“A!” - Khả Hân đau đớn hét lên, cảm giác nóng rát từ lưng kéo đến dữ dội, cô không kiềm được mà rơi nước mắt.
Khả Hân không hiểu lúc đó mình đã lấy can đảm ở đâu mà có thể dùng thân thể của mình để che chắn cho Vĩ Phong. Nếu khi nãy Vĩ Phong không ôm cô lại kịp thì nước canh này không phải đổ lên lưng mà chính là mặt cô.
Vĩ Phong nhìn người ở trong lòng đau đến hít thở không thông, trái tim cũng khẩn trương theo. Anh chưa từng nghĩ đến ngày nào đó sẽ có một người ngoài anh trai của anh không tiếc thứ gì bảo vệ cho anh. Mà người này còn là cô gái vô cùng yếu đuối như Khả Hân.
“Rẹt!” - Tiếng áo của Khả Hân bị xé rách vang lên trong không khí, nếu còn để phần áo bị dính canh nóng tiếp tục thấm vào da thịt cô thì vết bỏng sẽ càng trên nên nghiêm trọng.
Vĩ Phong che chắn cô ở trong ngực không để ai nhìn thấy, anh vừa xé rách phần áo ở lưng vừa lấy áo khoác ngay cho cô. Anh vươn tay với lấy một ly đá lạnh trên bàn đổ trực tiếp lên vết thương của cô.
“Vĩ Phong, anh đừng như vậy mà.” - Khả Hân vừa đau vừa thẹn thùng, hai người đang ở giữa quán ăn còn ở trước mặt những người viện tình thương. Hành động của Vĩ Phong đối với cô vô cùng thân mật, khiến cô sợ sau này không thể giải thích lại quan hệ của cả hai được nữa.
“Đừng cử động lung tung.” - Vĩ Phong mắng nhẹ một câu sau đó vẫn ôm chặt Khả Hân, tự mình xem xét vết thương của cô.
Ở nơi này đông người như vậy, còn không có ít tên đàn ông, anh không cho phép bất kỳ ai nhìn thấy thân thể của cô. Vĩ Phong cẩn thận nhìn vào trong chiếc áo bị anh xé rách, tấm lưng nõn nà giờ đang ửng đỏ một mảng lớn.
Cũng may khi nãy kịp thời xử lý vết thương nên không quá nghiêm trọng nhưng cũng không thể xem thường được. Hơn nữa da thịt của phụ nữ vốn rất mỏng manh, bị bỏng thế này không cẩn thận sẽ để lại sẹo. Lâm Vĩ Phong thừa nhận là mình thấy đau lòng, cô gái này rất biết cách trêu đùa với cảm xúc của anh.
Giây tiếp theo, Vĩ Phong dùng thân thể cường tráng của mình, không hề có chút khó khăn gì nhấc bổng cô lên đặt trên vai. Bởi vì vết thương của cô bị ở sau lưng nên không thể ôm ngang được, chỉ có thể khiêng cô trên vai.
“Lâm Vĩ Phong, anh làm gì vậy? Để tôi xuống đi mà.”
Anh cứ như vậy khiêng cô ra xe trước ánh mắt ngỡ ngàng của bao người, mặc kệ những gương mặt ngơ ngác tại quán ăn. Mấy người ở viện phúc lợi thì nhìn đến sắp rớt cả mắt ra ngoài, không ngờ Khả Hân có một người bạn trai bá đạo như thế.
“Ngầu quá! Anh rể ngầu thật sự luôn, em cũng muốn có bạn trai ngầu như này!” - Kim Chi cảm thán nói.
“Đây là tình yêu chân chính, không quan tâm ánh nhìn người khác, chỉ quan tâm người trong lòng.” - Văn Thành thở phào nhẹ nhõm - “Khả Hân tìm được người thật lòng với em ấy rồi.”
“Khoan đã!” - Kim Chi nhớ lại một chuyện ôm đầu hét lớn - “Còn chưa trả tiền!”
“…”
Khả Hân cảm thấy mình giống như bị ném thẳng vào xe, người đàn ông này vẫn cứ thô bạo như vậy. Cô nhìn áo vest của anh đang khoác trên người mình nghĩ lại khi nãy anh dứt khoát xé rách áo của cô, hai tai liền đỏ lên. Mặc dù biết là tình huống cấp bách nhưng hành động không chút kiêng kị đó của anh thật sự rất bá đạo.
Cả hành động khiêng cô ra xe cũng vậy, cô chỉ bị thương ở lưng, hoàn toàn có thể tự đi mà, đột nhiên khiêng cô làm gì chứ!
“Vì sao lại thay tôi chắn bát canh đó? Không nghĩ tới bản thân sẽ bị bỏng sao?” - Lâm Vĩ Phong vừa khởi động xe vừa hỏi.
Khả Hân không muốn anh đắc ý, nên cắn môi nói:
“Tôi không có chắn thay anh, tôi chỉ là xui xẻo bị trúng thôi.”
Khả Hân biết bây giờ càng cứng miệng thì sẽ càng đỡ xấu hổ. Cô đâu thể nói do cô lo lắng cho Vĩ Phong mới chắn cho anh, hiện tại Vĩ Phong đã quá đáng thế này rồi, nếu anh biết cô thật lòng quan tâm anh sẽ còn làm đến đâu nữa.
“Không cẩn thận bị trúng vào? Xem ra cô đúng là xui xẻo thật nhưng cái này chưa là gì đâu. Sau này cô còn phải gặp chuyện càng xui xẻo đáng sợ hơn, chính là yêu phải tôi.” - Lâm Vĩ Phong nghiêng đầu nhìn cô - “Nhưng tôi hy vọng sau này cô bớt làm chuyện tổn hại đến bản thân đi.”
Yêu? Khả Hân nghe anh nói xong thì muốn giật bắn người. Sao anh có thể nói rằng cô sẽ yêu anh chứ. Không chỉ là anh vô cùng tự cao tự đại mà còn không biết xấu hổ. Ai đời lại nói chị dâu mình là sẽ yêu mình chứ, cô chẳng qua là thay anh chắn một bát canh mà thôi.
Tình huống lúc đó dù không phải cô mà là người khác biết anh đang bị thương ở vai thì cũng sẽ sẵn sàng lao ra giúp đỡ anh. Khả Hân thẹn quá hóa giận, nghiến răng nói:
“Tôi muốn xuống xe, anh mau dừng lại!”
Lâm Vĩ Phong không quan tâm lời cô, vẫn tiếp tục thong thả lái xe tiếp. Khả Hân thấy anh không dừng lại liền dùng tay đập mạnh vào cửa xe:
“Tôi nói dừng xe!”
Lâm Vĩ Phong cau mày, đạp thắng phanh gấp lại bên đường, liếc nhìn gương mặt đỏ au của Khả Hân bên cạnh:
“Xuống thì xuống đi nhưng nhớ trả tôi áo khoác.”
“Cái gì? Trả áo? Anh xé áo tôi rồi giờ còn muốn tôi trả áo cho anh?” - Khả Hân nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Vĩ Phong nheo mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô, tà mị nói:
“Bên trong đâu phải không còn áo, cô không khỏa thân thì sợ cái gì.”
Khả Hân nhanh chóng lấy tay che chắn ngực mình lại, cô ý thức được anh vẫn luôn đối với thân thể cô nổi lên hứng thú. Không lẽ bây giờ cô bị thương thế này anh cũng muốn giở trò lưu manh?
“Lâm Vĩ Phong! Anh đừng quá đáng!”
“Người muốn xuống xe là cô, người không muốn cũng là cô. Tôi quá đáng chỗ nào?” - Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi, tiếp tục ấn ga lao về phía trước, lần này anh không chạy chậm rãi nữa mà tăng tốc lao đi như một mũi tên bay.
“Ngồi cho chắc, đừng tựa lưng vào ghế.”
Khả Hân biết câu này là anh quan tâm mình nên rất ngoan ngoãn gật đầu.
Dọc đường trở về Khả Hân trầm mặc không nói lời nào, Lâm Vĩ Phong cũng không trêu chọc cô nữa. Không khí trong xe yên tĩnh đến lạ, Khả Hân có thể cảm nhận được rất rõ ràng hương bạc hà hòa cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt từ anh.
Khả Hân cảm thấy trái tim mình giống như không còn nghe theo lí trí nữa, đột nhiên đập loạn lên. Khả Hân lắc lắc đầu, vội nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô muốn nhìn khung cảnh bên ngoài để bình tĩnh lại.
Khả Hân ngắm phong cảnh còn Vĩ Phong thì ngắm cô.
Vĩ Phong không biết sao mình không nhịn được, ánh mắt vẫn cứ hướng về cô. Có lẽ vì cô vừa mới xả thân vì anh khiến cho anh cảm động.
“Khi nãy cô lấy can đảm ở đâu mà lấy thân mình che cho tôi vậy? Cô nghĩ da mình dày hơn da tôi sao? Nếu tôi không nhanh tay ôm lấy cô thì lúc này nơi đang bị phỏng là mặt cô đó.”
Khả Hân quay qua lườm anh, người bị thương cũng là cô, người chắn cho anh cũng là cô. Sao anh cứ phải nói đi nói lại như cô làm sai vậy.
“Cũng may là không trúng mặt, mặt cô mà bị hủy thì tôi sẽ trả hàng.”
“Có trả hàng thì cũng là anh Vĩ Thành, không tới lượt một em chồng như anh định đoạt đâu.” - Khả Hân hừ lạnh.
“...”