Mục lục
Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cương 153


Lâm Vĩ Thành ngồi trên xe lăn được Khả Hân đẩy vào phòng họp, bước theo ngay sau đó là Bạch Mai và quản gia, nhìn qua khe cửa có thể thấy hai hàng vệ sĩ đang đứng đều thẳng tắp đợi ở ngoài.

Dù cho có đang ngồi xe lăn đi chăng nữa, khí thế này của Lâm Vĩ Thành vẫn như trước đây, không hề suy giảm.
“Chủ tịch…”
Những cổ đông có mặt trong phòng đều không nói nên lời, bọn họ đều thầm nói trong lòng rằng cũng may khi nãy không làm gì quá đáng.

Không cần đến Lâm Vĩ Phong, chỉ cần Lâm Vĩ Thành còn bình an vô sự đến đây, đủ khiến cho bọn họ vội vàng vạch ra ranh giới với Lâm Dương Minh.
Lâm Dương Minh gần như chết lặng, miệng lẩm bẩm liên tục mấy chữ ‘không thể nào’, ‘không thể nào’.
“Vì sao lại không thể nào?” – Lâm Vĩ Thành nhìn thẳng vào Lâm Dương Minh – “Chú à, chú không mong tôi khỏe lại sao?”
Ngô Bạch Mai thấy vai anh hơi co lại liền bước lên một bước đặt tay lên đó.

Là bác sĩ, cô biết lúc này Lâm Vĩ Thành chỉ đang cố chống đỡ trong lòng anh rất hoang mang.
Suốt thời gian qua, anh nhất quyết ở trong phòng bệnh nguyên nhân chính là vì mặc cảm.

Vĩ Thành thấy tự tin về ngoại hình ghê sợ hiện tại, với những vết sẹo chằng chịt, hôm nay xuất hiện trước mặt những người này chính là một bước đi lớn trong suốt tuyến trình điều trị.
Lâm Vĩ Phong vẫn luôn không rời mắt khỏi anh trai mình từ khi anh được đẩy vào phòng.

Vĩ Phong thật sự rất xúc động, nhiều nhất chính là mừng rỡ, anh trai của anh đã một lần nữa đứng dưới ánh mặt trời.
“Anh trai tôi ở đây, tôi cũng đang đứng đây, Lâm Dương Minh, ông còn gì để nói?” – Lâm Vĩ Phong đi đến đứng cạnh Lâm Vĩ Thành, bàn tay anh giống như vô tình chạm vào tay Khả Hân.
Khả Hân gật đầu mỉm cười, hiếm khi hai người không cần nói cũng hiểu nhau như vậy.
“Nếu Vĩ Thành đã trở lại, thì chuyện trong tập đoàn phải do Vĩ Thành xử lý.


Đứa con hoang như mày mau cút đi.”
Lâm Dương Minh biết bản thân không thể nào chiếm được chiếc ghế đó ngay lúc này nhưng ông ta cũng nhất quyết phải khiến Lâm Vĩ Phong không nhúng tay vào được nữa.

Ông ta tin rằng sức khỏe của Vĩ Thành chỉ là gắng gượng tạm thời, rồi cũng có ngày đến lượt ông ta.
“Chủ tịch, nếu sức khỏe của cậu đã bình phục rồi sau này việc của tập đoàn cậu hãy đích thân xử lý.

Không phải chúng tôi muốn gây khó dễ, di chúc chủ tịch vẫn còn đó, Lâm Vĩ Phong không thể can thiệp quá sâu.” – Cổ đông về khoản này cũng đồng tình với Lâm Dương Minh.
“Anh ấy vẫn còn phải điều trị ít nhất là nửa năm nữa, mấy người muốn anh ấy làm việc chính là muốn bức chết anh ấy sao?”
Lâm Vĩ Phong vẫn còn nói chuyện dễ nghe như vậy chẳng qua là vì nhìn thấy sức khỏe của Lâm Vĩ Thành chuyển biến tốt.

Nếu đám người này còn không biết điều thì dù cho cha bọn họ có sống lại anh cũng không nể mặt.
“Lâm Vĩ Phong, đừng tưởng tao không biết mày muốn chiếm lấy tập đoàn.

Tai nạn của Vĩ Thành nói không chừng do chính mày gây ra!”
Lâm Vĩ Phong bước thẳng đến nắm lấy cổ áo Lâm Dương Minh nhấc ông ta lên:
“Ông vừa nói cái gì?” - Ánh mắt sắc lạnh của anh như thể chỉ cần ông ta nói thêm một lời nào nữa Lâm Vĩ Phong sẽ không ngại ném ông ta từ tầng bốn mươi xuống.
“Đủ rồi.” – Lâm Vĩ Thành nghiến răng – “Bây giờ tôi còn gọi chú một tiếng chú nghĩa là tôi sẽ không làm hại đến ông.

Nhưng nếu ông vẫn cố tình không hiểu thì Vĩ Phong muốn làm gì ông tôi cũng mặc kệ.”
Lời cảnh cáo này của Vĩ Thành không chỉ là dành cho Lâm Dương Minh mà còn cho tất cả cổ đông có mặt tại đây.

Lâm Vĩ Phong nể mặt anh mới không động đến bọn họ, bọn họ còn không biết điều thì tự nhận lấy hậu quả.
Lâm Vĩ Phong buông cổ áo ông ta ra, chán ghét lấy một tờ khăn giấy lau tay rồi ném xuống đất.

Lâm Dương Minh nhìn hành động này của anh giận đến đỏ mặt nhưng không thể nói gì.
“Thuận, mời luật sư vào đây.” – Lâm Vĩ Thành xoay đầu nói với quản gia.
Ngay lập tức, quản gia cùng với luật sư Thanh Hải bước vào, luật sư không nói lời nào đã bắt đầu lấy ra rất nhiều giấy tờ công chứng.
“Nếu các vị cổ đông đã không đồng ý để Vĩ Phong nắm quyền thì tôi sẽ giao lại quyền hành cho Khả Hân…”
“…”
“Một con nhỏ miệng còn hôi sữa đó? Mày điên rồi hả? Nó chẳng qua là con vợ mày cưới để xung hỉ thôi, mày đem hết tập đoàn giao cho nó?” – Lần trước đến gây rối, Lâm Dương Minh biết được chuyện Khả Hân đã gả cho Vĩ Thành thông qua lời của Khả Hân.
“Anh Vĩ Thành, chuyện này là sao?” – Khả Hân ngơ ngác hỏi, tất cả những ánh mắt trong phòng điều đổ dồn về cô.
“Chủ tịch đã kết hôn sao?”
“Chuyện này là thế nào? Giao lại quyền hành cho cô ta thật sao?”
Mấy cổ đông bắt đầu lời qua tiếng lại, bọn họ không thể lường trước được chuyện này.

Lâm Vĩ Phong nhìn anh trai, anh hiểu rõ ý định của Vĩ Thành, khẽ thở ra một hơi, Vĩ Thành nhọc lòng vì anh rồi.
Ngô Bạch Mai có lẽ là người bất ngờ nhất, dù cô vẫn giữ nét mặt vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng đang ngập tràn những dấu chấm hỏi.

Khả Hân không phải là vợ của Lâm Vĩ Phong sao?
“Chuyện nói ra phức tạp, có cơ hội tôi sẽ giải thích với bác sĩ.” – Quản gia nghiêng đầu nói nhỏ với Bạch Mai.
Ngô Bạch Mai nở một nụ cười miễn cưỡng.
“Cách đây không lâu, chủ tịch đã chuyển 5% cổ phần cho cô Đặng Khả Hân cùng với một số bất động sản khác.

Hiện tại cô Khả Hân hoàn toàn có đủ tư cách ngồi vào vị trí cổ đông của công ty.” – Những lời tiếp theo của luật sư Thanh Hải chẳng khác nào sấm bên tai mọi người.

Lâm Vĩ Phong lại là người bình thản nhất trong tất cả, anh vươn tay nắm lấy cánh tay Khả Hân kéo cô đến cạnh mình, sau đó ấn cô ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch.
“Mấy người không đồng ý để tôi nắm quyền hành, bây giờ vợ của anh Vĩ Thành thay anh ấy quản lý, các người vẫn có ý kiến không?”
“Chuyện này…”
“Nhưng phu nhân vẫn còn trẻ quá, sao có thể giao cả một sản nghiệp lớn như vậy cho phu nhân?”
“Khả Hân chỉ thay mặt tôi ở tập đoàn mà thôi, sự vụ trong tập đoàn tôi vẫn là người xử lý.

Hiện tại sức khỏe của tôi vẫn không đảm bảo cho việc thường xuyên đi ra ngoài.” – Lâm Vĩ Thành lần nữa khẳng định chuyện anh thật sự giao cho Khả Hân quyền đại diện mình.
Hai tay Khả Hân lúc này siết chặt vào nhau, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay sắp chảy máu.

Cô vẫn còn đang đếm từng ngày để có thể ly hôn với Vĩ Thành nhưng hiện tại bọn họ giống như đang ép cô nhất định phải làm tròn bổn phận là vợ của Lâm Vĩ Thành.
Nếu là trước đây Khả Hân sẽ không từ chối, dù cô biết rõ mình không năng lực ngồi ở đây nhưng cô sẽ cố hết sức giúp đỡ cho Lâm Vĩ Thành.

Nhưng giờ tính thế khác rồi, cô đang mang thai đứa con của Vĩ Phong, cô lấy tư cách gì mà nhận sự tin tưởng cũng tính nhiệm của Vĩ Thành?
“Nếu chủ tịch đã quyết như vậy thì chuyện này chúng ta cứ nghe theo chủ tịch.” – Đại điện cổ đông lên tiếng, kế hoãn binh này của Vĩ Thành ai cũng có thể nhìn ra nhưng đây cũng là cho mọi người một con đường lui, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Mấy ông điên rồi sao? Để con đàn bà đó lên nắm quyền?” – Lâm Dương Minh đập bàn đứng giận chỉ thẳng vào mặt Khả Hân mắng.
“Tôi không nắm quyền, chủ tịch duy nhất của Lâm thị mãi mãi là anh Vĩ Thành, tôi chỉ tạm thời là người đại diện của anh ấy.”
Nhân vật chính cuối cùng cũng lên tiếng, các cổ đông đều gật đầu tán thành.

Dù trong lòng Khả Hân có không muốn chuyện này đến thế nào thì cô cũng sẽ không để Lâm Dương Minh gây rối cho Vĩ Thành và Vĩ Phong thêm nữa.
“Ông nói ông không muốn mọi người làm trái di nguyện của anh trai ông, vậy chủ tịch quá cố có nói trong di nguyện là muốn ông ngồi vào chiếc ghế chủ tịch không? Nếu không có thì mời ông ngồi xuống chiếc ghế cổ đông của mình.”
Lâm Vĩ Phong không nhịn được cong môi cười, người ngoài đều nghĩ Khả Hân là mèo nhỏ, anh biết cô thật ra chính là một chú báo con.

Một khi ai đã dẫm phải đuôi báo, dù cho có chạy đến chân trời nó cũng đuổi theo được.
“Lâm Dương Minh, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi.”
Lâm Vĩ Phong nắm lấy hai vai ông ta lôi ra ngoài, Lâm Vĩ Thành còn ở lại bàn giao một số công việc với cổ đông.


Anh cảm nhận rất rõ ánh mắt của Khả Hân đang nhìn theo anh, đáng tiếc lúc này anh không thể đứng ở cạnh cô.
Lâm Vĩ Phong hiểu rõ ý đồ của anh trai, bên ngoài thì nói là giao quyền cho vợ của Vĩ Thành, cổ đông không có lý do phản đối.

Nhưng anh em họ đều hiểu, Khả Hân là vợ của Vĩ Phong, Lâm Vĩ Thành thật ra chính là thông qua Khả Hân trao quyền cho Vĩ Phong.
Chuyện Vĩ Thành âm thầm chuyển cổ phần cho Khả Hân cũng là muốn nhắc nhở Vĩ Phong, mối quan hệ của anh và cô bây giờ đã cột chặt với lợi ích Lâm thị.

Nếu Lâm Vĩ Thành có bất trắc gì thì Lâm thị vẫn nằm trong tay Lâm Vĩ Phong.
“Những giấy tờ hình ảnh đó, là ai đưa cho ông?”
Lâm Dương Minh bị anh lôi vào một căn phòng trong, hai vệ sĩ còn đang đứng ngay sau ông ta.
“Không ai cả, chính tao tự điều tra ra.”
“Tôi cho ông cơ hội rồi, ông lại không muốn nhận.” – Lâm Vĩ Phong lắc đầu thất vọng đứng dậy bước ngoài.
Ngay sau đó bên trong truyền ra tiếng hét thảm thiết của Lâm Dương Minh nhưng rất nhanh cũng im bặt.

Lâm Vĩ Phong tất nhiên không giết ông ta, anh không có ngu ngốc như ông ta.

Anh chẳng qua để vệ sĩ đánh gãy một chân của Lâm Dương Minh, để trong vài tháng tới ông ta nằm giường, bớt đến tập đoàn làm loạn.
Lâm Vĩ Phong đứng bên ngoài phòng hợp chờ thêm một lúc cũng thấy Khả Hân đẩy Vĩ Thành ra.

Sắc mặt Vĩ Thành lúc này có chút kém, hô hấp hơi khó khăn.
“Chúng ta mau chóng trở về, Vĩ Thành ra ngoài quá lâu, cơ thể vẫn chưa làm quen được.” – Bạch Mai lên tiếng.
“Được, được, chúng ta về nhà.” – Vĩ Phong nắm chặt tay anh trai.
Vĩ Thành gỡ tay em trai ra, thều thào nói:
“Em… em đi cùng xe với Khả Hân đi.”
“Không sao đâu nhị thiếu gia, có tôi và bác sĩ Bạch Mai chăm sóc cho đại thiếu gia.” – Quản gia Thuận hiểu ý lên tiếng.
Khả Hân và Vĩ Phong đứng đó nhìn Lâm Vĩ Thành được đưa vào trong xe, Khả Hân cảm thấy chân mình giống như bị chôn xuống nền gạch bên dưới..

Chương 154


“Chúng ta cũng trở về thôi.”


Lâm Vĩ Phong đi đến muốn nắm tay Khả Hân nhưng bị cô né tránh, Khả Hân không biết trong lòng mình đang giận điều gì nữa.


“Sao vậy?” - Lâm Vĩ Phong hỏi cô.


“Không gì hết, đi thôi.”


Khả Hân miệng nói không sao nhưng hành động đi thẳng đến xe Lâm Vĩ Phong rồi tự mở cửa bước vào chính là thể hiện cho sự không ổn của cô. Lâm Vĩ Phong không đoán ra cô đang nghĩ gì chỉ đánh vào xe, cả hai cũng về nhà họ Lâm.


Lâm Vĩ Thành vừa về là trở lại giường bệnh ngay, Ngô Bạch Mai phải theo dõi một lúc tình trạng mới ổn định. Lâm Vĩ Phong đứng trực ở bên ngoài chỉ đợi Bạch Mai ra nói hai chữ “bình an”. Khả Hân cũng lo lắng nhưng tự biết mình đứng đó chỉ thêm phiền nên ngồi ở dưới lầu đợi tin.


“Anh ấy không sao chứ? Có cần gọi cho bác sĩ Kiên không?”


Ngô Bạch Mai mỉm cười trấn an nói:


“Đừng lo, Vĩ Thành không sao rồi, thật ra hôm nay là chuyển biến tốt cho bệnh tình của anh ấy. Tuy thể chất có chút tổn hại nhưng tinh thần của anh ấy đã bắt đầu khôi phục rồi.”


Lâm Vĩ Phong gật đầu, chuyện này anh vô cùng hiểu, anh trai anh đã lấy lại được một phần tự tin trước kia.


“Cảm ơn bác sĩ tuy nhiên chuyện hôm nay sau này vẫn không nên xảy ra nữa” – Lâm Vĩ Phong trầm giọng, quản gia Thuận đứng một bên cũng hiểu ý mà cúi đầu.


“Anh yên tâm, tôi luôn đặt an nguy của bệnh nhân lên đầu.”


Chuyện Khả Hân cùng quản gia và Bạch Mai tự ý đưa Lâm Vĩ Thành đến tập đoàn thật sự khiến Vĩ Phong vô cùng tức giận. Nhưng nhìn thấy anh trai là vì anh, Khả Hân cũng là vì anh, anh không nỡ trách mắng ai cả.


“Bác sĩ trải qua chuyện này cũng coi như người trong nhà, nếu có thắc mắc gì cô có thể mạnh dạn hỏi quản gia, anh ấy sẽ nói rõ với cô.”


“Nhiệm vụ của tôi là chữa trị và chăm sóc cho Vĩ Thành, tôi sẽ không tò mò chuyện khác.” – Ngô Bạch Mai không biết câu kia của Lâm Vĩ Phong là thật hay chỉ muốn thăm dò cô, cô đành khéo léo thể hiện quan điểm của mình.


Ngô Bạch Mai chẳng qua là một bác sĩ mới ra trường được vài năm, cô không quen nhìn những cảnh tranh đấu gia tộc. Giáo sư Kiên tin tưởng cô mới giới thiệu cô đến đây, ông cũng dặn dò hàng trăm lần, chuyện không liên quan mình thì phải tránh, có liên quan mình cũng phải tránh.


Khi nãy Ngô Bạch Mai đứng gần cửa nhất, cô tận mắt nhìn thấy Lâm Dương Minh được người ta khiêng ra ngoài từ một căn phòng khác, xương chân một bên chắc chắn đã gãy. Cô là một bác sĩ, cô không cách nào thỏa hiệp với hành động vậy.


“Rất tốt, không biết cô có tò mò hay không tôi cũng giải thích lại một chút. Khả Hân và anh tôi không có quan hệ gì hết.” – Lâm Vĩ Phong thật sự tán thưởng sự bình tĩnh của bác sĩ Mai.


“Phu nhân chính là phu nhân, tôi cũng không quan tâm quá nhiều. Nếu cô ấy không khỏe chỗ nào, bất cứ lúc nào đều có thể gọi tôi đến xem.”


Khả Hân là vợ ai, có quan hệ với ai thì cũng là phu nhân nhà họ Lâm. Đều là một trong những đối tượng Ngô Bạch Mai phải lưu tâm.


Lâm Vĩ Phong bật cười, quay sang nói với quản gia:





“Anh xem bác sĩ Kiên hẳn là một năm nữa nghỉ hưu được rồi, học trò tài giỏi thế này đúng là khiến người khác yên tâm.”


“Thiếu gia nói đúng, bác sĩ Bạch Mai tuy còn trẻ nhưng mọi mặt đều xuất chúng.”


Bạch Mai nghe hai người khen ngợi cô mà hai vai hơi rụt lại, cô không có suy nghĩ tiếp quản công việc của giáo sư ở đây đâu. Lần nào nói chuyện với Lâm Vĩ Phong cô cũng thấy căng thẳng, làm việc với người như vậy lâu dài sẽ rất khủng hoảng.


Lâm Vĩ Phong đi xuống lầu nhìn thấy Khả Hân đang rất an tĩnh ngồi ăn cơm, anh đi đến ngồi cạnh cô cũng không có phản ứng gì. Anh gắp cho một miếng thịt, cô không gạt ra nhưng buông đũa xuống.


“Anh Vĩ Thành vẫn ổn chứ?”


“Đã ngủ rồi, bác sĩ đang ở cạnh anh ấy.”


“Vậy thì tốt.”


Khả Hân thở ra một hơi, chuyện này đều từ cô mà ra, chính cô kể chuyện của Lâm Dương cho Vĩ Thành mới khiến anh liều mình đến tập đoàn. Nếu Vĩ Thành xảy ra chuyện gì, cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho mình.


“Hôm nay cô ở trước mặt mấy ông già đó cũng không run sợ, lời nói còn đanh thép vô cùng khiến tôi có chút bất ngờ.” – Lâm Vĩ Phong không chịu nổi không khí yên tĩnh này nên tìm một cớ để nói chuyện.


Khả Hân ngược lại xem lời anh như gió thoảng qua tai không chút để ý, tiếp tục ăn cơm.


“Món ăn hôm nay có hợp khẩu vị không?”


Lâm Vĩ Phong vẫn tiếp tục độc thoại.


Sự yên lặng này cuối cùng kết thúc, Khả Hân đã lên tiếng rồi nhưng mà lại nói “Tôi ăn xong rồi.” sau đó đứng dậy đi thẳng lên lầu. Lâm Vĩ Phong nhìn trong chén của cô, còn đúng miếng thịt khi nãy anh gắp, bát cơm trong tay cũng buông xuống, không ăn nổi nữa.


Hôm nay có rất nhiều chuyện ập đến, Lâm Vĩ Phong thật sự chưa kịp xử lý từng chi tiết một. Vậy nên anh cũng không đoán ra Khả Hân không vui vì đâu, lúc cô cùng Lâm Vĩ Thành đẩy cửa vào phòng, cô còn mỉm cười với anh sao lúc bước ra lại nhìn anh như người xa lạ.


“Dì Ba, hôm nay có bánh táo không?”


“Có, từ khi phu nhân về, ngày nào tôi cũng làm.” – Dì Ba nói.


“Lấy cho tôi một phần.”


Dì Ba nhanh chóng đi chuẩn bị, còn không quen để thêm vài đĩa mứt mơ mà gần đây phu nhân thích ăn.


Lâm Vĩ Phong cầm theo khay bánh đi lên lầu, anh vốn định mở cửa vào luôn nhưng nghĩ đến hành động này có khi lại chọc cô không vui nên gõ cửa. Gõ cửa ba lần vẫn không ai lên tiếng, Lâm Vĩ Phong cau mày, vẫn là xông thẳng vào mới là cách hay.


Anh thấy cô đang ngồi trên bàn xem laptop, biết là anh đã bước vào cũng không buồn quay đầu lại xem.


“Còn thức sao không lên tiếng?”





Khả Hân mắt vẫn dán chặt trên màn hình, lạnh nhạt hỏi:


“Có chuyện gì?”


Lậm Vĩ Phong hít sâu một hơi, dù sao cũng đã mang khay bánh lên để dỗ dành, nên nhịn cô mấy câu.


“Ăn bánh táo không?”


Giọng điệu của Lâm Vĩ Phong phải nói là rất dịu dàng nhưng câu hỏi này lại chẳng khác nào cho một mồi lửa vào quả bom. Khả Hân giống như cả người bốc cháy lên, cô lao đến đẩy mạnh Lâm Vĩ Phong, khiến cho khay bánh trên tay anh rơi xuống đất.


“Anh cho rằng tôi là một đứa trẻ sao? Lấy một miếng bánh ra để dỗ dành? Anh cảm thấy tôi thật sự có thể vui vẻ vì những thứ đồ ăn này? Không đâu, tôi không phải đứa ngốc.”


Lâm Vĩ Phong đứng hình trong mấy giây, rất lâu rồi bọn họ không ở trong trạng thái căng thẳng như vậy. Khả Hân cãi nhau cùng anh cũng sẽ không động tay động chân, hôm nay vừa đẩy anh vừa hất đổ thức ăn chính là thể hiện cô đang thật sự tức giận.


“Rốt cuộc cô không hài lòng chuyện gì?”


“Anh đừng tỏ ra bình tĩnh như vậy, cứ như người duy nhất không hiểu chuyện ở đây là tôi vậy.” – Giọng điệu mỉa mai này của Khả Hân chính là thứ đâm vào tim Lâm Vĩ Phong nhanh nhất.


Bình tĩnh, bĩnh tĩnh, Lâm Vĩ Phong đang tự nói với bản thân hai chữ này. Có một bài học mà anh đã rút ra được sau rất nhiều lần cãi nhau cùng Khả Hân đó là chỉ cần anh đánh mất ‘bình tĩnh’ kết quả sau đó sẽ rất tồi tệ.


“Nếu cô thấy tôi cũng có lỗi thì nói ra đi.”


“Tôi tưởng mình hiểu anh nhưng không phải” – Khả Hân cười chua chát nói, nước mắt chưa kịp lăn xuống đã bị cô dùng tay gạt mất – “Tôi tưởng rằng tôi hiểu vì sao gần đây anh đối tốt với tôi nhưng tôi sai rồi.”


Lâm Vĩ Phong gần như rơi vào mơ hồ, anh không hiểu cô muốn nói gì. Anh đối tốt với cô chính là vì anh muốn làm vậy, rốt cuộc cô đã nghĩ nó thành cái gì?


“Tôi không muốn làm con cờ trên bàn cờ lợi ích này nữa, có được không? Anh, anh trai anh, chú tôi, mọi người đều buông tha tôi, có được không?”


“Cô nói nhảm cái gì đó?” – Lâm Vĩ Phong tiến tới một bước, Khả Hân lại lùi một bước.


Anh không hiểu tại sao cô lại có suy nghĩ điên rồ này, đúng là lúc trước anh cũng tin tưởng cô, luôn đề phòng cô cũng có lúc lợi dụng cô. Nhưng hiện tại Lâm Vĩ Phong không có bất kỳ suy nghĩ nào sẽ tổn thương Khả Hân nữa.


“Tôi không muốn cổ phần cũng không muốn tài sản gì hết. Tôi không muốn làm phu nhân nhà họ Lâm. Tôi muốn thoát khỏi vòng tròn lợi ích này, anh để tôi đi có được không?”


Mỗi lần cô nói một câu ‘có được không’ ánh mắt nhìn anh đều khẩn thiết như ngàn mũi kim đâm vào đầu tim người khác.


Khả Hân bởi vì yêu anh, nên đã hy vọng, bởi vì yêu anh nên đã hy vọng rằng sẽ có một ngày anh và cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Cũng bởi vì yêu anh mà càng ngày càng thất vọng.


“Đừng gọi tôi như vậy.” – Khả Hân gạt phăng cánh tay anh vươn ra muốn đỡ cô – “Đừng đối tốt với tôi nữa, tôi không cần thứ hy vọng giả dối đó.”


Lâm Vĩ Phong xoay người nhặt khay bánh rơi tràn sàn sau đó mở cửa bước ra ngoài.


Chương 155


Lâm Vĩ Phong châm một điếu thuốc, anh ngồi ngay bên ngoài cửa phòng cô rít từng hơi một. Quản gia và dì Ba nhìn thấy cũng không dám tiến tới hỏi thăm chỉ thở dài rồi rời đi.


Bởi vì trong nhà có người bệnh, Lâm Vĩ Phong rất ít hút thuốc sau này có Khả Hân, cô không thích mùi thuốc anh lại càng không hút nữa. Nhưng hôm nay anh chỉ có thể dùng thuốc lá để giữ cho bản thân tỉnh táo, anh sợ mình sẽ phát điên lên mất.


Nếu lúc trước không nói ra chuyện Khả Hân là vợ anh là vì để trêu đũa cô, là vì giữ cho cô an toàn thì giờ đây anh không nói là do anh sợ. Sợ sẽ đánh mất cô. Lâm Vĩ Phong biết lời dối này đã đi quá xa rồi, liệu khi anh nói sự thật, Khả Hân sẽ tin chứ?


“Chết tiệt… cô ấy sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy mình nữa.” – Lâm Vĩ Phong cười khổ, đầu thuốc đã cháy đến tay vẫn không mảy may để ý.


“Lâm Vĩ Phong, cả cuộc đời mày chẳng làm được điều gì đúng đắn cả… mày sinh ra chính là một sai lầm.”


Anh ngồi lẩm bẩm, anh nhớ có người cũng hay nói câu này với anh, đúng rồi, chính là cha của anh. Ông ta luôn nói rằng anh không nên được sinh ra.


Khả Hân trằn trọc không ngủ được, cô co ro ngồi trên ghế nhìn ra ánh trăng vàng vọt bên ngoài. Đứa bé trong bụng dường như cũng cảm nhận được tâm trạng không tốt của cô, nó cũng có vài động tác nhỏ.


“Con sao thế? Đói bụng sao?” – Khả Hân cười dịu dàng xoa xoa bụng.


Lúc đầu cô từng có suy nghĩ đứa bé này như gánh nặng nhưng bây giờ cô biết không phải, đứa nhỏ này là động lực, là tất cả để cô tựa vào.


Khả Hân đứng dậy mở cửa ra ngoài, không ngờ đập vào mắt cô lại là hình ảnh Lâm Vĩ Phong ngồi trên sàn nhà đầu thuốc vương vãi khắp nơi, trên tay anh còn đang kẹp một điếu thuốc hút dở.


“Khụ… khụ…” – Khả Hân che miệng ho khan, khói thuốc giống như tràn ngập trong không gian mờ đục này.


“Rốt cuộc anh hút bao nhiêu vậy hả?” – Khả Hân cúi xuống muốn kéo Lâm Vĩ Phong đứng dậy.


Lâm Vĩ Phong buông điếu thuốc ra dùng sức kéo cô xuống ngồi vào lòng mình, anh không chút do dự hôn lên đôi môi cô. Nụ hôn này thoang thoảng trong đó đều là mùi vị thuốc lá đắng chát từ anh.


Hai người cũng dính nhau quá lâu, nụ hôn này chẳng qua là để giải tỏa hết những điều chất chứa trong lòng.


“Tôi chưa từng muốn em là vợ của anh trai tôi.”


Khả Hân rũ mắt không đáp, nếu là hôm qua nghe Lâm Vĩ Phong nói câu Khả Hân sẽ thấy rất an ủi. Cô biết anh không nói dối, ánh mắt này, gương mặt này của anh vô cùng chân thành.


Khả Hân không muốn tiếp tục sống trong hào môn nữa, cô không muốn trở thành một con rối trong vở kịch lợi ích gia tộc này nữa. Cô muốn một cuộc sống yên bình, muốn làm một người thật bình thường. Không phải phu nhân nhà họ Lâm, không phải vợ của chủ tịch giám đốc, con của cô cũng không phải thiếu gia gì cả.


Thử hỏi Lâm Vĩ Phong làm nhị thiếu gia nhà họ Lâm gần 30 mươi năm quá có vui vẻ không?


Khả Hân đứng dậy khỏi người Lâm Vĩ Phong, cô giả vờ như không nghe thấy lời vừa rồi.


“Tôi đói rồi.”


“Đi xuống bếp xem còn gì không.” – Lâm Vĩ Phong cũng đứng dậy, anh biết mùi thuốc trên người không cách nào tan hết được – “Khó chịu thì cách xa một chút.”


Khả Hân gật đầu, cô biết nếu không phải vô cùng mệt mỏi anh cũng sẽ không hút nhiều đến vậy. Trong lòng Lâm Vĩ Phong còn nhiều thứ phải lo, cũng có những trách nhiệm danh lợi anh không thể buông xuống được. Lâm Vĩ Phong thật lòng với cô chăng nữa thì cô cũng không bao giờ là ưu tiên.


Hai người gây ra động tĩnh không nhỏ trong bếp, dì Ba vội vàng từ trong phòng ngủ chạy ra xem.





“Thiếu gia, phu nhân, hai người đói bụng sao? Để tôi hâm nóng thức ăn, hai người ra ngoài ngồi đi.”


“Không cần, chúng tôi tự làm được.” – Lâm Vĩ Phong lắc đầu.


“Sao để thiếu gia làm được, cậu có vào bếp bao giờ đâu…”


“Dì đi ngủ đi, con biết hâm nóng thức ăn mà.” – Khả Hân cũng lên tiếng.


Dì Ba nhìn bọn họ giống như đã làm lành rồi trong lòng cũng an tâm, quay trở lại phòng ngủ.


“Ăn cháo hay ăn cơm? Thôi ăn cháo đi, cơm có khi khó tiêu.” – Lâm Vĩ Phong tự nói tự trả lời, Khả Hân cũng để anh quyết định.


Hai người làm qua loa vài món rồi mang ra vườn ăn, ngoài đó chuẩn bị một chiếc bàn gỗ nhỏ chính là những dịp như này. Khả Hân dọn thức ăn ra ngoài vườn, Lâm Vĩ Phong lại đột nhiên đi lên phòng.


Lúc anh quay lại trên tay cầm thêm áo khoác, Vĩ Phong khoác lên người cô, nhẹ giọng nói:


“Đừng để sương nhiễm vào người.”


Hai người vừa ăn vừa ngắm trăng, tiếng côn trùng xung quanh du dương như một bản hòa tấu. Lâm Vĩ Phong lấy ra mấy viên thuốc bổ đưa cho Khả Hân, cô cũng không từ chối. Thuốc này là do bác sĩ Bạch Mai kê đơn nên anh luôn nghiêm ngặt bắt cô uống đúng liều.


“Vĩ Phong, lúc ở phòng họp tôi có nhiều thấy những tài liệu ở trên bàn của cổ đông.”


“Tài liệu chứng minh tôi từng đóng giả anh Vĩ Thành đến công ty?” – Anh vừa hỏi lại vừa đưa một miếng bánh táo qua cho cô.


Khả Hân gật đầu, suy nghĩ cẩn trọng lại nói tiếp:


“Tôi từng thấy nó một lần rồi, bởi vì tôi từng xem rất kỹ nên tôi nghĩ mình không nhầm lẫn được.”


Lâm Vĩ Phong hơi cau mày, anh không bao giờ hy vọng Khả Hân dính đến chuyện này.


“Anh Khánh Nguyên từng cho tôi xem những thứ đó, cũng chính vì vậy mà tôi đã phát hiện ra chuyện anh đóng giả.” – Khả Hân thật sự không muốn nghĩ Phan Khánh Nguyên có dính líu đến chuyện này nhưng cô không thể tự dối mình được.


Khả Hân lo sợ nếu thật sự Phan Khánh Nguyên vì cô mà cấu kết với kẻ xấu làm hại nhà họ Lâm thì cô không biết làm sao để rửa hết tội. Quan trọng là cô không muốn có người tiếp tục ở trong bóng tối tổn thương Vĩ Phong nữa.


Hai mày của Lâm Vĩ Phong cuối cùng cũng có thể giãn ra, nếu là Phan Khánh Nguyên thì chuyện này không khó giải quyết. Anh càng thấy vui hơn khi Khả Hân chủ động nói chuyện này ra mà không che giấu, chứng minh vị trí của anh trong lòng cô.


“Tôi sẽ điều tra thêm nếu cậu ta thật sự có liên quan…”


“Anh định làm gì anh ấy?” – Khả Hân có chút căng thẳng – “Phan Khánh Nguyên chỉ là một mọt sách thôi, anh ấy không uy hiếp đến anh đâu.”


Gương mặt vừa giãn ra một chút của Lâm Vĩ Phong lại bắt đầu đông cứng lại.


“Cô bảo vệ cậu ta quá nhỉ?”


“Nếu tôi thật sự muốn bảo vệ Khánh Nguyên thì đã không nói chuyện này ra.”


Lâm Vĩ Phong nhún vai tỏ vẻ không tán thành:





“Dù sao cô cũng đừng liên lạc gì với cậu ta nữa. Mọt sách chính là suy nghĩ của cô mà thôi, không người nào là không nguy hiểm cả.”


Khả Hân biết anh nói đúng nên cũng không phản bác.


“Bức tranh cô vẽ tôi hôm đó, đã xong chưa?”


Khả Hân thiếu chút nữa là phun ngụm trà trong miệng ra, hôm đó cô nói là cô cần thời gian để hoàn thành thêm vài chi tiết nữa nên vẫn luôn không đem ra. Khả Hân cứ nghĩ anh đã quên chuyện này rồi.


“Không cần gấp, nếu có thời gian thì vẽ thêm một bức nữa đi. Vẽ chân dung của cô, tôi thấy cô cũng rảnh mà, vậy cứ vẽ đi.”


“…” – Khả Hân trừng mắt nhìn anh, có ai lại từ biên tự diễn mà không chút ngại ngùng như vậy chứ.


“Khoan đã! Anh bảo tôi tự họa tôi?”


“Đúng rồi, để xem cô vẽ tôi và tự họa mình, bức nào đẹp hơn.”


Cả Lâm Vĩ Phong và Khả Hân đều biết đây là một cái cớ nhưng không ai muốn vạch trần lời nói dối này.


Ngày hôm sau đến công ty, Lâm Vĩ Phong lập tức cho người điều tra chuyện của Phan Khánh Nguyên và Lâm Dương Minh. Mặc dù anh dám chắc hơn chín phần là chính Phan Khánh Nguyên cung cấp những bằng chứng đó cho ông ta.


Anh vẫn luôn không động đến anh ta chính là vì anh không thời gian không phải anh bỏ qua. Đối với kẻ suốt ngày dòm ngó vợ của mình có người đàn ông nào nhẫn nhịn cho được.


“Tổng giám đốc, dự án đại lộ phía Đông không thể trì hoãn được nữa. Sau khi chúng ta loại nhà họ Đặng ra khỏi dự án này thì nó vẫn luôn bỏ trống. Phía trên đã thúc dục mấy lần rồi, anh đã nghĩ đến ai thay thế chưa?” – Thư ký Khánh vừa nói vừa đưa mấy tệp tài liệu cho anh xem. Truyện Teen Hay


“Chọn Phan thị đi.” – Lâm Vĩ Phong không thèm xem qua những giấy tờ đó, trực tiếp nêu ra một cái tên.


Thư ký Khánh hơi giật mình, cẩn thận hỏi lại:


“Tổng giám đốc, chẳng phải anh đang dè chừng Phan thị hay sao? Chọn Phan thị cho dự án trọng điểm này, có phải rủi ro quá không?”


“Tôi không dè chừng Phan thị, gần đây cho người điều tra họ chẳng qua vì có người nhà họ Phan muốn đối đầu với tôi.” – Lâm Vĩ Phong đặt hai khuỷu tay lên bàn, hai ta đan vào nhà, vẻ mặt giống như đang rất hứng thú với chuyện gì đó.


“Vậy… xin phép cho tôi đưa ra suy đoán của mình, Phan thị chẳng phải là đang chờ chúng ta chọn họ cho dự án này để gây rối hay sao?”


Thư ký Khánh tin vào năng lực của ông chủ mình nhưng làm chuyện liều lĩnh như vậy cô vẫn muốn can ngăn.


“Đúng, bọn họ đang đào một cái hố chờ tôi nhảy vào.”


Vậy anh còn vui vẻ nhảy vào? Anh điên à? Thư ký Khánh tất nhiên không dám nói mấy lời này thành tiếng.


“Cứ quyết định như vậy đi, tiếp quản đại lộ phía Đông đó sẽ là Phan thị.” – Lâm Vĩ Phong dứt khoát nói.


“Đã rõ thưa tổng giám đốc, tôi lập tức đi chuẩn bị.”


Thư ký Khánh chỉ biết thầm cầu nguyện trong lòng, năng lực phán đoán xuất chúng của tổng giám đốc nhà mình lần này cũng phát huy chính xác.


Chương 156:


Khả Hân vẫn đến trường như bình thường, cô chỉ còn thi hai môn nữa đã có thể đi thực tập doanh nghiệp. Khả Hân mấy ngày nay vẫn xem xét vào công ty, đa phần là ở khá xa thành phố này. Có lẽ cô thật sự suy nghĩ nghiêm túc về một tương lai chỉ có cô và đứa nhỏ.


“Tôi tưởng cô có bạn trai giàu có rồi quay lại trường học nữa chứ?”


“Đàn anh Khánh Nguyên hình như hôm qua còn sang đây hỏi cô có đi học không đó.”


Khả Hân chỉ mỉm cười không đáp, chẳng qua là vài người xấu tính thích châm chọc người khác mà thôi. Khả Hân cảm thấy tất cả đều là do Lâm Vĩ Phong hôm đó làm cho mọi người hiểu lầm, bây giờ trong mắt bạn học cô chẳng khác nào cô gái ham vật chất bắt cá hai tay.


Khả Hân định ghé qua lớp của Kim Chi nói chuyện một lúc rồi mới về ai ngờ trên hành lang lại gặp phải Phan Khánh Nguyên. Cô gượng gạo gật đầu chào hỏi, có những người không nhắc thì thôi, một khi đã nhắc rồi thì chắc chắn xuất hiện.


“Anh tìm em mấy ngày rồi, sao em không nghe điện thoại của anh?”


Những cuộc điện thoại đó Khả Hân có nhìn thấy nhưng lại xem như không biết. Một phần cũng vì Lâm Vĩ Phong cũng nói cô nên tránh xa Phan Khánh Nguyên, ít nhất là trước khi điều tra được anh ta có phải đã cấu kết với Lâm Dương Minh.


“Điện thoại em vẫn luôn chế độ im lặng có thể là em không nhìn thấy.”


“Không sao.” – Phan Khánh Nguyên biết Khả Hân nói dối nhưng anh ta cũng không muốn hỏi thêm – “Mấy hôm nay em ở đâu, em dọn về nhà họ Lâm sao?”


Khả Hân gật đầu, cô cũng không định giấu diếm.


“Em không định ly hôn nữa? Có phải Lâm Vĩ Phong uy hiếp em không?” – Phan Khánh Nguyên biết cô tự nguyện chẳng qua là vẫn muốn tự lừa mình dối người.


“Anh Khánh Nguyên, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, đây là chuyện riêng của em.”


“Em rốt cuộc đã bị đám người đó bỏ bùa mê gì hả? Khả Hân anh biết chắc chắn sẽ không bằng lòng ở lại căn nhà đó.”


Đối diện với ánh mắt thất vọng của Phan Khánh Nguyên, cô cũng chỉ biết cười trừ:


“Đàn anh mà em từng biết cũng không phải như thế này.”


“Ý em là sao?” – Phan Khánh Nguyên có chút chột dạ, đảo mắt nhìn đi nơi khác.


Khả Hân vốn không muốn đem chuyện này hỏi thẳng anh ta nhưng cả hai đã nói đến mức này thì cô cũng không e ngại nữa.


“Anh biết Lâm Dương Minh đúng không?”


Phan Khánh Nguyên né tránh ánh mắt của Khả Hân, trong lòng vẫn phân vân có nên thừa nhận hay không.


“Em muốn nói gì cứ nói thẳng đi.”


“Ông ta là người xấu, tại sao anh lại giúp ông ta?” – Khả Hân không hiểu, một người trước nay luôn rất chính trực như anh ta sao lại có thể đứng cùng một phe với người như Lâm Dương Minh.


“Anh không giúp ông ta, anh giúp em. Một khi Lâm Vĩ Phong gặp chuyện, anh ta sẽ buông tha cho em.”


“Người hiện tại không buông tha cho em chính là anh đó.”


Khả Hân rốt cuộc đã hiểu câu nói, trái ngược với tình yêu không bao giờ là tình bạn, chỉ có thù hận mà thôi. Sự cố chấp trong mắt Phan Khánh Nguyên đã biến anh ta trở thành một người khác mất rồi.


Phan Khánh Nguyên giữ chặt lấy hai vai cô, ra sức thuyết phục:


“Bây giờ em nghĩ vậy nhưng sau này em sẽ phải cảm ơn anh, anh sẽ cứu em thoát khỏi đó. Nhà họ Lâm là hố lửa, nếu còn ở đó em sẽ tự thiêu đời mình.”





“Anh đấu không lại, nếu là vì em thì dừng lại đi, anh đang tự hủy.” – Khả Hân vung mạnh tay đẩy anh ta ra.


Khả Hân vẫn còn nói những lời này chính là niệm tình nghĩa bấy lâu với Khánh Nguyên. Cô biết Lâm Vĩ Phong trên thương trường là kẻ thủ đoạn, đối với đối thủ càng không nương tay. Phan Khánh Nguyên còn lâu mới có thể đối đầu với anh.


“Hai người đang làm gì vậy?” – Kim Chi từ xa vội chạy đến, chen vào giữa trách hai người ra – “Đàn anh, anh đừng ép chị Khả Hân như vậy.”


“Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng anh ép em? Tại sao anh cũng cho rằng tôi không thể thắng anh ta?”


Khả Hân nhìn Phan Khánh Nguyên trước mặt, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt có chút dữ tợn, hoàn toàn không giống người đàn anh dịu dàng nho nhã trong trí nhớ của cô. Kim Chi cũng giật mình kéo Khả Hân lui về sau, đây là lần đầu tiên nghe thấy Phan Khánh Nguyên gào thét như vậy.


“Chúng ta mau đi thôi.”


Khả Hân và Kim Chi kéo nhau đi khỏi nơi đó, bỏ lại một mình Phan Khánh Nguyên vẫn đang chìm trong lửa hận.


Đến tận lúc Khả Hân ngồi xe của tài xe Tiến Trung về đến nhà trong lòng vẫn thấy khó chịu. Lâm Vĩ Phong ngồi uống trà ở phòng khách ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đi lướt qua mình chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái.


Lâm Vĩ Phong cau mày đứng dậy đi ra ngoài gọi Tiến Trung lại hỏi:


“Ở trường có chuyện gì sao?”


“Chuyện ở trường của phu nhân tôi không biết được nhưng lúc phu nhân lên xe đã không được vui rồi.”


Lâm Vĩ Phong gật đầu đã biết rồi cũng đi thẳng lên lầu. Anh vẫn như mọi lần mở thẳng cửa đi vào, dù trước khi cưới hay sau khi cưới thì nó đều là phòng anh.


“Có muốn đi dạo không?”


Khả Hân đang rửa mặt trong nhà tắm còn tưởng mình nghe lầm, vội vàng lau mắt rồi bước ra hỏi:


“Anh vừa nói đi dạo hả?”


“Tối nay có một buổi đấu giá dự án, tôi cần một người phụ nữ đi cùng.” – Đi dạo mà Lâm Vĩ Phong nói không hề giống với đi dạo mà Khả Hân nghĩ.


“Nếu là tiệc đấu giá thì không phải anh nên mang thư ký theo sao? Hoặc là người trong công ty anh.”


Khả Hân có chút khó hiểu, trước nay cô chưa từng tham gia những bữa tiệc kiểu này nhưng cô rất rõ, tiệc này là nơi giao lưu của các ông to bà lớn, các dự án mấy trăm tỉ đều ký ở đây. Nơi như vậy cô chưa từng đến, cũng không muốn đến.


“Tôi đã nói là muốn dắt cô đi dạo.”


“Ai lại đi dạo ở nơi như vậy!”


Lâm Vĩ Phong hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của Khả Hân, lần nữa ra lệnh:


“Không cần chuẩn bị quần áo, tôi xuống xe trước, cô cũng nhanh theo đi.”


Khả Hân nghiến răng nghiến lợi nói:


“Lâm Vĩ Phong! Anh kêu tôi đi là tôi phải đi à?”


“Cạch!”, đáng tiếc đáp lại cô chỉ có tiếng đóng của vô cùng dứt khoát của anh mà thôi.


Dì Ba thấy hai người định ra ngoài liền đi lại hỏi:





“Thiếu gia và phu nhân có về ăn tối không?”


“Dì Ba, con muốn ăn món dì nấu lắm nhưng anh ta cứ nhất quyết lôi con đi dự tiệc gì đó.” – Khả Hân ngay lập tức cáo trạng.


“Không sao, không sao. Hai người cứ đi chơi vui vẻ, lâu lâu ra ngoài cũng là chuyện tốt mà.”


Khả Hân xụ mặt cô cảm thấy mình đã tin tưởng lầm người rồi, cả cái nhà đều đứng về phe của Lâm Vĩ Phong hết.


Khả Hân không biết Lâm Vĩ Phong muốn đưa mình đi đâu, chỉ biết anh lái xe vào trung tâm thành phố. Anh dừng xe ở một tòa nhà ở vị trí đắc địa trong đại lộ thời trang. Hai người đi vào trong, lúc đừng trong thang máy Khả Hân còn đang tự hỏi, không lẽ Lâm Vĩ Phong muốn mua quần áo cho cô?


Cửa thang máy mở ra, ngay lập tức có hai nhân viên đứng đợi sẵn cúi chào hai người.


“Tổng giám đốc Lâm, nhà thiết kế của chúng tôi cảm thấy rất có lỗi khi không thể đích thân đón tiếp ngài. Cô ấy hiện đang ở Milan nhưng ngài đừng lo, chúng tôi đã dựa theo yêu cầu của ngài chuẩn bị chu đáo từ lễ phục đến phụ kiện.”


Người kia vừa dứt lời đã có một người khác tiếp tục:


“Chúng tôi cũng đã chuẩn bị trợ lý chuyên nghiệp, nếu có sai sót về số đo, chúng tôi sẽ cắt may tại chỗ theo ý của ngài.”


Lâm Vĩ Phong không đáp lại, chỉ gật đầu có lệ rồi kéo Khả Hân đi vào trong cửa hàng. Khả Hân ngơ ngác nhìn xung quanh, tất cả đều là những bộ trang phục thời thượng nhất.


Ngay sau khi hai người bước vào, nhân viên cửa hàng ngay lập tức đóng cửa kéo màn, rõ ràng là hôm nay bọn họ chỉ phục vụ hai vị khách duy nhất là bọn họ. Nhân viên ban nãy mang ra một chiếc đầm dạ tiệc màu xanh ngọc, thiết kế tối giản nổi bật ở những đường cắt may tinh tế, phần eo có đính một chuỗi đá lấp lánh.


Khả Hân càng nhìn càng thích, cô chưa từng mặc kiểu trang phục như này bao giờ. Nhưng đến lúc nhân viên xoay lại mặt sau của chiếc đấm hai mắt Khả Hân liền mở lớn, liên tục lắc đầu. Phần trước kín đáo bao nhiêu thì phần lưng cắt xẻ táo bạo bấy nhiều, hoàn toàn không có gì che chắn.


“Ngài có hài lòng với thiết kế không ạ?”


“Hài l…”


“Không hài lòng!” – Khả Hân cắt ngang lời của anh.


Cô kéo Lâm Vĩ Phong qua một bên, nhíu mày nói:


“Anh muốn tôi mặc nó thật sao?”


Lâm Vĩ Phong cười rất tươi, quay đầu nói nhân viên:


“Đưa cô ấy đi thay lễ phục.”


“Không! Không…”


Khả Hân chỉ kịp nói vài tiếng phản đối yếu ớt đã bị ba nhân viên đưa vào phòng thay đồ.


“Tổng giám đốc, chúng tôi đã chuẩn bị ba đôi giày mời ngài chọn.” – Nhân viên đưa lên ba mẫu giày, sau đó cầm lên đôi màu xanh ngọc giới thiệu – “Đôi này là hàng mẫu vẫn chưa ra thị trường, màu sắc cũng vô cùng tương xứng với thiết kế của chiếc đầm.”


Lâm Vĩ Phong nhìn qua một lượt, không mặn không nhạt nói:


Khả Hân hít một hơi thật sâu, ở trong cũng chết ra ngoài cũng chết thôi thì cứ xông ra vậy.


“Oa…” - Đây là tiếng tán thưởng của nhân viên có mặt tại đó, lúc đầu ai cũng thấy Khả Hân rất bình thường, không cao cũng không quá xinh đẹp. Không ai nghĩ khi mặc bộ đầm đó vào lại rung động lòng người như vậy.


“Đúng là người phụ nữ của tôi…”


Chương 157


Đến lượt Lâm Vĩ Phong phải hít một hơi thật sâu, anh đang ngăn bản thân mình ngay tại đây mà hôn cô. Anh vốn biết Khả Hân chính là một viên ngọc thô, chỉ cần mài dũa đúng cách sẽ sáng chói vô cùng.


“Cô thật sự rất xinh đẹp, bộ trang phục này sinh ra là dành cho cô.”


“Xem ra chúng ta không cần phải sửa lại gì cả.”


“Cảm ơn mọi người, chẳng qua là người đẹp vì lụa mà thôi” - Khả Hân có chút ngại ngùng trước lời khen của mọi người, cô đi đến trước mặt Lâm Vĩ Phong nhỏ giọng nói – “Có thể khâu phần lưng lại được không, tôi… tôi không quen.”


“Hửm? Để tôi xem nào” – Lâm Vĩ Phong rõ ràng không có ý giúp đỡ cô, anh xoay lưng cô hướng về mình, đặt một ngón tay ở gáy cô từ từ kéo dọc xuống – “Lưng cô rất đẹp không cần che.”


“A! Anh tránh ra!” – Khả Hân không ngờ ở trước mặt bao nhiêu người thế này Lâm Vĩ Phong vẫn thản nhiên dở trò lưu manh với cô.


Khả Hân liếc nhìn những người xung quanh thấy họ đều biết ý mà nhìn chỗ khác. Cô liền quay lại lườm Lâm Vĩ Phong:


“Anh đứng đắn một chút được không?”


“Tôi có chỗ nào không đứng đắn?” – Lâm Vĩ Phong nhướng mày, vươn tay qua muốn chạm vào bụng Khả Hân – “Nhưng mà bụng cô hình như hơi to ra phải không? Người không có tí thịt nào lại to bụng.”


“Bụng anh mới to!” – Khả Hân chột dạ hét lên, nhanh chóng đưa tay che chắn phần bụng của mình.


Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười, đơn giản nghĩ rằng phụ nữ không thích bị chê béo:


“Không đùa cô nữa, chiếc đầm này rất hợp với cô, không cần sửa.”


“Cô không tin chúng tôi cũng phải tin nhận xét của ngài ấy chứ, thật sự là rất đẹp.” – Nhân viên tiến lên thuyết phục Khả Hân sau đó đưa cô đi thử giày và trang điểm.


Bên ngoài Lâm Vĩ Phong cũng thay xong bộ vest của mình, vẫn là phong cách thường ngày của anh nhưng đặc biệt áo sơ mi bên trong lần này lại là xanh ngọc, cùng chiếc đầm của cô chính là một cặp.


Khả Hân lần nữa bước ra đã hoàn toàn biến thành một người khác, xinh đẹp quý phái và quyến rũ. Khả Hân đứng trước gương cười không được tự nhiên, vẫn cảm thấy mỹ nhân trong gương không phải mình. Lâm Vĩ Phong đi đến đứng bên cạnh cô, lần đầu tiên cô thấy bọn họ xứng đôi đến vậy.


“Nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng cửa hàng chúng ta đang thử lễ phục cưới đấy.” – Mấy nhân viên trầm trồ phía sau.


Khả Hân cảm thấy hai má hơi nóng cúi mặt né tránh ánh mắt của mọi người. Lâm Vĩ Phong vươn tay ôm lấy eo cô, rút ra một tấm thẻ đưa cho quản lý:


“Tôi rất hài lòng với phục vụ ngày hôm nay, tiền trong này thưởng cho mọi người.”


“Cảm ơn ngài, cảm ơn phu nhân.”


Khả Hân trên đường quay lại xe vẫn luôn nghiêng người về phía Lâm Vĩ Phong, có ý muốn trốn tránh, anh ngược lại không che chắn cho cô mà muốn thẳng lưng bước đi.


“Bọn họ đều đang ngưỡng mộ cô, tán thưởng cô, không lẽ chút tự tin đó cô cũng không có?”


Khả Hân mím môi không đáp, ‘đâu phải ai cũng da mặt dày như anh chứ!’.


Hai người vào trong xe, Khả Hân mới khẽ thở phào một chút, ngay lúc cô nghĩ Lâm Vĩ Phong sẽ khởi động xe chạy đi thì anh lại quay sang hôn cô. Nụ hôn có chút gấp gáp cũng có sự tận lực kiềm chế.


Khả Hân muốn né tránh nhưng tay của anh đang giữ chặt lấy eo và gáy cô, Lâm Vĩ Phong rất muốn làm sâu nụ hôn này nhưng sợ tự mình tạo ra lửa, dục vọng khơi màu không thể dập nổi nên dừng lại kịp thời.





Khả Hân không nhịn được cười che miệng lại chỉ chỉ lên môi anh:


“Mau lau sạch đi.”


Lâm Vĩ Phong cũng bật cười, vội vàng lấy khăn giấy lau đi vết son môi trên đó, son môi của Khả Hân hôm nay rất đậm, lau thế nào cũng không hoàn toàn hết được.


Không khí trong xe vốn dĩ đang vô cùng ám muội cũng nhờ tình huống hài hước này mà dễ chịu hơn. Lâm Vĩ Phong đột nhiên lấy một chiếc hộp bằng gỗ ra đưa đến trước mặt cô, Khả Hân khó hiểu chớp chớp mắt.


Lâm Vĩ Phong mở hộp gỗ ra, bên trong đó là một sợi dây chuyền có thiết kế rất đơn giản, điểm đặc biệt của nó chính là mặt dây chuyền được đính một viên ngọc lục bảo vô cùng lấp lánh.


“Ngẩng đầu lên.”


Não của Khả Hân vẫn còn chưa kịp chạy kịp theo lời nói của anh, Lâm Vĩ Phong đã choàng tay qua đeo dây chuyền lên cổ Khả Hân.


“Thiết kế này rất tinh tế và cổ điển.” – Khả Hân xuýt xoa nói, tay cô khẽ chạm vào mặt đá ngọc lục bảo, đây chắc là món trang sức giá trị nhất mà Khả Hân từng đeo.


Ánh mắt Lâm Vĩ Phong vẫn chưa rời khỏi sợi dây chuyền, giọng anh hơi trầm xuống:


“Đó là di vật của mẹ tôi.”


“…” – Khả Hân ngây người luôn.


“Tôi… tôi không đeo món đồ quý giá như vậy được.” – Khả Hân vươn tay ra sau gáy tìm móc khóa để mở ra.


Nếu sợi dây chuyền này chỉ đắt về giá trị thì Khả Hân còn có thể đeo nhưng nó là di vật của mẹ Lâm Vĩ Phong, ý nghĩa của nó không thứ gì có thể sánh bằng. Đối với một người từ nhỏ đã mất cha mất mẹ như Khả Hân, di vật của người thân cũng là thứ gì đó thật xa xỉ.


“Đừng động.” – Lâm Vĩ Phong cau mày, bắt lấy cánh tay cô – “Tôi nói cô đeo được thì là được.”


“Tôi thấy rất áp lực, cũng không hiểu vì sao anh lại đeo nó cho tôi?” - Khả Hân sợ mình hiểu sai ý của anh, sợ rằng mình ảo tưởng quá nhiều.


“Tôi đã chính tay đeo cho cô, cô còn không hiểu sao?” – Lâm Vĩ Phong nhàn nhạt nói sau đó thắt dây an toàn cho Khả Hân rồi khởi động xe.


Lâm Vĩ Phong mở cửa xe cho cô, cẩn thận dùng tay che chắn thành xe, tay còn lại lịch thiệp đưa về phía cô. Khả Hân nhìn vào ánh mắt kiên định của anh cũng không còn tự ti nữa.


Cô ngẩng cao đầu bước ra, khoác lấy tay của anh vô cùng tự nhiên, cứ như bọn họ thật sự đã đi cùng nhau rất nhiều lần vậy. Anh đưa thiệp mời cho nhân viên sau đó có người từ bên trong đi ra cẩn trọng mời bọn họ đi vào lối dành cho khánh VIP.


Khả Hân có thể cảm nhận rõ rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về họ nhưng cô không đáp lại chỉ nhìn thẳng về phía trước.


“Tổng giám đốc Lâm, hôm nay đi cùng vị mỹ nhân nào đây?” – Một người đàn ông trung niên đột nhiên tiến đến chào hỏi.


“Chủ tịch Trịnh, đã lâu không gặp, hôm nào chúng ta cùng đến sân golf của ông chơi đi.” – Lâm Vĩ Phong bước lên một bước tiếp chuyện, giữ cho Khả Hân ở ngay phía sau mình.


“Thế thì phải đưa người đẹp đi cùng nữa.”


“Thú vui của phụ nữ và chúng ta không giống nhau.” – Lâm Vĩ Phong vừa cười nói vừa nhìn về phía cô.





Khả Hân cũng phối hợp mỉm cười tỏ ra ngại ngùng một chút, cô lúc này cũng coi như là lần đầu tiên thấy rõ như thế nào là bộ dạng giả dối của thương nhân. Cứ nhìn Lâm Vĩ Phong là biết, anh rõ ràng là người lãnh đạm, ghét tiếp chuyện với người khác nhưng một khi đã bàn đến chuyện làm ăn thì thái độ có thể thay đổi 360 độ.


“Haha… vợ tôi cũng như vậy thôi, phụ nữ chỉ thích mua sắm và làm đẹp thôi.” – Chủ tịch Trịnh cười giả lả sau đó lại tiến lên một bước nói nhỏ - “Tôi đã đánh tiếng thử rồi, dự án cậu muốn không khó lắm.”


“Cảm ơn chủ tịch Trinh, sau này có dịp lại nói nhiều hơn.” – Lâm Vĩ Phong nhận ly rượu từ ông ta, nhấp môi một chút rồi nắm tay Khả Hân đi sang chỗ khác.


“Còn phải chào hỏi bao nhiêu người nữa vậy?” – Khả Hân nghiêng đầu nói nhỏ với anh – “Tôi thấy anh chắc đang khó chịu lắm.”


“Còn biết tôi khó chịu sao? Thông minh lên từ khi nào vậy?”


Khả Hân bĩu môi, có chút đắc ý.


“Ông ta là một lão cáo già, lời ông ta nói không tin mới tốt.”


Khả Hân nhìn những người xung quanh bọn họ, ai cũng sang trọng quý phái, cười nói không ngừng cảm thấy có chút mỉa mai. Bọn họ cũng chỉ là mang trên mình một lớp mặt nạ, cùng trưng ra cho nhau xem.


Cô nghĩ nhiều cô gái thích Lâm Vĩ Phong như vậy, có lẽ vì nhìn thấy dáng vẻ lúc này của anh. Bọn họ bị lừa cả rồi. May mắn là cô không bị lừa, cô nhìn thấy hết dáng vẻ ngang ngược nhất, đáng sợ nhất của anh rồi.


Dù vậy dường như tôi vẫn thích anh.


“Đừng đứng đây nữa, một lát lại có người chào hỏi.” – Lâm Vĩ Phong đưa cô lên lầu hai.


Lâm Vĩ Phong cảm nhận được rất nhiều ánh mắt như hổ đói đang dính chặt lên người Khả Hân. Anh biết có anh ở đây bọn họ sẽ không dám bước đến nhưng chung quy Lâm Vĩ Phong vẫn khó chịu, đưa Khả Hân tránh xa những người này càng nhanh càng tốt.


Phía dưới là sảnh lớn để tiếp đãi khách, lầu hai là nơi diễn ra buổi đấu giá, có một căn phòng tách biệt. Lâm Vĩ Phong dẫn Khả Hân đến chỗ ngồi của bọn họ là một bàn riêng ở hàng đầu.


Lâm Vĩ Phong vừa ngồi xuống liền đưa tay lên lắc nhẹ chào hỏi với người ở bàn đối diện. Khả Hân tò mò hướng ánh mắt theo, người bên kia thế mà lại là Dương Trạch.


“Anh ta cũng tới đấu giá sao?”


“Đúng vậy, có thể là chung dự án với chúng ta.”


“Vậy… vậy chúng ta có chắc thắng không?” – Khả Hân lo lắng hỏi.


Lâm Vĩ Phong vươn tay búng nhẹ vào trán cô:


“Cho cậu ta thêm mấy lá gan cũng không dám tranh với tôi.”


Khả Hân vừa xoa xoa trán vừa thở phào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô cùng anh đi đấu giá, tất nhiên là cô hy vọng mọi việc thuận lợi.


Dương Trạch bên này cũng không ngồi một mình, Hoàng Thiệu Huy cầm theo hai ly rượu vang đến cùng anh hóng chuyện.


Dương Trạch hướng ly rượu về một góc khuất, ở đó đang có một người đứng nhìn chằm chằm vào Vĩ Phong và Khả Hân.


“Đến xem Lâm Vĩ Phong và kẻ muốn cướp vợ cậu ấy đại chiến 300 hiệp.”


“Kịch hay, kịch hay, chúng ta cùng nâng ly nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK