn vận vô cùng lộng lẫy chuẩn bị ra ngoài.
“Không biết cơn gió nào thổi đại phu nhân nhà họ Lâm đến cái xóm nghèo này vậy? Lạ thật đó.”
Khả Hân biết là Đặng Mỹ Mai đang châm chọc mình, cô cũng không ngại đáp trả lại:
“Có phải cô nhìn thấy tôi hiện tại thấy hối tiếc rồi không? Hối tiếc ngày đó sao lại không gả qua nhà họ Lâm?”
Đặng Mỹ Mai bị cô nói móc xấu hổ gào lên:
“Đặng Khả Hân! Cô đừng có ở đây làm bộ đắc ý, lấy một người chồng vừa hủy dung vừa tàn phế, có gì đáng khoe?”
“Khả Hân, đừng so đo với Mỹ Mai, chúng ta vào nhà nói chuyện.” - Đặng Mỹ Ân ngồi ở trong nhìn bọn họ chí chóe một lúc mới ra khuyên can.
Khả Hân lườm Đặng Mỹ Mai một cái rồi đi vào nhà, mục đích hôm nay cô đến đây cũng không phải để cãi nhau. Cô nhìn Mỹ Ân, lưỡng lự một chút mới hỏi:
“Chị Mỹ Ân, hôm nay chị có rảnh không?”
“Sao thế, em muốn mới chị đi ăn sao?”
“Là Lâm Vĩ Phong… muốn mời chị đi ăn.” - Khả Hân cắn môi.
“Lâm… Lâm Vĩ Phong mời chị?” - Mỹ Âm kinh ngạc không thôi, cảm giác lỗ tai mình có vấn đề.
“Em đang trêu đùa chị sao?”
“Em không có trêu chị, anh Vĩ Thành cũng đang tìm kiếm đối tượng kết hôn cho Vĩ Phong. Vĩ Phong cũng bảo em tìm, em thấy chị là người phụ hợp nhất.” - Khả Hân giải thích.
“Khả Hân, Lâm Vĩ Phong là ai chứ? Anh ta sao có thể thiếu phụ nữ được, càng không cần người khác tìm phụ nữ cho mình.” - Đặng Mỹ Ân cười như không cười.
Khả Hân thấy sắc mặt của Mỹ Ân hơi hơi ảm đạm liền ra sức thuyết phục:
“Phụ nữ đúng là anh ta không thiếu nhưng cưới vợ thì phải khác. Phải môn đăng hộ đối, còn phải hiền lương thục đức, em cũng muốn chị có thể trở thành chị em dâu với em. Chị giúp em một lần đi.”
Khả Hân nói lời này chỉ có một nửa là thật, cô biết bản thân có suy nghĩ như thế là xấu xa nhưng biết sao được. Khả Hân cũng muốn thử xem, Lâm Vĩ Phong có rung động trước một đối tượng hoàn hảo như Mỹ Ân hay không.
Đặng Mỹ Ân vẫn có ý tránh né, cô ta còn nhớ kỹ nụ hôn giữa Khả Hân và Lâm Vĩ Phong, cô ta không muốn làm trò cười cho hai người.
“Lâm Vĩ Phong muốn cưới vợ chứ có phải em đi tìm em dâu đâu, đâu phải em nói là được.”
Đặng Mỹ Ân không phải không muốn danh phận vợ của Lâm Vĩ Phong chẳng qua là cô ta không còn tin Khả Hân nữa.
Đặng Mỹ Mai vẫn luôn đứng ở cửa nghe lén, cười lớn mấy tiếng khinh thường nói:
“Sao chị không đồng ý đi, nếu chị không sợ nhục thì cứ đi gặp Lâm Vĩ Phong lần nữa.”
Đặng Mỹ Ân nghiến răng, những lời của em gái đã kích động cô ta:
“Có lẽ là tự rước lấy nhục nhưng chị vẫn sẽ giúp Khả Hân lần này.”
“Để em chống mắt lên xem chị bị nhục nhã thế nào, đến lúc đó đừng có vác cái mặt đó về nhà này nha.” - Đặng Mỹ Mai nói xong thì bĩu môi bước ra cổng.
Khả Hân đột nhiên cảm thấy bất an, rốt cuộc thì mình để chị Mỹ Ân đi xem mắt với Lâm Vĩ Phong có phải là hành động đúng đắn hay không?