Khả Hân đứng trước cửa hàng y tế đã hơn nửa tiếng vẫn chưa có can đảm bước vào.
Sáng hôm nay cô đã dậy sớm, còn chủ động xin nghỉ với giáo sư, cô muốn dành cả ngày để… mua que thử thai.
Khả Hân nhìn từng người ra vào trong lòng tự hỏi liệu có ai cũng giống cô đến đây mua que thử thai hay không? Xã hội ngày nay đã cởi mở hơn, chuyện đó cũng không còn hiếm lạ nữa, Khả Hân cũng không sợ mình sẽ bị người ta chê cười chỉ là cô đang không chấp nhận được chuyện mình đang đứng trước khả năng mang thai vô cùng cao.
“Chào cô, cô có cần giúp gì không ạ?” - Nhân viên cửa hàng thấy Khả Hân đứng ở ngoài một lúc lâu không vào nên chủ động ra hỏi.
“Tôi… tôi vào mua đồ.” - Khả Hân cắn môi đi thẳng một mạch vào trong.
Khả Hân nhìn khắp cửa hàng vẫn không thấy kệ để que thử thai, cô đi một vòng tìm kiếm vẫn không thấy cái que nào.
‘Không lẽ phải hỏi nhân viên thật sao…’
Cô chỉ vừa mới suy nghĩ trong đầu chưa nói ra mà nhân viên đã như có thần giao cách cảm đi đến hỏi chuyện:
“Nếu cô có món đồ muốn mua không tìm được trên kệ cứ trực tiếp nói với chúng tôi ạ.”
Khả Hân nhìn anh nhân viên đang niềm nở nói chuyện với mình không biết nên khóc hay nên cười.
Dù sao cô cũng là phụ nữ, làm sao có thể nói chuyện ngại ngùng này với một người đàn ông lạ được.
“Anh có thể giúp tôi gọi nhân viên nữ đến không?”
“Không sao đâu, đây là cửa hàng y tế, không cần thấy ngại.” - Anh nhân viên nở một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn.
Khả Hân nhìn anh ta do dự một lúc mới nhỏ giọng nói:
“Tôi muốn mua que thử thai.”
Anh nhân viên hai mắt sáng lên ‘À’ một tiếng thật dài rồi đưa cô đến quầy thanh toán.
Sau đó anh ta bày ra trước mặt cô ba bốn loại que thử thai màu sắc hình dạng khác nhau, còn nhiệt tình giới thiệu từng sản phẩm.
Khả Hân cảm giác chân mình không còn ở trên mặt đất nữa, cô không dám nhìn biểu cảm của những người xung quanh.
Khả Hân cắn chặt răng nghe anh nhân viên nói hết sau đó tùy tiện chỉ vài loại rồi tính tiền.
Khả Hân rời khỏi đó thật nhanh, cô biết có nhiều người chỉ đợi cô đi thì sẽ bắt đầu bàn tán.
“Chắc là mang thai ngoài ý muốn rồi, chắc lại phá thai thôi.”
“Tuổi trẻ bây giờ đúng là sống buông thả, làm chuyện thất đức...”
“Có khi là cặp đại gia, sinh con cho nhà giàu, mấy cô gái xinh đẹp bây giờ đều chọn cách này để kiếm tiền.”
Dù Khả Hân đã cố rời khỏi đó thật nhanh những vẫn nghe thấy những lời chói tai.
Khả Hân cười trừ cho qua, bọn họ nói cũng không sai, nhìn bên ngoài thì cũng là cô ham giàu mới gả vào nhà họ Lâm.
Khả Hân đi bộ về ký túc xá, cô biết thời gian này Kim Chi đang ở giảng đường, lúc này thử thai là thời điểm thích hợp nhất.
Khả Hân đi đến cổng ký túc xá lại chạm mặt Phan Khánh Nguyên.
Bộ dạng của Phan Khánh Nguyên vừa nhìn qua đã biết không phải trùng hợp, chắc chắn là cố tình ở đây đợi cô.
“Anh Khánh Nguyên, anh tìm em sao?” - Khả Hân chủ động lên tiếng trước nhưng hai tay giữ chặt túi xách như sợ bị phát hiện.
“Anh biết mấy ngày qua em đều ở kí túc xá, anh có nhắn tin nhưng không thấy em trả lời nên mới qua xem.”
“Em không sao, em rất khỏe, anh không cần lo.” - Khả Hân tỏ ý muốn Phan Khánh Nguyên rời đi.
Phan Khánh Nguyên vờ như không hiểu, vẫn tiếp tục bắt chuyện:
“Khả Hân, chuyện em và nhà họ Lâm, em đã có tính toán chưa?”
“Trong lòng em đã nghĩ xong rồi, cảm ơn anh quan tâm.” - Khả Hân trước sau vẫn giữ thái độ xa cách với anh ta.
“Em có định ly hôn không?” - Phan Khánh Nguyên cuối cùng vẫn chọn hỏi thẳng, câu này anh ta cũng nhịn lâu lắm rồi.
Phan Khánh Nguyên biết nói ra câu này quan hệ của bọn họ sẽ vô cùng khó xử, nếu chuyện này bị người khác nghe thấy hai người có nhảy sông cũng không chứng minh được sự trong sạch của mình.
Nhưng Phan Khánh Nguyên không đợi được nữa, anh ta muốn Khả Hân rời khỏi nhà họ Lâm càng sớm càng tốt.
“Ly hôn hay không cũng là chuyện của em và chồng em, anh không nên có liên can.” - Khả Hân thở dài trong lòng, cô không muốn nặng lời với anh ta nhưng cô cũng muốn cắt đứt những ý nghĩa không nên có trong lòng Phan Khánh Nguyên.
“Khả Hân, nếu em thật sự muốn ly hôn, anh có thể giúp em mời luật sư, chính bọn họ đã lừa gạt em, anh nhất định không để họ làm hại em nữa.” - Anh ta bước gần đến nắm lấy hai tay của cô.
“Anh đừng…”
“Em nghe anh nói hết đã.” - Phan Khánh Nguyên cắt lời cô - “Anh chỉ muốn giúp đỡ em mà thôi, anh hứa sẽ luôn tôn trọng quyết định của em.
Chẳng qua nhà họ Lâm không dễ đối phó, đặc biệt là Lâm Vĩ Phong, nếu em muốn ly hôn, em cần có sự hỗ trợ chuyên môn của luật sư.”
Khả Hân im lặng, những lời Phan Khánh Nguyên nói không sai, đơn từ ly hôn cô cất công soạn bị Lâm Vĩ Phong xem như giấy vụn không để tâm.
Hôm qua nói chuyện điện thoại với Lâm Vĩ Thành, cô càng thêm chắc chắn, nhà họ Lâm thật sự không đồng ý chuyện ly hôn này.
“Khả Hân, anh chỉ không muốn em phải một mình đối diện với chuyện này thôi.
Cho anh cơ hội giúp đỡ em, có được không?”
Phan Khánh Nguyên rút kinh nghiệm những lần trước, đối với cô không thể quá vồ vập.
Khả Hân là người ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần dịu dàng với cô, cô sẽ mềm lòng.
Khả Hân vẫn rút tay về không để anh ta nắm nhưng giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn:
“Vậy khi nào em có chuyện cần em sẽ nói với anh, không thì giờ anh cứ cho em số điện thoại của luật sư, em sẽ trực tiếp liên lạc.”
“Sao anh có thể để em tự tìm luật sư chứ, nếu em muốn anh sẽ sắp xếp một cuộc hẹn, chúng ta cùng đi gặp.”
Khả Hân biết mình có thể tin tưởng người đàn ông trước mắt nhưng cô hiểu cô và Phan Khánh Nguyên không thể thân thiết như lúc trước nữa.
“Em cảm ơn anh trước, hôm nào em sẽ mời anh ăn cơm sau.”
“Hôm nay luôn đi, nãy giờ anh nghe thấy bụng em kêu mấy lần đó.” - Khánh Nguyên vừa nói vừa kéo Khả Hân lên xe của mình.
“Em… không đói… em còn có việc…” - Khả Hân nhịn đói là vì cô đọc được trên mạng, muốn thử thai chính xác thì phải thử vào lúc sáng sớm chưa ăn gì.
Phan Khánh Nguyên cho rằng cô chỉ đang viện cớ nên nhiệt tình kéo cô lên xe, đưa nón bảo hiểm cho cô:
“Việc gì quan trọng hơn lấp đầy bụng chứ.”
“Buông ra!”
Tiếng vừa truyền đến Khả Hân còn chưa kịp nhìn xem đó là ai thì một cánh tay vô cùng thô bạo vươn đến giật mạnh tay cô ra khỏi bàn tay của Phan Khánh Nguyên.
Ngữ điệu và hành động kiểu này, không cần nhìn cũng biết là của Lâm Vĩ Phong.
Lâm Vĩ Phong đến đây đưa thức ăn dì Ba nấu cho Khả Hân, anh cũng không ngờ sẽ bắt gặp một màn tình cũ thắm thiết nắm tay lôi kéo giữa đường thế này.
“Anh mới là người nên buông cô ấy ra.” - Phan Khánh Nguyên không hề thua kém, cao giọng nói.
Khả Hân bị Lâm Vĩ Phong nắm đến đau, cô càng muốn thoát ra anh lại nắm chặt hơn.
Lâm Vĩ Phong không hề quan tâm đến lời của Phan Khánh Nguyên, anh nhìn chằm chằm Khả Hân, nghiêm giọng hỏi:
“Cô quên hết những gì tôi từng nói rồi sao?”
“Anh buông tôi ra trước đã.” - Khả Hân hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của anh chỉ cố vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của anh càng sớm càng tốt.
“Tôi đã nói không cho cô qua lại với anh ta, cô xem lời tôi nói là gió thoảng qua tai?” - Lâm Vĩ Phong siết chặt cổ tay cô, giống như chỉ cần anh dùng sức thêm một chút nó có thể gãy ngay tức khắc.
“Lâm Vĩ Phong, anh có tư cách gì cấm Khả Hân giao du với người khác?” - Phan Khánh Nguyên bước lên nói lý lẽ, trong lòng anh ta vẫn có chút ám ảnh với nắm đấm của Lâm Vĩ Phong nên không dám động tay động chân - “Anh mau buông cô ấy ra đi.”
Lâm Vĩ Phong vẫn không thèm liếc nhìn Phan Khánh Nguyên, hoàn toàn xem anh ta là không khí.
Đây là chuyện nhà của anh, anh phải giải quyết với vợ mình trước đã xong rồi mới đi xử lý kẻ suốt ngày đi dụ dỗ vợ người ta.
“Trả lời.”
Khả Hân cắn chặt môi trừng mắt nhìn anh, mỗi lần nhìn thấy Lâm Vĩ Phong đều không phải chuyện tốt lành gì.
“Trả lời!” - Lâm Vĩ Phong gầm lên vào mặt cô.
“Tôi không cần anh quản, buông ra.” - Khả Hân nghiến răng nói.
“Tôi để cô ở ký túc xá không phải để cho cô cùng tình cũ dây dưa với nhau, lập tức dọn đồ trở về nhà cho tôi.”
Khả Hân mặc kệ cổ tai mình vẫn còn bị anh nắm ngẩng mặt lên cứng rắn đáp lại:
“Tôi muốn ở đâu là quyền của tôi, không mượn người ngoài như anh can thiệp.”
“Người ngoài? Cô nói tôi là người ngoài?”
Lâm Vĩ Phong lúc này đã giận đến tái mặt, anh đã cất công đến đây thăm cô, bắt gặp cô cùng người đàn ông khác thân mật, cô không những không biết sai còn lớn tiếng nói anh chính là người ngoài.
“Tôi sắp ly hôn rồi, đến lúc đó tôi và anh một chút quan hệ cũng không còn.” - Khả Hân khẽ liếc xuống bụng của mình, dù cho cô thật sự mang thai, có lẽ cô cũng không muốn Lâm Vĩ Phong biết về sự tồn tại của đứa bé này.
“Tôi đã giúp Khả Hân mời luật sư rồi, dù nhà họ Lâm các anh không đồng ý, Khả Hân cũng có thể đơn phương yêu cầu ly hôn.” - Phan Khánh Nguyên không ngại châm dầu vào lửa.
“Hóa ra là vậy.” - Lâm Vĩ Phong lạnh nhạt nói, trên mặt cũng không còn vẻ tức giận mà giống như bị băng tuyết bao phủ.
Anh buông tay Khả Hân ra, đi trở lại xe cầm theo lồng giữ nhiệt đi đến trước mặt cô ném mạnh xuống.
Thức ăn trong đó văng ra khắp nơi, Khả Hân cũng bị giật mình hai vai co lại.
Lâm Vĩ Phong cũng không nói thêm lời nào xoay người lái xe rời đi..
Danh Sách Chương: